Đều Thời Đại Nào Rồi

Edit: phuong_bchii

______________

Kỷ Minh Tranh ngồi trên sô pha bằng da nhìn nàng, hơi cúi đầu, hai mắt không đeo kính giống như là từ trong nước vớt lên, bình tĩnh, trong trẻo, nhưng cũng ướt sũng, hẳn là do uống rượu.

"Cậu nói cái gì?" Bành Hướng Chi nheo mắt, lắc đầu với biên độ nhỏ xác nhận.

"Tôi nói," có lẽ Kỷ Minh Tranh không uống rượu, giọng hơi mềm mại, môi hé ra, hơi thở hổn hển, "Cậu đã từng hôn tôi."

"Cái," Bành Hướng Chi nuốt một ngụm nước miếng," Khi nào?"

Kỷ Minh Tranh suy nghĩ một chút: "Lần đó đoàn kịch《Ma tâm》 tụ họp ở quán Karaoke, mọi người đều uống nhiều, cậu cũng vậy."

Ký ức đảo ngược trong đầu Bành Hướng Chi, là có một ngày như vậy, bọn họ đầu tiên là đi ăn lẩu, sau đó bốn năm người cùng nhau đi tăng hai, gọi hai tá bia với hai chai Chivas, cùng nhau uống, mấy ông con trai ra bên ngoài ngồi xổm hút thuốc, một bà con gái nằm trên sô pha ngủ.

Kỷ Minh Tranh không uống, lặng lẽ nhìn Bành Hướng Chi nổi điên đang hát, lại khoác áo khoác cho cô gái đang nằm ngủ trên ghế.

Sau đó thì sao?

Sau đó thì nhớ chính mình ôm một người khóc, gào khóc, nhưng đó là thao tác cơ bản, bạn tốt thường xuyên tụ họp đều thấy nhiều nhưng không thể trách.

Ngủ ở quán Karaoke một lát, đại khái 3 giờ sáng bọn họ cũng đã tỉnh rượu kha khá, sau khi xoát cả đêm thì ai về nhà nấy.

"Tôi," Bành Hướng Chi mở to mắt phượng, lông mi lấp lánh như hồ ly với đôi mắt trống rỗng, ghé sát lại hỏi, "Lúc tôi uống nhiều quá, hôn cậu rồi?"

Ánh mắt có chút chột dạ, ngữ khí có chút chột dạ.

"Ừ."cKỷ Minh Tranh cúi mặt, ôm lấy cái cổ có khí chất tuyệt hảo, mái tóc dài trượt xuống một nửa, ngăn trở vẻ mặt của cô.


Bành Hướng Chi theo bản năng đưa tay túm tóc cô, vén ra phía sau vai, muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, lại đối diện với ánh mắt Kỷ Minh Tranh bởi vì hành động của nàng mà ngẩng lên.

Trong nháy mắt liền có chút xấu hổ.

Bành Hướng Chi thu tay lại, ánh mắt vòng quanh gương mặt đỏ bừng của Kỷ Minh Tranh: "Mặt?"

Kỷ Minh Tranh lắc đầu.

Tê...... Trong lòng Bành Hứng Chi hít hà một hơi.

Bắt đầu hơi bồn chồn rồi, hôn phụ nữ, nàng chưa từng có, hơn nữa sao lại chẳng có chút ấn tượng nào? Bất động thanh sắc nhìn miệng Kỷ Minh Tranh, xinh xắn lại hồng nhuận, bởi vì dính một chút rượu ở khóe miệng, lại có vẻ cực kỳ mê người, giống như nụ hoa được sáng sớm tịch góp cho sương đêm.

Chính mình...... Đã nếm qua nụ hoa này sao?

Bành Hướng Chi đưa tay lên, ôm lấy ánh mắt Kỷ Minh Tranh, sau đó ngón trỏ chạm vào môi mình: "Như vậy sao?"

Kỷ Minh Tranh nhìn đầu ngón tay nàng dựng thẳng lên, khép môi lại, vẫn lắc đầu.

"Vậy......" Bành Hướng Chi có chút nóng vội.

Nghe Kỷ Minh Tranh thở dài một hơi, cầm lấy trà đá Long Island uống một lúc, sau đó cắn ống hút, buông xuống.

Lại mở miệng, giọng càng khàn, càng ướt át: "Cậu đẩy tôi lên tựa vào lưng ghế sô pha, đè lên mặt tôi, miệng lại gần, sau đó thò lưỡi vào."

Hạt dẻ nhỏ ở cằm Kỷ Minh Chanh lại nổi lên.

Cồn là thứ tốt, làm cho đầu óc người ta theo không kịp miệng lưỡi, thể diện cũng theo không kịp bản năng, cứ như vậy đấu đá lung tung, một năm một mười mà nói.


Bất chấp tất cả mà nói.

"Tôi muốn từ chối, đẩy cậu, cậu lại đè tay tôi, nắm cằm tôi lần nữa, và bắt đầu hôn tôi một cách nghiêm túc."

"Rất dài, có lẽ khoảng 30 giây, từ khóe miệng đến đầu lưỡi đến lưỡi."

"Cậu nếm hết rồi." Kỷ Minh Tranh nhìn Bành Hướng Chi chằm chằm, say đến đáy mắt, xương quai xanh cũng đỏ lên.

Bành Hướng Chi giống như là bị lây bệnh, lại giống như là bị khống chế, trơ mắt nhìn nổi da gà cũng xâm nhập hai má của mình, da đầu tê dại, từng đợt từng đợt.

Đều... nếm hết rồi.

Bành Hướng Chi cảm thấy hơi lạnh, lưỡi cũng tê dại.

Giống như sau khi bị Kỷ Minh Tranh bôi thuốc tê, không cảm thấy được sự tồn tại của khoang miệng, nàng giật giật đầu lưỡi, gãi vào vòm họng, vừa mềm vừa ngứa, làm cho tim người đập nhanh.

Đột nhiên nhớ tới Kỷ Minh Tranh lấy tay gảy lưỡi của nàng, lúc hỏi nàng có cảm giác hay không, có phải có một lát thất thần hay không?

Có phải đang suy nghĩ, nó đã từng dây dưa với sự mềm mại của mình, cũng từng xâm phạm qua hay không?

"Kỷ Minh Tranh, tôi......"

Muốn nói xin lỗi, nhưng lại cảm thấy rất xấu hổ.

"Có cần xin lỗi không?" Kỷ Minh Tranh hơi nghiêng đầu, vẫn nhìn thẳng vào nàng, "Đây là nụ hôn đầu của tôi."

"Tô đã suy nghĩ rất lâu, Bành Hướng Chi," hơi thở của cô có chút dày đặc, "bởi vì cậu thật sự hôn rất dài, tôi nói 30 giây, là bởi vì khi đếm tới 30, tôi đếm không nổi nữa."


Cho nàng nếm thử đi.

"Cho nên thật ra cậu quấy nhiễu tôi rất lâu." Kỷ Minh Tranh nhíu mày, Bành Hướng Chi phát hiện lông mày của cô tương đối nhạt, nghe nói người như vậy tính tình rất tốt.

Bành Hướng Chi rũ mi xuống, trong lòng như xâu chuỗi hạt châu, thoáng cái nói chẳng trách, chẳng trách mình tới gần cô, cô cứ đưa tay che miệng, chẳng trách lúc trước Hướng Vãn nói, Kỷ Minh Tranh đang trốn nàng.

"Còn có, cậu không phải hỏi tôi tại sao phải đi xem tiểu thuyết ngôn tình sao?"

Giọng nói thực nhẹ rất nhẹ, như là dùng khí lực khác đánh nhau với men say.

"Vì, vì sao thế?"

"Bởi vì chuyện này rất quấy nhiễu tôi, cho nên tôi đi tìm tiểu thuyết ngôn tình," cô dừng một chút, dùng một từ Bành Hướng Chi nói với cô, "Điều trị một chút."

"Cho nên mới thêm vào nhóm fan sách kia, nghiêm túc xem hết, lại phát hiện cậu ra kịch, bởi vì xem rất nghiêm túc, thuộc lòng kịch bản gốc, không nhịn được viết báo cáo phân tích."

"Cậu nói xem, cậu muốn xin lỗi, chỉ có như vậy thôi sao?" Kỷ Minh Tranh khó nhịn nhắm mắt lại.

Tất cả đều là vì nàng.

Bành Hướng Chi sắp khóc rồi, đây là tạo nghiệt gì vậy chứ.

Không cẩn thận hôn một cô gái ngoan ngoãn, để cho người ta sợ đến một đám, đi tìm tiểu thuyết ngôn tình xem, xem nghiêm túc không nhịn được viết bình luận kịch, sau đó bị chính mình block, lại gây nên sóng to gió lớn.

Cho nên lúc Kỷ Minh Tranh viết bình luận kịch, một nửa là bởi vì thái độ nghiêm cẩn, còn một nửa, hẳn là cũng mang theo tức giận nhỉ?

"Cô Kỷ." Bành Hướng Chi liếm liếm môi, căng thẳng không chịu được, việc này nói thế nào cũng là lỗi của nàng, phải xin lỗi là nên làm, nhưng nàng chưa từng có kinh nghiệm xin lỗi vì chuyện này.

"Cậu nói đi." Kỷ Minh Tranh cúi đầu, hai chữ giống như than ra.

"Tôi thật sự không phải cố ý, tôi cũng không ngờ tới luôn, hơn nữa, tôi hoàn toàn không nhớ, thật ra, thật ra cậu có thể nói với tôi, sau đó chúng ta trò chuyện một chút, tôi với cậu bồi cái không phải, chỉ là, cũng không cần thiết xem tiểu thuyết gì đó, điều trị cái gì, sau đó kịch gì kia..."


Bành Hướng Chi càng nói càng nhỏ giọng.

Kỷ Minh Tranh dừng lại một giây: "Tôi với cậu đâu có thân."

Bành Hướng Chi ngẫm lại cũng đúng, quan hệ tình cảm giữa hai người, sao có thể tìm tới cửa đột nhiên nói, cậu xin lỗi tôi đi.

Huống chi Kỷ Minh Tranh là dòng dõi thư hương, nếu là ở cổ đại thì chắc chắn là con cưng của gia đình, rụt rè đã khắc sâu vào trong xương cốt.

"Hơn nữa," Kỷ Minh Tranh hít thở hai cái, vô thức khẽ lắc đầu, "Cậu lúc nào cũng gạt tôi."

"Tôi......"

"Tôi chưa bao giờ thấy một bệnh nhân nói rằng họ sợ đau nhưng vẫn nói chuyện sau khi nhổ răng. Hầu hết họ nhổ răng xong sẽ không một cậu nào cả."

"Nói lều trại không lạnh là cậu, nhất định phải chen chúc ngủ chung cũng là cậu."

"Cậu còn nói cậu mất ngủ."

Kỷ Minh Tranh trầm mặc vài giây, tiếp tục nói: "Cậu nói với tôi cậu muốn nhảy lầu, nói cậu bị thất tình."

"Cậu yêu ai, ảnh chụp, lịch sử trò chuyện, bất cứ thứ gì giống vậy, cho tôi xem."

Cô bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Bành Hướng Chi.

Mẹ ơi, lần này thật sự là bị đâm gắt gao, Bành Hướng Chi cứng họng không trả lời được.

Một bàn như vậy, chính mình thật sự là rất không đáng tin a......

"Còn nữa," Kỷ Minh Tranh nhíu mày, kiềm chế mím môi, "Cậu còn nói với tôi, đây là trà, cậu.....

"Cậu bỏ thuốc tôi."

Dùng giọng tức giận nói xong, cô cuối cùng chống đỡ không nổi, dựa vào người Bành Hướng Chi, say rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui