Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras

Đột nhiên Dương Thiếu Quân nói vậy khiến Tô Kiềm không khỏi sững sờ. Dương Thiếu Quân nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, sờ sờ mũi, tự giễu nói: “Hình như đây là lần đầu tiên em thổ lộ với anh.”

Tô Kiềm thốt lên: “Không phải.” Dương Thiếu Quân nghe vậy thì sửng sốt, Tô Kiềm cũng ngây ra.

Dương Thiếu Quân hỏi anh: “Không phải? … Cái gì?”

“….” Tô Kiềm trầm mặc một chút: “Không có gì.”

Dương Thiếu Quân bừng hiểu ra, cười đầy ý vị: “Ồ ~~~~~~~~”

Vẻ mặt Tô Kiềm càng trở nên nghiêm túc: “Nói chung hai chúng ta không thích hợp.”

Dương Thiếu Quân nhìn anh đăm đăm, môi kéo ra thành nụ cười: “Em sẽ không bỏ đi dễ dàng như vậy đâu.” Tuy nói vậy nhưng hắn cũng không nói chuyện dây dưa thêm nữa, Tô Kiềm bảo hắn về, hắn cũng rời biệt thự thật.

Rất nhiều ngày sau đó Dương Thiếu Quân không tiếp tục lộ diện. Tô Kiềm cho rằng hắn đã bỏ thật rồi, lại cảm thấy sẽ không dễ dàng như vậy. Chuyện năm đó anh vẫn còn nhớ chun chút, trình độ vô sỉ của Dương Thiếu Quân chính anh đã từng được lãnh giáo qua, cho dù anh đã quên rất nhiều, nhưng không thể quên điều này.

Cho đến một ngày anh về nhà, nhìn thấy trên bàn bày đầy món ăn, còn có một bó hoa hồng to đùng, tim anh nhảy lên, nhanh chóng gọi lão Mạnh tới: “Đây là sao?”

Lão Mạnh thật thà kể: “Hồi chiều Tiểu Dương đến làm, cậu ấy nói tiên sinh cực khổ nhiều rồi, không thể để tiên sinh buồn rầu tiếp nên cố ý chạy tới đây làm mấy món ngon cho tiên sinh, dù sao cũng có tấm lòng.”


Tô Kiềm đen mặt hỏi: “Cậu ta đâu rồi?”

Lão Mạnh nói: “Tiểu Dương nói còn có việc, làm xong liền đi luôn.”

Chân mày Tô Kiềm nhíu càng chặt, vốn không muốn nói tiếp, nhưng nhìn sang bàn ăn kia lại cả giận, nhịn không được mà nói: “Người giúp việc trong nhà đâu? Sau lại đến lượt cậu ta làm cơm?!”

Lão Mạnh thấy vẻ mặt Tô Kiềm không tốt, không ngờ rằng anh sẽ tức giận, vì vậy lấy làm kinh hãi, cẩn cẩn trọng trọng nói: “Tiên sinh không thích?”

Tô Kiềm chậm rãi hít sâu, cố gắng nói thật ôn hòa với lão Mạnh: “Cháu biết trước đây cháu với cậu ta có…. mối quan hệ không tầm thường, thế nhưng hiện tại đã hết rồi.”

Lão Mạnh rất là giật mình: “Tiên sinh vứt bỏ cậu ấy rồi sao?”

Tô Kiềm lập tức trừng mắt.

Lão Mạnh vội vã đứng thẳng người: “Tôi biết rồi, vậy sau này chú Mạnh sẽ không… cho cậu ấy vào nhà nữa! Cậu ấy gọi điện thoại chú Mạnh cũng không nghe, cậu ấy hỏi tình huống của tiên sinh chú Mạnh cũng không nói!”

Khóe miệng Tô Kiềm giật một cái, “Ừm” một tiếng, xoay người đi lên lầu, lão Mạnh nói theo sau: “Tiên sinh, vậy bàn ăn này… tôi đổ đi nhé?”


Bước chân Tô Kiềm ngưng lại, quay ra nhìn bàn ăn trước mắt. Nửa năm này tay nghề Dương Thiếu Quân tiến bộ không ít, trước đây hắn chỉ biết làm mỗi món sở trường là thịt kho tàu, bây giờ có thể nấu cả một bàn ăn như vậy, quả thật cũng không dễ dàng gì. Anh nghiêm mặt nói: “Không cần phải lãng phí như vậy, cứ để đấy.”

Lão Mạnh gật đầu: “Đúng rồi, như vậy quá lãng phí, để tối nay tôi bảo mọi người ăn.” Mọi người chỉ những người làm trong biệt thự này.

Tô Kiềm lại đi lên lầu, lão Mạnh ở đằng sau nhịn không được mà hỏi tiếp: “Vậy tiên sinh có ăn hay không?~”

Tô Kiềm hít sâu một hơi, cặp mắt sắc bén quay ra trừng lão, không nói lời nào mà đi lên lầu.

Lão Mạnh cứng đờ tại chỗ, mở to mắt nhìn Tô Kiềm đã về phòng, còn không nói lý do gì. Lão buồn bực đứng trên cầu thang, lẩm bẩm: “Vợ chồng son cãi nhau chứ gì, đúng là gây chuyện cho người khác. Thế rốt cuộc là ăn hay không ăn đây?”

Chạng vạng ngày thứ hai, Tô Kiềm từ công ty đi về, vừa ra liền thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ở phía đối diện. Tim bỗng nhiên nhảy lên, ra đến đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy một người mặc đồng phục phẳng phiu, đeo kính râm dựa vào cửa xe, trong miệng ngậm cây cỏ lau, cong môi hướng phía anh cười.

Tô Kiềm trưng ra cái bản mặt như nhìn thấy quan tài, làm bộ không thấy hắn, đi đến nhà để xe, Dương Thiếu Quân từ đằng xa vẫy vẫy anh, la lớn: “Hế, ông chủ, tan làm rồi à! Làm việc vất vả rồi!”

Người đi đường, công nhân viên ra vào công ty đều đưa mắt nhìn qua chỗ họ, lưng Tô Kiềm cứng đờ, cước bộ dừng trong chốc lát, sau đó tiếp tục đi vào nhà để xe, lái chiếc Bentley đi ra.

Lúc anh lái xe đi, Dương Thiếu Quân cũng tiến vào xe cảnh sát, lái theo.


Dọc đường đi, Tô Kiềm chỉ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát kêu oang oang, làm anh tâm phiền ý loạn cả bụng đầy tức giận. Anh lái chiếc Bentley, Dương Thiếu Quân lái chiếc xe cảnh sát bình thường, tiếng còi oang oang kia làm anh chỉ muốn phóng thật xa khỏi hắn, thế nhưng lúc này đang là giờ tan tầm, rất nhiều đoạn đường tắc nghẽn, căn bản không thể phóng nhanh, khó khăn lắm mới bỏ được một con phố, nhưng đến con phố tiếp theo đã lại bị đuổi kịp rồi.

Một lát sau Tô Kiềm đột nhiên cảm thấy không đúng. Mấy tài xế xe khác đi cạnh xe anh đều dùng ánh mắt kì quái mà nhìn anh chằm chằm, có xe đột nhiên thay đổi làn đường mà cố ý đi đến sát xe anh, có xe đang đi đằng trước cố ý giảm tốc độ, dù cho bên đường rõ ràng rất vắng xe. Anh cảm thấy thiếu kiên nhẫn, muốn giảm tốc độ rồi chuyển làn, thế nhưng các xe bên cạnh lập tức bắt kịp, không cho anh thay đổi. Tô Kiềm đang buồn bực không biết mấy tên này bị làm sao, đương lúc nhìn thoáng qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe cảnh sát đi kè kè phía sau xe mình, chợt bừng hiểu ra —— vì cái xe cảnh sát kia bám theo anh, nên quần chúng nhân dân cho là đang truy bắt tội phạm.

Tô Kiềm dở khóc dở cười, không muốn tiếp tục dây dưa, cũng không lái xe nữa, dừng xe ngay giữa đường.

Dương Thiếu Quân xuống xe đi tới, Tô Kiềm hạ cửa kính xuống, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Cảnh sát, tôi phạm lỗi sao?’

Đầu tiên Dương Thiếu Quân không để ý tới anh, chào hỏi mấy chủ xe bên cạnh: “Cảm ơn mọi người, nhưng xin lỗi mọi người đã hiểu nhầm rồi, đây là xe cấp trên gửi xuống, tôi đi theo để bảo vệ anh ấy, không phải là muốn bắt.” “À, sao tôi không đi trước mở đường ấy hả? Lãnh đạo tôi nói phải khiêm tốn một chút” sau đó hạ giọng. “Vị này cũng không phải quan to ở cấp trên, có xe cảnh sát mở đường thì quy mô quá, bảo vệ phía sau thôi là được rồi.” “Aiz, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình, cảm ơn vì đã hiểu, tạm biệt, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió ~”

Mấy chủ xe nhiệt tình kia đều phóng đi, Dương Thiếu Quân tí tởn đi tới cửa xe Tô Kiềm, rút cây cỏ lau trong túi áo ra rồi ngậm vào miệng, đi tới cọ cọ cỏ lau vào má Tô Kiềm.

Tô Kiềm giựt cỏ lau trong miệng hắn rồi ném ra ngoài cửa sổ, cũng không tốn hơi nhiều lời, bộ dạng gần như sắp phát giận. Dương Thiếu Quân cười cười nói: “Ờm, ban nãy anh không phạm lỗi, nhưng bây giờ anh đỗ xe ở đây, thế này là phạm lỗi rồi. Cơ mà em cũng không phải là cảnh sát giao thông, em không viết phiếu phạt cho anh đâu.”

Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Cảnh sát tiên sinh, cậu theo tôi vì việc gì?”

Dương Thiếu Quân vui vẻ cười: “Không phải là muốn đón anh tan làm hay sao.”

Tô Kiềm liếc mắt nhìn xe cảnh sát qua gương chiếu hậu: “Cảnh sát các cậu có thể tự ý trưng dụng xe nhà nước như vậy sao?”


Dương Thiếu Quân giơ ngón trỏ lên miệng “Suỵt” một tiếng, cười hề hề: “Đương nhiên là không thể, cơ mà làm vì người nhà mà, thi thoảng đặc biệt chăm sóc cũng không sao cả. Cục phó của em còn bảo Tiểu Trương lái xe đón con gái đi học về cơ, không gây chuyện là được rồi.”

Hai chữ ‘người nhà’ này khiến Tô Kiềm sửng sốt một chút, sau đó càng tức giận nói: “Cảnh sát tiên sinh, tôi là con gái cậu sao? Cần cậu đặc biệt chăm sóc sao?”

Dương Thiếu Quân càng cười tươi hơn: “Không phải, là em tự nâng mình lên thôi. Không phải em lo cho anh hay sao, ông chủ lớn bận rộn như thế, biết đâu có mấy người muốn đến tìm anh gây phiền phức rồi vân vân thì sao. Em lái xe cảnh sát tới, chỉ có mấy đứa không có mắt mới dám động vào, nếu anh mà ngồi xe em về, chưa nói đến mấy đám bại hoại không dám đến gần mà tỉ lệ tai nạn cũng giảm đáng kể, anh không thấy các xe khác thấy em toàn tự động tránh xa sao. Vì em thấy xe anh xịn hơn xe em nên mới đi phía sau bảo vệ một chút, cũng không khác là bao.”

Tô Kiềm liếc mắt: “Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi không có kẻ thù, cậu không cần phải làm việc thừa thãi nữa.”

Dương Thiếu Quân tỏ vẻ hồn nhiên: “Không có sao? É? Lẽ nào anh quên sạch chuyện nửa năm trước rồi?”

Tô Kiềm sửng sốt một chút, một chuỗi hình ảnh đột nhiện hiện ra trước mắt, anh cùng Dương Thiếu Quân sóng vai nhau trốn trong khu đất hoang, chợt có tiếng đạn cắt gió mà phóng tới. Bên cạnh có đám côn đồ dùng dao tìm tòi trong đống đổ nát. Anh thấy mình đẩy Dương Thiếu Quân ra…

Dương Thiếu Quân quơ quơ tay trước mặt anh: “Sao vậy? Choáng rồi sao?”

Tô Kiềm lấy lại tinh thần, có chút tránh né ánh mắt của Dương Thiếu Quân, anh mím môi, đột nhiên đóng cửa sổ xe, thiếu chút nữa tay Dương Thiếu Quân bị kẹp. Anh đạp chân ga lái đi. Dương Thiếu Quân nhanh chóng trở về xe lái theo sau, đưa Tô Kiềm trở về nhà, Tô Kiềm cũng không dừng xe lại nữa.

Lại qua hai ngày, Tô Kiềm về nhà thấy trên bàn ăn có một bó hoa hồng to, không khỏi kinh hãi gọi lão Mạnh ra hỏi. Lão Mạnh tỏ vẻ đau khổ nói: “Không phải tôi cho cậu ấy vào đâu, Tiểu Dương tự có chìa khóa, hồi chiều tôi đi ra ngoài mua đồ ăn thì cậu ấy tới, mấy người giúp việc từng thấy cậu ấy tới đây, không biết tiên sinh không chào đón nên để cậu ấy làm. Lúc tôi về thì đồ đã được nấu xong rồi, chú Mạnh cũng không còn cách nào khác.”

Tô Kiềm vỗ vỗ trán, lắc đầu đi lên lầu, lão Mạnh ở phía sau hỏi: “Tiên sinh, hay là tôi.. đổi khóa nhé?”

Tô Kiềm suy nghĩ một lúc, bực mình nói: “Quên đi, dặn mấy người giúp việc để ý một chút, sau này đừng cho cậu ta vào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui