...............................
“Nhà triển lãm Uffizi(1), kho tàng nghệ thuật thế giới…” Lod bỏ ống nhòm xuống, lộ ra màu mắt xanh ngọc luôn lấp láy ý cười của y, “Dĩ nhiên, bản thân nó cũng đã là một tác phẩm nghệ thuật, tiếc là tớ không vác đi được.”
“Kho tàng nghệ thuật gì? Kho tàng của cậu sao?” Thiếu niên đồ đen ngồi trên băng ghế công viên sau Lod chỉ tập trung gặm bánh rán, “Thấy mục tiêu chưa?”
“Honey, xin cưng đóa…” Lod bất đắc dĩ vỗ cái ống nhòm. Du khách đủ mọi quốc gia đi ngang qua họ đông như mắc cửi, nơi đây là khu tuyệt hảo để ngắm các công trình kiến trúc vĩ đại của Florence, ai mà ngờ một anh chàng ăn vận như dân phượt, cổ đeo đồ hình con gấu màu cà phê trông ngu ơi là ngu lại giấu ống nhòm quân sự dạ quang phạm vi 2 km!
“Cưng, cưng cần hiểu rõ thế này, trộm tranh không phải ám sát, mục tiêu đều là vật chết không di động, được cất giữ sau tầng tầng lớp lớp bảo vệ và tường thép dày ụ… Giống công chúa bị rồng giam cầm ấy, mình không nhìn tới được đâu” Lod lại tiếp tục giơ ống nhòm, xác nhận vị trí sắp đặt máy quay các tầng của tòa thành một lần nữa, khóe miệng nhếch lên nụ cười phấn khởi đầu tiên, “Chờ bọn mình đánh bại rồng, cướp được công chúa xong… tha hồ mà chà đạp nàng”
Lý Tiếu Bạch hừ lạnh, “Không phải dẫn đi lĩnh tiền sao?”
“Nói thế cũng đúng.” Lod cất ống nhòm, nhảy lên ngồi tùy tiện trên một lưng ghế, “Honey Cưng biết có thể kiếm chác được gì từ công chúa thật không?” Anh chàng mắt xanh mỉm cười giơ một ngón tay, “Thứ nhất, quan hệ thông gia, đổi tiền đổi lãnh địa đổi hòa bình.”
Lý Tiếu Bạch nhướng mày, liếc y, “Thứ hai?”
Lod nhún vai, “Không có thứ hai.”
Lý Tiếu Bạch, “…”
Lod, “Thì tớ cảm thấy nói thế có vẻ khí thế hơn thôi mà…”
Lý Tiếu Bạch, “…”
Lod, cẩn trọng, “Honey à, cưng giận à?”
Lý Tiếu Bạch, “…”
Lod, “Đừng bắt tớ ngủ sàn nhà mà…”
Du khách chung quanh phì cười, từ xa chỉ chỉ tay về phía họ, rầm rì to nhỏ…
Lý Tiếu Bạch, bắt đầu mặt mày lạnh te, chém tơi bời khói lửa thằng nào đó trong đầu…
Cái mũi thính vô địch của Lod mau chóng đánh hơi thấy mùi sát khí, run rẩy nhắc, “Ho… Honey, cái bánh rán là tớ mua cho cưng đấy nha…”
Lý Tiếu Bạch, “…”
Cúi đầu ngoạm nốt một góc bánh, xách cái ba lô xẹp lép, đứng dậy bỏ đi.
Lod, “Ể? Honey đi đâu thế?”
Lý Tiếu Bạch không thèm quay đầu lại, “Chiều nay có tiết.”
Lod, đứng tại chỗ lộ vẻ mặt phức tạp, “Cưng… đúng là đi du học…”
...............................
“Nhà triển lãm Uffizi xây dựng năm 1560. Thực tế, tòa nhà này do họa sĩ kiêm kiến trúc sư G. Vasari(2) xây dựng, bản thân nó chính là kiệt tác kiến trúc của nền văn hóa Phục Hưng. Địa điểm tọa lạc giữa cung điện Vecchio(3) và sông Arno, Vasari thiết kế hai cánh nhà dài ba tầng song song nối liền nhau tạo hình chữ U…”
Giáo sư giám định nghệ thuật Defays đứng trên bục giảng giới thiệu như nói mớ về nơi hôm nay hai người vừa đi dò xét thực tế, từng bức ảnh bên ngoài lẫn bên trong hiện lên tại màn hình máy chiếu toàn chưa kịp xem đã tắt…
“Ố ồ, có tính là ông trời giúp đỡ mình hông?” Lod mỉm cười để di động ở chế độ chụp ảnh liên tiếp, “Cưng ơi, đây là lý do tớ vào học ở đây nè”
“Không phải cậu nhắm đến Seus Leo sao?” Lý Tiếu Bạch khoanh tay ngồi bàn cuối, hiện tại chẳng có gì ăn, không gian lại khi mờ khi tỏ làm cậu uể oải buồn ngủ… Đi học, hình như chả vui gì.
“Hắn cũng là một trong số các lý do.” Lod khảng khái thừa nhận, “Trường này cũng không phải trường có trình độ nghệ thuật cao nhất, học phí lại siêu đắt đỏ, điều kiện nhập học cực kỳ hà khắc. Nhưng khắp nơi trên thế giới lại cứ tranh nhau sứt đầu mẻ trán để vào học, cưng hiểu nguyên nhân là gì không?”
“Quý tộc, tranh xịn.” Lý Tiếu Bạch nhớ tới gã Doãn Anh thật đã từng kể với cậu trên tàu hỏa.
“Giỏi đấy Ai nói cưng biết?” Lod trợn lông mày ngụ ý bất ngờ.
“Người bị tôi cướp thân phận.” Giọng điệu Lý Tiếu Bạch trần thuật đều đều.
Lod gật gù, “Ồ, hèn chi.”
“… Cậu biết hắn bị tôi giết không?” Lý Tiếu Bạch nhắm mắt, ngả lưng vào ghế, “Hình như cậu không có gì muốn nói nhỉ?”
“Cưng muốn tớ nói gì nào?” Lod cười phì, nghiêng đầu hỏi lại, “Chỉ trích cưng hay tống cưng vào tù?”
Lý Tiếu Bạch mở to mắt.
“Nổi máu căm phẫn vì người dưng nước lã là vô nghĩa. Sớm muộn gì cưng cũng sẽ tự hiểu giết người là tội thôi.” Cặp mắt xanh lá của Lod sáng rực và lạnh lùng trong không gian tối mù chớp nháy ánh sáng đoạn phim không ngừng của lớp học, “Mà tội, đều rất nặng, rất nặng…”
Lý Tiếu Bạch trừng y trong bóng tối, hốt nhiên cảm thấy ngạt thở…
Chưa ai, chưa từng có ai nói với cậu rằng, giết người, là tội lỗi đè bẹp con người ta tới gần như ngạt thở.
“… Tòa nhà ban đầu được xây dựng theo ý muốn của Cosimo I(4) gia tộc Medici, song vì nhiều nguyên nhân phức tạp đã khiến tòa nhà đến năm 1574, khi Cosimo I lẫn Vasari qua đời mà vẫn chưa thể hoàn thiện…”
Bài học trên bục giảng vẫn tiếp tục, Lý Tiếu Bạch đã bắt đầu nghe không vào.
Lod nhìn chăm chú khuôn mặt của thiếu niên trong chốc lát.
Cậu ấy vẫn là trẻ con. Y nghĩ.
Bèn thả nhẹ âm điệu, “Nhưng mà này… Học viện này tuy không tồi song lại lắm thầy dở.” Lod bật cười, làm dịu bầu không khí căng thẳng, “Huyên thuyên nãy giờ về Uffizi mà điểm mấu chốt nhất lại chưa thấy nói. Tòa nhà ban đầu đúng là xây dựng theo ý muốn Cosimo I của gia tộc Medici thật, nhưng mục đích tòa nhà không phải để triển lãm nghệ thuật mà là nhà làm việc của bộ máy hành chính Florence. Thực chất cái tên Uffizi trong tiếng Ý nghĩa là ‘văn phòng’. Thú vị không?”
Lý Tiếu Bạch cúi đầu, mãi sau mới hỏi vặn, “Tại sao nó là điểm mấu chốt?”
“Chưa hiểu à?” Lod kề sát vành tai thiếu niên, “Tòa nhà ban đầu mang tính chất chính trị, thuộc phe cánh của cái gia tộc nào đó. Muốn phá thủng móng vuốt của rồng, chỉ có thể ra tay từ chủ nhân nó.”
Lý Tiếu Bạch đánh mắt ra cửa lớp, “Gia tộc Medici… Không, Seus Leo?”
Giảng đường năm nhất văng vẳng tiếng ồn xôn xao, người đàn ông tóc nâu từng gặp một lần ở lễ khai giảng rất nhanh đã bước ngang qua hành lang lớp học giữa sự vây quanh của đám đông nịnh nọt. Người vẫn vận bộ đồ Tây cao quý vừa khít, mặt lạnh như tiền, ánh mắt thâm trầm không nán lại ở bất kể ai mà bước chân cũng chẳng chần chừ…
“Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm, Seus Leo năm ba, con trai trưởng gia tộc Medici, quản lý danh dự của nhà triển lãm Uffizi.” Lod nhếch môi.
“Hắn? Quá trẻ.” Lod nhìn người ngoài hành lang, nhìn được mới vài giây đã có mấy người nhiệt tình và nóng lòng thể hiện bản thân nhào qua chắn ngang tầm mắt cậu.
“Chuẩn.” Lod gật đầu, “Thực ra, quản lý danh dự là bố hắn, thủ lĩnh giới Mafia châu Âu khét tiếng, chủ nhân hiện tại của nhà Leo. Nhưng cưng biết đấy, người như thế bận rộn quá nhiều việc, mà nghệ thuật thì cần sự chầm chậm tỉ mẩn, nên ông ta giao việc này cho đứa con trai giỏi giang xử lý. Hai mươi hai tuổi đã làm quản lý danh dự, lại không có ai dị nghị, cưng không biết đây lả cả một bản lĩnh ư?”
Cặp mắt xám sâu nhìn cậu chăm chăm nháng lên trong đầu cậu. Cậu lẩm bẩm, “Mafia sao…”
Âm thanh xôn xao ngắn ngủi nhanh chóng bình lặng, các sinh viên hào hứng kể lể nhau nghe vừa được may mắn đi sượt qua nhân vật hệt như vị thần của học viện ra sao, quét sạch bầu không khí buồn ngủ trĩu nặng ban nãy…
Bài giảng của giáo sư lại tiếp tục trong tiếng ồn, dù đã chả còn ai thiết nghe.
Khi đứng chung cùng quyền lực, nghệ thuật, luôn có vẻ yếu thế hơn rất nhiều.
...............................
“Xin… Xin gượm đã…”
Đang vừa giằng nhau cái mũ vừa đi về hướng căng tin, Lod và Lý Tiếu Bạch đồng thời dừng chân, ngoái đầu lại.
Người gọi họ chính là thiếu niên tóc vàng nhỏ bé, con mắt non nớt làm người ta cảm thấy sự sợ sệt và âu lo trong đó.
Mà thực sự thì, thằng nhóc giờ cũng đang căng thẳng đến run bần bật đây…
“A Là cậu” Lod xấu xa bật cười, “Cái cậu kêu đến là mê hồn hôm khai giảng.”
Thiếu niên tóc vàng không đỏ mặt, trái lại càng tái mét.
Lod sửng sốt bèn thôi trêu đùa, khẩu khí đứng đắn hơn, “Cậu tên Dylan hả? Có việc gì thế?”
Dylan nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc vì anh chàng mắt xanh này hẵng còn nhớ tên mình, sau đó lại nhìn nhanh qua thiếu niên đồ đen im lặng, “Tôi… Tôi… Tôi đến để báo hai bạn biết… Đừng… Đừng đến căng tin! Nhóm Carnes đang tìm hai bạn! Thật đấy! Hai bạn mau đi đi… Tạm thời trốn cũng được, một tháng… Không, ba tháng, ba tháng nữa hẵng về! Chỉ cần họ tìm được con mồi mới sẽ không rầy rà hai bạn đâu, hãy tin tôi…”
“Hửm Carnes?” Lod lười biếng cười nhoẻn, “Ờ Là thằng ngu bị buộc dây giày vào nhau ấy hở Nghe nói chúng làm việc cho gia tộc Leo, thế lực lớn lắm thật không vậy? Sao nào? Bị chúng tia trúng thì phải tạm nghỉ học ba tháng để trốn? Thế này coi là gì đây?”
“Là côn đồ.” Lý Tiếu Bạch nói.
“Vậy thì” Lod dấn tới từng bước, khom lưng nhìn cậu bé tóc vàng, tay cũng đặt lên vai Dylan, hơi thở gần sát, vừa như thể thân thiết, vừa như thể uy hiếp, “Dylan yêu dấu Sao cậu phải cố tình đến nhắc nhở chúng tôi?”
Cậu bé tóc vàng bị khuỷu tay y ép tới mặt cúi gằm xuống như sắp không đứng được nữa, ánh mắt lại chuyển sang Lý Tiếu Bạch đứng một bên, giọng càng lí nhí, “Tôi… Tôi hôm ấy… cảm ơn… thật…” Rồi như thu hết dũng khí trong thoắt chốc, Dylan ngẩng đầu, dõng dạc nói với Lý Tiếu Bạch, “Chuyện hôm ấy, cảm ơn bạn! Chân thành cảm ơn!”
Người nọ không buồn phản ứng, chỉ xốc ba lô trên vai, xoay người ra hướng khác, “Đi thôi, Lod.”
Lodrian cười rộ, xoa xoa mái tóc vàng hoe như tơ nhung của cậu bé, khẽ khàng tố giác, “Xem kìa, cậu ấy thẹn thò kìa”
Dylan bị lạnh nhạt liền thừ người, đến khi nhìn lại thì thiếu niên đồ đen đã đi xa, anh chàng mắt xanh lá vừa rộn ràng đuổi theo vừa quay lại vẫy tay chào nó, chợt tâm trạng nó nhẹ nhàng quá đỗi.
Như vậy tốt hơn biết bao nhiêu, nó nghĩ, đúng là làm chuyện đúng mới có thể cảm thấy nhẹ lòng.
Đã bao lâu chưa về nhà rồi?
Dylan ngẩng đầu nhìn bầu trời Florence xanh vời vợi… Quê nhà, nơi vừa nghèo vừa quê mùa, so ra lại tốt hơn hẳn…
...............................
“Vậy là… Quả nhiên là trò của bọn côn đồ sao…” Lod chống má bằng hai tay trên bàn cơm trưa, nhìn đám người bu quanh hai người họ thành vòng tròn, mệt mỏi thở dài, “Hiếm được dịp mỹ nhân đến nhắc nhở… Quả nhiên không nên đến căng tin sao…”
Lý Tiếu Bạch, “Tôi đói quá.”
Lod thở dài sườn sượt, “Hai tiếng trước mới ăn bánh rán cơ mà…” Sau đó bắt đầu nhức óc cân nhắc xem có nên đổi sang nuôi một cậu khác không phàm ăn như cậu này hay không…
Đám sinh viên du côn xách đủ thể loại hung khí dao súng gậy gộc không thể khoan nhượng cho cuộc đối thoại được hình thành từ bánh rán này nữa, sát khí tỏa ra ùn ùn dần mất ổn định… Hết giai đoạn kêu gọi đầu hàng mà gã sơ mi hoa lẫn gã da nâu làm thủ lĩnh đều bị hai người họ ngó lơ. Chuyện đã tới nước này, trừ đánh nhau, tựa hồ không còn đường nào khác.
Lý Tiếu Bạch, “Tôi đánh chúng được chứ?”
Lod, “Ừ, đánh bằng trình độ sao cho chúng không lết đến trường trong một tháng được ấy, đừng đánh để lại vết thương bên ngoài là ok.”
Lý Tiếu Bạch, “… Là cái trình độ gì vậy?”
“…” Lod, thở dài, “Đừng giết người là ok.”
Lý Tiếu Bạch, hiểu, “Biết rồi.”
Lod, “Cưng cứ đánh thong thả, tớ đi xí chỗ trước…”
[xen xọt đoạn bạo lực]
Hai người thưởng thức bữa trưa có bánh anh đào(5) và phó mát tươi ngon bên ô cửa sổ dưới nắng mặt trời Florence:
Lod, “Không tin nổi, chúng nó bị cưng đánh đến nỗi khóc hu hu! Hô hô hô… Gì chớ, chả khác chi con nít…”
Lý Tiếu Bạch, “Sinh viên bình thường thôi, vốn dĩ chỉ là mấy thằng quỷ.”
Lod, “Chậc, lời này từ miệng cưng nói ra chẳng có sức thuyết phục gì đâu” Liếm nĩa, xiên miếng bánh cuối cùng vào đĩa, “Hì hì Chó nhà bị đánh, chủ nhân sắp ra mặt rồi.”
Lý Tiếu Bạch, “Không vấn đề gì chứ? Tôi tưởng làm trộm càng hạn chế lộ diện càng tốt?”
Lod, “Nhiệm vụ cần, lần này cần làm vống lên, không thì thiếu gia Seus không để mắt tới bọn mình đâu”
Lý Tiếu Bạch, “Cậu muốn thả câu hắn à?”
“Sai.” Lod cười xảo quyệt, chọc chọc cái nĩa vào Lý Tiếu Bạch, “Là ‘cậu’ muốn thả câu hắn.”
“Sao lại là tôi?” Lý Tiếu Bạch chau mày, “Tôi không ưa hắn. Tên đó… giống rắn.”
“Thực ra cũng không nhất thiết là cưng. Cưng hay tớ đều như nhau cả.” Lod so vai, “Chẳng qua hôm khai giảng, tớ thấy hắn rõ ràng tỏ vẻ hứng thú với cưng.”
Lý Tiếu Bạch xiên miếng bánh cuối cùng của Lod, bực bội nhai, “Tôi phải làm gì?”
“Chìa khóa và bản vẽ hình phẳng(6) của nhà triển lãm Uffizi.” Lod ngậm nĩa lôi tờ giấy nhàu nát từ ba lô, “Đây là văn bản kế hoạch của tuần triển lãm tác phẩm Picasso, bắt đầu sau ba ngày nữa. Tổng giá trị tác phẩm trưng bày kỳ này lên tới ba trăm triệu đô, nên trước đó Uffizi sẽ đóng cửa tối thiểu là một ngày, thay đổi toàn bộ hệ thống phòng thủ và bảo vệ, bọn mình phải nắm rõ thiết bị được bố trí mới ở bên trong, hơn nữa còn phải là người biết đầu tiên.”
“Mà chỉ có lãnh đạo cấp cao và quản lý danh dự Uffizi mới có tư cách tuần tra trước nhất, phải không?” Cơ hội tốt… nếu có thể đi theo.
“Bingo! Cưng phải chiếm được lòng tin của Seus, trở thành một trong số nhân viên đi theo hắn. Hoặc…” Lod nhếch mép, “Trở thành chính hắn.”
Động tác Lý Tiếu Bạch khựng lại, nhấc mắt nhìn tên siêu trộm ngồi đối diện, “Trở thành hắn? Hắn là con trai trùm Mafia châu Âu, cậu thật điên rồ. Chỉ là một bức tranh thôi, đáng giá ư?”
“Cưng biết bọn mình cần trộm tranh gì mà!” Lod rút ra một tấm ảnh bản thu nhỏ, đưa cho Lý Tiếu Bạch… “Cậu Bé Với Ống Điếu(7), Picasso vẽ năm 1905. Ngày mùng năm tháng Năm năm 2005 được bán giá cao ngất ngưởng với con số một trăm triệu đô la ở đấu giá Sotheby’s(8)New York. Không ai biết người đã mua bức tranh là ai nhưng cũng không ai buồn truy cứu, bởi ai cũng khiếp hãi cái giá quá cao của nó!(9)Yeah baby! Đây chính là bức họa đương kim thế giới, bức họa đắt nhất!”
. /.
Chú thích:
1. Nhà triển lãm Uffizi
Nằm kề bên lâu đài Vecchio, nhà triển lãm Uffizi có mặt bằng dạng chữ U, với hai cánh nhà dài song song gồm rất nhiều phòng bày tranh theo từng chuyên đề. Công trình nguyên là nhà làm việc của bộ máy hành chính thành phố, xây dựng vào năm 1559 theo thiết kế của kiến trúc sư Giorgio Vasari. Tại vị trí đất đai khá chật chội, kiến trúc sư đã khéo giải quyết bố cục hai cạnh dài song song, tạo ra bên trong như một đường phố nội bộ. Công trình chưa kết thúc thì tác giả đề án qua đời (1574), công việc được hai kiến trúc sư khác tiếp tục là Bernado Buontalenti và Alfonso Parigi. Kiến trúc tỉ mỉ, tinh tế và cầu kỳ theo phong cách chủ nghĩa Thủ pháp (mannerism).
Đây là nơi lưu trữ các tác phẩm hội họa thời Phục Hưng rất phong phú, được xếp trong số những bảo tàng nghệ thuật hàng đầu thế giới về thời kỳ này. Hầu hết các tác phẩm sưu tầm được theo tiền của gia tộc Cosimo, Uffizi là trung tâm bảo tàng thời kỳ Phục Hưng của nước Ý. Năm 1737, gia tộc này tặng bảo tàng Uffizi cho thành phố Florence. Từ đó nhà triển lãm này mở cửa cho mọi người vào xem.
Trong viện mỹ thuật Uffizi có một hành lang dài nối giữa cung Uffizi và cố cung được gọi là hành lang Vasari, tên người thiết kế công trình. Trong hành lang Vasari đã thu nhập được nhiều tác phẩm điêu khắc thời kỳ Hy Lạp La Mã. Các tác phẩm được sắp xếp theo thời gian sáng tác trong 40 phòng trưng bày với số lượng hàng vạn tác phẩm, trong đó có cả các tác phẩm điêu khắc cổ Hy Lạp ở thời kỳ trước công nguyên.
Ma lực hấp dẫn vĩ đại nhất của Uffizi là thu thập đươc phần lớn các tác phẩm hội họa và điêu khắc của Ý từ thế kỷ XIV đến thế kỷ XVIII, nếu gọi là đại dương của bức danh họa cũng không ngoa. Florence là kinh đô nghệ thuật Ý, các tác phẩm nghệ thuật được lưu giữ ở viện mỹ thuật Uffizi là vinh quang, là tài sản của Florence.
2. Giorgio Vasari (30/07/1511-27/06/1574) là nhà lịch sử mĩ thuật, kiến trúc sư, hoạ sĩ người Ý, chịu ảnh hưởng của Michelangelo và Sarto, được coi là người mở đầu khoa lịch sử mĩ thuật bởi đã viết cuốn sách nổi tiếng Lives of the most excellent painters, sculptors, and architects.
3. Cung điện Vecchio
Cung điện Vecchio ở Florence được xây dựng theo kiến trúc Gothic, trông rất đường bệ, oai nghiêm. Công trình được xây dựng vào năm 1294 bởi Amolio di Cambio nhưng cho đến năm 1310 đỉnh của nó mới được hoàn thiện với một tháp cao 94 mét.
Vào khoảng giữa năm 1343 và năm 1592, công trình được sửa lại hoàn toàn bởi Vasari, Buontalenti và Cronaca, với kiến trúc nội thất đối lập hẳn với kiến trúc Gothic ngoài.
Bên trong công trình được trang trí bằng những bức tranh tường lớn và có trưng bày tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng.
Cung điện Vecchio và nhà triển lãm Uffizi:
4. Cosimo I de’ Medici (12/06/1519–21/04/1574) là Công tước xứ Florence từ năm 1537 đến năm 1574, trị vì như là Đại Công tước xứ Toscana đầu tiên từ năm 1569. Cosimo I có lẽ được biết đến nhiều nhất ngày này nhờ việc tạo ra Uffizi.
5. Bánh anh đào
6. Bản vẽ hình phẳng Uffizi
Yeah, đây chính là Uffizi thật, do tác giả cung cấp =)) tất nhiên là không có vị trí các thiết bị theo dõi hay bảo vệ rồi =))
tác giả còn dặn, xin đừng dùng để phạm pháp =))
7. Cậu Bé Với Ống Điếu (tên gốc: Garçon à la pipe) là một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của danh họa Pablo Picasso, vẽ khi ông 24 tuổi. Bức tranh này mô tả một cậu bé người Paris đang cầm một tẩu thuốc hút bằng tay trái. Khi bức tranh được trình trước công chúng, ai nấy đều ngạc nhiên vì không ngờ được rằng một họa sĩ theo trường phái lập thể lại có thể vẽ một bức tranh xuất thần như vậy.
8. Sotheby’s là một hãng bán đấu giá tại London nổi tiếng và là hãng lâu đời thứ ba trong lĩnh vực này. Người thành lập Sotheby’s là Samuel Baker, đã mở cuộc bán đấu giá đầu tiên của mình vào ngày 11/03/1744. Ngày nay, thu nhập của Sotheby’s khoảng 3 tỷ đô mỗi năm, có các chi nhánh tại nhiều thành phố lớn trên thế giới.
9. 05/05/2004, bức tranh Cậu Bé Với Ống Điếu được đấu giá với hơn $104.000.000 ở đấu giá Sotheby’s ở New York, Mỹ. Sotheby’s không tiết lộ về việc ai đã mua bức tranh ấy. Tuy nhiên, một số nguồn tin cho biết người sở hữu bức tranh đó là Guido Barilla, chủ Tập đoàn Barilla ở Italia. Bức tranh này đã đạt kỉ lục về tranh đắt nhất.
Về phía các nhà phê bình nghệ thuật, họ không hài lòng về cái giá $104.000.000 vì Picasso là một đại danh họa nổi tiếng bậc nhất ở thế kỉ XX. Họ nói rằng, cái giá của bức tranh phải cao hơn nhiều so với giá gốc. (Theo The Washington Post)
Tuy nhiên nhân vật mua tranh bí ẩn ấy dĩ nhiên sẽ là một nhân vật nào đó trong truyện rồi:3 Là ai thì, đọc tiếp rồi sẽ biết:3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...