Tấm màn vĩ đại của sự im lặng sững sờ chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc. Sau đó tiếng nói ồn ã trong nhà thi đấu chuyển sang một cung bậc mới khi mọi người đổ xô tới để nhìn, để giải thích, để phỏng đoán.
Một cái gương. Thế có nghĩa là gì?
Một câu hỏi rất hay. Bất chấp cảm thấy chấn động mạnh bởi nó, tôi chưa có ngay được giả thiết tức thời nào về ý nghĩa của cái gương. Đôi khi nghệ thuật đỉnh cao là như thế. Nó tác động lên bạn và bạn không thể nói được vì sao. Liệu có phải nó mang ý nghĩa biểu tượng sâu xa nào không? Hay một thông điệp mã hóa? Một lời cầu khẩn mong muốn được giúp đỡ và thấu hiểu? Khó có thể biết được và với tôi, thoạt đầu không phải là điều quan trọng nhất. Tôi chỉ muốn cảm nhận nó. Hãy để người khác băn khoăn về chuyện làm thế nào nó tới đó được. Suy cho cùng, hoàn toàn có thể nó đã rơi ra và hắn đã quyết định ném nó vào cái túi đựng rác gần tầm tay nhất.
Không thể nào, tất nhiên là không. Tôi không thể ngừng nghĩ về nó. Cái gương có mặt ở đó vì một lý do rất quan trọng. Với hắn, đó không phải là những cái túi đựng rác. Như hắn lúc này đã chứng minh một cách thật thanh lịch với màn sắp đặt trên sân hockey này, trình bày là một phần quan trọng của điều hắn đang làm. Hắn không thể cẩu thả trong bất cứ chi tiết nào. Chính vì thế, tôi bắt đầu nghĩ đến những ý nghĩa có thể của cái gương. Tôi buộc phải tin, cho dù đúng là ý nghĩ thật đột xuất, rằng đặt cái gương vào cùng các mảnh thi thể là hành động cố ý một cách quá rõ ràng. Tôi có cảm giác xa hơn thế, phập phồng nổi lên từ đâu đó phía sau hai lá phổi, rằng đây là một thông điệp được tính toán rất cẩn thận, rất riêng tư.
Dành cho tôi chăng?
Nếu không phải tôi, thì là ai đây? Phần còn lại của màn sắp đặt là để nói với toàn thế giới: Hãy xem ta là ai. Hãy xem tất cả chúng ta là ai. Hãy xem ta đang làm gì với nó. Cái gương chiếu hậu của một chiếc xe tải không phải là một phần của thông điệp đó. Cắt khúc thi thể, loại bỏ sạch máu - điều này cần thiết và cũng thật thanh lịch. Nhưng cái gương, nhất là nếu thực sự nó thuộc về chiếc xe tôi đã săn đuổi, chi tiết này lại khác. Thanh lịch, đúng vậy. Nhưng liệu nó nói gì về bản chất thực của mọi vật? Chẳng gì hết. Nó được thêm vào nhằm một mục đích khác, mục đích ấy chắc chắn phải là một dạng thông điệp mới, khác biệt hơn. Tôi có thể cảm thấy luồng điện của dòng suy nghĩ lao đi trong mình. Nếu nó thuộc về chiếc xe tải đó, nó chỉ có thể dành cho tôi.
Nhưng nó có nghĩa gì?
“Nó có nghĩa là cái chết tiệt gì vậy?” Deb nói từ sau lưng tôi. “Một cái gương. Tại sao?”
“Anh không biết,” tôi nói, vẫn cảm thấy sức mạnh của nó giần giật trong mình. “Những anh dám cá lấy bữa tối của em tại Joe’s Stone Crabs rằng nó thuộc về chiếc xe tải đông lạnh.”
“Không cá vụ này,” cô nói. “Nhưng ít nhất nó giải đáp một câu hỏi quan trọng.”
Tôi nhìn cô, sững sờ. Có thể nào cô em tôi đã thực sự có được một cú nhảy tư duy nào đó trong khi tôi để sót mất không? “Câu hỏi nào vậy, em gái?”
Cô hất hàm về phía đám cảnh sát cấp chỉ huy vẫn đang cãi nhau ỏm tỏi bên rìa sân băng. “Thẩm quyền điều tra. Vụ này là của chúng ta. Đi tiếp nào.”
Ngoài mặt, thám tử LaGuerta không có vẻ ấn tượng lắm với bằng chứng mới này. Có lẽ cô ta đang che giấu một tâm trạng băn khoăn sâu sắc và khó chịu về ý nghĩa biểu tượng của cái gương và những gì nó ám chỉ dưới bề ngoài dửng dưng. Hoặc thế, hoặc cô ta thực sự đần độn. Cô ta vẫn đứng cạnh Doakes. Rất đáng hoan nghênh, trông anh ta có vẻ băn khoăn, nhưng hoàn toàn có khả năng chỉ đơn giản là khuôn mặt của anh ta đã quá mỏi với những cái liếc mắt tầm thường liên tục, anh ta đang cố thử thứ gì đó mới mẻ.
“Morgan,” LaGuerta nói với Deb, “Với trang phục trên người, tôi không nhận ra cô nữa.”
“Tôi đoán người ta hoàn toàn có thể không nhận ra nhiều thứ rất hiển nhiên, thám tử,” Deb nói trước khi tôi kịp ngăn cô lại.
“Đúng thế,” LaGuerta nói. “Chính vì thế một số người trong chúng ta không bao giờ trở thành thám tử được.” Một chiến thắng trọn vẹn không chút nhọc sức, thậm chí LaGuerta còn chẳng buồn đợi tới lúc cú đòn tới đích. Cô ta quay người khỏi Deb và nói với Doakes. “Tìm xem những ai có chìa khóa nhà thi đấu. Ai có thể vào trong này bất cứ lúc nào họ muốn.”
“Được thôi,” Doakes nói. “Kiểm tra tất cả các ổ khóa xem có ai phá khóa vào không nữa chứ?”
“Không,” LaGuerta nói với anh ta, kèm theo một cái nhíu mày khe khẽ thật bắt mắt. “Giờ ta đều biết nó có liên quan tới băng.” Cô ta liếc nhìn sang Deborah. “Chiếc xe tải đông lạnh kia chỉ để gây nhiễu chúng ta.” Rồi quay lại Doakes. “Tổn thương mô đã xuất phát từ băng, từ đây. Vì thế thủ phạm có dính dáng tới băng tại chỗ này.” Cô ta đưa mắt nhìn Deborah lần cuối. “Không phải từ chiếc xe tải.”
“Phải,” Doakes nói. Giọng nghe không có vẻ như đã bị thuyết phục, nhưng anh ta không phải người chịu trách nhiệm ở đây.
LaGuerta nhìn sang tôi. “Tôi nghĩ anh có thể về nhà, Dexter,” cô ta nói. “Tôi biết anh sống ở đâu khi cần đến anh.” Ít nhất cô ta cũng không nháy mắt.
Deborah đi cùng tôi ra khung cửa lớn hai cánh của nhà thi đấu. “Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, sau một năm nữa chắc em sẽ thành nhân viên gác đường,” cô càu nhàu với tôi.
“Đừng ngớ ngẩn, Deb,” tôi nói. “Hai tháng, tối đa.”
“Cảm ơn anh.”
“Thật đấy. Em không thể công khai thách thức cô ta như thế. Em không thấy thượng sĩ Doakes làm thế nào sao? Hãy có một chút tế nhị, vì Chúa.”
“Tế nhị.” Cô em tôi dừng phắt lại và quát. “Nghe đây, Dexter,” cô nói. “Đây không phải là một trò chơi.”
“Có đấy, Deb. Một trò chơi ứng xử. Và em đang chơi sai cách.”
“Em chẳng đang chơi gì cả,” cô em tôi gắt gỏng. “Chuyện này can dự đến mạng người. Có một tên sát nhân đang lang thang tự do và hắn sẽ còn tiếp tục tự do chừng nào ả đầu đất LaGuerta đó còn tiếp tục phụ trách điều tra.”
Tôi nuốt xuống một gợn hy vọng vừa dâng lên. “Có thể là thế...”
“Đúng là như thế,” Deborah khăng khăng.
“... nhưng Deborah, em không thể thay đổi điều đó bằng cách khiến mình bị tống khứ đến Coconut Grove điều khiển giao thông.”
“Không,” cô nói. “Nhưng em có thể thay đổi nó bằng cách tìm ra kẻ sát nhân.”
À, đây rồi. Một số người chỉ đơn giản là không hiểu thế giới này vận hành ra sao. Ngoài chuyện đó ra, cô em tôi là một người rất thông minh, thực sự thông minh. Chỉ đơn giản cô được sở hữu tất cả tính cách thẳng thắn chân chất của Harry, phong thái bộc trực của ông trong xử thế, nhưng lại không hề hiểu những nét khôn ngoan tinh tế luôn đi kèm với chúng của ông. Với Harry, thẳng thừng là một cách để vượt qua những trò thối tha. Với Deborah, đó là cách để giả bộ như chúng không hề tồn tại.
Tôi được một trong những chiếc xe tuần cảnh bên ngoài nhà thi đấu đưa trở lại xe của mình. Tôi lái xe về nhà, tưởng tượng ra mình đã giữ lại cái đầu, gói ghém nó cẩn thận trong giấy lụa, để trên băng ghế sau để mang về cùng. Thật khủng khiếp và vớ vẩn, tôi biết. Lần đầu tiên tôi thấu hiểu những con người khốn khổ đó, thường là những kẻ tôn thờ đồ vật, thường âu yếm vuốt ve những chiếc giày nữ hay mang theo người, hay những món đồ lót bẩn. Một cảm giác lộn mửa khiến tôi muốn lao vào dưới vòi hoa sen cũng nhiều như muốn nện cho cái đầu đó một cú.
Nhưng tôi đâu có nó. Chẳng thể làm gì với nó ngoài đi về nhà. Tôi lái xe thong thả, dưới tốc độ giới hạn đến vài dặm mỗi giờ. Ở Miami, làm thế cũng giống như đeo sau lưng một tấm biển “ĐÁ TÔI ĐI”. Tất nhiên, thực ra chẳng có ai đá tôi. Muốn làm thế bọn họ hẳn nhiên phải đi chậm lại. Nhưng tôi đã bị bấm còi bảy lần, bị vượt mặt tám lần, có năm chiếc xe chỉ đơn giản là vòng qua tôi, hoặc lao lên vỉa hè, hoặc lấn sang phía dòng xe đi ngược chiều đang lao lại.
Nhưng hôm nay, thậm chí cả tinh thần bốc đồng của các lái xe khác cũng chẳng giúp tôi phấn chấn lên được. Tôi đã mệt rũ, đang sửng sốt và cần suy nghĩ, tránh xa khỏi khung cảnh ồn ã trong nhà thi đấu cùng cô ả LaGuerta ngu ngốc, khó chịu. Việc lái xe thong thả cho tôi thêm thời gian để cân nhắc, để nghiền ngẫm ý nghĩa của tất cả những sự kiện đã xảy ra. Và tôi nhận thấy một câu nói ngớ ngẩn không ngừng vang lên trong đầu, ngân lên khắp nơi trong bộ óc mệt nhoài của chính mình. Nó trở nên sống động theo cách của riêng mình. Càng nghe thấy nó nhiều hơn trong dòng suy nghĩ của bản thân, tôi càng thấy nó có ý nghĩa. Xa hơn thế, nó trở thành một dạng bùa chú đầy quyến rũ. Nó trở thành chìa khóa cho suy nghĩ về kẻ sát nhân, cái đầu lăn lóc trên đường, cái gương chiếu hậu được nhét vào giữa những mảnh cơ thể khô ráo một cách kỳ diệu.
Nếu là tôi...
Giống như “Nếu là tôi, tôi sẽ nói gì với cái gương?” và “Nếu là tôi, tôi sẽ làm gì với cái xe tải?”
Tất nhiên, hắn không phải là tôi, kiểu ghen tỵ đó rất có hại cho tâm hồn, nhưng vì tôi không hề thấy mình sở hữu thứ này, thành thử cũng không quan trọng. Nếu là tôi, chiếc xe tải sẽ bị tống xuống một con kênh đâu đó cách nhà thi đấu không xa. Sau đó tôi sẽ nhanh chóng chuồn xa khỏi đó - trên một chiếc xe giấu sẵn chăng? Hay xe đánh cắp? Còn tùy. Nếu là tôi, liệu tôi có lên kế hoạch trưng bày thi thể ra giữa nhà thi đấu ngay từ đầu không, hay ý tưởng đó xuất hiện như câu trả lời cho cuộc săn đuổi trên cầu cạn?
Ngoại trừ chuyện đó chẳng có lý chút nào. Không thể có chuyện hắn trông đợi ai đó bám đuổi tới tận North Bay Village - có phải thế không nhỉ? Nhưng nếu thế tại sao hắn lại có cái đầu để sẵn sàng ném? Và sau đó, tại sao lại mang phần thi thể còn lại tới nhà thi đấu? Nghe có vẻ là một lựa chọn lạ đời. Phải, đúng là ở đó có vô khối đá và cái lạnh hoàn toàn phù hợp. Nhưng khoảng không gian rộng mênh mông ồn ào đó thực sự chẳng hề phù hợp với những khoảnh khắc riêng tư kiểu như của tôi - nếu hắn là tôi. Có một sự trống trải khủng khiếp, mênh mông không hề có lợi cho sự sáng tạo thực thụ. Để ghé thăm thì thật vui, nhưng không phải là chỗ làm việc cho một nghệ sĩ. Một chỗ để vứt rác, chứ không phải nơi sáng tạo. Chỉ đơn giản là nó không đem đến cảm giác phù hợp cho việc đó.
Nếu là tôi, tất nhiên rồi.
Vậy nên nhà thi đấu là một bước tấn công táo bạo vào một lãnh địa chưa được khai phá. Nó có thể làm cảnh sát bối rối, gần như chắc chắn sẽ dẫn họ đi sai hướng. Nếu như họ nhận ra ở đây có một hướng đi để lần theo, một khả năng xem ra khá mờ mịt.
Và trên hết là cái gương - nếu tôi đúng về những lý do khiến hắn lựa chọn nhà thi đấu, khi đó việc thêm cái gương vào chắc chắn sẽ củng cố thêm giả thiết đó. Nó có thể là một lời bình luận về những gì vừa xảy ra, liên quan tới việc để lại cái đầu. Nó có thể là một thông điệp cho phép nối lại tất cả những đầu mối khác, lắp ghép chúng lại gọn ghẽ như những mảnh thi thể được xếp chồng lên nhau, một cách nhấn mạnh tinh tế cho một công việc đáng chú ý. Vậy thì đó là thông điệp nào đây, nếu là tôi?
Tao đã thấy mày.
À, phải. Tất nhiên là thế rồi, bất chấp việc nghe có vẻ quá hiển nhiên. Tao thấy mày. Tao biết mày đang ở sau lưng và đang quan sát mày. Nhưng tao cũng ở thật xa phía trước mày, kiểm soát lộ trình, áp đặt tốc độ và quan sát mày bám theo tao. Tao thấy mày. Tao biết mày là ai, mày ở đâu và tất cả những gì mày biết về tao là tao đang quan sát mày. Tao thấy mày.
Nghe có vẻ đúng. Tại sao nó không hề khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn?
Hơn nữa, tôi nên nói bao nhiêu với Deborah tội nghiệp về chuyện này? Chuyện này đã trở nên đậm chất cá nhân tới mức tôi phải thật vất vả để nhắc mình nhớ còn có một khía cạnh công chúng trong nó, khía cạnh rất quan trọng cho cô em tôi và sự nghiệp của cô. Tôi không thể bắt đầu nói với cô - hay bất cứ ai - rằng tôi nghĩ tên sát nhân đang muốn nói gì đó với tôi, nếu tôi có đủ trí khôn để lắng nghe và trả lời. Nhưng phần còn lại, liệu có điều gì tôi cần nói với cô, liệu tôi có thực sự muốn nói không?
Thật quá nhiều. Tôi cần ngủ trước khi có thể giải quyết được mớ bòng bong này.
Tôi vẫn chưa đến mức khóc rưng rức khi leo lên giường, nhưng cũng đã gần sát tới mức đó. Tôi cho phép giấc ngủ nhanh chóng bao trùm lấy mình, thả lỏng để mặc mọi thứ chìm vào bóng tối. Tôi có được gần hai giờ rưỡi đồng hồ ngủ yên giấc trước khi điện thoại đổ chuông.
“Là em đây,” giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên.
“Tất nhiên rồi,” tôi nói. “Deborah, phải không nào?” Và dĩ nhiên là đúng rồi.
“Em đã tìm thấy chiếc xe tải đông lạnh.”
“À, chúc mừng, Deb. Một tin rất tốt.”
Đầu dây bên kia chìm vào im lặng một hồi lâu.
“Deb?” cuối cùng tôi lên tiếng. “Đó là tin tốt, phải không nào?”
“Không,” cô em tôi đáp lại.
“Ồ.” Tôi cảm thấy cơn buồn ngủ nện thình thịch trong đầu mình như một người thợ giặt đập vào một tấm thảm cầu nguyện, nhưng tôi cố gắng tập trung, “Ừm, Deb, em đã… chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Em đã kiểm tra sự tương thích,” cô nói. “Bảo đảm hoàn toàn chắc chắn. Các bức ảnh, số phần, mọi thứ. Vậy là em nói lại với LaGuerta như một trinh sát giỏi.”
“Và cô ta không tin em?” tôi hỏi với vẻ không tin nổi.
“Nhiều khả năng là có.”
Tôi cố chớp mắt, nhưng đôi mắt muốn nhắm tịt lại, vậy là tôi đành bỏ cuộc. “Anh xin lỗi, Deb, một trong hai chúng ta đang có vẻ không được có lý lắm thì phải. Liệu có phải anh không?”
“Em cố giải thích cho cô ta,” Deborah nói với giọng rất khẽ, rất mệt mỏi khiến cho tôi có cảm giác kinh khủng như bị nhấn chìm dưới những con sóng mà không có chỗ nào bấu víu. “Em cho cô ta biết tất cả. Thậm chí còn tỏ ra lịch sự nữa.”
“Tốt lắm,” tôi nói. “Cô ta nói gì?”
“Chẳng gì cả,” Deb nói.
“Không gì cả ư?”
“Không gì hết,” Deb lặp lại. “Ngoại trừ nói cảm ơn, giống như cách người ta vẫn nói với người phục vụ tại bãi đỗ xe vậy. Và cô ta dành cho em cái cười khẩy kỳ cục đó rồi quay đi.”
“Được rồi, nhưng Deb,” tôi nói, “em không thực sự trông đợi cô ta...”
“Sau đó em tìm hiểu được tại sao cô ta lại cười như thế,” Deb nói. “Như thể em là một kẻ đần độn bẩn thỉu và cuối cùng cô ta cũng tìm ra chỗ để nhốt em vào.”
“Ôi, không,” tôi tỏ vẻ ngạc nhiên. “Ý em là em đã bị gạt ra khỏi cuộc điều tra?”
“Tất cả chúng ta đều bị gạt ra ngoài, Dexter,” Deb nói, giọng cô cũng mệt mỏi chẳng kém gì tình trạng của tôi lúc đó. “LaGuerta vừa bắt một người.”
Đột nhiên đầu dây bên kia lại trở nên quá im lặng và tôi không thể suy nghĩ được gì, nhưng ít nhất tôi đã tỉnh hẳn. “Cái gì?” tôi sửng sốt hỏi.
“LaGuerta đã bắt giữ một gã nào đó. Một người làm việc tại nhà thi đấu. Cô ta cho tạm giữ anh chàng này và tin chắc đó là thủ phạm.”
“Không thể nào,” tôi nói, cho dù biết chuyện đó hoàn toàn có thể, ả điếm liệt não đó. LaGuerta, không phải Deb.
“Em biết, Dex. Nhưng đừng tìm cách nói với LaGuerta. Cô ta tin chắc đã tóm đúng người.”
“Chắc đến mức nào?” tôi nghi ngờ. Đầu tôi bắt đầu quay cuồng và ít nhiều cảm thấy như bị vỡ tung ra. Tôi cũng thực sự không thể hiểu được lý do.
Deb dài giọng. “Cô ta sẽ tổ chức họp báo sau một giờ nữa,” cô em tôi tiếp tục. “Với cô ta, điều đó là chắc chắn.”
Tiếng đập thình thịch trong đầu tôi trở nên quá to để có thể nghe được những gì Deb nói sau đó. LaGuerta đã bắt một người? Ai vậy? Cô ta có thể nhằm vào ai? Chẳng lẽ cô ta có thể thực sự tảng lờ mọi đầu mối, mùi vị, cảm giác, phong cách của những vụ giết người này và bắt bừa ai đó sao? Bởi vì không ai có thể làm những gì tên sát nhân này đã làm, đang làm, lại có thể cho phép một cô ả đần độn như LaGuerta tóm được mình. Không bao giờ. Tôi dám mang tính mạng mình ra đánh cược điều đó.
“Không, Deborah,” tôi nói. “Không. Không thể nào. Cô ta đã bắt nhầm người.”
Deborah bật cười, một tiếng cười mệt mỏi, ngấy - đến - tận - cổ đậm chất cớm. “Phải,” cô em tôi nói. “Em biết thế. Anh biết thế. Nhưng cô ta không biết thế. Anh có muốn biết một chuyện buồn cười không? Cả gã kia cũng không.”
Nghe chẳng ra đâu vào đâu cả. “Em đang nói gì vậy, Deb? Ai không biết kia?”
Cô em tôi lặp lại với một tiếng cười chua chát. “Gã bị cô ta bắt. Em đoán hắn cũng lú lẫn chẳng kém gì LaGuerta, Dex. Vì hắn đã thú tội.”
“Cái gì?”
“Hắn đã thú tội, Dexter. Gã con hoang khốn kiếp đó đã thú tội.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...