Đều Thời Đại Nào Rồi

Edit: phuong_bchii

_______________

Một giấc mộng đẹp đúng hẹn mà tới.

Bành Hướng Chi mơ thấy mình đi bơi, rong chơi ở dưới biển, giống như là một viên hóa thạch khô héo, bị gió táp mưa sa mấy ngàn mấy vạn năm, da dẻ đều nứt nẻ, sau đó bị ném vào trong làn sóng thật sâu, làm dịu nàng, sống lại nàng.

Mặt trời lên cao ba sào, Bành Hướng Chi mới tỉnh lại, ngày hôm qua không kéo rèm cửa sổ, mặt trời liền tiến hành một hồi hoạt động thăm người thân đã lâu không gặp, thề phải trải đầy gian phòng không lớn này, ấm áp trải ở trên lưng, Bành Hướng Chi giống như là bị nướng cho tỉnh.

Lúc tỉnh lại nằm sấp bên cạnh Kỷ Minh Tranh, cô trở mình, ngủ nghiêng mặt về phía Bành Hướng Chi, đầu kê trên gối.

Xấu hổ chính là, mặt Bành Hướng Chi gối lên cánh tay Kỷ Minh Tranh.

Càng xấu hổ chính là, Bành Hướng Chi chảy nước miếng.

Cái này cái này, khóe miệng nàng hơi cứng ngắc, sau đó nhìn cánh tay Kỷ Minh Tranh, lại ngửi một cái, có chút sợ có mùi.

Nhưng nàng bị nghẹt mũi vào buổi sáng và không thể ngửi thấy được.

Lén lút lặng lẽ xoay người, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một túi khăn giấy ướt, lại nhìn Kỷ Minh Tranh một cái, còn đang ngủ, vì thế lén lút dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau chùi cho cô.

Bởi vậy hình ảnh Kỷ Minh Tranh nhìn thấy khi tỉnh lại vô cùng quỷ dị.

Trước mắt phóng đại một khuôn mặt Bành Hướng Chi mơ mơ màng màng, còn chưa tỉnh ngủ, tóc rối như ổ gà, nhưng nhẹ nhàng nâng tay của cô, đang dùng khăn giấy ướt lau.

Ngón giữa Kỷ Minh Tranh khẽ động, nhíu mày: "Cậu....."

Không có sức lực, cả người đều không có, cổ họng như bốc lửa, cổ tay cũng rất đau nhức.

Bành Hướng Chi nhanh như chớp thu tay về, chớp mắt: "Cậu tỉnh rồi à?"

"Cậu làm gì?" Kỷ Minh Tranh nuốt một ngụm nước miếng, gân mỹ nhân trên cổ khẽ co rút.

Sau đó mới là quạt lông mi, lẳng lặng hồi tưởng tại sao mình lại ở chỗ này.

"Tôi, lau tay cho cậu." Bành Hướng Chi cắn cắn môi trên có chút khô nứt của mình.

"Tại sao phải lau tay?" Kỷ Minh Tranh liếc nhìn đầu ngón tay mình.

"Tôi thấy có hơi bẩn."


"Bẩn?" Kỷ Minh Tranh nhíu mày, giơ tay lên, nhìn kỹ bàn tay, lại ngửi ngửi.

Có dính bẩn gì sao?

Thừa dịp cô ngẩn người, Bành Hướng Chi vội vàng giải thích: "Ngày hôm qua cậu uống say, tôi không có bỏ thuốc cậu, độ rượu kia cao sau đó tác dụng chậm rất lớn, cậu nói xong liền bất tỉnh nhân sự."

"Cậu dùng ánh mắt này nhìn tôi làm gì?" Bành Hướng Chi nóng nảy.

"Hỏi nhà cậu ở đâu cũng không biết, tôi còn có thể làm gì, cậu đừng không biết lòng người tốt nha, chị đây tốn rất nhiều sức mới cõng tiểu tử cậu trở về được đó."

"Tiểu tử tôi?" Giọng Kỷ Minh Tranh rất nhu nhược, nhíu mày hỏi lại.

Sau đó cô giật giật bả vai, than nhẹ một tiếng, lẳng lặng nhìn quanh bốn phía, nhìn có vẻ là phòng ngủ của Bành Hướng Chi, quần áo của mình còn mặc, nhưng... cởi cúc hơn phân nửa.

Trong lúc hoạt động có thể cảm giác được nội y lỏng lẻo đang cọ xát da cô.

Đột nhiên nổi da gà.

"Chúng ta, cùng nhau ngủ?"

"Bằng không thì sao!" Bành Hướng Chi ngồi dậy, nóng nảy, "Đây là nhà tôi! Tôi cho cậu ở lại, chẳng lẽ tôi ngủ sô pha à!"

Bùm bùm đổ đậu xanh một trận, nói xong lại bắt đầu ảo não, đã nói xin lỗi rồi, thái độ này, giống như còn có chút trách cứ Kỷ Minh Tranh.

Nhưng nàng thấy Kỷ Minh Tranh sửng sốt, khẽ nhếch miệng, ánh mắt khó có thể tin nhìn thân thể của nàng, thật lâu không phục hồi tinh thần lại.

Sao lại có hơi lạnh lẽo......

Bành Hướng Chi cúi đầu nhìn, áo ngủ của mình toàn bộ mở rộng, treo ở trên hai đỉnh núi mềm mại, muốn từ chối còn nghênh đón.

Bành Hướng Chi vội vàng lấy tay khép áo ngủ lại, nói: "Áo ngủ này của tôi hơi cũ, thường xuyên ngủ nút áo liền mở."

Lần trước đi cắm trại mặc một bộ tương đối có mặt mũ, ở bên ngoài qua đêm lấy về, nhét trong sọt quần áo bẩn, còn chưa giặt.

Kỷ Minh Tranh quay đầu sang bên kia, hít một hơi thở dài.

Bành Hướng Chi cài xong quần áo, gãi gãi đầu, trong lòng đang tính toán, nàng hôn Kỷ Minh Tranh, Kỷ Minh Tranh nhìn rốn cô, món này rẻ, có thể bằng mấy phần?

Làm sao mở miệng xin lỗi Kỷ Minh Tranh đây?


Kỷ Minh Tranh thấy nàng không nói lời nào, lại chần chờ quay đầu lại, lại thấy Bành Hướng Chi từ trước đến nay hùng hùng hổ hổ một bước cũng không nhường, giờ phút này khép quần áo lại cúi đầu, như có điều suy nghĩ ngồi ở bên giường, ánh mắt dời về phía mình một chút, lại thu hồi, muốn nói lại thôi.

"Bành......"

"Hả?" Bành Hướng Chi quay đầu, nhìn Kỷ Minh Tranh, sao cô lại có vẻ như đang rung chuông báo động?

Tay Bành Hướng Chi kéo tóc dừng ở đỉnh đầu, hoảng hốt đề cao giọng điệu: "Tôi không có gì với Kỷ Minh Tranh cậu đâu nhá! Tôi thẳng, tôi thẳng! Tôi thẳng tưng luôn á nha!"

"Quần áo kia của cậu chật quá, cậu lại uống say, tôi sợ cậu nôn!"

"Con gái ngủ là nên cởi áo ngực mà nhỉ?" Nàng khóc không ra nước mắt.

"Em gái, cậu đừng nhìn tôi như vậy được không?" Bành Hướng Chi hận không thể quỳ xuống trên giường.

"Tôi hôn cậu, là tôi không đúng, đó là tôi coi cậu là bạn trai cũ của tôi, tôi uống đến hôn mê, tôi một chút cũng không nhớ, tôi cũng không ngờ đó là nụ hôn đầu của cậu, tôi thật sự rất xin lỗi, đặc biệt đặc biệt xin lỗi cậu."

"Em gái, tôi dập đầu một cái với cậu."

Kỷ Minh Tranh sợ ngây người, Bành Hướng Chi giống như đột nhiên phát điên.

Còn gọi cô là em gái.

Nhưng Kỷ Minh Tranh một hồi lâu không nói chuyện, chờ Bành Hướng Chi tỉnh táo lại, nghe cô như có điều suy nghĩ hỏi: "Cậu và bạn trai cũ của cậu, hôn môi, cũng hôn hơn ba mươi giây sao?"

"Vậy thì không có." Bành Hướng Chi tiếp tục bứt tóc, lại hoài nghi quay lại, "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Chưa từng hôn." Kỷ Minh Tranh hé miệng, nhìn ga giường," Trừ cậu ra."

Ồ, độc thân quá lâu, rục rịch rồi phải không? Trong lòng Bành Hướng Chi "à" một tiếng, vậy xem ra, chuyện của bác sĩ Tiểu Kỷ xem như đã qua?

"Nếu sau này cậu có bạn bè, cùng người khác thử xem không phải được rồi sao." Bành Hướng Chi nhỏ giọng nói.

"Ồ."

Nhìn cô trả lời còn rất ngoan, bình tĩnh đúng không? Bành Hướng Chi liếc nhìn cô một cái.

"Cậu đứng lên đi, muốn ăn gì không? Tôi nấu cho cậu chút cháo?"


May mắn ngày hôm qua đã xác nhận Kỷ Minh Tranh không đi làm, nếu không say thành như vậy, nếu lỡ làm thì tội của mình sẽ rất lớn.

"Cậu biết nấu cháo?"

"Biết chút chút, không phải chỉ nấu cơm nhão hơn một chút thôi sao?"

Kỷ Minh Tranh không nói gì, Bành Hướng Chi biết cô bày trò, đó chính là muốn ăn, "Chậc" một tiếng, mang dép lê đi ra ngoài.

Ở phòng bếp nghe Kỷ Minh Tranh chậm rãi rời giường, nghe cô đi rửa mặt, Bành Hướng Chi kéo dài giọng nói: "Bàn chải đánh răng ở trong tủ đựng đồ trên bồn cầu, có cái mới, cậu tự tháo ra đi, khăn rửa mặt có cái dùng một lần, sữa rửa mặt gì đó dùng của tôi đi."

Nghe được động tĩnh mở cửa tủ, Bành Hướng Chi rút đầu về, nhìn nồi sôi ùng ục, giơ ngón tay cái lên cho mình, đảm đang quá Bành Hướng Chi, ở bên ngoài có thể nhảy nhót, ở bên trong có thể vào bếp, đàn ông trên đời này đều mù hết rồi sao? Đê viên minh châu này phủ bụi.

Còn không mau tới yêu thương nàng, cưng nàng, sưởi ấm nàng?

Suy nghĩ lung tung, tự chọc cười chính mình.

Kỷ Minh Tranh từ phòng bếp đi qua, không hiểu sao nhìn Bành Hướng Chi hai tay chống trên bếp lò, cười ngọt ngào với một nồi cháo.

Bành Hướng Chi rất khác thường, chờ cháo bưng lên bàn, nàng múc cho Kỷ Minh Tranh một chén, lại đặt đũa trước mặt cô, Kỷ Minh Tranh vẫn cảm thấy như vậy.

Mặc dù cô và Bành Hướng Chi không thân, nhưng gần đây cũng coi như người nào đó đơn phương thân thiết, chưa từng thấy nàng ân cần như vậy, cũng chưa từng thấy nàng an tĩnh như vậy.

Im lặng ăn xong bữa sáng, im lặng thu dọn bát đũa, im lặng lựa chọn lái xe chứ không phải xe máy, im lặng đưa Kỷ Minh Tranh về nhà.

Bành Hướng Chi quả thật khác thường, bởi vì nàng tính toán nhỏ nhặt bắt đầu bùm bùm.

Nàng nghĩ, nếu đã nói rõ hiểu lầm với Kỷ Minh Tranh, vậy sau đó có lẽ có thể thẳng thắn vô tư làm bạn thân, đã ba lần thí nghiệm qua, Kỷ Minh Tranh đối với mình đặc biệt hữu hiệu, nàng không thể mất đi kho báu này, nhưng chuyện này có chút xấu hổ, cho dù làm bạn bè đặc biệt tốt, cũng không thể thường xuyên đến nhà người ta ngủ một bữa, lấy cô làm gối ôm hình người.

Cho nên nàng quyết định bàn bạc kỹ hơn.

Từ phương thức bàn bạc kỹ lưỡng, là xin giúp đỡ nàng cho rằng trong vòng bạn bè người có cách nhất cũng tương đối hiểu Kỷ Minh Tranh, là vợ chồng son Hướng Vãn và Tiều Tân.

Hướng Vãn nghe xong, rất không rõ đây là vấn đề gì của nàng: "Vậy thuê chung, còn không phải sao?"

Cô nàng và cô Tiều, ngay từ đầu chính là thuê chung, khi đó cũng không quen lắm, nhưng giữa bạn bè trong lúc đó hợp tác thuê trọ, là chuyện vô cùng bình thường.

"Rất có đạo lý nha," Bành Hướng Chi được khai sáng," Tiểu tử nhà em."

Nàng biết ngay, Hướng Vãn ranh ma ranh ma.

Nhưng lại có một vấn đề, Kỷ Minh Tranh không thích để ý đến nàng, lại không giống Tiều Tân lúc ấy thiếu tiền, làm sao có thể đồng ý thuê chung với mình?

Suy xét một tuần, cũng không có manh mối.

Lại chịu đựng cả đêm, nàng từ phòng thu âm đi ra, tiện tay cầm một cây kem trong tủ lạnh studio, vừa ăn vừa đi tới cầu thang, chuẩn bị đón xe về nhà.


Vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy Kỷ Minh Tranh.

Hay lắm, đây là ngày nhớ đêm mong, xuất hiện ảo giác sao?

Vẫn là bộ áo lông vũ kia, đút túi cúi đầu, nhìn thấy nàng, nâng khuôn mặt trắng nõn lên.

Bành Hướng Chi cắn một miếng kem, cà lơ phất phơ mà nhai, đi qua, vươn ngón trỏ chọc vào vai Kỷ Minh Tranh.

Ể, cứng.

Không phải ảo giác chứ?

Kỷ Minh Tranh nhíu mày, khó hiểu nhìn nàng.

"Thật ngại quá, tôi tưởng cậu là ma chứ." Bành Hướng Chi mút kem, "Tôi làm việc quá mệt."

"Sao cậu lại tới đây?" Lại ngáp một cái.

"Khoảng thời gian trước cậu vẫn luôn gửi tin nhắn cho tôi, sau ngày đó liề không tìm tôi nữa, tại sao?" Kỷ Minh Tranh rất không thích ứng với cuộc nói chuyện này, giọng nói cũng không thức tỉnh, nói nửa câu liền ho nhẹ một tiếng.

"Tôi bận mà." Bận suy nghĩ làm sao thuê chung với cậu.

"Trước kia cậu không bận à?"

Bành Hướng Chi chớp mắt mấy cái, thật kỳ lạ, tại sao Kỷ Minh Tranh có chút giống đang chất vấn vậy ta?

"Khoảng thời gian này...... đặc biệt bận." Nàng "răng rắc" một tiếng, lại nhai hai miếng.

"Chuyện gì vậy?"

Kỷ Minh Tranh cúi đầu hít thở một hơi: "Tôi luôn cảm thấy......"

"Hả?"

"Tôi chưa từng uống say, cho nên muốn cùng cậu xác nhận trước một chút, cậu uống say sau đó, có phải làm cái gì hay không, hoàn toàn không nhớ?"

"Có đôi khi nhớ, có đôi khi thì không, à cậu còn đang bối rối chuyện tôi hôn cậu hả, tôi thật không nhớ mà chị hai ơi." Bành Hướng Chi phồng má, hô to một ngụm khí lạnh.

"Không phải cái này."

"Hả?"

"Cậu nói thật cho tôi biết, tôi ngày đó, có phải không cho cậu," Kỷ Minh Tranh hạ quyết tâm, bình tĩnh ngước mắt nhìn nàng, "cái gì hay không?"

"Hả?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui