Di Châu - Oản Đậu Giáp (3s, Cao H)

Editor: Thư Thư

Trên trán Tuân Du nổi đầy gân xanh, hắn gầm nhẹ một tiếng:

"Rượu này có vấn đề, một lát nữa sợ là không không chế được làm nàng bị thương, mau đến trói ta lại."

Ân Ly bị hắn làm hoảng sợ, bò dậy nhanh chóng tìm dây thừng, may sao trên vại rượu có một cuộn dây, nàng kéo ra đem đến trói hai tay hai chân hắn.

"...Nhanh một chút, cột chặt vào." Tuân Du cắn răng nói.

Ân Ly nghe lời trói bốn năm vòng dây lại.

Nhìn tay chân mình bị trói thành cái bánh quai chèo, Tuân Du cười khổ:

"Nàng thật nghe lời."

Ân Ly đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích:


"Vương gia phân phó, tiểu nữ không dám không nghe theo."

Thực ra bộ dạng mới vừa rồi của Thất vương gia rất đáng sợ, cũng không biết rượu kia có vấn đề gì, Ân Ly sợ hắn biến thành ma đầu ăn thịt người, đem nàng ăn tươi nuốt sống. Cho nên lúc hắn phân phó nàng tất nhiên là vui vẻ thành toàn.

Lúc này Tuân Du đã lâm vào trạng thái điên cuồng, mới vừa rồi Ân Ly tẩy miệng vết thương cho hắn bằng rượu sợ là không ít thôi tình dược. Từ miệng vết thương ngấm vào trong cơ thể làm hắn khó mà khống chế. Hơn nữa đứng đối diện là tiểu yêu tinh mà hắn thương nhớ. Lửa dục bừng bừng càng không thể ngăn cản. Tuân Du cảm thấy hạ thể mình như sắp nổ tung!

Hai tay Ân Ly ôm lấy vai ngồi rất xa trong góc tường, nhìn người đối diện kia đang phát tác.

Khuôn mặt đỏ bừng, trên trán gân xanh nổi lên. Khuôn mặt tuấn dật phi phàm giờ trở nên rất dữ tợn. Vết thương phía sau lựng sợ là nứt toát ra hết rồi, mặt đất tràn đầy vết máu, hàm răng cắn chặt, thỉnh thoảng còn phát ra vào tiếng hừ nhẹ. Hạ thể bành trướng gắt gao, căng đến muốn vỡ nát, giống như bên trong ẩn giấu một con quái vật!

Ân Ly cực kỳ sợ hãi, không biết nên làm như thế nào cho phải, nàng muốn tiến lên giúp hắn nhưng không biết nên làm như thế nào.

Tuân Du giống như ngất đi, cả người nằm xuống đất không nhúc nhích.

Ân Ly cố gắng bình tĩnh, khẽ kêu hắn:

"Vương gia, vương gia!"

Chắc không đâu, nếu vương gia có chuyện gì, đừng nói mình khó giữ được cái mạng nhỏ này, không chừng cả nhà cũng khó thoát.

Nghĩ vậy, nàng không rảnh để lo sợ, chạy nhào đến lật hắn tới lui. Nàng nhìn hai mắt của hắn đang nhắm nghiền, hơi thở phập phồng, nàng thở hắt ra. Cẩn thận xem xét, thấy hắn bị trói hơi đáng sợ, tưởng hắn ngất xỉu không có việc gì nữa nên đem dây thừng cở bỏ ra.

Nàng đang chuyên tâm mở một vòng lại một vòng, không chú ý lúc này Tuân Du một lần nữa mở mắt ra. Hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng, hầu kết trượt xuống, giống như hổ rình mồi nhìn chằm chằm con mồi tươi mới phía trước, hắn không nhúc nhích mặc cho nàng đem dây thừng cởi bỏ.

Ân Ly làm xong, giương mắt nhìn thì phát hiện hắn đã mở mắt, vẻ mặt không biểu tình nhìn nàng chằm chằm. Bộ dạng cao thâm khó đoán, nghĩ thầm lúc này hắn đã ổn. Vội tiến lên đỡ hắn ngồi dậy.

Một trận quay cuồng, chớp mắt đã bị hắn đè dưới thân. Ân Ly giật mình, lúc này mới phát hiện vẻ mặt hắn không đúng, còn chưa mở miệng đã bị hắn chặn lại!


"Ưm!" Đầu lưỡi của Tuân Du xâm nhập mạnh mẽ trong miệng Ân Ly, không ngừng quấn lấy đầu lưỡi nàng. Sau đó hút đầu lưỡi nàng qua miệng của mình càn quấy. Lúc Ân Ly cảm thấy lưỡi mình như sắp đứt ra thì hắn lại buông tha. Sau đó đem chất lỏng trong miệng nuốt vào rồi tiếp tục chiếm lấy đôi môi nàng.

Ân Ly giãy giụa, Tuân Du bóp chặt hàm dưới cố định đầu nàng lại. Đưa chất lỏng vào miệng nàng, đút xong không chịu rút lui mà còn tiến vào cổ họng chọc cho nàng muốn nôn khan. Cho đến khi nàng nuốt vào hết mới chịu dừng.

Bàn tay thô ráp cũng nhân cơ hội kéo váy nàng ra, dọc theo vạt áo chui vào. Ân Ly duỗi tay cản lại, bị hắn đè chặt hai tay trên đỉnh đầu. Bàn tay mang theo vết chay mà quấy phá kiều nhũ, thẳng đến khi nụ hoa dựng đứng rồi dùng sức xoa nắn.

Bộ ngực dưới áo cương cứng làm cho hắn hưng phấn không thôi, Tuân Du dứt khoác cởi ra. Hai khối trắng nõn lập tức nhảy ra, nhìn cảnh tượng này càng khiến hắn kích thích, đem nụ hoa hút vào miệng, thỉnh thoảng dùng răng cắn. Ân Ly bị kích thích rên rỉ liên tục.

Hai bên đều được an ủi qua, Tuân Du dọc theo da thịt liếm xuống. Tới cái bụng bằng phẳng, đầu lưỡi liếm vào cái rốn, Ân Ly tức khắc bị kích thích co rút lại.

Buông đôi tay nàng ra, kéo y phục còn sót lại ra hết, bóp lấy cặp đùi trắng tuyết không màng nàng phản kháng mà đem chúng tách ra. Hoa huyệt mà hắn tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay lộ ra. Bối thịt bóng loáng giấu đi mị thịt hồng phấn nộn. Tim hắn đập nhanh liên hồi, hạ thân càng thêm trướng đau.

Duỗi đầu lưỡi liếm qua, trong miệng toàn mùi hương ngọt ngào. Ân Ly vừa thẹn vừa sợ, quay người muốn chạy trốn. Cái mông bị hắn bắt lại, cả người đều chôn dưới thân nàng, chân không khép lại được. Nàng vội vàng duỗi tay đẩy hắn ra, chợt thấy hạ thân có cái gì mềm mại quấy phá, một trận tê dại đánh vào người nàng.

Không đợi nàng phản ứng, ngón cái của Tuân Du xoa nắn viên châu, đồng thời đầu lưỡi cũng chui vào hoa huyệt khuấy đảo.

"Ưm...không muốn..." Ân Ly hết hồn, hai chân phản kháng nhưng không có chút sức lực. Bị hắn gắt gao đè lại, đầu lưỡi thuận thế tiến sâu hơn nữa, hắn cảm thấy không đủ. Liếm qua liếm lại toàn bộ hoa huyệt mới chịu thôi.

"A!" Ân Ly không chịu nổi nữa, không bao lâu thì phun ra mật dịch


Tuân Du thấy nàng tiết ra mật thủy, nửa quỳ kéo quần xuống lấy ra thứ kinh người kia, điều chỉnh vị trí để nó ở trước miệng huyệt của nàng.

Ân Ly lấy lại tinh thần, cảm giác giữa hai chân của mình có thứ nóng bỏng chọt vào, cúi đầu nhìn, xém nữa thì ngất đi. Cuối cùng nàng cũng thấy được con quái thú giấu trong quần hắn, tím đen một mảnh. So với tay nàng còn to hơn, có lẽ cũng dài cỡ nửa cánh tay nàng, toàn thân gân xanh nhô lên. Quy đầu đặt giữa hai chân, muốn xâm nhập vào làm nàng phát đau.

Đến khi thực sự đi vào, nàng đau đến ứa mồ hôi lạnh. Muốn duỗi tay nắm lấy con quái thú đó, may là Tuân Du bắt kịp tay không cho nàng động, một tay khác nắm lấy eo nhỏ dùng sức nhét vào huyệt động.

Nàng chưa đến 14 tuổi, tuy trời sinh thần khí, nhưng nay chưa nảy nở lắm. Huống chi cự vật của hắn vốn rất to hiện giờ càng bành trướng. Chỉ một lúc sao có thể đi vào hết được.

Ân Ly bị hắn cố định không thể động đậy, nàng rất khó chịu gấp gáp, nước mắt nước mũi chảy xuống rất đáng thương. Hai chân phía sau không an phận mà giãy giụa đá lung tung.

______

Để mọi người chờ khá lâu rồi, mình đúng là con lười :vv

5/8/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận