Di Châu - Oản Đậu Giáp (3s, Cao H)

Editor: Dương Minh Thư
_____________

Mật huyệt cao trào lúc khép lúc mở, côn thịt giữa tiểu huyệt như được hàng trăm cái miệng hút vào làm Tuân Du vừa sướng vừa tê. Hắn gầm lên nắm hai chân nàng banh ra, mật huyệt ướt át trơn trượt lộ ra không khí, hắn đem vật cứng rắn chui vào miễn cưỡng cũng được nửa phần đầu, một tay bắt đầu vuốt ve thân gậy. Nửa canh giờ sau cuối cùng cũng thõa mãn xuất ra, tưới tốt mật huyệt.

Nàng đang cao trào lại bị tinh dịch nóng rực bắn vào, thời gian cỡ nửa chén trà mới dừng lại, miệng huyệt bị vật cứng rắn lấp đầy, thừa dịp chất lỏng nhiều mà xâm nhập sâu thêm. Làm tư thế thọc vào rút ra, cả người nàng giật lên theo hắn đến lần cao trào thứ hai.

Ban ngày lo sợ, ban đêm cùng hắn làm chuyện tình ái, lúc này Ân Ly muốn ngất luôn rồi. Ý thức mơ hồ, cả người mềm oặt dựa vào ngực hắn. Đại khái, Tuân Du cũng cảm thấy thỏa mãn nên đem vật kia rút ra, một dòng chất lỏng theo đó chảy xuống, hoa huyệt bị cọ đỏ bừng, âm hạch càng đáng thương, tất cả đều bị hắn xoa nắn sưng đỏ

Nước lạnh dần, hắn nhanh chóng rửa sạch cho hai người, bế nàng ra bên ngoài dùng khăn lau khô, sau đó đi vào nội thất

Tuân Du đặt nàng nằm trên trường kỷ, quay người nhìn mớ hỗn độn trên giường, hắn đem cuốn lại thành một đống ném vào trong góc. Đi đến ngăn tủ lấy ra một bộ mới thành thạo trải ra. Tuy Tuân Du là hoàng tử nhưng hàng năm ở bên ngoài đánh giặc mấy việc nhỏ này sao làm khó được hắn, chỉ là trở lại kinh thành có người hầu hạ không cần làm mấy chuyện này. Hiện giờ nha đầu này đang xem bọn họ như yêu đương vụng trộm, hắn cũng chiều theo không gọi người vào.

Trải xong, hắn ôm nàng lên giường, thoa thuốc cẩn thận, sau đó tắt đèn buông mành ôm nàng ngủ.


Ân Ly mơ màng tỉnh lại, trong phòng im ắng, những tia nắng len lõi chiếu vào trong giường. Nàng đang buồn ngủ thì tia sáng chiếu thẳng vào mặt, bỗng nhiên giật mình nhớ lại cảnh tượng dâm mỹ hôm qua, nàng ngồi dậy phát hiện trên giường chỉ có mình nàng, vén sa giường nhìn xung quanh, thật yên lặng không còn người khác, hương vị hoan ái đều biến mất không dấu vết.

Nàng ngây ngốc, không lẽ tối qua nàng mộng xuân. Ân Ly hoảng hốt, cảm giác rất chân thật mà.

Lúc này Xuân Oánh đẩy cửa bưng chậu nước vào, nhìn Ân Ly đang bất động đứng trong phòng, Xuân Oánh buông chậu nước tiến đến bên cạnh đỡ nàng: "Cô nương sao lại dậy rồi."

"...Ngủ không được." Ân Ly mặc nàng thay quần áo rửa mặt cho mình, trên mặt biểu hiện rất cô đơn, trong lòng cũng đắng ngắt.

Xuân Oánh chuẩn bị thức ăn cho Ân Ly, thấy nàng ngồi im không nhúc nhích, Xuân Oánh đi đến múc thức ăn, an ủi nàng:

"Cô nương ăn nhiều chút, sáng sớm có người trong cung đến mời Vương gia đi rồi, ngài ấy còn cố ý dặn dò nô tỳ nói với cô nương, đợi ngài ấy trở về muốn cô nương qua phòng hầu hạ, nếu ăn ít như vậy sao có thể hầu hạ Vương gia."

Ân Ly định buông đũa thì dừng lại, nàng có chút hoảng giương mắt nhìn Xuân Oánh, trên mặt không lộ ra biểu cảm hỏi: "Vương gia còn giận chuyện hôm qua sao?"

"Buổi sáng lúc Vương gia tới đây nhìn không giống còn giận, cô nương đừng sợ, nếu cô nương dỗ ngài ấy, chắc chắn Vương gia sẽ không giận đâu, cô nương yên tâm." Xuân Oánh cười nói

Ân Ly hơi yên tâm, nghĩ Xuân Oánh chắc không biết đêm qua hắn tới phòng nàng. Sau khi ngất nàng cũng không biết hắn đi lúc nào, đệm chăn trên giường thay sạch sẽ, những thứ kia hắn xử lí như thế nào nhỉ?

Dừng một lát, nàng cẩn thận hỏi lại: "Lúc sáng ngươi đến đây khi nào? Có thấy lạ gì không?"

Xuân Oánh kinh ngạc nhìn Ân Ly: "Nô tỳ vừa đi vào đã thấy cô nương dậy rồi. Không biết cô nương thấy trong phòng có gì kỳ lạ?"

Rốt cục Ân Ly cũng yên lòng, tùy tiện nói hai câu qua loa rồi không nói nữa


Mãi cho đến chạng vạng Tuân Du mới trở về phủ, Phúc bá chạy đến gặp Xuân Oánh truyền lời

Xuân Oánh nhanh chóng chải tóc cho Ân Ly: "Vương gia tìm cô nương, cô nương đừng lo lắng, ngài ấy sẽ không tức giận đâu." Vừa nói vừa giúp nàng trang điểm

Ân Ly trầm mặc không trả lời, trong lòng rất lắng. Rõ ràng nguyên ngày đều nghĩ đến hắn, bây giờ sắp gặp được thì có chút hoảng sợ. Thậm chí còn muốn trốn tránh nhưng Xuân Oánh không cho nàng cơ hội trốn đi, trang điểm xong liền dìu nàng đến phòng Tuân Du.

Tới cửa rồi gõ nhẹ hai tiếng, bên trong vang lên tiếng trầm thấp của người nọ:

"Vào đi."

Xuân Oánh đẩy cửa ra, trước khi đi còn vỗ nhẹ vai Ân Ly cổ vũ nàng cố lên. Ân Ly nuốt nước miếng, tim bất ngờ đập nhanh, nàng nhấc chân tiến vào trong, cánh cửa phía sau đóng lại lần thứ hai.

Bên ngoài cơm canh đã dọn xong lại không thấy người kia đâu, nàng giương mắt nhìn xung quanh cũng không thấy ai, từ trong nội thất vang lên tiếng ho nhẹ.

Nàng dừng một chút rồi nhấc chân đi vào, thấy hắn ngồi trên giường cúi người ho khan, nàng vội vàng tiến lên vuốt lưng hắn

"Vương gia..."


Mới đi đến bên cạnh liền bị người kia kéo vào trong ngực, phủ kín lên môi nàng. Mang theo hương trúc nhàn nhàn, chiếc lưỡi bá đạo xâm nhập miệng nhỏ, tùy ý nhấm nháp hương vị của nàng.

Ngụy trang!

Tay của Ân Ly để trước ngực hắn giãy giụa thì bị cánh tay rắn chắc kia chế trụ làm nàng không thể động đậy.

Thậm chí hắn còn duỗi tay đến vuốt ve hai viên mật đào, cánh môi men theo chiếc gáy hôn một đường đến trước hai con thỏ trắng mịn, vạt áo bị hắn kéo lộ ra cái yếm màu hồng nhạt, cách một cái áo yếm mà liếm mút.

Ánh mắt nàng mê mang, ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm lấy cái dầu đang làm bậy trước ngực nàng, muốn đẩy ra nhưng rồi luyến tiếc. Tuân Du vươn tay ra sau cổ nàng cởi dây yếm vứt xuống đất. Xuất hiện hai núm vú hồng hồng bị hắn khiêu khích dựng thẳng lên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

19/08/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui