"Tôi không có, không có nghi ngờ kỹ thuật của cậu." Bành Hướng Chi nói như vậy.
Kỷ Minh Tranh tựa cổ ở trên gối, xoay người nằm nghiêng, điện thoại ở ngay cạnh mặt: "Vậy sao?"
"Cậu cảm thấy kỹ thuật của tôi cũng không tệ lắm?"
Bành Hướng Chi vừa bưng lên uống một ngụm nước thì bị sặc, nàng rất muốn nói với Kỷ Minh Tranh, ba giờ sáng, không thích hợp nói những lời như vậy, nhưng cô nghe qua quá thuần sắc, làm nổi bật Bành Hướng Chi đặc biệt "dầm khâm".
Nàng vốn thích nói giọng hơi gợi tình, chắc chắn Kỷ Minh Tranh không chịu nổi.
Có điều cũng có một chút ngoài ý muốn, bởi vì Kỷ Minh Tranh chưa bao giờ chủ động nói chuyện với nàng, thoạt nhìn Kỷ Minh Tranh đối với kỹ năng nghề nghiệp của chính mình vẫn rất để ý.
Hoặc là nói, dù sao cũng đã tỉnh, không được khen hai câu, có chút thiệt thòi.
"Tôi cảm thấy kỹ thuật của cậu cũng tạm được." Bành Hướng Chi nói xong, đột nhiên run rẩy bả vai cười rộ lên.
"Cậu cười cái gì?" Kỷ Minh Tranh lại dụi dụi mắt, mệt mỏi.
"Kỷ Minh Tranh," Bành Hướng Chi không giải thích, "Bình thường mấy giờ cậu đi ngủ vậy?"
"Hơn 10 giờ." Cô dùng giọng gió nói, khịt mũi, cũng không biết là bị cảm hay là chưa tỉnh ngủ.
"Sớm vậy."
"Đến bây giờ cậu vẫn chưa ngủ?"
"Đúng vậy."
Kỷ Minh Tranh thở dài một tiếng, còn tưởng rằng Bành Hướng Chi vừa tỉnh dậy, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
"Cậu có buồn ngủ không?" Bành Hướng Chi cũng nằm trên giường, "Tôi ngủ không được."
"Ý của cậu là......"
"Hai ta nói chuyện một lát đi."
"Cậu không đau nữa à?"
"Không biết vì sao, mỗi lần tôi hỏi cậu xong, cậu nói với tôi không sao, tôi sẽ khá hơn một chút," Bành Hướng Chi khoanh tay trước ngực, chân lắc lắc, "Con người của tôi, từ nhỏ đặc biệt kính trọng bác sĩ, câu có cảm nhận được không?"
"Không có."
"Tê...... cậu."
Kỷ Minh Tranh lại thở dài một hơi, nhưng lúc này Bành Hướng Chi nghe ra, cô tỉnh táo lại.
Bởi vì cô dùng giọng nói rất vững vàng hỏi Bành Hướng Chi: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Tôi phát hiện, con người cậu tính tình còn rất tốt, cậu nói hai ta quen biết lâu như vậy, sao lại không có kết bạn chứ?"
"Cậu xem, tin nhắn riêng của cậu gửi cho tôi bị hiểu lầm, cậu cũng không giải thích, tôi gửi Wechat hại cậu, cậu cũng không làm sáng tỏ, tôi gọi cho cậu lúc ba giờ đêm đánh thức cậu dậy, cậu hình như cũng không có việc gì, thậm chí cậu còn nói, rất nhiều năm trước cậu thấy tôi chửi bới cậu quê mùa, sau đó cậu vẫn đối xử tốt với tôi."
"Nhà cậu giáo dục sao lại tốt như vậy chứ Kỷ Minh Tranh?"
Kỷ Minh Tranh chớp chớp mắt, phủ nhận: "Tôi chỉ là không có gì để nói với cậu."
"Này cậu," Bành Hướng Chi nén giận trở về, lại hỏi, "Mấy ngày nay tôi nhổ răng xong vẫn nghi thần nghi quỷ, nếu tôi luôn tìm cậu, cậu có thấy tôi phiền không?"
"Có."
"......"
"Nhưng cậu vẫn có thể tìm tôi."
Bành Hướng Chi cười: "Vì sao?"
"Tôi là bác sĩ, tôi nhổ răng cho cậu."
"Dịch vụ hậu mãi* ở bệnh viện các cậu cũng khá tốt đó."
*Dịch vụ hậu mãi là một dịch vụ giúp cho khách hàng được đảm bảo sử dụng nhiều nhất và có giá trị nhất có thể khi mua sản phẩm, dịch vụ của doanh nghiệp.
Kỷ Minh im lặng lắng nghe, lông mi bình tĩnh quạt, không trả lời nữa.
Cô nghe thấy tiếng Bành Hướng Chi ngồi dậy, trong đêm tối cũng có sức sống như vậy: "Nếu cậu không buồn ngủ thì đứng lên đi."
"Đứng lên?"
"Nhìn cảnh đêm, cậu hiếm khi thức đêm như vậy, nếu may mắn có được cơ hội này, vừa vặn nhìn cảnh đêm điều trị một chút."
Bành Hướng Chi nói đổi trắng thay đen, đi ra ban công. Hệ thống sưởi hơi làm khô cửa sổ bằng kính, có một tầng sương mù không đều, nàng xuyên qua sương mù nhìn đèn đuốc rã rời, nhìn rất nhiều lần, có lúc có người đi cùng nàng, có lúc không có ai.
Tiếng dép lê di chuyển nhẹ nhàng, tiếp theo vang lên tiếng bước chân, sau đó là động tác rất nhỏ, vén rèm cửa sổ lên.
Bành Hướng Chi vui vẻ, sao lại dễ lừa như vậy? Hay là nói, Kỷ Minh Tranh thật sự thích như vậy? Rạng sáng thức dậy ngắm cảnh đêm gì gì đó, thông thường sẽ là đoạn văn thanh xuân đau đớn, quả nhiên có thể bắt gặp được người yêu thích tiểu thuyết mạng này.
"Đẹp nhỉ?" Bành Hướng Chi sưng mặt, híp mắt hỏi cô.
Chân trời mơ hồ phát sáng, giống như nét mực phai màu, nói cho người mất ngủ, không sợ nữa, đêm tối sắp qua rồi.
Nàng nghe thấy Kỷ Minh Tranh trầm mặc hai giây, hỏi ngược lại: "Đẹp?"
Trước mắt một bãi đỗ xe đạp ở khu nhà thuộc bệnh viện, có hai con chó đang đánh nhau.
Bành Hướng Chi đối với đèn đuốc vạn nhà, Kỷ Minh Tranh đối với chó, hai người hít thở trong chốc lát, Bành Hướng Chi liền cảm thấy cơn buồn ngủ thình lình xuất hiện. Chúc nhau ngủ ngon, nàng cúp điện thoại, ném mình lên giường, thần kỳ, ngủ đến rất ngon.
Nếu đã sớm chào hỏi qua, Bành Hướng Chi quấy rầy Kỷ Minh Tranh thì càng không có tâm lý gánh nặng gì, tại mỗi một ngày nghỉ phép của Kỷ Minh Tranh, gần như đều có thể nhận được báo cáo gửi đến "Tôi hiểu tâm tư phụ nữ".
"Bác sĩ Kỷ, buổi sáng tốt lành, bây giờ là 10 giờ 30 phút sáng, tôi tiêu sưng một chút rồi, cũng không quá đau, thuốc tiêu viêm hôm nay tôi chỉ uống một lần, uống nhiều thuốc cũng không tốt, nếu có dị nghị, xin trả lời."
Kỷ Minh Tranh bình thường không để ý tới nàng, nhưng Bành Hướng Chi đơn phương coi cô là bạn.
Nàng cảm thấy Kỷ Minh Tranh là người rất trượng nghĩa.
Trước kia không phát hiện, tiếp xúc mới biết được kỳ thật rất có thể dung người, quan trọng hơn là, chính mình quả thật cũng lớn tuổi, còn quanh năm thức đêm, có lúc nhìn thấy tin tức đột tử gì đó nàng còn rất sợ, trong nhóm bạn tốt nếu có bác sĩ, giúp nàng xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, hoặc là, nếu có đau đầu nhức óc có thể giúp nàng lấy số......
Dù sao, Kỷ Minh Tranh cũng chuyển đến bệnh viện đa khoa rồi, không phải sao?
Bành Hướng Chi cười đến rất gian xảo.
Hơn nữa Kỷ Minh Tranh người này còn đặc biệt hài hước, ba ngày sau khi chính mình sửa lại tên Wechat, cô hậu tri hậu giác phản hồi: "Sao cậu gọi cái tên này?"
"Tôi cảm giác cái tên kia có chút kỳ thị đồng tính, cái tên này rất có đường lui, vừa cong vừa không cong." Bành Hướng Chi thành khẩn nói.
Kỷ Minh Tranh lại phớt lờ nàng.
Nhưng mà Bành Hướng Chi thì sao, đặc biệt biết có qua có lại, nàng nghĩ Kỷ Minh Tranh giúp mình nhiều việc như vậy, cũng rất băn khoăn, vì thế hai bộ kịch truyền thanh kế tiếp của mình đạo diễn, sẽ mời Kỷ Minh Tranh làm nhân vật chính.
Hai người có lúc nói kịch bản và tông giọng gì gì đó, nói ngược lại nhiều hơn trước một tí xíu.
Cuối tháng, Kỷ Minh Tranh kết thúc nghỉ phép trở lại làm việc, theo thường lệ là một ngày sáu số, từng bước hoàn thành công việc, một mặt suy nghĩ về nhà phải viết văn, một mặt xuống lầu. Ấn chìa khóa xuống xe mở khóa cho con xe máy điện nhỏ, lúc muốn đẩy ra leo lên xe, ở giao lộ nhìn thấy Bành Hướng Chi.
Nàng cưỡi con xe máy đỏ đen đan xen, mặc áo da và quần da, đi giày có khóa kéo ở giữa, lần này biết đeo găng tay da dê, toàn thân đen thui xuất hiện trước mặt Kỷ Minh Chanh, một cước đá chân chống, tháo mũ bảo hiểm xuống, hất hất tóc dài: "Hì, đúng lúc."
Nàng cười với Kỷ Minh Tranh, nhưng Kỷ Minh Tranh lại cảm thấy...... rất dầu mỡ.
Nhất là nàng còn mặc quần da, một trong những cách ăn mặc Kỷ Minh Tranh không thể chấp nhận nhất chính là quần da.
Có điều chân Bành Hướng Chi rất đẹp, eo thon dài thẳng tắp cũng xinh đẹp, so với quần da nam Kỷ Minh Tranh nhìn thấy lúc xem mắt còn cảnh đẹp ý vui hơn không ít.
"Sao cậu lại tới đây?" Kỷ Minh Tranh đẩy con xe máy điện nhỏ đi qua, muốn cùng nàng chuyển đến bên cạnh, ở giữa đường này, còn có đồng nghiệp tan làm của mình, nhìn rất mất mặt.
Kẹo cao su, xe motor, quần da, loại "côn đồ" Kỷ Minh Tranh khi đi học đều phải đi đường vòng.
Không sai, Bành Hướng Chi trang điểm mùi thơm bốn phía, thậm chí còn nhai kẹo cao su. Thấy Kỷ Minh Tranh thần sắc phức tạp liếc mình một cái, lại rất khoa trương nhai hai cái, nhướng mày: "Nhìn tôi."
"Nhìn cậu cái gì?"
"Tôi khỏe rồi, thậm chí có thể nhai kẹo cao su, đỉnh không?" Nàng ý cười dạt dào.
Kỷ Minh Tranh rất khó hiểu, nhai kẹo cao su là kỹ năng gì đáng khoe khoang sao? Nhưng cô chỉ gật đầu, nói: "Rất tốt."
Cô khẳng định từ đáy lòng đối với thế giới tinh thần rộng lớn của Bành Hướng Chi, biểu hiện này là vài ngày trước còn vẻ mặt hoảng sợ hỏi mình có phải mắc chứng ổ răng khô hay không, vài ngày sau nàng kiếm được 258 vạn, ngàn dặm xa xôi đến khoe khoang khoang miệng lại có thể chế phục kẹo cao su.
Chưa từng thấy qua hai nhân cách chung sống hòa bình như vậy.
"Đừng lái xe nữa, hôm nay tôi dẫn cậu đi hóng gió, mời cậu ăn một bữa ngon, bù lại bữa trước."
Thấy Kỷ Minh Tranh do dự, nàng còn nói: "Tôi có nói với cậu hay không, Tiền Chi Nam lên kế hoạch cho bộ kịch kia, chính là cái cậu vừa nhận, có phúc lợi đấy."
"Phúc lợi gì?"
"Tuần sau thu âm xong, anh ấy mời chúng ta ra ngoài chơi."
Người chế tác mới của Tiền Chi Nam lên đường, sau này chỗ cần chiếu cố còn nhiều, giống như ông chủ của anh ấy, đặc biệt biết làm người.
"Chiều nay hai chúng tôi gặp nhau ở trong phòng thu, anh ấy hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói nếu không tìm một căn cứ cắm trại, lần trước Vãn Vãn bọn họ đi ra ngoài, nói là chơi rất vui, lần đó tôi đi bờ biển, không đi được."
"Cậu có đi hay không?"
Kỷ Minh Chanh không nói gì.
"Đi đi, nhìn cậu cả ngày vùi đầu và trong nhà, chưa từng cắm trại qua nhỉ?"
"Chưa."
Bành Hướng Chi cười: "Vậy tôi coi như cậu đồng ý rồi, anh ấy bảo tôi chọn chỗ, lát nữa chúng ta ăn cơm, cùng nhau xem."
"Lên xe."
Kỷ Minh Tranh nhớ tới lúc trước nói chuyện với mẹ cô, có thể, lần này là cơ hội để nói chuyện một chút.
Vì thế cô đẩy con xe máy điện nhỏ qua một bên, nhận lấy mũ bảo hiểm Bành Hướng Chi đưa tới, nhìn Bành Hướng Chi hơi nghiêng về phía trước nắm lấy tay lái, do dự mãi, vẫn quyết định nói ra.
"Tôi có một vấn đề không lịch sự muốn hỏi cậu."
"Cậu cứ nói thẳng đi."
Kỷ Minh Tranh nhíu mày: "Có một lần tôi lên mạng tìm kiếm, trong lúc vô tình nhìn thấy người ta nói, mặc quần như vậy..."
"?"
"Nếu," cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc quần da không khẽ hở, châm chước uyển chuyển thay đổi cái cách nói, "nếu trong cơ thể có khí cần thải ra ngoài, chiếc quần sẽ phồng lên."
"Là thật sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...