Di Châu - Oản Đậu Giáp (3s, Cao H)

Editor: Dương Minh Thư
______________

Hai mắt Ân Ly mông lung, chân và eo mỏi rời. Lúc này nàng còn chìm hãm trong đỉnh cao nhục dục, dòng nước ấm nóng chảy ra giữa hai chân. Cự vật dưới thân Tuân Du trướng đau không thôi, mắt mã phun ra một đống chất lỏng trong suốt.

Hắn quỳ giữa hai chân nàng, một tay đỡ lây cự vật thô dài ma sát hoa huyệt ướt đẫm, dục bổng như đang vùng vẫy trong mật nước, toàn thân ướt rượt bóng loáng.

Ân Ly bị hắn va chạm càng thêm mềm mại, hai chân vô lực giương sang hai bên vì vậy mật huyệt phấn nộn lộ ra không chút che đậy. Hoa huyệt vừa mới cao trào vẫn chưa khép lại đối với hắn như lời mời gọi trí mạng.

Tuân Du thở mạnh, hắn đỡ cự vật đặt trước cửa huyệt, eo hơi dùng sức đẩy về phía trước, quy đi vào một ít thì không vào được nữa, hắn lớn như vậy đi vào có chút khó khăn. Tuân Du dừng lại hít sâu một hơi.

Ân Ly vẫn chưa phản ứng lại, mật huyệt ướt át bại lộ trước không khí làm cho nàng buốt lên. Khi gậy thịt nóng rực cọ xát vào, nàng vô ý tách chân ra để hắn làm nàng ấm áp, quy đầu đi vào hoa huyệt thậm chí bên trong co rút lại đem vật kia gắn khít vào cơ thể, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần.

"Ưm..." Mắt mã mẫn cảm chôn vùi trong tiểu huyệt, mỗi động tác của nó đều làm hắn kích thích không thôi, mật huyệt gắt gao hút lấy quy đầu, Tuân Du cảm giác mình bị nàng hút sắp bắn ra!

Hắn thở hổn hển, cắn răng chịu đựng, một tay đỡ eo nàng một tay đỡ cự vậy nổi đầy gân xanh, quyết tâm đẩy mạnh đem thứ to lớn nhét vào người nàng.

"A!" Ân Ly đau đớn thét to, từ dưới thân truyền lên nàng như bị xé rách thành hai nửa, cảm giác vui thích đâu không thấy chỉ thấy đau thôi! Nàng khóc nức lên, lấy tay đẩy Tuân Du ra, nước mắt rớt xuống như giọt pha lê, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu khổ như thế này.


Tuân Du cũng không dễ chịu, phá thân vốn rất đau, huống chi của hắn trời sinh to dài lạ thường, nàng còn hơi nhỏ đúng thật là bị hắn cưỡng ép. Lúc này mới đi vào nửa thân đã bị nàng mạnh mẽ ép chặt, gân xanh nổi lên đau đớn. Hắn bất động nửa ngày, trên lưng chảy mồ hôi thấm ra ngoài áo.

Trên người đầy mồ hôi, xua tan đi mùi rượu. Hắn nhìn Ân Ly dưới thân, sắc mặt trắng bệch cắn lấy môi dưới, nhắm mắt im lặng rơi lệ, toàn thân run rẩy. Tối nay đúng thật là hắn có uống rượu nhưng không có say, chỉ muốn tìm lý do để chiếm hữu nàng. Bây giờ hối hận rồi, hắn phát hiện mình đã làm tổn thương nàng.

Tuân Du cắn chặt răng chậm rãi rút ra, chống cánh tay nằm trên người nàng, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt thở dài nói:

"A Di đừng sợ, ta sẽ không tiếp tục nữa."

Lông mi nàng run rẩy không ngừng, nàng không nhìn hắn. Hắn ở phía trên nhìn nàng thật lâu, thở dài một hơi xoay người bước xuống. Đắp chăn cho nàng rồi ngồi trên giường im lặng không nói.

"A Di, thật xin lỗi..."Âm thanh trầm thấp, quanh quẩn trong căn phòng tối đen vô cùng lạnh lẽo:

"Ta biết bây giờ nàng rất hận ta."

Ân Ly ở phía sau từ từ mở mắt, quay đầu nhìn hắn trong đêm tối. Bóng dáng cô đơn như toàn bộ thế gian chỉ còn lại mình hắn ngồi ở đó rũ đầu, tấm lưng rắn chắc đưa về phía nàng hiện ra một mảnh thê lương

"Có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho ta."

Nói xong hắn dừng một chút sau đó thấp giọng cười, khi tiếng cười vang lên trong căn phòng trống trải làm Ân Ly rất đau lòng.

Xưa nay Tuấn Du không gần nữ sắc. Đời trước cũng chỉ có một mình nàng, nàng gã cho hắn xem như trời xui đất khiến, sau khi nàng nàng bước vào cửa hắn nói gì nghe đấy, trước nay không cần hao tốn tâm tư lấy lòng. Sống cả hai đời hắn vẫn không biết lấy lòng nữ tử như thế nào, đến nỗi bây giờ trong lòng như một cuộn chỉ rối.

Hắn giơ tay xoa trán, cuối cùng thở dài quyết định:

"Ngày mai ta sẽ phái người đưa nàng về Biện Châu, đừng sợ, ta sẽ giải thích với công chúa rõ ràng... nàng, nàng nghỉ cho tốt."

Nói xong không dám quay đầu lại nhìn nàng, đứng dậy rời đi.

Ân Ly không biết bản thân bị làm sao, nghe Tuân Du nói muốn đưa nàng đi thì tim nhói lên. Thấy hắn đứng dậy, nàng vội vàng ôm lấy eo hắn từ ngoài sau, dán sát vào khóc nức nở không ngừng

Tuấn Du cứng đờ, cảm thấy phía sau bị nàng khóc ướt hết. Hắn cuống quít nói với nàng:

"A Di đừng khóc, là ta không tốt."


Hắn nói như vậy làm Ân Ly càng khó chịu, mặt nàng chôn trên lưng hắn rầu rĩ nói:

"Ngài không cần ta sao? Có phải ngài không cần A Di nữa không?"

Tuân Du vừa nghe lời này như sấm đánh bên tai, nghi ngờ mình có phải nghe lầm hay không? Có phải tất cả đều do hắn tưởng tượng ra không?

Tuân Du gỡ tay bên hông ra, xoay người lại đặt tay trên vai nàng, mắt đen nhướng cao lên:

"Nàng vừa nói cái gì? A Di, nàng vừa nói gì?"

Nước mắt của Ân Ly lại rơi xuống, cánh mũi hồng hồng quỳ trên giường ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào trong đó nói bằng giọng mũi dày đặc:

"Ngài còn muốn A Di không?"

Nước mắt nàng trượt xuống cổ làm hắn đau lòng. Hắn nhẹ nhàng nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt của nàng lên, mút đi từng giọt từng giọt, cuối cùng đầu môi nóng bỏng dừng ở mí mắt phiếm hồng của nàng lưu luyến triền miên.

"A Di, nàng muốn ta sao?" Hắn ôm chặt nàng hỏi, trong lòng nhảy dựng lên, cả hai đời không một khắc nào hắn ngừng mong chờ

Ân Ly ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt mong chờ của hắn làm nàng đỏ mặt. Nàng gục đầu xuống thấp gần như không thể phát hiện.

Tuân Du cảm thấy mình không thể vui hơn được nữa, hắn cười to bế nàng ôm chặt vào lòng: "A Di! A Di!"


Ân Ly choáng váng, lúc này hắn như hài tử gọi mẹ, sợ bên ngoài có người nghe được, nàng vội nhỏ giọng gọi hắn:

"Chàng nhỏ giọng thôi, bên ngoài nghe thấy..."

Lúc này Tuân Du đâu có bận tâm, hắn hận không thể nói cho cả thiên hạ đều biết!

Hắn ôm nàng xoay vòng khiến Ân Ly sợ đến mức kêu liên tục, chờ vui sướng qua đi, hai người cùng ngã lên giường đối mặt với nhau. Tuân Du chăm chú nhìn nàng, hắn cảm thấy xem như thế nào cũng không đủ.

Ân Ly bị hắn nhìn như vậy đỏ bừng mặt, xoay người qua lại bị hắn kéo vào trong ngực ôm chặt.

_________

Chương sau nhất định được ăn thịt

À mấy cô có sợ bạn Thư lặn đâu tháng mấy rồi ngoi lên nhả ra 1 chương không :vv
___________

14/08/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận