Di Châu - Oản Đậu Giáp (3s, Cao H)

Editor: Thư Thư

Mặt trăng lên cao, cánh cửa ngoài sân "cạch" mở ra, thân hình thon dài của nam tử tiến vào. Đó là Thất hoàng tử mới hồi kinh gần đây!

Xuân Oánh bước tới, cung kính nói:

"Chủ tử, cô nương đã ngủ rồi."

"Ừ." Hắn nhìn về phía đèn tắt, sải chân bước về căn phòng của nàng. Xuân Oánh cúi đầu theo hắn:


"Hôm nay cô nương ăn nhiều nhưng trước khi ngủ hình như tâm trạng không tốt."

Hắn ngừng một chút sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu thì đến phòng nàng. Xuân Oánh tiến lên đẩy cửa ra, đợi hắn tiến vào, cửa ở phía sau cũng đóng lại.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng tràn qua cửa sổ. Mùi hương ngọt ngào quen thuộc trong phòng, hắn có nội lực hơn người, nhìn đường không kém gì ban ngày. Nhấc chân về phía nàng, hương thơm càng rõ ràng.

Đứng cạnh giường, nhìn lò hương được để bên cạnh. Hắn vén rèm ngồi lên, chiếc giường lún xuống vang lên tiếng kẽo kẹt

Nữ tử mặc áo ngủ bằng gấm, cả người co rút vào chăn chỉ lộ ra mái tóc dài. Hắn khẽ cười kéo chăn xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần
Môi đỏ hé mở, mày liễu giãn ra, khuôn mặt nõn nà ửng đỏ. Hắn duỗi tay vuốt ve mặt nàng, xoa xoa đỉnh đầu, phát hiện tóc còn hơi ẩm ướt.

"Sao chưa lau khô tóc đã ngủ, cũng không sợ đau đầu." Than thở một tiếng, rồi ôm đầu nàng đặt lên đùi. Một tay luồn qua tóc đen, một tay vuốt ve gương mặt.

Đợi tóc khô hết, hắn dời nàng vào trong. Ngồi bên mép giường cởi áo ngoài, giày và tất. Làm xong trèo lên giường xốc chăn chui vào.

Tuân Du đưa tay vào cổ áo, ôm nàng vào ngực, vùi đầu vào gáy hít hương thơm ngọt ngào của nàng một hơi, rốt cục nàng cũng trở về bên hắn. Không kiềm chế được mà hôn lên cái môi đỏ câu người kia, lúc đầu là nhẹ nhàng mổ mổ, lại thân mật liếm liếm, cuối cùng rên nhẹ đem lưỡi vọt vào trong miệng quấn lấy đầu lưỡi nàng trao đổi nước bọt.


"Ưm..." Ân Ly bị hắn hôn đến hít thở không thông rên rỉ như muốn tỉnh lại. Hắn sờ cổ và sau lưng nàng, cởi bỏ cái yếm, từ trong vạt áo ngủ rút ra. Bàn tay tiến tới ngực, xoa nắn nụ hoa mềm mại, hương thơm mê người, nhất thời Tuân Du cảm thấy bụng dưới trướng lên. Một tay tự cởi quần và tiết khố, phía dưới bắn ra một cây côn thịt rất lớn. Hắn kéo tay nàng qua cầm lấy cự vật thô dài, thoải mái rên nhẹ:

"Ưm...A Di..." Tuân Du liếm khóe môi, một tay tiến vào trong xoa bóp ngực nàng, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng mang theo tay nàng đặt lên cự vật thô to luật động, côn thịt dưới thân to hơn so với tay nàng, khó khắn lắm Ân Ly cũng chỉ nắm được một phần ba, hắn không quan tâm càng di chuyển nhanh hơn, khắp căn phòng đều là tiếng thở dốc và tiếng "chậc chậc" của môi lưỡi giao hòa.

"Ưm..." qua chừng nửa nén hương, hắn vùi mặt vào cổ nàng xuất ra, thở hổn hển dùng tiết khố lau đi chất dinh dính trên tay nàng rồi ném sang một bên.

Đã đợi nàng hai đời, làm như vậy chỉ đủ nhét kẻ răng. Tuân Du ngồi dậy cởi đồ ra, vai rộng eo hẹp từng múi cơ nhấp nhô. Hắn cởi tiết khố nàng không tốn chút sức nào, cơ thể trắng muốt dưới trăng như phát sáng, tóc đen phủ lên mặt giống như tiên nữ

Dưới thân trướng đến đau, Tuân Du tách chân Ân Ly ra, lộ ra chốn đào nguyên tiên cảnh. Hai cánh hoa trơn nhẵn no đủ, phía trên là nhụy hoa đã trưởng thành.

Nhớ lại đời trước cùng nàng hoan ái, được hoa huyệt bao quanh ấm áp, dưới thân lại lớn thêm một chút. Hắn thở dốc, hai tay dịu dàng tách mở cánh hoa, làm lộ ra lỗ nhỏ phấn nộn, vươn đầu lưỡi khẽ liếm. Trong miệng tràn ngập hương thơm.


Tuân Du không chịu được nữa, hắn hút hết mật ngọt, lưỡi không ngừng càn quấy đi sâu vào trong. Muốn nuốt sạch nàng vào bụng.

"Ưm..." Ân Ly nửa tỉnh nửa mê, muốn động nhưng cả người vô lực, hạ thân có cảm giác xa lạ. Vui vẻ mà cũng khó chịu, mí mắt nặng trĩu, hai đùi bị tách ra hai bên, ở giữa như có gì đó đang động, cái lưỡi trơn trượt ra vào liếm mút. Một lát sau, dâm dịch tràn ra ồ ạt. Tuân Du há miệng hút vào toàn bộ.
_______

Hôm nay hơi mệt, chỉ được một chương thôi, ngày mai lại làm tiếp nhaaa~

22/04/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận