Di Châu - Oản Đậu Giáp (3s, Cao H)

Editor: Dương Minh Thư
______________

Bị Ân Ly quậy một hồi, Tuân Du chịu không nổi sự năn nỉ ỉ ôi của nàng. Ngày trước hạ nhân nào thấy mặt lạnh của hắn đều tự giác trốn rất xa, không dám ở lại nói thêm.

Nàng thì khác, hắn sầm mặt thì nàng nhíu mày, hắn trừng mắt thì nàng đỏ mắt, ủy khuất dẫu môi, hắn cũng không dám làm gì nàng.

Tuân Du quay đầu nhìn về phía trường kỷ, thấy đầu sỏ gây tội làm hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận cả buổi sáng, bây giờ đang nằm ngủ ngon lành.

Không biết nghe ai nói, sợ buổi tối hắn sẽ đi ra ngoài. Sai hạ nhân dọn trường kỷ đặt bên mép giường hắn, nói dễ nghe là vì Vương gia gác đêm.

Nhưng thấy thế nào cũng không giống gác đêm, mà như đang xem ngục vậy! Chỉ cần hắn có động tĩnh gì nàng đều mở mắt hoang mang nhìn chằm chằm khiến hắn xoay người cũng phải cẩn thận, sợ đánh thức nàng.

Tuân Du thở dài, ánh mắt lạnh lùng ban ngày đều biến mất chỉ còn đôi mắt thâm tình lặng lẽ nhìn nàng.

Lúc sáng mở mắt thấy nàng, hắn mừng như điên. Nhưng nhớ đến cuộc nói chuyện trên xe ngựa kia như một chậu nước lạnh dập tắt hết nhiệt tình của hắn.

Sau khi đưa nàng về phủ, hắn ngồi trên xe ngựa suy nghĩ một hồi, quyết định để nàng rời xa hắn mới có thể sống tốt, đó là sự bảo vệ tốt nhất đối với nàng.


Chuyện này đối với hắn rất khó khăn, nàng là tín niệm duy nhất sau khi hắn trọng sinh mà nay tín niệm không còn, bệnh đau chữa hay không không còn ý nghĩa gì.
Thậm chí hắn nghĩ không bằng mình chết cho rồi, dù gì bản thân mình cũng đã may mắn sống hai lần.

Rồi bỗng dưng nàng lại xuất hiện trước mặt hắn, nhìn nàng cười, nhìn nàng khóc nhìn nàng làm nũng. Hắn lại không muốn buông tha, luyến tiếc nàng, sợ phải nhường nàng cho người khác...

Nàng quậy hắn cả buổi sáng, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ ngon một giấc. Thẳng đến mặt trời lên cao, vừa mở mắt đã thấy Tuân Du ngồi kế bên nhìn nàng, thấy nàng tỉnh rồi hắn hơi buồn cười nói: "Như vậy mà nói là vì bổn vương gác đêm à?"

Ân Ly ngồi dậy, xoa cổ định tìm lời biện minh, khóe mắt nhìn ra bên ngoài thấy mặt trời lên cao, nàng ngủ hơi quá thật.

Thấy nàng rũ mắt, Tuân Du không muốn so đo:

"Còn không gọi người đem thức ăn vào, bổn vương đói bụng rồi."

Ân Ly vội vàng đứng dậy gọi người, tranh thủ rửa mặt chải tóc một chút, trở lại phòng đã chuẩn bị đầy đủ cơm canh, nàng đứng trước giường nhìn hắn ăn.

Tuân Du liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngồi xuống ăn cơm đi. Nàng nhìn như vậy bổn vương làm sao nuốt trôi."

Ân Ly cũng rất đói, nghe như vậy cũng không khách khí ngồi xuống ăn cùng, sau khi ăn xong Tuân Du bưng chén thuốc bên cạnh uống một hơi cạn sạch.

Ân Ly cho rằng hắn sẽ dùng lý do thoái thác, không ngờ hôm nay hắn phối hợp như vậy. Chẳng lẽ hắn định nhanh chóng đuổi nàng về phủ công chúa? Nghĩ đến đây nàng có chút khó chịu.

Mấy ngày sau, hắn vẫn trưng cái mặt lạnh tanh nhưng rất phối hợp trị liệu, không kháng cự giống như trước kia.

Hắn vẫn không đếm xỉa gì tới Ân Ly, thường là dựa vào giường đọc sách hoặc ở trong phòng phê duyệt công văn, không cần Ân Ly nhắc nhở, đến giờ tự mình sẽ dừng lại.

Ân Ly cũng không lấy cớ gác đêm trong phòng hắn nữa, nàng dọn về phòng mà Phúc Bá an bày lúc trước.

Hôm nay Ân Ly đang trong phòng hầu hạ Vương gia dùng bữa thì Phúc bá vội vã chạy vào bẩm báo với Tuân Du: "Lục Vương Gia được bệ hạ cử đến thăm ngài, bọn hạ nhân ngăn cản không được, giờ đã đến vườn hoa."


Bởi vì Tuân Du bệnh nặng, Thất vương phủ cũng đóng cửa từ chối tiếp khách. Đã đuổi không ít các danh môn quý tộc, nay Lục Vương Gia lấy danh của bệ hạ đến thăm, chưa kịp bẩm báo đã tự đi vào Thất vương phủ.

Tuân Du dựa vào giường, trong mắt lóe lên tia tối tăm, liếc nhìn Ân Ly đang cúi mặt gắp thức ăn cho hắn, nói: "Nàng về phòng trước đi, hôm nay có khách đến. Đừng chạy lung tung có biết không?"

Ân Ly kinh ngạc nhìn hắn, hôm nay là lần đầu tiên hắn nói chuyện ôn hòa như vậy với nàng. Đã nhiều ngày như vậy, một là không phản ứng, hai là thường xuyên chê cười nàng giống như rất ghét nàng. Nếu không phải tại bộ dạng nôn nóng của hắn khi nàng té thì nàng rất nghi ngờ lời công chúa nói.

Đã có khách đến, nàng cũng không tiện ở lại trong phòng, nghe lời hắn ra ngoài

Mới vừa xoay người ra cửa thì một nam tử áo tím bước vào cất cao giọng hỏi: "Thất đệ đã đỡ hơn chưa? Vì ngươi mà mấy ngày nay phụ hoàng đã rất lo lắng!"

Ân Ly vội tránh qua một bên, cúi đầu hành lễ, định để cho hắn bước vào mới ra khỏi phòng. Không ngờ nam tử kia quay đầu nhìn nàng chăm chú: "Vị cô nương này là?"

Ân Ly cúi mặt càng thấp, không biết trả lời như thế nào, lúc này âm thanh suy yếu của Tuân Du truyền đến: "Lục hoàng huynh, đã làm phiền huynh đến thăm hỏi. Thần đệ không khỏe, không thể đứng dậy tiếp đón, xin hoàng huynh đừng trách."

Nam tử kia vừa nghe thì tiến lên vài bước vẻ mặt lo lắng: "Không sao, không sao, Thất đệ, mới mấy ngày không gặp mà sao lại như thế này?"

Ân Ly nhanh chóng lui xuống, nào ngờ Lục vương gia thấy nàng đi, gọi nàng lại rồi quay đầu hỏi Tuân Du: "Thất đệ, cô nương này sao lại lạ mặt như thế? Không biết là thiên kim nhà ai?"

"Cũng chỉ là mấy tiểu nha đầu hầu hạ thôi." Tuân Du nói xong quay qua khẽ nói với Ân Ly: "Còn không mau lui xuống!"

Ân Ly cúi đầu lui ra, Lục Vương Gia lại tiến lên chặn ngang mặt nàng. Quay sang nói với Tuân Du: "Thất đệ, bổn vương nghe nói Tấn An công chúa đi Biện Châu mời thiên kim của Ân gia đến phủ, vậy vị này là Ân cô nương?"


Lục vương gia nói xong còn rất vô lễ cúi đầu nhìn kỹ mặt Ân Ly, nàng sợ đến nổi lùi về sau mấy bước.

Đáy mắt Tuân Du càng tối, mặt không biểu cảm nhìn Tuân Tề: "Lục huynh muốn làm gì?"

Tuân Tề xoay đầu xin lỗi, cười cười nói:

"Thất đệ đừng trách, bổn vương hơi tò mò, vô tình mạo phạm Ân cô nương." Hắn lại quay sang Ân Ly: "Ân cô nương, bổn vương thất lễ rồi."

Ân Ly cảm thấy Lục vương gia này rất vô lễ, nhưng hắn đang chào hỏi nàng, nàng cũng phải đáp lại: "Lục vương gia vạn phúc, nếu không còn chuyện gì xin cho phép tiểu nữ lui ra trước."

Lúc này Lục vương gia cũng không ngăn cản, né qua một bên cho nàng đi, Ân Ly nhanh chóng chạy trối chết ra ngoài.

Về sau Lục vương gia thường xuyên đến Thất vương phủ thăm hỏi, nhưng mỗi lần như vậy Tuân Du đều để nàng tránh đi, Ân Ly cũng không gặp lại hắn. Nên sự việc này bị nàng vứt ra sau đầu không nghĩ đến.
_________

11/08/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui