Giang Minh Minh nhìn cô bằng đôi mắt bất ngờ, pha lẫn chút chán ghét. Băng Y không bận tâm lắm, cô ôm theo chồng tài liệu đi phía sau anh, lướt qua vai Giang Minh Minh. Đôi mắt cô ta thâm quầng, thiếu sức sống sau lớp make up dày cộp và trắng bệch đó.
Trong thang máy chỉ còn lại Băng Y và Tuấn Phong, cô chúi đầu xuống chồng tài liệu nhưng tâm tí lại đang dán chặt vào anh.
- Em đã nhận được hoa chưa? -- Giọng anh trầm trầm cô đọng trong khoảng không thang máy nhỏ hẹp.
- ...Hả? -- Băng Y mất mấy giây để định thần và nặn ra một chữ duy nhất làm anh muốn đập đầu vào tường .
- Anh hỏi là...em đã nhận được hoa chưa?
- À...có, đã nhận được!
Lúc đồng hồ báo thức còn chưa reo là giấc ngu ngàn thu...à nhầm, ngàn vàng của cô đã bị một nhân viên chuyển phát nhanh phá tan tành, bấm chuôn không có hồi đáp anh ta còn "vô cùng nhiệt tình" đập cả trăm lần vào cửa phòng, uầy, người trẻ nhiệt tình bây giờ rất khó kiếm nha, nhưng có cần phải như thế không? Cô muốn khóc! ~T-T~
Tuấn Phong lặng thinh, thông thường trong trường hợp này cô phải nói cảm ơn thật nồng nhiệt chứ nhỉ? Ôm một cái, hay hôn một cái có phải tốt hơn không?
...
...
◑▂◐
Vớ vẩn!!! Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?
-----------------------------------------------
Trong phòng họp tối, ánh sáng từ màn hình chiếu khá mờ ảo nhưng cô vẫn thấy được những ánh mắt săm soi về phía mình, chắc họ đã từng gặp cô truốc đây khi cô đến công ty cùng anh.
Cô đã lường trước tình huống này nên cũng chẳng có gì phải bất ngờ cả. Năng lực của cô, cô biết, anh biết, chỉ cần thế thôi.
Duy có điều, tại sao Giang Minh Minh lại cứ nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt mỏi mệt đó? Có chuyện gì vảy ra với cô ta hay sao? Trong khoảng khắc đó cô cảm thấy mình đã quên đi một điều gì đó khá quan trọng.
-------------------------------------
- Có thể nói chuyện với tôi một lát không? -- Giang Minh Minh nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt như cầu xin một ân huệ.
- ...Tôi bận! -- Cô xoay người đi nhưng bàn tay Giang Minh Minh vẫn nắm chặt tay cô không buông. Cô nhìn Giang Minh Minh, chỉ thấy môi cô ta mấp mấy một cách khó khăn.
- Làm ơn!
Sét đánh ngang tai! Cô thật sự đã cảm thấy như thế. Giang Minh Minh cao cao tại thượng, đứng trên vạn người lại đang ở đây cầu xin cô? Thậm chí cô còn chẳng biết là tại sao. Cô đã làm gì tổn hại cô ta hay sao?
- ...Thôi được! Có chuyện gì? -- Cô giật tay ra rồi chỉnh lại áo sơ mi trắng. Ánh mắt Giang Minh Minh lúng túng nhìn khung cảnh nhiều người qua lại rồi ngước mắt nhìn cô.
- Chúng ta đến quán cafe bên kia đường đi!
-------------------------------------&
Giang Minh Minh nắm chặt tách trà đào nóng trong tay, mặt cúi gầm, cô cảm nhận được thân thể cô ta tỏa ra một thứ gọi là "mất hết sức sống" một cách đáng sợ. Nó lạnh, bòn rút sinh lực của cả người đối diện là cô đây. Băng Y thở dài, cô gõ ngón tay xuống bàn.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Giang Minh Minh hơi khựng lài vài giây rồi ngước mặt nhìn cô, viền mắt đỏ hoe.
- Tôi nghĩ chuyện này chỉ có cô mới giúp được tôi mà thôi! À không, tôi chắc chắn cô là người duy nhất có thể làm được! -- Nước mắt lăn trên đôi gò má đã gầy đi của Giang Minh Minh. Giang Minh Minh nắm tay cô, bàn tay run rẩy như chịu giá lạnh từ những hạt mưa rơi tí tách ngoài kia.
- Hãy giúp tôi, đến gặp Gia Huy!
- Sao cơ?
- Anh ấy...anh ấy bị tai nạn, nhưng anh ấy khong chịu làm phẫu thuật.
- Tai nạn?
- Là hai năm trước, lúc nghe tin cô sắp đi Anh, anh ấy lái xe đến sân bay thì gặp tai nạn trên đường cao tốc, não anh ấy bị tổn thương làm ảnh hưởng đến cả hai mắt và chân.
Khóe môi cô giật giật, tai lùng bùng khó chịu, Gia Huy nói chính xác là không thể nhìn thấy gì và không thể đi lại suốt hai năm qua sao?
- Tôi đã khuyên ánh ấy rất nhiều lần, hiện tại đã có người hiến mắt, nhưng anh ấy cứ từ chối phẫu thuật mà việc này thì không thể đợi lâu, tuần sau bác sĩ sẽ nghe quyết định cuối của anh ấy, nếu anh ấy còn từ chối thì...
Giang Minh Minh ôm mặt khóc, tiếng khóc thút thít cố nhẫn nhịn nhưng xé tan cõi lòng cô.
- Giờ chỉ có cô mới có thể khuyên anh ấy, tôi biết anh ấy vẫn rất yêu cô, chỉ cần...chỉ cần cô lên tiếng, anh ấy nhất định sẽ nghe.
Băng Y nhìn Giang Minh Minh trước mắt mình, vì cớ gì mà yếu đuối đến thế này? Trước đây chẳng phải cô ấy đã bày ra rất nhiều trò để phá hoại cuộc sống của cô hay sao, ngay cả một chút hối hận ũng chưa từng thể hiện ra. Vậy mà bây giờ, cô ta ngồi đây, nắm lấy tay cô, siết chặt, từ bỏ cả lòng ự trọng cao như đỉnh núi chỉ để cầu xin cô đến gặp người đàn ông mà cô ta bảo chưa từng yêu?
Cô nhìn thấy trong mắt Giang Minh Minh một hi vọng le lói như gần tắt, thứ tình yêu mà có lẽ cô ta đã từng phủ nhận. Thật trớ trêu là nó lại bùng lên trong hoàn cảnh này.
Con người là thế, chúng ta chỉ thức tỉnh khi sắp mất đi một thứ mà ta đã từng nghĩ rằng nó chẳng quan trọng.
Auquyết định sẽgộpđammĩvàngôntìnhlàmmột. (=^.^=)
Bộtiếptheo sẽ sớmralòthôivìAud8ãnghĩhèrồi, rảnh vô đối.
Have fun Mem!
Có mộtcâuhỏinhỏđây:
- Nếuđượclàm một người con trai (hoặc con gái) trongmộtngàythìcácmemsẽlàmgì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...