...............................
Ra khỏi phòng y tế, cậu vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc nửa mừng vui nửa mất mát, sau đó không ngờ đụng mặt Nanh Sói giữa hành lang!
Có hai giám ngục thấp thỏm đứng cạnh Nanh Sói, mà trên mặt hắn hiện vết xước xát lờ mờ. Cậu liếc về phía phòng tạm giam cuối hành lang, hiểu ngay tắp lự.
“Bảo trọng.” Cậu gãi đầu, muốn nói một câu như thế. Tuy ba chữ “bạn cùng phòng” lạnh nhạt thế thôi, nhưng mà… Làm ơn đi, ở cái nơi đầy rẫy tội phạm hùng hùng hổ hổ này hở tí là nhốt, có gì đáng ngạc nhiên chứ? Huống hồ theo như cậu nhận thấy, bị nhốt vào phòng tối vài ngày một cách dở dở ương ương như thế căn bản chẳng tính là trừng phạt.
“Hừ.”
Đã kiềm nén mà tiếng hừ lạnh mỉa mai của Nanh Sói vẫn vang dội giữa dãy hành lang vắng lặng.
Khó hiểu ngẩng lên, trông thấy bản mặt sầm sì lẫn cặp mắt giận dữ không che giấu nổi của hắn, cậu cảm thấy mình đã lo bò trắng răng! Bắt chuyện với hắn làm gì? Cứ như nước và lửa với nhau là được rồi, khi không tự rước nhục vào mặt…
Cậu lười nói chuyện với hắn bèn đút tay vào túi định bỏ đi, vừa lướt qua Nanh Sói nửa bước đã cảm nhận tiếng gió ập đến từ đằng sau!
Cậu cố đè phản ứng bản năng lại, không tránh.
Tưởng là tay chặt gì đó, ai dè bị hắn giữ tay.
Khác với vẻ giả bộ của cậu, trên mặt Nanh Sói là vẻ ngạc nhiên quá đỗi! Hệt như chính hắn cũng lấy làm ngạc nhiên vì mình giữ tay cậu lại, nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn khăng khăng túm chặt tay cậu làm gì có chịu buông…
Muốn gì đây? Người bị túm sầm mặt.
“Anh có ý gì?”
Chẳng qua chỉ mới nửa giây ngắn ngủi, Nanh Sói đã khôi phục nét mặt ngang tàng như cũ, dửng dưng bỏ tay cậu ra! “Muốn trêu ghẹo nữ bác sĩ quý báu của bọn này à?” Người đàn ông tóc đỏ treo lên một nụ cười ngông nghênh, “Còn non và xanh lắm!”
Thằng điên. Lý Tiếu Bạch kệ cha hắn, quay đầu bỏ đi.
“Để tôi nói cho sáng mắt ra này, ranh con… Trong nhà tù này, người nào cũng là của tôi! Ả bác sĩ kia… ít nhất phải tôi chơi chán xong mới đến lượt cậu…” Từ sau lưng, giọng điệu gian ác thốt lời khiêu khích.
Giết hắn đi.
Nếu không có hai gã giám ngục… Chắc chắn đã đập nát xương hắn quẳng cho chó gặm rồi.
Toàn thân cậu run bần bật, tay siết hung ác, phải dồn hết sức nhẫn nhịn mới giữ cho mình không quay đầu lại cắn rách động mạch cổ của tên khốn kia…
“Ha ha ha…” Nanh Sói chẳng còn vẻ bực bội trước đó nữa, cười ha há cà chớn, nghênh ngang bước về phía phòng tạm giam… Hai gã giám ngục làm nền cho hắn liền theo sau trong căng thẳng, nom không giống người quản giáo mà giống đầy tớ hơn nhiều…
Cậu chờ cho sát khí ngập tràn trong mắt vơi bớt hết mới thủng thẳng trở về phòng giam…
Cửa sắt vừa mở, cậu liền sửng sốt… Ồ! Hôm nay lạ thật! Tất cả đều đánh nhau.
Blade im lìm tựa vào bàn, hàm dưới có vết bầm nhàn nhạt, miệng ngậm thuốc lá, cằm lún phún râu, tóc đen rối bù che đi tầm mắt, kết hợp với ánh sáng hắt lên mặt y từng mảng sáng tối, khói thuốc bảng lảng… thoạt nhìn rất có mùi vị đàn ông sa sút vì vật lộn giữa cõi đời.
Valar không có ở đây, nhớ lại cảnh hôm trước, cậu chẳng mặn mà muốn tìm hiểu cậu ta đang ở đâu nữa.
Blade rõ ràng đang tâm trạng không tốt, tâm trạng Lý Tiếu Bạch cũng không tốt, vì thế không ai nói câu nào.
Lý Tiếu Bạch chẳng hỏi, chỉ lẳng lặng về chỗ giường trèo lên tầng trên… Đầu gối vừa tì xuống nệm đã bị giật cổ chân kéo xuống!
Blade đè mạnh cậu xuống nền nhà… Đáng ghét! Rõ ràng một giây trước y vẫn đang ở chỗ bàn! Quá nhanh, cậu lập tức bổ chửng trên đất! Nhưng phải chịu sức nặng của hai người, gáy cậu bị đập đau râm rẩm…
Mặt lạnh như tiền nhìn cậu một lúc, Blade phun điếu thuốc trên môi đi, đoạn cúi xuống, lạnh lùng hôn cậu…
Cậu nổi giận!
Hôm nay cả hai ông tướng bị làm sao vậy?!
Động tác của Blade khá thô bạo. Tả là hôn, chi bằng tả là cắn. Gần như muốn cắn xé điên cuồng, nhai nát mỗi một miếng da, mỗi một khối thịt của người nằm dưới! Hơi thở chẳng có độ ấm, lạnh đến mức đóng băng người ta từ đầu xuống chân! Bờ môi mong mỏng của cậu chảy máu! Đau đớn gay gắt ập đến, kích thích thần kinh cậu! Nhưng chính cái vị tanh tanh ngọt ngọt ấy trái lại khơi dậy toàn bộ dục tính tàn bạo từ nơi sâu thẳm của người đàn ông! Động tác Blade càng dữ dội, càng mạnh bạo gấp bội… Tay chẳng buồn ve vuốt, trực tiếp mò xuống xé quần cậu!
Cậu vùng vẫy liên hồi! Cậu chưa khi nào biết lực tay Blade lại mạnh mẽ như lúc này! Hoặc là nói, y vẫn đều luôn nương tay… Nhận thức này châm ngòi lửa giận trong cậu, bốc cháy rừng rực! Cảm giác bất lực dưới khoái cảm ngạt thở trong bàn tay y lần trước cuồn cuộn trong lòng… Sợ hãi, nhục nhã và phẫn nộ cùng lúc vọt thẳng lên não, nhiễm đỏ hai mắt…
“Cút ngay! Anh cút mẹ đi!” Cậu liều mạng giãy giụa! Quả thật như thể đang tự hành hạ chính mình, xương cổ tay bị giữ phát ra âm thanh răng rắc đáng sợ, tóc cũng bù xù như điên…
“Cút?” Người đàn ông đang đè phía trên rít qua kẽ răng, khoảng cách đè xuống sát sạt làm hơi thở y cuồng loạn phun trên mặt cậu… “Tôi cút, em định tìm ai?”
“Cút mẹ anh đi! Anh quản được hay sao?!” Cậu nhổm mạnh dậy cắn y! Blade né ra nhanh như chớp, cậu cắn trật, hai hàm răng đập vào nhau tạo thành tiếng vang ác liệt trong không khí… Cậu cảm thấy mình đang như con chó dại… Chó dại có là gì? Ngày xưa cậu từng cắn chết cả chó dại!
Blade lãnh đạm nhìn cậu, “Dữ thật, em đúng là cắn hết sức mình…” Rồi y cười hờ hững, “Có vẻ em vẫn chưa hiểu được, ở nơi này người có thể quản em nhất, chính là tôi. Sao nào? Không muốn nhún nhường nữa?”
Đôi mắt đỏ ngầu của cậu đã phần nào tỉnh táo trở lại, chỉ có hơi thở vẫn hổn hển, ***g ngực vẫn phập phồng, “Anh đã hứa sẽ không chạm vào tôi!”
“Tôi đâu có hứa, tôi chỉ hứa sẽ ‘cố’.” Blade dường như cũng bình tĩnh trở lại, ngón tay gạt sợi tóc tán loạn trên mặt cậu đi… Cậu thì vẫn liếc trừng trừng ngón tay kia y chang hổ rình mồi, tựa như bất kể lúc nào đều sẵn sàng nhe răng “hầu hạ”…
Trông cậu thế này, bấy giờ người đàn ông mới chịu bật cười, vỗ vỗ mặt cậu, “Sau này bớt cười với người dưng đi, tránh xa Ben ra, cũng đừng đến phòng y tế nữa… Nghe chưa?”
Cậu nằm trên đất, lửa giận hừng hực dần nguội, kế đó là một ngọn lửa màu lam lạnh lẽo tràn lan khắp bốn phương tám hướng thân thể…
Cậu chỉ giữ im lặng, ngay lúc người đàn ông hết kiên nhẫn chờ cậu trả lời, cậu bỗng thả lỏng, khóe mắt hơi đo đỏ vì giãy giụa nhướng lên, nhìn thẳng vào người đàn ông bên trên mình, nhoẻn cười đến thấm vào xương vào cốt…
Blade hoàn toàn ngẩn ngơ, không dám chớp mắt dù chỉ một cái trước nụ cười ấy.
Từ khi vào tù, Lý Tiếu Bạch chưa bao giờ cười, hiện giờ còn cười hai lần, hơn nữa, cùng là từ một người mà hai nụ cười trước sau lại chênh lệch nhiều ngần đấy! Có là ai cũng sẽ bị trêu chọc thành ra bứt rứt, ngứa ngáy, chộn rộn trong lòng!
Cấm cậu ấy cười quả nhiên là đúng. Blade nghĩ, thế rồi ý nghĩ bị đứt phựt bởi cơn đau từ hông!
Đại để… Biết ngay con thú sẽ không tự dưng cười mà…
Bản thân y ấy thế mà bị mê hoặc mất cả cảnh giác!
Chỉ là trong nháy mắt nhưng trước mặt một sát thủ chuyên nghiệp đã quá đủ nguy hiểm. Blade tin nếu tay Lý Tiếu Bạch có vũ khí, y đã bỏ mạng.
Thú con đứng dậy khỏi nền nhà, đưa mu bàn tay chùi máu bên môi, lạnh lùng nhìn y, “Ở đây anh là đại ca của tôi, nhưng chưa phải chủ nhân của tôi. Đừng tưởng anh có quyền định đoạt mọi thứ!”
Blade đứng lên, không đánh trả, chỉ lặng thinh nhìn cậu.
Thú con ung dung trèo lên giường nằm.
Rất lâu sau, có tiếng nói ỉu xìu truyền xuống từ một góc tầng trên, “Tôi không đến phòng y tế nữa đâu…” Xoay lưng, giọng càng buồn hơn thốt ra nhẹ nhàng, “Đằng nào cũng không được đến…”
Ánh sáng phòng hình như cũng tối đi một ít…
Muôn phía màu xam xám…
Lại rất lâu sau nữa, lâu đến độ Lý Tiếu Bạch chừng như đã lim dim.
“Tôi sẽ ở bên em…”
Ai đó trong phòng nói vậy thì phải.
Cậu không chắc lắm.
...............................
Một tuần sau, Nanh Sói trở về từ phòng tạm giam.
Mọi chuyện tiếp theo diễn ra như lẽ thường. Ánh dương trong nhà tù vẫn công bằng chiếu xuống từng Thánh nhân và từng rác rưởi.
Qua một tháng, xảy ra ba sự kiện không nhỏ không to.
Một là Beyonce bị chuyển công tác khỏi nhà tù Texas mãi mãi.
Lý Tiếu Bạch nhận được tin này, không phản ứng quá rõ ràng như hội lão Joe và Ben lo lắng, song không khí giữa cậu và Blade bắt đầu cứng ngắc kể từ ngày đó, để rồi chính thức thăng cấp thành chiến tranh lạnh.
“Em nghĩ là tôi làm?”
Từ đầu chí cuối Blade chỉ biện giải bằng một câu mang ngữ khí và nội dung chẳng đáng là biện giải. Ừ thì đúng rồi, vốn dĩ y chả phải biện giải gì với cậu hết, cậu cũng không cần nghe.
Khi Beyonce đi, cậu đang làm việc ở nhà máy, không có cả cơ hội tạm biệt. Hai người chẳng có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc, nhìn từ một góc độ khác thật ra cũng ổn. Cậu nghĩ, hãy đi đi, tôi sẽ đi tìm chị.
Nữ bác sĩ tương đối nổi tiếng trong nhà tù. Vô số người tâm sự với nhau rằng tiếc quá là tiếc, mà tin còn chưa lặng, đã xảy ra sự kiện thứ hai khá ư máu me. Đó là Cayley chết.
Lý Tiếu Bạch cũng bị liên lụy trong chuyện này. Độ rày chuyện phiền hà dính đến cậu hơi bị nhiều rồi, Beyonce là chuyện thương tâm, Cayley là chuyện thương thân.
Xét theo lý thuyết, sự cố này phải trách máy cắt của nhà máy xà phòng mới phải.
Lúc ấy Lý Tiếu Bạch và Ben đang đứng đối diện nhau tại khâu cuối cùng của băng chuyền, cách tay 20 cm là máy cắt lên lên xuống xuống, cắt bán thành phẩm thể rắn thành những cục xà phòng vuông vức. Nhiệm vụ của Lý Tiếu Bạch là lật kiểm tra bán thành phẩm, nếu bị khuyết điểm nghiêm trọng phải bỏ xuống khỏi băng chuyền. Đó là công việc nhẹ nhàng và nhanh chóng, không ngờ có xác suất bị cuốn vào máy cắt. Do đó tốc độ dây băng chuyền lẫn máy cắt đều phải được điều khiển cực kỳ chính xác.
Hôm ấy đứng bên kia băng chuyền là Ben – vị trí đáng ra là của Blade… Vì bọn cậu đang chiến tranh lạnh, cậu bèn kéo tuột Ben qua.
Phải khen Ben là đứa khí phách, từ chối công việc nhà bếp mà nằng nặc đòi lao động tay chân trong nhà máy mới chịu. Chẳng rõ là chịu ảnh hưởng từ Lý Tiếu Bạch, hay do nó bắt đầu tập thay đổi bản thân.
Cả băng chuyền lẫn máy cắt gần như tăng tốc cùng lúc với nhau! Lưỡi cắt ban nãy còn nhịp nhàng xuất nhập bánh xà phòng đột nhiên hóa thành mồm thú lởm chởm răng nhọn cắn xé điền cuồng hết thảy! Sự tình đột biến quá nhanh và quá bất ngờ! Hành động Lý Tiếu Bạch đẩy Ben ra và hành động Nanh Sói vọt đến chỗ cậu gần như diễn ra cùng lúc! Nhưng dẫu sao vị trí Nanh Sói vẫn cách cậu vài bước, Ben được đẩy ra an toàn, còn Lý Tiếu Bạch không hoàn toàn thoát được…
Tay trái sau cảm giác lạnh buốt là cơn đau xóc óc… Cậu rùng mình! Không ổn…
Máu tươi đỏ chót tôn bật lên khuôn mặt tàn nhang trắng nhợt của Ben cùng mái tóc bay vờn đỏ quạch khi Nanh Sói gầm lên đinh tai nhức óc cùng sắc mặt đáng sợ chưa từng có của Blade chạy đến từ phân xưởng bên cạnh cùng âm thanh la rú của đám đông cùng tiếng thổi còi the thé của giám ngục cố gắng ổn định trật tự cùng ánh mắt đầy ắp hận thù trong không gian la liệt máy móc cùng một dãy số nháng qua… Hết thảy, hết thảy hợp thành một cơn lốc xoáy bát nháo màu sắc đến chóng mặt hoa mày, kèm với cơn đau nhức tái tê làm thần kinh cậu chực nổ nát…
Nanh Sói ở phía sau ôm chặt vai cậu, lớn tiếng hét gì đó tựa thể sợ cậu hôn mê.
Thần trí Lý Tiếu Bạch lúc này thực ra tỉnh táo lạ lùng, mồ hôi túa đầm đìa trên mặt. Cậu bặm chặt môi, ẩy vai ra khỏi Nanh Sói, cầm bàn tay trái cụt một nửa, đi đứng thăng bằng không hề loạng quạng…
“Tìm đá cho tôi.”
Cậu nói bình thản.
Sau đó đến chỗ băng chuyền, nhặt được bàn tay bị chặt trong vô vàn khối xà phòng. Hai ngón tay cùng với nửa phần gân da, tự mình cầm mình, cảm giác sao mà vi diệu…
“Đưa tôi đi phòng y tế.”
Cậu còn bảo thế.
Xung quanh yên tĩnh như chết.
Dưới tình huống như vậy, người an ổn cầm máu và cấp cứu cũng chỉ có Blade, y thậm chí bế cậu suốt quãng đường đến phòng y tế… thiệt tình làm cậu không biết phải nói sao. Cậu đâu có bị cụt chân.
Bác sĩ mới thay thế Beyonce là một ông trung niên da đen đeo kính nom nghiêm túc và cẩn thận.
Nhìn hai người máu me đầm đìa kia, ông ta chỉ nhận xét đúng một câu trọng tâm, “Cắt ngọt đấy, hẳn là nối lại được.”
Thực tế, tay có nhiều gân mạch nhất. Nhìn một ngón tay có thể làm rất nhiều động tác phức tạp là đủ hiểu. Có nhặt được về hoàn hảo, tỷ lệ thành công cũng không cao.
Nhưng trải qua cuộc phẫu thuật tại chỗ, lần đầu tiên Lý Tiếu Bạch nghi ngờ, bác sĩ y tế trong nhà tù ai cũng y thuật cao siêu vậy ư?
Phẫu thuật thành công, cộng với năng lực phục hồi của bản thân Lý Tiếu Bạch, tay trái hẳn là sẽ nhanh lành.
Một tuần sau, cậu trở về phòng 520, sau đó hay tin Cayley đã chết. Chết ngay tại buổi tối hắn mưu toan chặt tay cậu không thành, chết trên băng chuyền nhà máy, bị máy cắt nghiền vụn! Nhân viên khám nghiệm tử thi phải hao tâm tổn huyết lắm mới tra ra được thân phận của mớ thịt vụn kia…
Cậu chẳng nói chẳng rằng. Đối với cậu, trò quỷ của Cayley thật sự quá vụng về, chừa lại quá nhiều dấu vết. Kẻ nào có mặt trong này cũng sành sỏi lõi đời, dù cậu không có ý định vạch trần, cũng chắc chắn sẽ có người điều tra ra là ai. Cậu chỉ thắc mắc tại sao Cayley muốn đẩy cậu vào chỗ chết?
Nhà máy xà phòng hai lần liên tiếp dính thảm án đẫm máu, lỗ hổng hoạt động của nó rốt cuộc đã khiến thượng tầng chú ý đến. Vì thế sự kiện thứ ba của tháng tươi sốt ra lò:
Đại cổ đông của nhà máy trong ngục giam Texas đích thân ghé thăm!
Toàn bộ nhà tù trở nên nghiêm túc như chưa bao giờ được nghiêm túc. Nhà máy thì khỏi nói, ngay cả phòng giam lẫn các nơi sinh hoạt khác đều được quét tước từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài mấy lần lận! Mọi giám ngục như được tiêm doping, tinh thần hừng hực, hăng hái! Trực đêm đứng thẳng tăm tắp! Giám đốc cũng thân chinh đi kiểm tra ổn thỏa vài lần trước khi ngài cổ đông ghé…
“Đường tiền tài của lão Giáo Hoàng mà lị.” Nanh Sói cắn miếng bít tết to đùng mới được tăng trong suất cơm, “Lão lo lắng là đúng thôi! Nhà tù này là thỏi vàng di động, một nửa số tiền đến từ các phạm nhân, một nửa đến từ nhà máy, nên lão ta cẩn trọng hầu hạ là phải!”
“Tôi không ngờ nhà máy xà phòng rẻ bèo mà béo bở ghê đấy.” Cậu rất chi hưởng thụ suất thịt hiếm xuất hiện trong bữa ăn. Nội điểm này, cậu vô cùng chào đón vị đại cổ đông kia hãy siêng đến một chút.
Nanh Sói cười lạnh, “Nhà máy xà phòng chỉ là ngụy trang, quan trọng hơn chính là sản xuất công nghiệp hợp pháp trên danh nghĩa và con số trên thuế Chính phủ.”
Cậu ngừng lại, “Rửa tiền?”
“Ờ, tiền châu Âu rửa tại Mỹ, ai mà ngờ nổi, lão già Ý quả là sáng tạo.”
Cậu bỏ dĩa xuống, “Lão già Ý?”
Blade nãy giờ ngồi im liền nghiêng đầu qua, như cười như không nhìn cậu, “Nhà máy là một trong số các sản nghiệp thuộc về gia tộc Leo, em không biết sao?”
Cậu chọc mạnh đầu dĩa xuống miếng bít tết! Gay rồi!
Buổi chiều đến giờ làm việc, cậu cố tình đổi hàng với tên cao to Gucci, vò bù tóc đứng ở góc khuất nhất nhiều vật che chắn nhất trong nhà máy. Máy móc cao chót vót tứ phía cùng những thùng dầu cao cao gần như che lấp cậu hoàn toàn, đến cả Nanh Sói cũng phải mất bao nhiêu lâu mới túm được cậu…
“Nhóc con, trốn ở đây làm gì?”
“Tránh xa tôi ra, anh bắt mắt quá.”
“Mẹ kiếp, dám ăn nói thế hả?”
“Người đến thị sát đã đi chưa?”
“Đã đến đâu, mới vào phân xưởng bên cạnh. Trước kia toàn kiểm tra random cho có, lần này lão cổ đông chả biết lên cơn hay làm sao, không bỏ qua bất kỳ phân xưởng nào, như hâm!” Nanh Sói nhổ toẹt một bãi nước bọt, xoay lưng, chừng như hơi do dự rồi vẫn mở miệng, “Cậu muốn trốn thì tháo băng ra, cái món đó mới là bắt mắt.”
Cậu sững sờ, dời ngay tầm nhìn xuống băng vải bên tay trái. Chí phải, tận lực biến mình thành bụi lại sơ sót mất điểm này. Cậu nhanh chóng tháo băng vứt đi, vết thương bây giờ chỉ còn đường nối và vết khâu đỏ nhạt, hai ngón tay từng rời thân cũng có cảm giác, sinh hoạt hàng ngày chẳng còn là vấn đề, chỉ có điều chưa thể đấm đá oánh nhau thôi… Dĩ nhiên cậu vẫn giả đò yếu ớt trước mặt bác sĩ, mà đành rằng là thế, ông bác sĩ da đen vẫn khiếp hãi trước năng lực hồi phục của cậu.
Nơi cửa ầm ồ tiếng ồn, cậu biết phiền phức đến rồi, lập tức quay đi chúi đầu vào mấy cỗ máy.
Thực ra cậu không dám chắc người tới là Lorenzo. Thật sự, cậu nghĩ thân phận cỡ Lorenzo căn bản chả cần gì phải hạ mình đến cái nhà máy bé tẹo này.
Nhưng lòng cứ bất an khó hiểu, mà cậu luôn tin vào trực giác chính mình.
Thực tế đã chứng minh, trực giác tự nhiên chính xác dễ sợ.
Lý Tiếu Bạch trước sau chưa hề ngẩng đầu, ngay cả sườn mặt cũng không dám lộ ra, song từ lúc đoàn người kia tiến vào đến khi rời đi, cậu chưa nhẹ nhõm nổi một giây một khắc.
Ánh nhìn sau lưng kia như thanh kiếm sắc lẻm!
Ánh nhìn ấy chỉ rất mực thản nhiên mà từng bước dồn sát, băng qua vô số phạm nhân tuyền một màu xám trong nhà máy ầm ĩ, thẳng quắc tiến đến mục tiêu! Thế rồi chậm rãi gỡ đi vẻ ngụy trang của cậu, để cậu như bại lộ toàn thân trần trụi dưới ánh mặt trời, mặc người hái lượm… Cậu cười khổ. Vậy là phiền phức đã đến tận cửa.
Quả nhiên, sau giờ tan tầm, “phiền phức” liền lịch thiệp nhã nhặn xuất hiện ở phòng tắm.
Khi ba người đàn ông tóc vàng mặt lạnh đồ Tây giày da quyết đoán tuyên bố cậu “được bình chọn là công nhân xuất sắc nhất năm, được cổ đông lớn nhất nhà máy mời gặp mặt”, cậu vừa mới gội xong đầu…
Bản năng làm cậu ngẩng lên tìm bóng Blade, sau mới sực nhớ người đàn ông kia hiếm hoi lắm nhận được tin có người thăm tù đã đi phòng tiếp khách rồi. Kế tiếp nhớ ra mình và y đang chiến tranh lạnh, chả lẽ còn cầu cứu y? Cuối cùng là ảo não tại sao cậu lại nhớ đến y trước nhất.
Ba cục phiền phức nào biết thiếu niên đang nghĩ ngợi gì, vẫn chỉ đồ Tây giày da đứng nghiêm. Ở cái nhà tù này trừ lão Giám đốc, chẳng còn thằng nào ưa đồ Tây giày da đặc biệt là ở nơi ướt sũng sĩnh, u ám như phòng tắm nữa.
Hệt như ném một khối đá lạnh vào đàn thú hoảng hốt! Các phạm nhân trần truồng hoặc che khăn mặt, hoặc kinh hoàng, hoặc tò mò, hoặc hưng phấn di chuyển xung quanh… Giẫm bành bạch nước bẩn trên đất làm dơ đồ Tây của ba người sang trọng mà họ vẫn lạnh mặt như cũ, lông mi còn chẳng buồn động, vây quanh Lý Tiếu Bạch thành một vòng, vừa có thể hiểu là cung kính mời cậu, cũng có thể hiểu là trận hình phòng ngừa cậu bất chợt gây khó dễ.
Lau nước trên mặt, cậu nạt thầm: Công nhân xuất sắc nhất năm á? Một cái lý do không thể nào nhảm hơn!
Chứng kiến cậu mặc quần áo, bị đeo còng tay, bị kẹp giữa mấy tên cường tráng không rõ lai lịch đi khỏi đó, âm thanh bàn luận hiếu kỳ trong phòng tắm càng náo nhiệt… Thậm chí có kẻ đu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía họ khuất bóng, đoán già đoán non hướng cậu đi…
Nanh Sói đứng sau đám đông, lạnh lùng nhìn chiếc vòi hoa sen cậu vừa sử dụng, trầm ngâm rất lâu… Cuối cùng hắn nhức đầu rút một điếu thuốc, lại phát hiện trong phòng tắm ướt át không châm được lửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...