Di Châu - Oản Đậu Giáp (3s, Cao H)

Editor: Dương Minh Thư
______

Hai người ở trong động mấy ngày đều dựa vào túi lương khô. May mắn thân thể Tuân Du đã khỏe lên, dùng dược liệu nàng mang theo miệng vết thương không còn mủ nữa, chỉ là tạm thời không thể ra ngoài. Hắn ở trong động nghỉ ngơi dưỡng thương, đợi thân thể tốt lên rồi mới trở về, miễn cho nửa đường gặp Tuân Sách.

Ân Ly nghe lời, nhiều ngày ngoan ngoãn ở cùng hắn, lâu lâu ra cửa động nhìn xem sợ Tuân Sách sẽ đuổi tới, ngày thứ ba lương thực không còn nhiều, sáng sớm nàng không chịu ăn, sợ lát hồi hắn ăn không no.

Tuân Du cười nói: "Nhanh ăn đi, vi phu có nghèo túng thế nào cũng không để phu nhân mình đói, nếu nàng không ăn ta cũng không ăn."

Người này vừa đấm vừa xoa đúng là không thể đỡ được, cầm lấy lương khô cắn mấy cái. Tuân Du không hài lòng, bẻ tiếp một khối lớn đưa cho nàng: "Ăn hết!"

Trời đã tối, Ân Ly trong ngực Tuân Du bỗng nhiên tỉnh lại, trong động tối đen như mực, ngoài cửa động lại lập lòe ánh lửa, nàng hoảng sợ, chạy lại nhìn xem, bên ngoài một đám người mặc giáp vây quanh, không biết là địch hay bạn

Sắc mặt nàng trắng bệch, sợ bị bọn Tuân Sách phát hiện, vừa muốn xoay người kêu Tuân Du thì đập vào ngực hắn.


"Suỵt...Ta nhìn xem..." Tuân Du ôm nàng nhỏ giọng nói. Ân Ly an tâm, che miệng dựa vào ngực hắn

Tuân Du đẩy lá cây ra cẩn thận quan sát, bên ngoài mặc áo giáp Đại Lương, không thấy tướng lĩnh, hắn cũng không thể phân biệt có phải là Tuân Sách cải trang dụ hắn không.

Bọn họ ẩn nấp trong sơn động, hơn nữa Ân Ly còn dùng các nhánh cây che lấp, bình thường không thể nhìn ra được. Đội quân khám xét một vòng rồi tiến về phía trước. Theo sau là một tên tướng lĩnh, đúng là chỉ huy trong quân doanh của Tuân Du

Lúc này Tuân Du mới buông bỏ cảnh giác, thổi sáo ra hiệu, người nọ nghe được thì mừng như điên: "Là Vương gia...Mau! Mau đi tìm!"

Rốt cục hai người bình an vô sự trở lại quân doanh. Mấy ngày sau Ân Ly mới biết được thì ra Tuân Sách đã bị Liễu Giang tóm được.

"Ngày ấy nguy hiểm như vậy, Liễu phó tướng có thể lập công lớn đúng là rất giỏi." Nàng vừa đút Tuân Du uống thuốc vừa cảm thán. Tuân Du chỉ cười cười không nói gì.

Đợi hai người hồi kinh, Liễu Giang hộ tống Ân Ly đi Thanh Sơn lễ phật tạ ơn, trên đường còn khen ngợi hắn, Liễu Giang hổ thẹn:


"Đâu phải công lao của mạc tướng, việc này vốn dĩ là kế sách của Vương gia. Lúc ấy Vương gia đã hoài nghi trong quân có nội ứng, sau đó tìm được chủ mưu là Tứ Vương gia, tuy biết hắn nhưng lại không có chứng cứ, vì thế mới cố ý lộ ra sơ hở, kỳ thật Vương gia đã có cách ứng phó. Nhưng vì tránh rủi ro nên kế hoạch này rất ít người biết, lúc ấy mạc tướng cũng không hiểu hết, mới đi vào trấn bẩm báo với người, khiến cho người chịu nguy hiểm cùng, là thuộc hạ thất trách."

Lúc này Ân Ly mới biết hắn để bản thân mình mạo hiểm, từ lúc đó trở về nàng chưa cho Tuân Du một khắc hòa nhã, khiến hắn cầu xin nàng mấy ngày...
______

Hoàng đế năm 23, thân thể từ từ suy nhược, đem ngọc tỷ truyền lại cho Tuân Du, từ đó mở ra những ngày tháng mới cho Đại Lương

Tháng chín cùng năm, tân đế nghênh thú Hoàng hậu. Hoàng hậu của tân đế là Ân thị, gả cho tân đế tám năm, sinh hạ một trai một gái, hiện giờ cũng chỉ có một hoàng tử và một hoàng nữ được sủng ái

Tân đế tại vị hủy bỏ hậu cung, chỉ sủng duy nhất một mình Hoàng hậu, tuy có triều thần bất mãn, nhưng ngại chiến công và thủ đoạn của tân đế nên không dám nói trước mặt hắn.

Tân đế tại vị 36 năm, Đại Lương càng ngày càng hưng thịnh, trở thành đối tượng kiêng kị của các chư hầu. Về sau truyền ngôi cho Đại hoàng tử, rồi cùng Hoàng hậu hai người ngao du bốn bể...

----

Thì mọi người cũng biết rồi đó, đây là H văn nên kết nhanh thế cũng đừng bất ngờ.
Cùng chờ 4 phiên ngoại đầy thịt nhaaaa

14/08/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận