Di châu

Chương 13
Xuân Dược
 
Gân xanh trên trán Tuân Du nổi lên, hắn gầm nhẹ một tiếng: “Rượu này có vấn đề, ta sợ nếu để lâu nữa sẽ không khống chế được mà làm nàng bị thương, mau trói ta lại đi."
 

Ân Ly bị bộ dáng của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng đứng dậy tìm dây thừng. Nàng tháo các sợi dây thừng đang được buộc trên các bình rượu để trói tay chân Tuân Du lại.
 
“Trói chặt một chút, buộc thêm vài vòng nữa.” Tuân Du cắn răng dặn dò Ân Ly. 
 
Ân Ly dường như có thêm sức lực, rất nghe lời trói hắn bằng bốn năm sợi dây thừng.
 
Nhìn bản thân tay chân bị trói thành cái bộ dáng như bánh quai chèo (1) này Tuân Du cười khổ: "Nàng quả thực rất biết nghe lời đấy."
 

 
Ân Ly bị hắn trêu ghẹo nên gương mặt bỗng đỏ bừng lên, nhỏ giọng giải thích: “Việc Vương Gia phân phó, tiểu nữ không dám không nghe lời.” Thật ra, bộ dạng vừa nãy của hắn khiến nàng thực sự rất sợ hãi, cũng không biết rốt cục chỗ rượu đó có vấn đề gì. Ân Ly sợ hắn sẽ biến thành một con quái vật ăn thịt người, ăn tươi nuốt sống nàng. Cho nên lúc hắn phân phó nàng trói hắn lại, nàng tất nhiên nghe lời rồi.
 
Lúc này, Tuân Du đã lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, e rằng loại rượu mà Ân Ly dùng để rửa miệng vết thương cho hắn đã cho thêm không ít xuân dược. Xuân dược từ miệng vết thương vào trong cơ thể khiến hắn rất khó khống chế. Hơn nữa tiểu yêu tinh mà hắn mong nhớ ngày đêm lại đứng ngay trước mặt, vì vậy dục vọng ngày càng mãnh liệt, cơ thể càng khó tự kiềm chế được. Tuân Du cảm thấy vật dưới hạ thân của mình như sắp nổ tung mất rồi.
 
Ân Ly ngồi ở góc tường hai tay ôm lấy vai, nhìn hành động của Thất Vương Gia đang ở đối diện.

 
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên. Khuôn mặt tuấn tú phi phàm trở nên vặn vẹo, vết thương sau lưng vừa được xử lý có lẽ đều đã nứt ra rồi, trên mặt đất loang lổ vết máu. Tuân Du cắn chặt hàm răng, thi thoảng phát ra tiếng gầm rống, hạ thể có vật gì đó phồng lên khiến cho y phục phía dưới bị kéo căng và giơ lên cao, dường như có một con quái vật đang ẩn giấu bên trong đó.
Ân Ly vô cùng sợ hãi nhưng không biết phải làm như thế nào. Nàng muốn tiến lên giúp hắn nhưng lại không biết phải làm sao.
 
Lúc này, Tuân Du ở phía đối diện dường như đã ngất đi, mặt úp xuống đất, bất động.
 

Ân Ly lấy lại bình tĩnh, kêu hắn từ phía xa: “Vương Gia, Vương Gia!”    
Không phải chứ, nếu Vương Gia thực sự có bất trắc gì, đừng nói bản thân nàng khó giữ được cái mạng nhỏ này, e rằng ngay cả gia tộc cũng không thoát khỏi bị trừng phạt.
 
Nghĩ đến đây, nàng cũng không quản nhiều nữa, tiến đến phía trước lật người hắn lên. Ân Ly nhìn Tuân Du hai mắt nhắm chặt, trước ngực phập phồng, hơi thở còn đó liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng cẩn thận xem xét, phát hiện hai tay bị trói dường như đã thắt vào da thịt lúc hắn giằng co, trông vô cùng đáng sợ. Ân Ly thấy hắn đã bị ngất đi rồi nên sẽ không sao, bèn cởi dây trói ra.
 
Nàng đang tập trung tháo sợi dây thừng nên không phát hiện ra Tuân Du đã mở mắt tỉnh lại. Hai mắt hắn đỏ rực nhìn chằm chằm nàng, trên dưới yết hầu phập phồng như một con sư tử bị bỏ đói nhiều ngày đang nhìn chằm chằm vào con mồi tươi ngon trước mặt. Tuy vậy, hắn vẫn không nhúc nhích để mặc cho nàng cởi bỏ dây trói.
 
Lúc Ân Ly cởi xong dây trói, ngước mắt lên đã thấy hắn tỉnh lại, vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng chằm chằm, vẫn bộ dáng cao lãnh, thâm sâu khó đoán đó. Nàng nghĩ hắn đã tốt hơn rồi nên vội đỡ lấy cánh tay giúp hắn ngồi dậy.
 
Sau đó là một trận trời đất quay cuồng, trong nháy mắt nàng đã bị hắn đè dưới thân. Ân Ly kinh sợ, lúc này mới phát hiện thần sắc của hắn không bình thường, nàng chưa kịp mở miệng nói gì đã bị hắn dùng miệng chặn lại.
 
“Ô!” Chiếc lưỡi to lớn của Tuân Du mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng Ân Ly, cuốn lấy đầu lưỡi của nàng không ngừng quấy loạn, sau đó ra sức mút mạnh như muốn đưa vào miệng mình. Lúc Ân Ly cảm thấy chiếc lưỡi của mình sắp bị hắn mút đến rời ra, hắn mới chịu buông. Sau đó, hắn liền đem nước bọt của cả hai đã hút trong miệng mình,” một lần nữa đưa vào trong miệng nàng.

 
Ân Ly xoay đầu không muốn nhận lấy, hắn liền bóp chặt cằm nàng, cố định cái đầu đang vặn vẹo rồi đưa hỗn hợp nước bọt ấy vào miệng nữ nhi, đút xong còn không chịu rời đi, đầu lưỡi ở miệng nàng không ngừng quấy loạn, thậm chí còn liếm tới trong cổ họng khiến nàng thi thoảng bị nôn khan, mãi cho đến khi nàng nuốt xuống mới thôi.
 
Bàn tay thô ráp của hắn cũng nhân cơ hội này kéo váy Ân Ly xuống, đi vào bên trong nội y của nàng. Ân Ly đưa tay muốn ngăn lại nhưng bị một tay kia của hắn nắm lấy, hai tay bị đưa lên cố định trên đỉnh đầu. Bàn tay mang theo chai sạn của hắn nắm lấy nhũ hoa nhô lên trước ngực Ân Ly khiến nàng tê dại. Đợi nhũ hoa dựng thẳng lên, hắn tiếp tục dùng sức xoa nắn.
 
Vạt áo phía trước của nàng in hình dấu tay hắn, căng phồng lên khiến Tuân Du vô cùng kích thích. Trong nháy mắt, hắn liền cởi phăng vạt áo trước ngực nàng ra, hai nhũ hoa không còn bị y phục trói buộc nữa lập tức bật ra. Nhìn cảnh tượng này, Tuân Du càng thêm kích thích. Hắn trở nên vô cùng hưng phấn, cúi người ngậm lấy nhũ hoa nhỏ xinh hồng nhuận vào miệng không ngừng mạnh mẽ hút liếm, thi thoảng còn dùng răng cắn mút. Ân Ly bất ngờ bị kích thích kêu lên liên tục.
 
Sau khi an ủi hai nhũ hoa một lượt, Tuân Du hôn liếm dọc theo làn da mịn màng cho tới khi chạm đến vùng bụng phẳng lì, đầu lưỡi vươn ra chui vào lỗ nhỏ tinh tế trước bụng nàng, bụng Ân Ly bị kích thích lập tức co rút lại.
 
Buông đôi tay Ân Ly ra, hắn cởi nốt chiếc quần lông cừu còn sót lại trên người nàng, nắm lấy cặp đùi thon dài trắng nõn kia. Bất chấp sự kháng cự của nữ nhi dưới thân, hắn tách hai chân nàng ra để lộ tiểu hoa huyệt mà hắn ngày đêm mong nhớ. Môi thịt trơn trắng như tuyết bên ngoài bị gạt sang một bên để lộ ra phần thịt mềm mại hồng nhuận ẩn mình dưới khe nhỏ mỏng manh. Lúc này, nhịp tim của Tuân Du đập mạnh liên hồi, hạ thể đã cương cứng vô cùng khó chịu.
 
Tuân Du vươn đầu lưỡi ra liếm từ dưới lên trên, khoang miệng tràn ngập mùi thơm ngọt ngào. Ân Ly vừa xấu hổ vừa sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn nhưng mông đã bị hắn giữ lại. Cả người đều bị hắn phủ lên, nàng muốn khép chân lại nhưng đều bất lực. Lúc nàng duỗi tay muốn đẩy cái đầu đang vùi vào giữa hai chân nàng ra thì bất chợt hạ thân bị cái gì đó mềm mại, nóng bỏng liếm mút từ dưới lên trên qua tiểu huyệt. Một cảm giác vừa tê ngứa vừa đau nhói truyền đến bụng dưới của nàng.
 
Không đợi nàng kịp phản ứng, Tuân Du dùng ngón cái xoa ấn hạt châu nhỏ bên trong, đầu lưỡi tiếp tục chui vào hang động nhỏ tìm kiếm, khám phá.
 

“A! Không muốn…” Ân Ly bị kinh sợ, tay chân chống đỡ muốn thoát ra nhưng chút sức lực này của nàng làm sao thoát được, nhanh chóng bị Tuân Du kéo trở lại, đầu lưỡi cũng thuận thế tiến càng sâu. Hắn còn cảm thấy chưa đủ, đầu lưỡi dọc theo vách thịt tiếp tục thâm nhập vào bên trong, hung hăng liếm mút vài vòng mới chịu.
 
“A!” Ân Ly làm sao mà chịu đựng được điều này, không bao lâu liền tiết ra mật dịch dưới môi hắn.
 
Tuân Du vừa thấy nàng tiết ra mật thủy, nửa người quỳ xuống, cởi y phục bên dưới ra để lộ ra gậy thịt thô lớn dọa người kia. Hắn điều chỉnh vị trí xong liền đặt lên trên mật huyệt của nữ nhi trước mặt.
 
Lúc này, Ân Ly đã hồi phục lại tinh thần, bỗng dưng phát hiện giữa hai chân đang bị một cự vật nóng bỏng đặt lên, nàng cúi đầu vừa thấy liền ngất đi. Nàng cuối cùng cũng nhìn thấy con quái thú màu tím đen mà hắn giấu ở bên trong y phục, so với cánh tay của nàng còn thô và dài bằng nửa chiều dài cánh tay, toàn thân gân xanh nhô lên. Cái đầu như đầu nấm thật lớn đang đặt giữa hai chân nàng, dường như còn tỏa ra khí nóng, nóng bỏng đến nỗi khiến nàng thấy đau.
 
Đầu nấm to như vậy còn cố chọc vào bên trong khiến Ân Ly đau đến nỗi toát ra mồ hôi lạnh. Nàng vươn tay muốn bắt lấy con quái thú kia nhưng lại bị Tuân Du giữ chặt không cho nàng cử động. Tay còn lại nắm lấy eo nhỏ của nàng, hắn dùng sức đẩy eo bụng mình về phía trước, muốn nhét cự vật kia vào trong mật huyệt.
 
Mặc dù nàng chưa đầy mười bốn tuổi nhưng trời sinh thần khí, hiện tại cái gì cũng đã đều nảy nở, phát triển. Huống chi hắn đang bị xuân dược khống chế, côn thịt vốn cường tráng, hiện tại lại càng lớn hơn, nhất thời không thể tiến vào được.
 
Tay và eo của Ân Ly bị hắn nắm lấy không cử động được, nàng vừa thấy đau vừa thấy hối hận, trên mặt đều là nước mắt và nước mũi, trông rất đáng thương. Cái chân duy nhất có thể cử động được giống như con bạch tuộc chỉ còn sót lại hai chân ở phía sau ra sức vùng vẫy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui