Không nằm ngoài dự liệu, thành tích thi của Dương Thiếu Quân rất không tốt, chỉ vào được một trường hạng trung. Nhưng Tề Vĩnh Húc thì ngược lại, kết quả vượt ngoài mong đợi, đỗ thẳng vào trường tư tốt nhất thành phố hiện giờ —— trường X. Vì vậy, đồng chí Tề Vĩnh Húc cùng thiếu gia nhà họ Tô, hai người đều trở thành tân học sinh của trường.
Lúc khai giảng, Tô Kiềm thay mặt cho toàn thể học sinh mới vào trường đứng lên bục phát biểu. Tề Vĩnh Húc không tập trung, đảo mắt nhìn quanh trường, đang ngẩn ngơ thì cậu bạn đứng sát cạnh bắt chuyện: “Haizz, kia là Tô Kiềm, hồi cấp hai cũng học trường X đấy, khi ấy tôi học cùng cậu ta. Cấp hai cậu ta là hội trưởng hội học sinh, thầy nào cô nào cũng quý. Trường tôi vốn lên danh sách những học sinh được tuyển thẳng lên cấp ba, ông thầy tôi chọn cậu ấy, cơ mà biết không, cậu ta không đồng ý, tự mình đi thi, tưởng thi vào đâu, hóa ra vẫn là trường này.”
Tề Vĩnh Húc ngẩng đầu lên nhìn, thấy thiếu niên đứng trên bục kia có chút quen mắt. Cuộc ẩu đả năm kia cậu chỉ biết xanh mặt đứng xem, không có ân oán gì với bọn họ, càng không điều tra ra cái người đá văng Tô Kiềm là chó săn của ai, nên không nhớ rõ Tô Kiềm. Chỉ thấy cậu ta có vẻ quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng cũng chỉ có vậy.
“Vì sao?”
“Không biết. Chắc cậu ta có bệnh, cuồng thi chăng?”
Sự thật là Tô Bác Hoa muốn con trai trau dồi kinh nghiệm, nên không thể bỏ qua kì thi trọng đại đầu tiên này. Cho nên Tô Kiềm mới từ chối việc tuyển thẳng kia, cùng các bạn học khác tham gia kì thi chuyển cấp.
Trường của Dương Thiếu Quân tan rất sớm, thế nên mỗi ngày tan học, hắn lại chạy tới trường X chờ Tề Vĩnh Húc, hai người cùng nhau về nhà. Chẳng khác với hồi cấp hai là mấy.
Sau buổi khai giảng, dọc đường về nhà, Tề Vĩnh Húc kể chuyện ở trường mới cho Dương Thiếu Quân nghe: “Cái người lên bục phát biểu cho đám khối mười bọn tôi tên là Tô Kiềm, cấp hai cũng học trường X, nghe nói cậu ta từ chối tuyển thẳng, cuối cùng vẫn thi vào trường này.”
Dương Thiếu Quân vốn không biết đầy đủ họ tên của Tô Kiềm, chỉ nhớ mang máng hôm đấy đám học sinh trường X gọi vị đại thiếu gia kia là “Họ Tô”, vì vậy nhàn nhạt nói: “Ồ, căng.”
Tề Vĩnh Húc cười cười: “Căng đét ấy chứ. Nghe nói nhà cậu ta giàu đáo để, cơ mà có vẻ chảnh, bạn học không quý lắm.”
Dương Thiếu Quân nghe vậy liền nhận xét: “Hoa cao khó chạm.”
Tề Vĩnh Húc cười nghiêng ngả.
Tề Vĩnh Húc bị chia vào lớp 6, mà Tô Kiềm lại học lớp 1, hai người hầu như không tiếp xúc; thỉnh thoảng chạm mặt nhau trong hành lang, Tề Vĩnh Húc không nhận ra anh, chỉ thấy cậu bạn này có vẻ cứng nhắc, mặt vô biểu tình, khí thái kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy khó ưa. Về phần Tô Kiềm, anh thậm chí còn không đặt Tề Vĩnh Húc vào mắt, sao có thể nhận ra?
– x –
Tô Kiềm nằm ngẩn ngơ trong phòng một lúc rồi đứng lên thay quần áo xuất môn. Vừa đi đến cửa, lão Mạnh liền dẫn theo mấy vệ sĩ nhà họ Tô tới: “Tiên sinh, có cần chúng tôi đi theo không?”
Lão Mạnh làm cho Tô gia đã mười lăm năm, từ lúc Tô Kiềm còn nhỏ đến tận bây giờ, hai người đều hiểu quá rõ về nhau. Thế nhưng Tô Kiềm vừa nhìn thấy lão, tâm lại lạnh xuống: Không sai, ngay cả lão Mạnh cũng bị đánh tráo. Anh không tưởng tượng nổi cái người đứng sau tất cả là ai, lại có thể làm ra nhiều người giống hệt nhau khiến anh u mê, nhưng anh biết rõ tình cảnh của mình lúc này, xung quanh anh không có người tín nhiệm, hắn có thể bóp chết anh dễ dàng như bóp chết một con kiến. Một khi chưa nắm chắc phần thắng, anh không thể khinh suất, bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi từng biến động, sau đó tìm cơ hội bỏ trốn.
Thấy Tô Kiềm lặng im, dùng ánh mắt hung ác trừng về phía này, lão Mạnh không khỏi lo lắng hỏi: “Tiên sinh?”
Tô Kiềm nhếch môi: “Tôi không nói thì mấy người sẽ không đi theo sao?” Nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Hai gã vệ sĩ nhìn nhau, lại quay sang nhìn lão Mạnh, lão Mạnh ngần ngừ ba giây, sau đó nói với hai người: “Đi đi.”
Lão Mạnh lái xe rời khỏi biệt thự, Tô Kiềm ngồi ghế sau, nhìn khung cảnh quen mắt qua ô cửa sổ, sợ hãi nhấn chìm lý trí anh: Tất cả, tất cả đều rất giống, không chỉ có biệt thự, ngay cả con đường này, cây cỏ xung quanh, toàn bộ đều bị bắt chước! Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào đám người kia còn có thể sao chép được những thứ này sao?
Tô Kiềm nhìn hai người vệ sĩ, họ vẫn lặng im không lên tiếng, thực tế cả người cứng căng rồi. Lão Mạnh thi thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy Tô Kiềm nhăn nhó nhìn ra ngoài, đúng lúc này anh quay qua đây, lão không khỏi rùng mình. Cũng trong khắc ấy, Tô Kiềm thầm nghĩ: Hắn đang theo dõi mình, là đang theo dõi mình! Hắn muốn theo dõi nhất cử nhất động của mình!
Xe ra khỏi vùng ngoại ô, đi vào trong thành phố, đường bắt đầu đông hơn, người và xe tấp nập qua lại. Tô Kiềm nhìn ra ngoài ô cửa, cảm thấy người đi đường, ai cũng nhìn qua đây, tất cả đều đang theo dõi anh, nụ cười trên mặt đầy tà ác, cười nhạo anh ngu dốt mông muội. Anh đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, hai chiếc xe màu đen kia đã theo xe anh suốt hai dãy phố! Bởi vì bị anh phát hiện, xe kia lái xa ra, thay vào đó là một chiếc xe màu xanh nhạt… Thật không thể tin nổi, cả lối đi, cả xe cộ, tất cả đều là người của họ!
Lão Mạnh không nhịn được bảo: “Tiên sinh, sắc mặt ngài tệ quá.”
Tô Kiềm cắn răng, nói giọng khàn khàn: “Đừng để ý đến tôi, lái xe đi!”
Đến công ty, vệ sĩ xuống xe mở cửa, anh vẫn ngồi bất động trên xe, nhìn ra tòa cao ốc trước mặt, bàn tay trong túi quần run lên. Đây là thật hay là giả?
Đi vào nhà, cô lễ tân trong sảnh chào anh đầy cung kính: “Tô tổng khỏe.”
Cô ta cúi đầu, Tô Kiềm không thể nhìn thấy ánh mắt, chỉ thấy khóe miệng kia cong lên, là đang cười nhạo anh.
Tô Kiềm lạnh lùng trừng mười giây, cô lễ tân vẫn đứng ở đấy, trong lòng không khỏi bồn chồn, không biết mình đã làm chuyện gì sai. Tô Kiềm nổi tiếng máu lạnh, hai năm trước khủng hoảng kinh tế, công ty phải cắt giảm nhân lực, mặc kệ ân nghĩa, tất cả đều xét theo năng lực và công trạng, cho dù lăn lội ở công ty bao năm cũng chẳng màng, từ giám đốc thiết kế cho đến viên chức phổ thông, Tô Kiềm nói nghỉ là nghỉ, thủ đoạn lạnh lùng, một nửa đường lui cũng không chừa cho người khác. Có một chủ nhiệm hơn năm mươi tuổi bị cắt giảm biên chế, ông đứng cắm cọc trước cổng công ty, khó khăn lắm mới gặp được Tô Kiềm, quỳ xuống xin anh cho một đường sống, Tô Kiềm chẳng buồn liếc mắt nhìn, bỏ lại một câu “Tôi không có thời gian” rồi vòng qua người ông, chủ nhiệm kia bị vệ sĩ của Tô gia giữ lại, trơ mắt nhìn bóng anh xa dần. Từ đấy về sau, chỉ cần vị chủ nhiệm kia quẩn quanh trong vòng mười thước trước cửa công ty, bảo vệ liền lập tức đuổi.
Đang cúi đầu thấp thỏm, đột nhiên quần tây giày da trước mắt cô rời đi. Cô nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Kiềm đi tới thang máy, mọi người xung quanh đều tránh xa ra. Thang máy đến, Tô Kiềm và mấy gã vệ sĩ đi vào, nhân viên xung quanh đứng yên. Cửa thang máy đóng lại.
Cô nhân viên kia không khỏi thở phào, ngẩng lên trời than: “Mẹ ơi, đệp trai như vầy mà làm người ta đau tim quá thể… Ra ngoài liền có vệ sĩ, làm như nguyên thủ quốc gia không bằng..”
Tinh thần Tô Kiềm ngày hôm nay rất tệ, ngồi trong phòng căn bản không nhìn tài liệu, hiệu suất kém hơn mọi khi mười mấy lần. Cứ đọc một hàng chữ xong anh lại ngưng lại, nhìn chăm chú chiếc bút máy, cảm giác nó đã bị người khác đánh tráo, sau đó lại đứng lên đi quanh phòng làm việc, không biết đâu là thật đâu là giả.
Tô Kiềm đột nhiên phát hỏa, giơ máy tính lên đập xuống đất, sau đó vứt hết tài liệu xuống theo, lấy chân đạp vào bàn làm việc của mình. Rầm rầm rầm, căn phòng sạch sẽ sang trọng trong phút chốc trở thành bãi chiến trường.
Vệ sĩ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động bên trong, lập tức mở cửa xông vào, chỉ thấy Tô Kiềm phát điên hướng họ thét: “Gọi Tô Duy và Tô Di tới đây! Tôi muốn gặp các em ấy! —— đừng có giở trò lừa gạt tôi, tôi muốn thấy người thật!”
Vệ sĩ ngẩn ngơ nhìn nhau, lão Mạnh nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời: “Tiên sinh, cậu hai đang ở Hy Lạp, không thể về ngay. Ngài muốn gặp cậu ba sao?”
Mắt Tô Kiềm đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào đám vệ sĩ, tựa như một người đang ra điều kiện với tụi cướp: “Cho tôi gặp Tiểu Di.”
Lão Mạnh vốn bên Tô Kiềm từ nhỏ, tình trạng của đại thiếu gia gần đây đều lọt vào mắt lão, lúc này lão lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Tô Di, điện thoại vừa kết nối đã nói: “Anh trai cậu tâm tình không tốt lắm, cậu thử trấn an anh mình xem.” Xong rồi đưa điện thoại cho Tô Kiềm.
Tô Kiềm nhận lấy điện thoại, đợi mấy giây rồi bất an hỏi: “Em … là Tiểu Di sao?”
“Anh? Giọng anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Kiềm nghe thấy giọng Tô Di, cả người thả lỏng hơn rất nhiều, phất tay bảo vệ sĩ ra ngoài. Đợi đến khi căn phòng chỉ còn lại mình anh, anh ngồi xuống mớ lộn xộn trong phòng, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa lấy tay che miệng thấp giọng hỏi: “Tiểu Di, là em thật sao?”
“Là em đây, rốt cuộc anh làm sao vậy, đã có chuyện gì xảy ra?” Thanh âm bên kia có chút nóng nảy: “Lại có người đánh úp anh sao?”
Viền mắt Tô Kiềm đỏ lên, khàn khàn đáp lại: “Không phải. Không phải.” Giọng anh run lên: “Tô Di, anh..” Anh muốn nói với Tô Di, hình như anh đã bị bắt cóc, mọi người xung quanh đều đã bị đám người xấu thay thế, nhưng vừa định mở miệng, đột nhiên lại giật mình, nghi ngờ nhìn chiếc điện thoại trong tay: Nếu Tô Di cũng là giả thì sao? Nếu như giọng nói kia là do người khác giả mạo, anh lại tự tiết lộ bí mật này, như vậy có phải rút dây động rừng không? Liệu anh có bị diệt khẩu?
“Anh? Anh sao vậy? Nói gì đi chứ?”
Tô Kiềm lại đặt điện thoại bên tai, cuối cùng quyết định nuốt những lời kia ngược trở lại. Anh muốn cúp máy, đột nhiên đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng ồn ào của người bên cạnh: “Tô Di nói chuyện điện thoại với anh sao anh không trả lời! Con chim nhỏ của lão phơi nắng đến khô rồi! Tô Kiềm, anh đúng là con quỷ hồ đồ!! Em trai anh vẫn đang phơi mông phơi trứng đấy! Anh gọi điện thoại làm em ấy không kịp mặc quần!!! Ahahaha..”
Tô Kiềm sửng sốt, đầu giây bên kia mơ hồ truyền đến thanh âm thẹn quá hóa giận của Tô Di, anh lặng lẽ buông điện thoại xuống, nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Năm giờ chiều, Dương Thiếu Quân đến Tô thị để đưa Tô Kiềm đi gặp Uông Văn và Tiểu Niên. Tô Kiềm ra khỏi phòng làm việc, thấy lão Mạnh và Dương Thiếu Quân đang nhỏ giọng thì thầm với nhau, vẻ mặt Dương Thiếu Quân rất ngưng trọng. Tô Kiềm nghĩ thầm: Hẳn là đang báo cáo một ngày làm việc của anh đi! Thế nhưng sao lại báo cho hắn ta, không lẽ Dương Thiếu Quân giả mạo là người giật dây sao? Đúng rồi, phải có một người đứng đằng sau thao túng đám người kia, mà Dương Thiếu Quân giả mạo kia tiếp cận anh, gần gũi với anh nhất, cho nên những khác chỉ là quân cờ! Là hắn, rất có khả năng người kia là hắn!
Dương Thiếu Quân nói chuyện với lão Mạnh xong thì đưa mắt qua đây nhìn Tô Kiềm, ánh mắt hắn ngẩn ra. Tô Kiềm nghĩ: Chột dạ, hắn đang chột dạ!
Dương Thiếu Quân cười cười đi tới kéo tay anh: “Đi thôi, đi gặp vợ con anh nào.”
Tay Tô Kiềm bị hắn nắm chặt, cả người anh cứng đờ, nhưng cũng không giãy ra, theo hắn bước về phía thang máy. Thầm nghĩ trong lòng: Không được phản kháng, mình phải yên lặng theo dõi tình hình, chờ ngày hắn lòi đuôi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hai người cùng vệ sĩ lên xe, lão Mạnh lái xe. Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm ngồi hàng ghế hai, hai gã vệ sĩ thì ngồi hàng ghế ba. Lên xe rồi Dương Thiếu Quân vẫn nắm chặt tay Tô Kiềm, đặt vào lòng bàn tay hắn mà khẽ vuốt: “Em thấy gần đây anh không tốt, áp lực công việc sao? Hay là anh giao chuyện công ty cho người khác quản, anh nhiều chị em như vậy, nhưng nào có ai liều mạng như anh. Qua tuần này rồi nghỉ ngơi một chút? Anh muốn đi đâu không?”
Tô Kiềm ngồi thẳng lưng: “Anh muốn gặp Tô Duy.”
Dương Thiếu Quân ngẩn ra, cười mỉa một chút, khó khăn nói: “Anh muốn đi Hy Lạp? Nhưng..” Hắn ngưng lại, nuốt câu “Thế nhưng” kia xuống. Đến Hy Lạp, không phải cũng tốt sao? Ra nước ngoài sẽ an toàn hơn, đám tội phạm kia cũng không thể xuất hiện, làm nơi trú ẩn cũng không tồi.
Tô Kiềm mặt không đổi sắc nói: “Anh đặt vé máy bay, ngày mai đi.”
Dương Thiếu Quân ngẩn người, lão Mạnh cũng liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, Dương Thiếu Quân do dự hỏi: “Anh có địa chỉ của Tô Duy sao? “
Tô Duy cùng người yêu xuất ngoại, là muốn thoát khỏi bóng ma trong lòng, nên không nói địa chỉ cho bất kỳ ai, thậm chí trước đó còn cắt đứt liên lạc với mọi người, mãi đến mấy tháng nay mới khôi phục tin tức. Tô Kiềm không dám hỏi địa chỉ của em ấy.
Hai mắt Tô Kiềm sáng lên: Đúng rồi! Không ai biết Tô Duy ở đâu, nên đám người kia không thể hạ thủ với Tô Duy! Nếu như tìm được Tô Duy, em ấy sẽ có thể giúp anh! Kìa, Dương Thiếu Quân và lão Mạnh đang nhìn anh chằm chằm, muốn anh nói ra tin tức của em ấy sao.. không có cửa đâu!
Tô Kiềm nói: “Tôi không biết!” Ngưng một chút lại bổ sung: “Quên đi, sau này nhắc lại chuyện này sau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...