Buổi sáng ngày đầu tiên Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm ở ‘chung phòng’, Tô Kiềm bị một mùi hương thơm ngát đánh thức, anh tỉnh dậy, chỉ thấy trên đầu giường đặt một chiếc bếp điện, trên đó là một bát cháo thịt hầm đã nấu xong. Lão Mạnh còn chưa tới, hiển nhiên không phải do lão Mạnh làm. Anh vén mành nhìn Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân ở phía bên kia đang ngủ say, giống như không biết chuyện gì cả. Anh còn chưa ăn, lão Mạnh đã đi tới, vừa thấy bát cháo liền lắc đầu, “Nấu đặc quá, không được không được, không thể ăn!” Cuối cùng Dương Thiếu Quân ai oán nhìn anh, nuốt hết bát cháo vào bụng.
Ban ngày, Dương Thiếu Quân tận lực quấn lấy giường bệnh của Tô Kiềm, anh vừa xét duyệt xong một phần báo cáo, hắn lập tức nhào tới hỏi: “Em đọc báo cho anh được không?” Tô Kiềm đáp: “Tôi tự đọc được.” “Em đẩy anh ra ngoài đi dạo nhé?” “Tôi có thể tự đi.” “Em…em xoa bóp vai cho anh nha?” “Tôi không thấy mệt.”
“Rồi!” Dương Thiếu Quân nổi giận, “Đi, đi ra ngoài phơi nắng với em đi, cứ nằm dí trong phòng như vậy sớm muộn gì cũng mắc bệnh!”
Tô Kiềm đặt tập công văn trong tay xuống, không mặn không nhạt nhìn hắn một cái: “Đã bị bệnh rồi.”
Dương Thiếu Quân: “….”
Tô Kiềm xuống giường bệnh, khoác áo lên, không nhanh không chậm đi ra ngoài, Dương Thiếu Quân lập tức bám theo. Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Tôi đi phơi nắng, không cần người bồi.”
Dương Thiếu Quân cà lơ phất phơ đi theo sau: “Anh phơi nắng của anh, em phơi nắng của em. Cùng dưới một mặt trời mà.”
Tô Kiềm không tỏ vẻ dị nghị gì.
Hai người đi tới một bãi cỏ, Tô Kiềm ngồi xuống một cái ghế dài, Dương Thiếu Quân ngồi xuống bên cạnh anh, vai hai người chạm vào nhau, anh liếc mắt nhìn Dương Thiếu Quân, không nói gì.
Dương Thiếu Quân nói: “Đồng chí cùng phòng, sao anh cứ lạnh lùng thế, em quan tâm anh như vậy mà anh không có một chút phản ứng gì, như thế rất khó bồi dưỡng tình cảm. Là lãng phí duyên phận đó.”
Tâm tình Tô Kiềm không tồi, hiếm khi không mặt nặng mày nhẹ, nhưng cũng không để ý đến hắn.
Tay Dương Thiếu Quân đặt dưới ghế chậm rãi bò qua, thử thăm dò mà chạm tới vai anh, Tô Kiềm lạnh lùng nói hai chữ: “Bỏ ra.”
Dương Thiếu Quân bĩu môi, thu tay về. Tô Kiềm nhìn hắn một cái, thầm nghĩ: Nói bỏ liền bỏ ngay, thật hiếm thấy. Đã lâu rồi không thấy bộ dạng bằng mặt nhưng không bằng lòng của Dương Thiếu Quân, quả thật khiến anh cảm thấy hoài nghi ký ức trước kia là hư ảo.
“Trời hôm nay đẹp ghê.” Dương Thiếu Quân bắt đầu mở đề tài.
Tô Kiềm vẫn không để ý đến hắn. Đối với cái tên này, không đáp lại hắn mới là quyết định sáng suốt nhất, nếu không chẳng khác nào tự mình nhảy vào hố. Trước đây, anh từng chịu trận không ít lần.
Dương Thiếu Quân xốc lại tinh thần, ngả người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, quay đầu nhìn Tô Kiềm: “Thành tích của Tiểu Niên thế nào rồi?”
Hắn ta dám lấy lá bài Tiểu Niên ra, Tô Kiềm thầm mắng hắn vô sỉ, không được tự nhiên một lúc, sau đó mới chầm chậm trả lời: “Vẫn như trước.”
“Định thi vào trường gì?”
“Ra nước ngoài.”
“Sao? Mới cấp ba đã ra nước ngoài?”
“Áp lực trong nước quá lớn.”
“Trẻ con chịu chút áp lực thì có làm sao, tập rèn luyện tâm lý, sau này ra xã hội gặp áp lực cũng không bị hoang mang, có khả năng đề kháng với mọi đả kích.”
“Đề kháng với mọi đả kích?” Tô Kiềm nhịn không được mà liếc mắt nhìn hắn, “Là vô sỉ giống như cậu sao?”
Dương Thiếu Quân vẫn còn cười nhây ra: “Quá khen quá khen, cách mạng chưa thành công, tại hạ vẫn đang tiếp tục cố gắng, chưa thành công thì chưa đủ vô sỉ.” Không đợi Tô Kiềm trừng mắt, hắn đã nhanh chóng nói tiếp: “Hơn nữa ra nước ngoài cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng là nơi xứ người, nói không chừng áp lực xã hội áp lực bài vở còn nặng nề hơn.”
Tô Kiềm cũng từng ra nước ngoài du học, anh cũng biết khi đó có bao nhiêu cực khổ. Thấy gương mặt anh có vẻ do dự, Dương Thiếu Quân lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Anh cam lòng để thằng bé đi sao? Khó khăn lắm nó mới quen được với môi trường hiện tại, luyến tiếc bạn bè lại càng luyến tiếc anh. Thằng bé mới có mười bốn mười lăm tuổi, mới chỉ ở với anh được ba bốn năm, khó khăn lắm mới gây dựng được chút tình cảm, anh lại muốn tống nó đi, như vậy không tốt. Nên để hai cha con thân với nhau thêm một chút.”
Tô Kiềm ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Sau đó suốt cả buổi chiều, Dương Thiếu Quân lảm nhảm nói chuyện cùng Tô Kiềm. Từ chuyện Tô Tiểu Niên cho tới lão Mạnh, cho tới Tô Di cho tới cái tên Lý Yêu Yêu luôn khiến người khác đau đầu kia, Dương Thiếu Quân hiểu Tô Kiềm tương đối rõ, chỉ cần hắn bỏ ra ít tâm tư, liền có thể tìm tới trọng tâm câu chuyện mà cậy được miệng Tô Kiềm, còn có thể chọc cười tảng băng Tô Kiềm lạnh ngàn năm. Bình thường Tô Kiềm giữ vai trò quyết định và quản lý trong nhà, anh lặng lẽ làm rất nhiều chuyện, nhưng lại không có ai để kể, bởi tính cách anh như vậy nên cũng không chủ động nói chuyện cùng ai. Dương Thiếu Quân giống như thợ khai mỏ, đào từng tầng từng tầng đất dày, sau đó dẫn dắt anh kể ra những chuyện đã tích góp trong lòng từ lâu, khiến anh không nhịn nổi mà chỉ trích cái tên Lý Yêu Yêu kia có bao nhiêu không đáng tin cậy, còn nói vì Đại Hoàng từng bị bệnh tâm lý nên đến giờ Tô Duy vẫn canh cánh trong lòng chuyện tình cảm của hai người. Tô Kiềm vốn không phải người nói nhiều, cùng lắm anh chỉ oán giận đôi ba câu, hay nói ra mấy nghi ngờ phỏng đoán của mình, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh nói nhiều chuyện bất bình như vậy với một người không liên quan.
Mặc dù Tô Kiềm luôn dặn bản thân phải thận trọng cảnh giác, nhưng vẫn không nhịn nổi mà bật thốt ra, mãi đến khi ý thức được ban nãy mình trót nói quá lời.
Tối đến, đương lúc Tô Kiềm mơ màng sắp vào giấc, trong mông lung anh có cảm giác như có ai đó đang kéo tay mình, hôn lên trán anh, mi mắt, chóp mũi, cả người anh mê man, rất mệt mỏi, anh không muốn nhúc nhích, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh. Anh thầm nghĩ nếu tên kia làm thêm một hành động quá phận nữa thì sẽ mở mắt đạp hắn một đạp cho xuất huyết phổi thật luôn. Thế nhưng đợi thật lâu, đến khi bàn tay ấm áp kia rời khỏi tay anh, nụ hôn vào môi vẫn chưa rơi xuống.
Tô Kiềm ngủ thiếp đi.
Sớm hôm sau, lúc Tô Kiềm tỉnh lại, trên đầu giường đặt một bát cháo nhỏ, cháo chín nhão, gạo gần như muốn tan ra. Anh vén mành lên, giường bên cạnh trống trơn, Dương Thiếu Quân không có ở đó.
Buổi trưa, Tô Kiềm đi đến bên cửa sổ phơi nắng, từ đằng xa thấy một người mặc đồng phục cảnh sát vội vã đi tới khu điều trị nội trú. Mấy phút sau, Dương Thiếu Quân xuất hiện trước cửa phòng bệnh, đồng phục cảnh sát đã được thay ra, trên người là bộ quần áo bệnh nhân.
Tô Kiềm hỏi: “Biết rõ vụ án rất mờ mịt, cậu vẫn ôm nhiệt tình mà phá án sao?”
Dương Thiếu Quân phát hiện mình cài lệch cúc áo, cúi đầu cởi từng cúc ra mà cài lại: “Có bao nhiêu nhiệt tình, em không thể đảm bảo, nhưng chỉ cần vụ án chưa được phá, cho dù không đạt được thành tích gì, cho dù vụ án rất mờ mịt, em cũng không bỏ nó lại.” Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Kiềm, bình tĩnh nói: “Đấy là lý do vì sao em có thể leo lên đến vị trí này nhanh như vậy. Về công hay về tư, em cũng đều tận lực cố gắng hoàn thành tốt. Mong muốn xa vời cũng là một loại mong muốn, trên đời này không có vụ án nào là không thể phá, bởi em vẫn còn có nhiệt tâm với công việc này” ngưng lại một chút, hắn cười, “Cũng không có chuyện nào là không thể làm. Chỉ cần em hiểu rõ rốt cuộc cái gì mới là cái mình mong muốn.”
Tô Kiềm lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương rất rực rỡ, hoa nở rất đẹp tươi.
Lần này Dương Thiếu Quân chọn một con đường tiến công rất ngoằn ngoèo, mỗi ngày hắn nấu một bát cháo đưa lên, nhân lúc rảnh rỗi không phải làm việc thì nói chuyện phiếm với Tô Kiềm. Lúc Tô Tiểu Niên tới viện thăm, hắn lại kéo Tô Tiểu Niên ra đùa vui cùng thằng bé. Hắn dùng rất nhiều thủ đoạn nhỏ lẻ, suốt thời gian ấy cũng không đề cập tới chuyện của mình và Tô Kiềm, khiến anh không có lý do để ngăn cản hắn.
Ngày thứ nhất ngày thứ hai, Tô Kiềm tỏ ra xa cách với hắn; ngày thứ ba ngày thứ tư, Tô Kiềm nhìn hắn như không thấy; ngày thứ bảy ngày thứ tám, anh ăn hết bát cháo nhỏ, thái độ không âm không dương.
Đêm trước ngày Tô Kiềm xuất viện, ở bên gối anh đặt một tờ giấy viết chi chít chữ —— có thể coi là thư tình.
“Tô Kiềm, em dùng hai năm qua để tĩnh tâm lại, em tin trong khoảng thời gian này anh cũng đã nghĩ rất nhiều. Em nghĩ mãi, tự hỏi vì sao hai năm trước anh lại đột nhiên muốn em buông tha, sau đó em lại nghĩ, có lẽ là bởi vụ thuốc lá kia. Ngay cả thuốc lá em cũng không bỏ được, sao anh có thể tin vào sự kiên trì và lời hứa của em. Thế nên trong hai năm này em không động tới một điếu thuốc nào, em thề đó!”
“Em vẫn cho rằng, so với người bình thường, anh hơn họ rất nhiều thứ, người thân, của cải, thế nhưng khi em tiếp cận anh, em mới nghĩ thật ra không phải như vậy. Anh cần một ai đó để chăm sóc và quan tâm, cho dù vẻ ngoài anh có bao nhiêu mạnh mẽ, thì anh cũng có một chút yếu đuối của riêng mình.”
“Em đã cho anh cơ hội để em buông tha anh, em cho anh hai năm, nhưng anh không nắm lấy nó, thậm chí lúc gặp lại anh vẫn cho em cơ hội tiếp cận anh, thứ lỗi em đã tự mình đa tình mà nghĩ rằng anh có ý với em, chỉ là thành ý của em còn chưa đủ để đem đến cho anh cảm giác an toàn, để anh lưỡng lự trong cái hố của em.”
“Tô Kiềm, em thích anh, thích anh kiêu ngạo, thích anh cáu kỉnh, cho.. cho em một cơ hội nữa đi, em muốn nấu cháo cho anh vào mỗi buổi sáng thức dậy, muốn cùng anh ngồi trên sô pha xem tivi, muốn nghe anh trách da mặt của em có bao nhiêu dày, em muốn nhìn anh ăn thức ăn em làm rồi soi mói xem tay nghề của em có bao nhiêu tệ hại, em muốn nghe anh chê gu thẩm mĩ của em rồi sau đó chọn giúp em bộ quần áo thích hợp để đi ra ngoài, em muốn cùng anh đặt chân tới những nơi mà anh thích, muốn chọc anh tức giận rồi lại làm anh vui, muốn xoa bóp vai cho anh mỗi lúc anh mệt nhọc, em muốn được anh vỗ vỗ vào lưng mỗi khi em buồn, em muốn được ôm anh khi ngủ, sáng dậy rồi sẽ nói chào buổi sáng với anh..”
“Tô Kiềm, em muốn trở thành người nhà của anh.”
“…”
Đúng vậy, từ trước tới giờ anh vẫn luôn một mực từ chối Dương Thiếu Quân nhưng lại luôn cho hắn có cơ hội tiếp cận. Hai năm trước khi mới khỏi bệnh anh đã quên rất nhiều chuyện, quên đi vì sao mình lại dây dưa một chỗ với Dương Thiếu Quân, rồi chỉ nhớ những lần hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng khiến anh ức chế. Nhưng dù vậy, mỗi lần hình ảnh Dương Thiếu Quân cười đùa cợt nhả hiện ra trước mặt, trong lòng anh không thấy hận, chỉ có cảm giác mờ mịt —— mờ mịt không rõ vì sao mình lại không hận hắn, mờ mịt không hiểu vì sao lại không ghét hắn ôm hôn.
Lúc thấy Dương Thiếu Quân hút thuốc trong phòng vệ sinh, lúc bị Dương Thiếu Quân đè lên tường mà cường hôn, trong lòng anh chỉ có cảm giác vô lực và phẫn nộ. Dương Thiếu Quân vô sỉ, anh không giận, Dương Thiếu Quân nhằng nhẵng bám đuôi, anh không ghét, nhưng anh ghét một Dương Thiếu Quân nói một đằng làm một nẻo, cảm giác kích động ấy khiến anh nhớ lại rất nhiều mẩu ký ức vụn vặt, làm anh nhớ lại bài 《Blessed are the sick》 khiến người ta sởn gai ốc, làm anh nhớ lại anh đã từng kỳ vọng vào Dương Thiếu Quân biết bao nhiêu để rồi hắn lại khiến anh cảm thấy thất vọng. Người này, ngay cả sức khỏe, thân thể mình cũng thờ ơ, đến thuốc còn không cai được, dựa vào cái gì mà anh phải cùng hắn bước vào vòng luân hồi? Cho nên khi Dương Thiếu Quân quay lại, anh hỏi hắn có bật lửa không, cũng không có ý gì, chỉ là muốn xem hắn có còn bị nicotine điều khiển, chi phối nữa hay không.
Hai năm này, không phải anh chưa từng thử tìm một người giám hộ mới cho Tô Tiểu Niên, thế nhưng không có ai khiến lòng anh nổi lên gợn sóng, mọi người trong mắt anh biến thành ‘hợp’ hay ‘không hợp’, và ‘nên’ hay ‘không nên’, tựa như cả thế giới này chỉ có một mình cái tên tồi tệ thích nhếch môi cười, làm người ta chán ghét kia mới có thể làm thức tỉnh hormone đang ngủ say trong anh, có thể đạp tan bức tường rào ‘hợp’ hay ‘không hợp’ kia, để rồi dẫu anh biết rõ hai người có bao nhiêu không thích hợp, nhưng vẫn không nhịn được mà thỏa hiệp.
Tô Kiềm không phải một người tin vào số mệnh, nhưng đôi khi, anh thật sự nghĩ rằng tên kia chính là khắc tinh của cuộc đời mình.
Lúc lão Mạnh đi vào phòng bệnh, chỉ thấy Tô Kiềm đang dựa vào thành giường, tay phải nắm chặt một tờ giấy, tay trái che đi đôi mắt của mình, người anh khẽ run lên. Lão Mạnh nhìn qua bên kia bức mành, Dương Thiếu Quân không ở đó, không biết đã đi đâu. Lão đi tới chỗ Tô Kiềm, giọng anh mang theo âm mũi: “Chú Mạnh, lấy cho cháu một cây bút.”
Lão Mạnh tìm hai túi không có, xoay người đi ra ngoài, một lát sau mang về một cây bút máy.
Nửa giờ sau, Dương Thiếu Quân trở lại phòng bệnh, lão Mạnh đã đi rồi, Tô Kiềm nằm lặng trên giường, có lẽ là đang ngủ. Hắn rón rén đi tới, phát hiện bức thư bên cạnh anh đã biến mất, dường như đã bị đọc rồi. Dương Thiếu Quân thấp thỏm trở về giường, dưới gối lộ ra một góc giấy, hai mắt hắn sáng lên, vội vàng lấy giấy ra.
Đây chính là bức thư tình mà hắn viết cho Tô Kiềm, phía dưới có thêm mấy dòng mới, là nét bút của anh.
“Trên đây là những yêu cầu của phe đối lập, không được coi là đúng. Sau khi trở thành đảng cầm quyền, những điều phe đối lập đã nói trước đó đều trở thành cơ mật quốc gia.”
Dương Thiếu Quân nhìn chằm chằm câu nói trên, nửa ngày không khép miệng được. Hắn dở khóc dở cười vuốt phẳng tờ giấy trên mặt bàn, tìm bút muốn viết gì đó, do dự nửa ngày, sau đó cẩn thận gấp tờ giấy vào —— có một số lời, viết trên giấy thì rất rõ ràng, lời buồn nôn đến thế nào cũng có thể viết hết ra. Nhưng cũng có một số từ, nên nói rõ trước mặt.
Hôm sau Dương Thiếu Quân tỉnh dậy, ngáp dài xoay người xuống giường, vén mành lên nhìn giường bên cạnh, cảm giác như bị sét đánh —— Tô Kiềm không còn ở đó! Cả đồ đạc của anh cũng không còn!
Dương Thiếu Quân chạy tới hỏi quầy lễ tân mới biết Tô Kiềm đã xuất viện chứ không phải đổi phòng. Mấy hôm nay bận bận rộn rộn chạy tới chạy lui giữa cục cảnh sát và bệnh viện, hắn quên mất hôm nay là ngày xuất viện của anh. Cũng may y tá nói Tô Kiềm vừa mới làm thủ tục xong, vì vậy Dương Thiếu Quân còn chưa đánh răng đã vội chạy ra ngoài.
Tô Kiềm cùng lão Mạnh cất đồ đạc vào trong cốp sau, đang chuẩn bị lên xe thì chợt nghe thấy tiếng người hô: “Chờ một chút.”
Tô Kiềm quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Dương Thiếu Quân tóc tai lỉa chỉa, nói rõ hắn vừa tỉnh ngủ đã chạy hổn hển tới đây, lông mi anh khẽ rung, xoay người nói với lão Mạnh: “Chú Mạnh, chú lên xe chờ cháu trước đi.”
Dương Thiếu Quân chạy tới trước mặt anh, Tô Kiềm ung dung nhìn hắn: “Có chuyện gì sao cảnh sát Dương?”
Dương Thiếu Quân móc ví tiền ra, cẩn thận lấy tờ gấy được gấp gọn rồi đưa cho Tô Kiềm: “Anh quên cầm cơ mật quốc gia.”
Tô Kiều nhíu mi, mở tờ giấy ra, chỉ thấy phía dưới có thêm một dòng chữ —— “Nắm chắc cơ mật quốc gia, anh có thể lợi dụng nó để yêu cầu chính đảng làm bất cứ việc gì. Cuộc tuyển cử đảng phái sắp tới, xin hãy bầu một phiếu cho em.” Bên cạnh còn vẽ một mặt cười trông rất khó coi.
Tô Kiềm kìm lòng không đặng mà khẽ cười, sau đó lập tức ngẩng lên hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Dương Thiếu Quân nói: “Em sẽ đối tốt với anh.”
Tô Kiềm lạnh lùng bảo: “Tôi không thiếu người đối tốt với tôi.”
Dương Thiếu Quân cười cười: “Anh thiếu. Anh có thể không thiếu đám người xum xoe xung quanh xu nịnh anh, nhưng anh thiếu người đối tốt với anh.”
Tô Kiềm nhíu mày, hé miệng, cũng không phản bác lời vừa rồi, anh lại nói: “Người muốn ở với tôi không chỉ có một mình cậu, cũng không chỉ có một mình cậu thật tâm thích tôi.”
Dương Thiếu Quân hỏi ngược lại: “Thế sao hai năm qua anh không ở cùng một chỗ với mấy người đó?”
“Cậu!” Tô Kiềm nổi cáu, trừng mắt lên, giọng lạnh như băng: “Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm! Tôi thích kết hôn lúc nào thì kết hôn.”
Dương Thiếu Quân ép sát, nhìn anh gằn từng chữ: “Anh cứ một mực giãy giụa, anh không thể phủ nhận. Anh muốn đẩy em ra, nhưng vẫn cho em cơ hội tiếp cận anh, đối xử tốt với anh. Anh muốn cho em cơ hội, anh muốn ở cùng với em, nhưng anh lại sợ.”
“Tôi..” Tô Kiềm còn chưa kịp nói đã lại bị Dương Thiếu Quân cắt ngang.
“Anh thích em.” Dương Thiếu Quân nói vậy.
Con ngươi Tô Kiềm co rút lại, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Dương Thiếu Quân nắm tay anh lên, đặt lên trước ngực mình: “Chúng ta không còn nhỏ nữa rồi, Tô Kiềm, hai năm là đủ rồi, em cũng đã hiểu rõ ràng. Em cảm giác được mình đang dần già đi, mấy đứa trẻ đeo cặp sách trên đường đã bắt đầu gọi em là bác. Ngày đầu tiên gặp anh em cũng chỉ lớn bằng bọn chúng, em đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, không còn nhiều hai năm để tiếp tục lãng phí nữa.”
Tô Kiềm đưa mắt ra chỗ khác.
Dương Thiếu Quân lại nhếch môi cười: “Cho em một cơ hội đi. Quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm đều ở trong tay anh cả, kỳ hạn sát hạch là cả đời, nếu bài đánh giá không tốt, anh có để đuổi em đi. Anh cứ tùy ý mà sử dụng, kỳ hạn bao lâu cũng do anh định đoạt, nếu thấy có người tốt hơn, thích hợp với anh hơn em, anh vẫn có thể bảo em cuốn xéo. Anh còn sợ cái gì nữa?” Hắn tỏ vẻ khổ thân không có nơi nương tựa, Tô Kiềm nhịn không được mà liếc mắt nhìn, đẩy Dương Thiếu Quân ra đi đến xe của mình.
Dương Thiếu Quân đứng ngây ngốc tại chỗ, trong ánh mắt khó nén nổi chút thất vọng, sau đó lại nỗ lực lên tinh thần, nghĩ phải tiếp tục cố gắng thêm.
Tô Kiềm mở cửa xe, bước một chân vào trong, liếc nhìn Dương Thiếu Quân vẫn đứng ngây tại chỗ, khóe môi hơi cong lên, anh hắng giọng, lạnh lùng nói: “Còn không mau lên xe? Cậu định bao giờ mới làm bài sát hạch?”
Vẻ mặt Dương Thiếu Quân từ mờ mịt chuyển thành kinh ngạc cực độ, đến nỗi nhảy cẫng lên hoan hô, xe đã nổ máy, nếu không nhanh chân xe sẽ đi mất.
“Này, Tô Kiềm.”
“Gì?”
“Em…”
“Gì?”
“Em… anh…”
“Lằng nhằng, tôi không muốn nghe.”
“Cho phép em làm người nhà của anh nhé.”
“Ừ.”
– chính văn hoàn –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...