Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa

trên trời có một đám mây, một ngôi sao, và một vầng trăng sáng.

Ánh trăng rực rỡ chiếu rọi xuống như thác nước, tỏa sáng tựa như đôi má lúm đồng tiền của Minh Nguyệt lúc này.

cô bé không khác gì một nữ yêu quái ở miếu Lan Nhược Tự (*), tựa đầu bên khung cửa sổ, tay chống má, chờ chàng thư sinh hiền lành lạc đường tìm đến.

*(Miếu Lan Nhược Tự: một ngôi miếu nổi tiếng vì đã từng có nhiều người bỏ mạng tại nơi đây, cũng là nơi bắt đầu cho mối tình giữa một chàng thư sinh chất phác và một nữ yêu quái xinh đẹp thánh thiện.Mối tình này sau đã được làm thành phim “Thiện nữ u hồn”.)

Vừa có nét thuần khiết, lại vừa có phần ma mị, vừa có chút dịu dàng, cũng vừa có nét đáng yêu.

Mà Chu Tự Hằng hiển nhiên không phải là một tên thư sinh điềm đạm nho nhã, cậu là một kẻ đào hoa háo sắc bị nữ tiểu yêu xinh đẹp đánh cắp trái tim.một cái hôn gió kia của Minh Nguyệt làm lòng cậu ngứa ngáy, giống như bị mèo cào vậy, bụng nóng như lửa đốt, cảm giác khô rát xông thẳng lên cả cổ họng.

Chu Tự Hằng hơi hoảng hốt, tựa như giờ khắc này, cậu lại biến thành chàng tiên cá đang ngâm mình trong làn nước lạnh như băng của sông Thames.

Rất cần nước.

Rất cần một nụ hôn.

Cái đuôi cá hình như lại bắt đầu đau rồi.

Chu Tự Hằng híp mắt xuýt xoa.

Ánh mắt của cậu nóng rực, cách xa vài mét mà vẫn có thể cảm nhận được sự khao khát điên cuồng chưa từng có từ trước đến nay, Minh Nguyệt hơi sợ, bắt đầu hối hận với hành động hôn gió liều lĩnh của mình lúc nãy.

Có phải là mình hơi bạo dạn rồi không?

Minh Nguyệt cắn môi đóng cửa sổ thủy tinh rồi kéo rèm lại, tựa vào tường, cúi đầu xoắn xoắn ngón tay.Hành lý của cô bé vẫn còn chưa xếp xong, trên giường đầy quần áo và mũ, nhưng bây giờ cô bé không còn tâm tư đâu mà làm tiếp nữa.

Lại trốn mất rồi.

Chu Tự Hằng chỉ còn trông thấy một hình bóng dịu dàng thướt tha mờ mờ sau tấm rèm cửa.

Cậu cảm thấy cô gái nhỏ của mình mặt nào cũng tốt hết, gương mặt xinh xắn như hoa đào, giọng nóidễ nghe như chim sơn ca, phong thái yểu điệu như cành liễu, tính cách ngọt ngào như kẹo đường, nhưng vẫn có một điểm không tốt chút nào.

Đó là hình như cô nhóc này rất thích việc trêu chọc người ta xong rồi bỏ chạy thì phải.

Nếu em ấy chạy thì cậu đuổi theo là được, em chạy anh đuổi, đây là cũng là một loại tình thú đấy chứ.

Vừa nghĩ xong là cậu hành động ngay, lui người về sau mấy bước, lấy đà nhảy qua lan can, ôm lấy đường ống đi sang nhà Minh Nguyệt.

Nhìn bộ dạng của cậu chẳng khác nào một tên biến thái háo sắc cả, thực sự không tử tế chút nào, nhưng Chu Tự Hằng lại không hề cảm thấy chột dạ.

Sân thượng nhà Minh Nguyệt rất rộng, nối liền với hai căn phòng, một là phòng Minh Nguyệt và hai là phòng tập múa của cô bé, nơi đây cũng là nơi lấy được ánh sáng và gió mát tốt nhất, Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý làm cái gì cũng luôn nghĩ cho con gái trước tiên.

Chu Tự Hằng tiến vào phòng tập múa.

hiện tại, cậu rất muốn vào trong phòng Minh Nguyệt.

Mẹ kiếp! Mới nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!

Chu Tự Hằng không nhịn được mà vò đầu dậm chân, gây ra tiếng động lớn.

Cậu nhảy vào sân thượng nhà Minh Nguyệt thành thạo đến mức không để phát ra âm thanh luôn rồi, nói theo cách của Minh Đại Xuyên thì đó là “Khinh công được tu luyện mà thành”.Minh Nguyệt vốn không biết là cậu vào nhà, mãi đến khi nghe thấy tiếng động thì mới ngó đầu ra hỏi nhỏ: “Chu Chu à?”

“Ừ.” Chu Tự Hằng cố đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức, “Tiểu Nguyệt Lượng mở cửa cho anh.”

Mở cửa?

Mở cửa nào cơ? Cửa phòng mình á?

Minh Nguyệt đứng trong phòng lắc đầu thật mạnh.

Sao có thể làm vậy chứ? Đây là phòng ngủ của mình mà, trừ bố ra thì chưa có một người con trai nào được bước vào đâu!

Xấu…xấu hổ chết đi được.

Minh Nguyệt ấp úng nói: “Chu Chu, hôm nay em không tập múa đâu, anh về đi thôi.” cô bé cố tình xuyên tạc ý của Chu Tự Hằng, hoặc là đang tự lừa mình dối người, rõ ràng là cậu đang đứng trước cửa phòng cô bé, vậy mà cô bé lại nói là mình sẽ không đến phòng tập múa đâu.

Minh Nguyệt đứng sau cửa, Chu Tự Hằng thì đứng ngoài cửa, hai người chỉ bị ngăn cách bởi một tấm ván gỗ.

Chu Tự Hằng hếch mũi ngửi ngửi, hình như trong phòng tỏa ra mùi hương hoa đào.

Buổi tối trời lạnh, cậu chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen rất mỏng, nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt, giống như đang có một cái lò thiêu ở bên trong vậy.


trên bệ cửa sổ là cái máy bay điều khiển từ xa cùng một mảnh giấy, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa của cậu – Bố em có trong phòng không?

Bố Minh Nguyệt đương nhiên là không ở trong phòng cô bé rồi.

Chu Tự Hằng bỗng nở nụ cười, không nói câu gì, yên lặng điều khiển cho chiếc máy bay bay về nhà mình.

Tiếng động bên ngoài thoáng chốc đã không còn nghe thấy nữa, không lâu sau, ngay cả chiếc máy bay kia cũng từ trên bệ cửa sổ phòng Minh Nguyệt bay đi mất rồi.

Minh Nguyệt tựa đầu vào cửa nghe ngóng, không rõ là bản thân đang cảm thấy vui hay là mất mát.

cô bé vén rèm ra, lại mở hé cửa sổ để nhìn ra bên ngoài.

Khi cánh cửa chỉ mới hé ra một khe hở nhỏ thì bàn tay của Chu Tự Hằng đã đưa ra chặn lấy.

Minh Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn Chu Tự Hằng đang nghiêng đầu cười nhìn mình, lộ ra dáng vẻ kiểu gian kế đã thành công.

Dùng thêm chút sức, cả cái cửa sổ đã bị mở ra hoàn toàn, tay Chu Tự Hằng chống lên bệ, xoay người nhảy vào phòng, động tác rất dứt khoát và lưu loát.

Vừa mới vào được phòng, cậu đã không tính đến chuyện sẽ rời khỏi ngay, thậm chí còn tự tay đóng cửa sổ lại.

“anh đi về đi!” Minh Nguyệt hơi giận rồi.

“không về.” Cậu khoanh tay trước ngực, dán mặt vào nói, “anh không về đấy không về đấy, em làm gì được anh nào? Dù sao thì bố em cũng không có ở đây.”

Minh Đại Xuyên không có ở đây là lá gan của Chu Tự Hằng cũng nặng thêm mấy cân, tựa như cầm được kim bài miễn tử vậy, cả gan làm loạn.Tầm mắt cậu nhìn khắp phòng Minh Nguyệt một lần, mũi còn nhăn lại ngửi ngửi, cuối cùng lại hít hà mùi trên người Minh Nguyệt.

Chu Tự Hằng than thở: “Sao lại thơm như vậy chứ!”

Đầu cậu đặt trên vai Minh Nguyệt, mái tóc ngắn màu đen mềm mại mơn trớn gương mặt của cô bé.

Minh Nguyệt bị nhột nên đẩy cậu ra: “Chu Tự Hằng, anh hư lắm!”

Còn chưa nói dứt lời thì Chu thiếu gia đã lại đầy một bụng oán khí.

Cậu vừa tức vừa cuống, kéo tay cô bé đưa lên mặt mình: “anh hư á?! anh hư chỗ nào?! rõ ràng em mới hư ấy! Trời lạnh như thế mà nỡ bỏ mặc anh ở bên ngoài, lạnh chết mẹ đi được! Em sờ mà xem, sờ đi sờ đi, đều đông lạnh hết cả rồi!”

Đúng là đông lạnh thật.

Sắc mặt cậu trắng bệch, thần sắc có phần ảm đạm, trên tóc còn dính sương nên hơi ướt.

Minh Nguyệt cứng miệng không nói ra được lý do, chỉ biết cúi đầu hà hơi lên tay Chu Tự Hằng, xoa tay cho cậu, nhỏ giọng nói: “Làm sao em biết được là anh lại mặc ít như vậy chứ?! Nếu mà anh…mà anh…”

“Nếu anh để cho em biết thì em có mở cửa cho anh không?!” Cậu trừng mắt hỏi.

không chờ cô bé đáp thì cậu đã trả lời luôn: “Chắc chắn là vẫn không mở rồi, chỉ biết bảo anh quay về thôi!”

Cậu nhìn thẳng vào cô bé nói.

Minh Nguyệt yếu ớt phản bác: “không phải như vậy mà…”

Ngay cả chính cô bé cũng không xác định nổi.

Chu Tự Hằng dừng một chút rồi đột nhiên thở dài nói: “Em hư lắm đó, Minh cô nương à.”

Cậu ôm gọn cô bé vào ngực, siết chặt lại: “không biết là anh rất nhớ em sao.”



Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng trách nên rất ngoan ngoãn vâng lời, không dám nói gì, kéo cậu ngồi xuống salon, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.

Thấy cô bé yếu đuối như vậy, Chu thiếu gia lại bắt đầu được voi đòi tiên.

Cầm lấy bàn tay thon dài của Minh Nguyệt, cậu hùng hồn nói: “Em đúng là không có lương tâm, khôngchỉ mới vừa hư với anh, mà ngay cả trong mơ cũng đối xử với anh không tốt nữa!”

“Hư…hư thế nào?” Minh Nguyệt có phần thấp thỏm.

Chu Tự Hằng chắc cũng không ý thức được là dáng vẻ của cậu lúc này nhìn như khuê nữ đang giận dỗi vậy, Minh Nguyệt thầm nghĩ, giấc mộng kia nhất định là không bình thường.

Chu Tự Hằng suy sụp tinh thần ôm lấy cô bé từ phía sau, cằm dán vào cổ cô bé cọ cọ.

“anh mơ thấy em đi anh quốc, sau đó anh biến thành chàng tiên cá, vì muốn tìm em nên đã bơi rất lâu, vậy mà đến nơi rồi em lại chẳng hôn anh lấy một cái.”

Căn bản là trước khi cô bé đi, cậu đã suốt ngày nghĩ ngợi rồi, cho nên mới mơ như vậy.


Ngày nghĩ đêm mơ, cổ nhân đúng là không lừa chúng ta.

“Xin lỗi anh nhé.” Minh Nguyệt nghiêng đầu qua, hôn một cái lên mặt và một cái lên môi cậu.

Chu Tự Hằng khẽ nheo mắt, nhìn như một chú báo con vừa mới được ăn uống no đủ.

“Còn cái đuôi của anh nữa.” Cậu lại cằn nhằn tiếp, “anh đã bơi rất lâu rất lâu, lâu đến mức cái đuôi cũng trở nên đau nhức hết cả.”

Minh Nguyệt có cảm giác như mình đang dỗ trẻ con vậy: “anh còn có đuôi nữa à?”

“Tất nhiên rồi, tiên cá sao có thể không có đuôi chứ!” Chu Tự Hằng giọng nói sục sôi, một giây sau lại buồn bã nói: “Đuôi của anh màu vàng, rất đẹp, nhưng vì bơi đi tìm em nên đã bị tróc rất nhiều vảy, không còn phát sáng được nữa.”

Trong đầu Minh Nguyệt bỗng hiện ra hình ảnh một cậu bé con đang ôm cái đuôi khóc lớn.

cô bé nghe xong giấc mộng này, cảm thấy hơi áy náy.

“Vậy để em xoa bóp cái đuôi cho anh nha?” Minh Nguyệt thăm dò hỏi.

Đợi mãi mới nghe được câu này!!

Chu thiếu gia “Ừ” một tiếng, hai chân gác lên, tỏ ra miễn cưỡng nói: “Em xoa đi.”

Cậu mặc một cây đen, nhìn không hợp với cái ghế màu xanh nhạt cho lắm, chân thì dài, cái sofa nhỏphòng Minh Nguyệt hoàn toàn không thể dung nạp được.

Minh Nguyệt chiều theo ý Chu Tự Hằng, nắm bóp chân cho cậu.

Chu thiếu gia khoái chí lắm, cái đuôi cá như muốn quẫy tung bọt nước lên rồi.

Trong lòng cậu quả thật đang sướng chết người, hận không thể đấm hai cái lên mặt đất, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra buồn bực mất hứng.Song thực sự rất khó mà nhịn được, nhất là khi bàn tay Minh Nguyệt vừa xoa vừa đấm cho cậu, cậu đã rất muốn cười.

Vì để che dấu biểu tình trên gương mặt, Chu Tự Hằng liền cầm lấy cái gối ôm sau lưng, che kín mặt mình lại.

Chiếc gối ôm màu vàng nhạt, bên trên thêu hoa đào màu đỏ, Chu Tự Hằng ngửi thấy rất nhiều mùi hương, cực kỳ thỏa mãn.

Đây là phòng của Minh Nguyệt, nơi chứa đựng hơi thở của cô bé, đa phần đồ đạc là màu hồng của hoa đào, chính giữa là chiếc giường công chúa, nơi mà mỗi sáng cô bé chui từ trong chăn ra, đến tối cái kéo chăn đi ngủ.

không biết lúc ngủ Minh Nguyệt trông như thế nào nhỉ?

Rất ngoan ngoãn nằm im, hay là nghịch ngợm đá chăn? Nằm ngửa hay là nằm nghiêng giống cậu?

Hầu kết Chu Tự Hằng khẽ giật, không dám nghĩ tiếp nữa.

hiện giờ cậu giống như một thiếu gia đang nằm hưởng thụ, bên cạnh là một tiểu tỳ nữ xinh đẹp quyến rũ bị cậu cưỡng bức bắt xoa bóp chân.

Lúc này tiểu tỳ nữ dịu dàng hỏi: “Cái đuôi này dài bao nhiêu vậy?”

Cậu thiếu gia không chịu nổi sự quyến rũ của tiểu tỳ nữ, liền kéo tay nàng đặt lên hông mình: “Bắt đầu từ chỗ này.”

Tay Minh Nguyệt rất mềm, lúc này đang để trên hông cậu, lớp vải áo mỏng không thể ngăn được hơi ấm từ đôi bàn tay ấy.

cô bé không muốn bị cậu nắm như vậy, hoặc do quá thẹn thùng nên mau chóng rút tay ra.

Nhưng đối với Chu Tự Hằng mà nói thì đây quả thực là một nỗi đau ngọt ngào.

Minh Nguyệt có mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, đẹp biết bao nhiêu.

Chu Tự Hằng khẽ liếm môi.

Hình như cậu…có một chút…không…Là rất nhiều…cảm xúc đang dâng trào…

Cổ họng như bị lửa thiêu đốt, yết hầu giật giật, cậu bối rối thả tay cô bé ra, tiện tay cầm lấy bình trà trên bàn rồi rót ra chén.

Khẽ liếc trộm phản ứng của Minh Nguyệt, dường như trong nháy mắt cô bé đã bị đóng băng rồi.

không hề nhúc nhích.

một lúc lâu sau, Minh Nguyệt mới đột ngột chạy ra chỗ thảm trước bàn trà, nói: “Em xếp hành lý đây.” Rồi ngồi bệt xuống gấp quần áo.


Gấp quần áo…

Sáng sớm mai sẽ rời đi…

Chu thiếu gia lại không vui rồi, cậu ôm gối co chân, cũng ngồi bệt xuống đất: “Ngày mai anh có thể đitiễn em không?”

Minh Nguyệt không nỡ phá hỏng sự mong đợi của Chu Tự Hằng, nhưng vẫn phải nói thật: “Bố em sẽgiật đứt tóc của anh mất.” Minh Đại Xuyên tuy nói là chấp nhận chuyện con gái có bạn trai, nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận cậu bạn trai kia của con.

Nhất là khi cậu bạn trai đó lại là Chu thiếu gia, người mà Minh Đại Xuyên luôn không quá chào đón.

Chu Tự Hằng chua xót vô cùng, lưng cong lại, cằm chống lên đầu gối.

Minh Nguyệt gấp gọn quần áo, phân loại rồi xếp ngay ngắn vào vali.

Chu Tự Hằng nổi lên ý xấu, Minh Nguyệt cứ xếp được cái áo nào vào vali là cậu lại ngay lập tức cầm ra rồi ném đi.

Biết là cậu lại bắt đầu giở cái tính bá đạo ra rồi, cho nên Minh Nguyệt cũng không trách móc.

Tốc độ gấp quần áo của cô bé không thể nhanh bằng tốc độ ném quần áo của cậu, mà cứ mỗi lần cậu cầm cái áo nào lên là lại phải cảm thán một câu.

Bắt được cái áo lông, cậu mở ra nhìn, nói: “Mềm quá.”

Bắt được cái áo khoác, cậu lại xoay trước sau ngắm nghía, nói: “Đẹp đấy.”

Bắt được cái quần, cậu lại ướm lên chân mình đo, chê bai: “Ngắn thế.”

Bắt được cái áo sơ mi, cậu cũng phải bình phẩm: “Đẹp.”

Đến cuối cùng, cậu cầm phải cái hộp đựng áo lót của Minh Nguyệt, tò mò mở ra, lập tức đập vào mắt mấy cái áo lót trắng có thêu hoa văn không giống nhau.

Mấy ngón tay của Chu Tự Hằng hơi run lên, nhưng vẫn cầm lấy dây áo, giơ lên nhìn một chút, tiếp tục đánh giá phê bình.

Cậu nói: “Quá nhỏ.”





Rất nhỏ…

cô gái đang trong tuổi trưởng thành xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn rồi.

Minh Nguyệt giật lấy cái áo lót trong tay Chu Tự Hằng, kéo cái hộp bị mở toang dưới chân cậu về, quay đầu buồn bực tiếp tục gấp quần áo.

Chỉ là hơi nhỏ thôi mà.

Chu Tự Hằng thầm nghĩ, giống như một quả đào vậy.

Hai tay cậu trống trơn, nhưng vẫn theo bản năng co duỗi các ngón tay làm động tác xoa bóp, sau đó nhét hai tay vào túi áo.

Cứ như làm thế là có thể lưu giữ được chút xúc cảm và mùi hương dịu nhẹ vậy.

Tuy Minh Nguyệt không nói nhưng Chu Tự Hằng cũng biết là cô bé giận rồi, tính tình cô bé thế nào cậu là người hiểu rõ nhất mà.

Cậu lê cái mông đến, mè nheo cọ cọ bên cạnh Minh Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt Lượng.” Cậu gọi.

không có phản ứng.

“Hoa hồng nhỏ.”

“…”

“Tiểu tổ tông.”

“…”

Chu Tự Hằng thật sự hết cách, cuối cùng gọi một tiếng: “Vợ bé bỏng ơi.”

“Em không phải vợ bé bỏng của anh.” Minh Nguyệt đẩy cậu ra, “Dù sao thì cũng vẫn là bé, anh đi chỗ khác mà tìm người nào đó lớn đi!”

“Vậy thì là Đại Nguyệt Lượng nhé? Hay là hoa hồng lớn? Đại tổ tông?” Chu Tự Hằng lại mon men dựa vào, “Đừng giận mà.”

Minh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng đành giữ mặt lạnh, tiếp tục gấp quần áo.

“Đừng giận nữa mà, Minh cô nương.” Cậu ghé vào tai cô bé nói, “anh biết sau này nhất định em sẽ lớn lên.”

nói xong, cậu lại không nhịn được mà cúi đầu nhìn quả đào sữa của cô bé.

cô bé đang mặc một cái áo lông màu xám tro, phần ngực hơi phồng lên chút xíu, vòng eo thon thả nhìn vô cùng duyên dáng.

“anh đúng là…” Minh Nguyệt đỏ hết cả hai tai, “không biết xấu hổ.”

“He he.” Chu Tự Hằng cười gật đầu.


Lần này không bị Chu Tự Hằng quấy rối nữa nên cô bé mau chóng sửa soạn xong hành lý, kéo khóa vali lại, cài mật mã cho ổ khóa.

Chu Tự Hằng giúp cô bé nhấc vali lên, dựng thẳng ở góc tường.

“anh thật sự không thể đi tiễn em sao?” Cậu vẫn chưa hết hi vọng, lại hỏi lần nữa.

“anh đừng đi, em sợ em sẽ khóc mất.” Minh Nguyệt cúi đầu nói, mái tóc dài từ đằng sau lưng xòa xuống trước ngực.

Nghe cô bé nói sẽ khóc, Chu Tự Hằng lập tức không ép buộc nữa.

Cánh tay dài duỗi ra, ôm gọn cô bé vào lòng.

Rèm cửa màu vàng nhạt vẫn chưa khép hẳn lại, xuyên thấu qua khe hở, có thể trông thấy một đám mây phía chân trời, một ngôi sao và một vầng trăng sáng.

Nhưng tất cả đều không đẹp bằng vầng trăng nhỏ đang ở trong ngực cậu lúc này.

Chu Tự Hằng có rất nhiều lời muốn nói với cô bé, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Cuối cùng cậu thở nhẹ vào tai cô bé, nói: “Ở bên đó nếu không ngủ được thì cứ gọi cho anh, anh sẽluôn mở máy chờ em.”

Dù có chênh lệch múi giờ đi chăng nữa.

Minh Nguyệt lòng nặng trữu đáp: “Vâng ạ.”

*

Mùa xuân năm nay, đối với Chu Tự Hằng mà nói thì hoàn toàn khác biệt.

một là bởi vì Tiểu Nguyệt Lượng của cậu đi nước ngoài rồi, lúc nhớ cô bé cậu cũng chỉ còn cách ngẩng đầu ngắm trăng thôi.

Hai là gia đình nhỏ của cậu và Chu Xung đã có thêm một người, Tô Tri Song.

Dường như công việc của Tô Tri Song rất bận rộn, cho nên cô luôn phải bôn ba bên ngoài, còn bận hơn cả cục trưởng Bạch bố của Bạch Dương nữa, mãi đến tận đêm 30 mới được nghỉ, lần đầu tiên cô cởi đôi giày cao gót màu đen lịch sự của mình ra, bước vào cửa nhà họ Chu.

cô rất biết cách cư xử, không làm ra vẻ thân quen mà bắt chuyện với Chu Tự Hằng, cũng không bao giờ lấy lòng Chu Xung.

Chỉ yên lặng bưng bát, cùng ăn một bữa cơm với hai bố con họ Chu mà thôi.

cô tựa như không khí, có cảm giác như không tồn tại vậy.

cô chăm chú xem TV, xem hết chương trình chào năm mới, cực kỳ tập trung, không hề rời mắt.Chu Tự Hằng thì không thích xem mấy chương trình cuối năm, cậu và Minh Nguyệt nói chuyện qua điện thoại, cùng chúc nhau năm mới vui vẻ.

Ngày hôm sau, Chu Tự Hằng nhận được hai bao lì xì.

một cái của Chu Xung, một cái của Tô Tri Song.

“Chúc cậu năm mới học tập tốt.” Tô Tri Song nói lời chúc rồi đưa bao lì xì đựng 888 đồng trong đó.

Chu Xung trừng mắt rít một hơi thuốc, cho Chu Tự Hằng 8888 đồng.

Chuyện học tập đối với Chu Tự Hằng chả khác gì cái rắm, năm nay điểm thi của cậu cực kém, xếp hạng từ dưới lên.Lúc giấy thông báo đưa đến tay Chu Xung, hắn sửng sốt đến mức cắn đứt cả điếu thuốc, nhưng Tô Tri Song thì chỉ yên lặng không nói, cũng không có vẻ gì là tức giận.

Chu Tự Hằng đánh giá Tô Tri Song: “Lòng dạ thâm sâu thật đấy.”

Chu Xung cũng đồng ý: “Đúng là hơi có tâm cơ.”

Năm nay, người vui nhất chính là Bạch Dương.

Điểm thi của cậu phải nói là tốt nhất từ trước đến nay, một phát tăng hai trăm hạng, cục trưởng Bạch không còn lý do gì để bắt cậu giảm cân, chỉ đành buồn bực mỗi ngày nấu thịt kho tàu cho con trai ăn.Vợ của cục trưởng Bạch thì vui vẻ ra mặt, gặp ai cũng khoe là con tôi đợt này thi rất tốt.

Dê béo vui đến mức muốn bay lên.

Cậu lấy tấm hình Mạnh Bồng Bồng được dán trên bảng vàng xuống, đặt lên bàn thờ thần, sau đó lại chuyển đến để ở đầu giường, trước khi đi ngủ đều không quên lạy một cái, thậm chí còn muốn kính mộtnén nhang.

Lúc Chu Tự Hằng biết được chuyện này thì cười đau hết cả thắt lưng.

“Mạnh Bồng Bồng còn chưa chết mà mày lại làm thế, có khác nào rủa người ta không?”

Bạch Dương nghe vậy mới biết là không tốt, lập tức dập tắt nến và hương đi.

Chu Tự Hằng rất nhớ cô bé thanh mai Minh Nguyệt của mình.

Mới chỉ gần nửa tháng thôi, ấy vậy mà Chu Tự Hằng đã rất nhớ rất nhớ, ngày nghĩ đêm nghĩ, ngay cả trong mơ cũng nghĩ luôn.

Minh Nguyệt đi theo giáo viên múa cùng vũ đoàn tham gia biểu diễn ở châu Âu, ngày nào cô bé cũng bận rộn, bận tập múa, bận tập diễn xuất, nhưng bận hơn cả là mỗi đêm đều phải gọi một cuộc điện thoại cho Chu Tự Hằng.

Trong vũ đoàn thì Minh Nguyệt là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người xinh đẹp nhất, Chu Tự Hằng không lo nghĩ điều gì khác, chỉ lo Minh Nguyệt sẽ bị mấy thằng quỷ tây để mắt đến thôi.

Mà chuyện cậu ngày đêm lo lắng ấy, trước một tuần khi kết thúc kì nghỉ đông đã thật sự trở thành hiệnthực.

Minh Nguyệt gọi điện cho cậu, ấp úng nói: “Chu Chu, nếu như…có một người con trai theo đuổi em thìphải làm sao?”

Chu Tự Hằng vô cùng phiền não, cậu đưa tay bứt tóc, hung dữ nói: “anh sẽ ngáng chân nó cho nó ngã chết luôn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui