Chúa lừa tất cả mọi người, vì địa ngục mới là nơi đẹp nhất. Phật biết chân tướng, nên Phật nói, “Ta không vào địa ngục thì ai vào?[1]”
...............................
Nhà tù Texas thật ra không đến nỗi quá tệ. Lịch làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt rất có lợi trong việc uốn nắn thói quen sống của các tội phạm xã hội cặn bã. Nếu không phải thức ăn hơi tầm thường, hoàn cảnh hơi tra tấn tâm lý, người quản lý hơi bất chấp nhân quyền, cá lớn hơi thích nuốt cá bé… ắt hẳn sắc mặt mọi người sẽ được rèn giũa hồng hào hơn rất nhiều.
Sau tiếng chuông báo thức, Lý Tiếu Bạch nhăn nhó, mơ mơ màng màng trở dậy… Gấp chăn.
Đúng rồi đó. Gấp chăn đó.
… Tôi sẽ làm chân sai vặt tốt, sẽ bưng trà rót nước giặt quần áo gấp chăn màn…
Tối qua trước khi đi ngủ, Blade nằm tầng dưới mỉm cười nhắc cậu đừng có nuốt lời, bằng không y chưa chắc sẽ tuân thủ giao ước đâu.
Cậu nhắm tịt mắt, thoăn thoắt gấp xong chăn mình, sau đó bò qua cái giường tầng trên phía đối diện, hì hục bao lâu mới lơ ngơ nhận ra chăn gối trên giường này vốn đã được gấp gọn rồi, căn bản chưa được sử dụng. Thế là trong gian phòng yên ắng, cậu lại bò xuống tầng dưới…
Hôm qua cậu ngủ không được ngon, Nanh Sói và Valar làm ồn quá. Cậu chịu chẳng hiểu nổi đàn ông làm sao mà hứng nổi với cái cơ thể giống y chang mình như vậy? Cậu lại càng không hiểu đàn ông bị đàn ông khác đè bên dưới mà có thể rên rỉ cam tâm tình nguyện như vậy? Thậm chí còn ẩn chứa niềm sung sướng khó lòng hình dung như vậy…
Thật ra hai con người quấn quýt nhau tối qua cũng chẳng hiểu, làm sao hai tên ở giường đối diện lại có thể nằm thẳng cẳng mỗi người một giường giữa hiện trường khiêu khích nhường ấy?
Vậy mới nói, người với người, khó nhất là thấu hiểu lẫn nhau.
Lý Tiếu Bạch ngái ngủ, nhắm tịt mắt xốc chăn của giường tầng dưới!
“Á á!”
Hai người đang trần truồng nằm ôm nhau dưới chăn giật bắn!
Valar bị lạnh lập tức rúc vào ***g ngực ấm áp của Nanh Sói theo bản năng, mà hắn thì đằng đằng sát khí đẩy cậu ta ra, chỉ tay vào mũi Lý Tiếu Bạch, rít, “Cậu muốn chết à…”
Cậu kệ thây hắn, giơ chăn lên giũ giũ. Giường khá chật còn bị chen chúc ba người, cậu tỉnh queo trải luôn chăn lên tên Nanh Sói đang căng hết cơ bắp ra vì nóng gáy, nhanh nhẹn gấp chăn thành miếng đậu phụ, xong xuôi xoay đi đặt nó ở cuối giường…
Cậu ngẩn ngơ nhìn thành phẩm một hồi rồi từ từ, từ từ lả đi, nằm úp trên chăn ngủ tiếp…
Valar phì cười, liếc nhanh sang xem sắc mặt Nanh Sói, vội vàng nuốt tiếng cười to suýt thoát ra trở về!
Cánh tay Nanh Sói bị người ta phớt lờ còn đang giơ lưng chừng. Hắn ngạc nhiên thu tay về, u ám nhìn Lý Tiếu Bạch ở cuối giường…
Chưa có đứa nào dám láo toét với hắn như thế, nhưng thằng nhóc này không hề sợ hắn!
Thằng nhóc lúc này đang co mình nằm ở cuối giường dật ra từng tiếng ngáy nho nhỏ, cả người lõm trong tấm chăn êm ái, mái tóc mềm tản mác trên chăn. Dáng vẻ ấy gợi người ta cảm tưởng một tấm chăn kia thôi mà cũng thoải mái đến vậy…
Nanh Sói nghe tim mình thoáng xao xuyến, toan đưa tay cầm cổ chân cậu, từ bên giường đối diện bỗng truyền đến chất giọng khàn khàn của Blade!
“Tiếu Bạch, lại đây.”
Trong buổi sáng tĩnh lặng của gian phòng, giọng y nghe vào có vẻ vang dội, còn dẫn theo sự lạnh lùng.
Lý Tiếu Bạch tận dụng mọi thời gian để ngủ bù khe khẽ động mí mắt, mơ màng bò dậy, lảo đảo xuống giường Valar, bước hai bước trèo lên giường Blade. Vừa nhấc một góc chăn lên định kéo ra để gấp, trong chăn lại đột nhiên thò một cánh tay ra kéo cậu vào!
“Ư ưm…”
Cậu vừa ậm ừ một tiếng, tấm chăn vừa được nhấc lên đã phủ xuống, kín kẽ bao lấy cậu, cản lại ánh sáng chói… Người đang kề cận có ***g ngực rất ấm, hơi thở người đó phả trên cổ, nóng rực và ẩm ướt, cậu không thấy ghét bỏ… Là ai vậy?
Hai mí mắt cậu dính chặt vào nhau… Óc não vang rủng roẻng, cả cơ thể đều trì trệ, từng tế bào đều thét gào chóng mặt chóng mặt muốn ngủ muốn ngủ…
Huyết áp thấp, tham ăn, không biết nhìn người, hễ ngủ là đánh mất cảnh giác… Mình là một sát thủ kém cỏi cỡ nào đây? Cậu thầm nghĩ.
Hình như còn một cái chăn chưa gấp thì phải. Cậu lại nghĩ, sau đó não nổ tan tác quá… Cậu quyết định mặc xác, nhắm chặt mắt, sa vào chiêm bao…
Blade chống hai tay hai bên sườn cậu, cúi nhìn cậu nhóc vô tư ngủ ngon bên dưới. Y cười nhẹ, đầu cúi càng thấp, cho đến khi môi hai người chạm vào nhau, chầm chậm chuyển góc, ngẩng lên, rồi lại dịu dàng chạm vào… Nụ hôn không ngơi nghỉ làm màu môi nhàn nhạt của cậu bị ngấu nghiến thành màu đỏ tươi, xem như y mới thỏa, dời trận địa xuống chiếc cổ nhẵn nhụi của cậu… Lần này Blade hôn rất mạnh, âm thanh mút mát *** mỹ khiến hai con người “thân kinh bách chiến” bên giường đối diện nghe mà sôi máu theo. Khi môi người đàn ông rời khỏi cổ cậu, một dấu hôn ám muội mà phóng đãng rất hoàn mỹ nở trên cần cổ mảnh khảnh…
Coi bộ Lý Tiếu Bạch thấy cổ bị làm sao, bèn rên nhỏ quay đầu sang hướng khác, rất đỗi tự nhiên ôm chầm cánh tay Blade… Động tác này làm đáy mắt người đàn ông hiện lên vẻ dịu dàng chẳng thể nhận thấy… Blade nhẹ nhàng hơn, lừng chừng nằm nghiêng xuống chỗ bên cạnh, chậm rãi vòng tay ôm lấy người trong lòng. Thân thể Lý Tiếu Bạch mảnh dẻ và dẻo dai, da thịt ấm áp, mịn màng, dễ chịu khôn xiết. Blade thấy tư thế này thật thoải mái, vì thế vùi đầu vào hõm cổ cậu, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại…
Làm tình là một chuyện, làm sát thủ y chưa từng ngủ chung giường cùng ai, trải nghiệm này thật sự mới lạ vô cùng, mà cũng bất ngờ thay y lại cảm thấy hết sức khoan khoái… Đứa bé trong lòng sở hữu loại khí chất đặc biệt, thứ khí chất tự do của loài động vật hoang dã đứng ngoài rìa xã hội con người… Yên ắng truy đuổi thức ăn, hưởng thụ giấc ngủ, hoàn toàn đi theo tiết tấu chính mình…
Có lẽ bạn bắt được con thú xinh đẹp này, nhưng bạn không thể thay đổi nó.
Y lại nhớ về con mèo đen thời ấu thơ, khi xưa y thích nó đến thế, dùng mọi biện pháp rốt cuộc cũng bắt được nó xuống khỏi tường cao dẫu cho cái giá là món thức ăn cao cấp mà cả y cũng không nỡ ăn. Khoảnh khắc ngón tay sờ được vào bộ lông xinh đẹp của nó, y ngỡ mình đã sờ được thứ mềm mại nhất, ấm áp nhất trần đời… Hạnh phúc biết bao…
Sau hạnh phúc là gì?
Y không nhớ.
Blade nhè nhẹ vuốt tóc Lý Tiếu Bạch. Y thích cảm giác mềm mại không có phòng bị này, nhất là khi nó đến từ một người luôn luôn phòng bị và cũng không hề mềm mại…
Valar ngồi trên giường, trợn mắt nhìn hai người đang ôm nhau ngủ, nét mặt khó tin nổi!
Chúa ơi! Cậu ta âm thầm la lối, tình nồng ý đượm quá thể đi thôi!
Thế giới này thật không chân thực!
Cậu ta cứng ngắc quay sang hy vọng tìm được cảm giác chân thực trên mặt Nanh Sói, lại bị hắn kéo phắt vào lòng! Tiếp theo bị đè xuống giường nhấc chân lên, cậu ta cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hôi hổi và dục vọng phấn khích của Nanh Sói. Cậu ta hiểu, bất kể ai chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều sẽ dậy hứng thôi… Thế nhưng thân chưa chuẩn bị đã bị xâm nhập thô bạo, Valar bi ai nhìn lên ván giường của tầng trên… ép mình đừng nhìn hình ảnh ấm áp ở phía đối diện nữa…
...............................
Lý Tiếu Bạch ngủ một lèo đến tận giờ ăn trưa mới dậy. Cậu không ngờ mình ngủ say đến thế, dù cậu thắc mắc tại sao lại ngủ trên giường Blade.
Chủ nhân của cái giường bình thản báo cậu hay, hôm nay cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ, quá tam ba bận, y sẽ ghi sổ vụ này.
Cậu linh cảm sau này cách trả lại sẽ không đơn giản đâu, nhưng nhiệt huyết dành cho bữa trưa đã đánh tan cảm xúc lo lắng, cậu mau chóng đi đánh răng rửa mặt chờ đến giờ mở cửa.
Valar không rõ có phải tối qua “miệt mài” quá hay không, bần thần trên giường hoài, mặt tai tái, nhưng vẫn líu lo không ngừng với cậu.
Valar thuộc tuýp người hoạt bát, khéo ăn khéo nói, cực kỳ không hợp với bộ mặt thiên thần của cậu ta. Có điều cũng nhờ cái tính đó của cậu ta, cậu đã nắm được khái niệm tương đối trực quan về tình hình nhà tù, đó dĩ nhiên là chuyện tốt đối với cậu.
Nhà ăn của tù giam Texas rộng rãi, sạch sẽ hơn cậu tưởng. Mấy hàng bàn sắt sắp xếp thô sơ, cứng ngắc nhưng xem như là đồ mới. Hương cà ri và gà rán thoang thoảng khắp nhà ăn khiêu khích cái dạ dày đã chịu đói một ngày hai đêm của cậu nghiêm trọng… Hiềm nỗi số tù nhân mặc áo tù xam xám đông nghịt trong nhà ăn thiệt tình không được đẹp đẽ cho lắm. Ở tù còn không được dùng nước hoa che mùi cơ thể, khi đám đông các người da trắng và người da đen túm tụm một chỗ, mùi từ người họ sẽ ảnh hưởng đến độ thèm ăn ra phết…
Phạm nhân tầng năm vào nhà ăn muộn hơn các nơi khác. Những kẻ có chỗ ngồi phân chia rõ ràng đã chứng minh độ tin cậy của lời Valar.
Phái Nam cầm đầu là Sói Vàng, tuy phần đông là đám ô hợp song số lượng nhiều, chiếm nửa bên phải nhà ăn, ồn ào ầm ĩ… Phái Bắc do Nanh Sói chỉ huy, nhân số thật sự ít hơn nhưng có thể nhìn ra họ đều là nhân vật có vị trí riêng, chiếm nửa trái còn lại. Cũng có thiểu số rải rác ở những bàn giưa giữa, sát với nửa phải, người của phái Nam tuy khó chịu vây quanh nhưng không dám ý kiến ý cò.
Valar đi đằng trước nhiệt tình thuyết minh cho cậu, “Khay ăn lấy ở đây, thìa dĩa lấy ở đây… Ấy, đừng có dòm nữa nhóc, nhựa cả thôi. Đôi lúc lão Giáo Hoàng sẽ đến thị sát, lão chẳng mong cái bụng phệ toàn mỡ là mỡ của lão bị đâm bởi một cái dĩa đâu nào… Tất nhiên, lão cũng không muốn nhìn thấy nó trên người một phạm nhân khác… Cửa sổ đằng kia là chỗ lấy cơm, đưa cơm đều là người nhà mình, đấy là một trong những công việc nhàn nhất trong tù, ngoài ra còn có phòng cắt tóc, thư viện, phòng giặt… Hầu hết mọi người làm việc ở nhà máy xà phòng, chiều nay cậu sẽ thấy thôi… Cơ mà phải canh chừng cẩn thận nha, lũ khốn này chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu còn đâu khúm núm với bề trên. Nếu cậu không thể làm chúng hộc máu hay bay răng, chúng sẽ thả vài thứ vớ vẩn vào thức ăn của cậu…”
“Ai lại nói thế chứ Valar yêu dấu, tôi đã bao giờ để cậu chịu ấm ức thế đâu?” Gã đang múc canh nhe hàm răng vàng xỉn, cười *** ô với Valar.
“Câm đi đồ con lợn!” Valar dữ dằn lườm gã, “Không muốn gia vị nêm canh ngày mai là tròng mắt mình thì tự biết mình đang đùa với ai đi!”
Ánh mắt càn rỡ của gã răng vàng nhìn hai người bọn cậu nhất thời khép nép hơn hẳn…
Xem màn này, cậu bỗng nhớ ra luận điệu “dựa dẫm” hôm qua của Blade.
Valar rõ ràng rất thông minh, nó giúp cậu ta ổn an trong nhà tù thay vì tàn tạ. Thần trí cậu hiện lên bóng một người tóc vàng – vị thiếu gia tóc vàng chối bỏ sự “dựa dẫm” này nhưng không có năng lực bảo vệ bản thân. Chỉ e anh ta không chỉ tàn tạ trong hoàn cảnh tồi tệ này mà còn phải trả thêm giá đắt bởi hành động chống đối.
“Ngây ra làm gì thế?” Valar hẩy cậu, “Muốn ăn gì nữa, tự gắp đi.”
Cậu khôi phục tinh thần, nhác thấy một rổ màu nóng bèn bất giác vươn tay, “Tôi muốn một quả cam.”
Phạm nhân xới cơm khu tự chọn lấy làm ngỡ ngàng, “Nhóc, trái cây phải trả tiền.”
“Cho cậu ấy một quả cam.”
Giọng Blade vang sau lưng cậu.
Tên xới cơm lập tức căng thẳng, nhanh chóng đặt một quả cam bự vào khay cơm của cậu.
Cậu cầm quả cam, nhìn thoáng Blade, nói, “Cảm ơn.”
“Khỏi cần.” Khóe miệng người đàn ông nhếch thành ý cười, “Ai bảo tôi là chủ nuôi.”
Blade vui vẻ đi cùng Nanh Sói đến chỗ ngồi có góc nhìn tuyệt nhất ở nhà ăn, bỏ lại Lý Tiếu Bạch đứng đó sầm mặt…
Ờ phải, suýt quên cậu cũng là một thành phần “dựa dẫm”…
Valar đi đằng trước bưng khay chọn đồ ăn xong liền tiến thẳng tới chỗ Nanh Sói. Hắn vỗ vỗ chân, Valar rất là tự nhiên ngồi lên, thậm chí choàng tay qua cần cổ rắn chắc của hắn, hôn nồng nhiệt đầy ý khiêu khích… Toàn thể la hét cười ồ…
Lưng Lý Tiếu Bạch toát mồ hôi. Blade sẽ không bắt cậu làm thế đâu ha? Điều này thật sự vô nhân đạo giống như việc bỏ đói cậu một ngày vậy.
Cậu ngẩng đầu nhìn Blade, đối phương tựa hồ hiểu sự thấp thỏm của cậu bèn cười cười, vỗ chỗ bên cạnh ý gọi cậu qua, cậu thở hắt trong lòng…
Ngoan ngoãn bước qua đó, cậu gật gật đầu với ánh mắt thân thiết vọng tới từ lão Joe phía đối diện. Chuẩn bị ăn lại cảm nhận được một ánh mắt khác, nhìn thử mới thấy là Ben đang hồi hộp và nóng rực nhìn cậu.
Cậu quan sát thử sắc mặt Ben, tốt hơn hôm qua nhiều, phỏng chừng tối qua không bị đày đọa. Có vẻ Blade đã giữ lời. Cậu gật đầu với nó trấn an lại phát hiện sắc mặt Ben thoắt chốc trắng bệch! Tầm mắt dán rịt bên cổ cậu, gần như là thở dồn dập vì phẫn nộ… Cậu lấy làm lạ sờ sờ cổ, không thấy có gì dị lạ, thế là không băn khoăn nhiều vì phản ứng của Ben nữa, cậu cúi đầu ăn ngấu nghiến…
[1] Ta không vào địa ngục thì ai vào?
Câu này xuất phát từ Kinh Phật, trong quá khứ, Địa Tạng Vương Bồ Tát từng phát mười tám lời nguyện lớn, nguyện chúng sanh thoát ly biển khổ, tới bờ an lạc. Ngài nói rằng: “Ðịa ngục chưa trống, nguyện chẳng thành Phật,” và “Ðộ hết chúng sanh, mới chứng Bồ đề.” Ngài lại nói: “Ta không vào địa ngục thì ai vào?”, đó là đại nguyện của Địa Tạng Vương Bồ tát, sẵn sàng chấp nhận mọi khó khăn, gian khổ, hiểm nguy… để cứu khổ cho chúng sinh, lấy thân mình làm ngọn đuốc soi sáng cho mọi người.
–
Người đọc thông minh là người đọc biết chọn những gì phù hợp cho mình đọc và biết mình đang đọc gì. Đừng để cảm xúc cá nhân của mình làm ảnh hưởng người khác.
Hơn nữa ngay từ đầu mình cảnh báo rất nhiều lần rằng truyện nhiều yếu tố nhạy cảm, nghĩ kỹ hẵng đọc. Vẫn cố đọc để thấy bực mình, trước tiên là do bạn và bạn có thể dừng lại ngay. Nếu không đọc mà vô tình đi lướt qua và cố tình chộp lấy nó để tạo chuyện, thì thôi mình cũng chẳng muốn nhiều lời với hạng này.
Chắc chắn là không một ai ở đây có ý xúc phạm đến cá nhân hay tập thể nào hết, thế thôi.
Wp này chỉ là nơi post truyện cá nhân và người post cũng chỉ mong vậy, không phải là nơi cổng cao cửa rộng chào đón cả những người rỗi hơi. Xin hãy là người đọc thông minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...