Tự trả tiền xong, hai đứa đứng trước cửa tiệm trò chuyện đôi câu.
"Cậu sống ở đây à?" Lê Đường hỏi.
"Ừ." Tưởng Lâu đáp: "Cậu cũng ở gần đây?"
"Không, đi ngang qua thôi."
"Ngày trước từng tới đây?"
Lê Đường nhìn xung quanh: "Chắc là không đâu, hồi bé tẹo tôi từng đến Tự Thành một lần, cũng không kịp đi nhiều nơi."
Nói đoạn cậu nhận ra Tưởng Lâu đang nhìn mình, ánh mắt ấy như đang... dò xét?
Nhưng chỉ thoáng chốc Tưởng Lâu đã rời mắt, nhanh đến mức Lê Đường không chắc mình có nhìn nhầm hay không. Hắn nói: "Thành phố nhỏ không so được với thủ đô, không có chỗ nào hay ho."
"Đúng thế, chán òm." Lê Đường gật đầu đồng tình sâu sắc, sau đó lại vội vã lắc đầu: "Không phải không phải, tôi không có ý bảo Tự Thành chán..."
Tưởng Lâu bật cười: "Cậu căng thẳng cái gì?"
Chỉ có Lê Đường biết mình đang căng thẳng chuyện gì.
*
Lại một thứ hai nữa bắt đầu bằng giờ truy bài, hễ rảnh rỗi là Lê Đường lại che sách, quay xuống nhìn bàn cuối tổ bốn chỗ bên cạnh cửa sổ.
Hôm nay Tưởng Lâu mặc áo khoác đồng phục màu xanh trắng rất nghiêm túc, khiến Lê Đường nhớ lại hôm qua hắn mặc quần túi hộp, áo sát nách đơn giản phác hoạ vóc người vai rộng eo nhỏ, bắp tay khẽ nhô lên theo từng cử động đẹp đến mức hoạ sĩ có kỹ thuật cực kỳ tốt cũng không thể nào mô tả được.
Nói tục chính là mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có da có thịt, ngon nghẻ vượt mong đợi.
Lê Đường cầm lòng chẳng đặng lại nhìn tiếp, lúc quay lên thình lình bắt gặp ánh mắt chan chứa nét cười của Lý Tử Sơ thì giật mình làm rơi "bộp" sách tiếng Anh xuống bàn.
May thay Lý Tử Sơ không phải dạng bảo thủ cổ hủ như cậu tưởng.
Cậu ta ghé tai Lê Đường, che miệng thì thầm: "Yên tâm, tôi không nói ra đâu... Tôi giống cậu."
Kể từ đó, Lê Đường có người bạn đúng nghĩa đầu tiên ở Tự Thành.
Tuy rằng một phần nhỏ là vì đâm lao đành phải theo lao... Lý Tử Sơ phát hiện ra bí mật của cậu, để cho yên tâm thì cậu không thể không thân thân thiết với cậu ta hơn.
Cũng không phải cậu chưa từng nghĩ đến việc trao đổi "thóp".
Trong một giờ ra chơi nào đó, Lê Đường ngó dáo dác xung quanh, chắc chắn không ai để ý phía mình mới ngượng nghịu giải thích với Lý Tử Sơ: "Tôi nhìn cậu ấy chỉ vì cậu ấy đẹp trai thôi."
"Đúng vậy, giáo viên và học sinh toàn trường đều biết cậu ấy đẹp trai."
"Lẽ nào cậu cũng..."
Lý Tử Sơ cười: "Mặc dù cậu ấy rất tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy không thể hiểu rõ cậu ấy."
"Mấy đứa ngốc đầu óc đơn giản, vui buồn yêu ghét viết hết lên mặt mới là gu tôi."
Nhưng người như thế rất nhiều, chỉ riêng trong lớp 11A1 Lê Đường đã kể được mười mấy người. Cậu mới chuyển trường hơn nửa tháng, ai với ai quan hệ tốt cậu còn không rõ, sao có thể sàng lọc chính xác "gu" của Lý Tử Sơ?
Cậu đành nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng mình không thích Tưởng Lâu, cùng lắm chỉ như con người chạy theo cái đẹp, thêm vào đó cậu thấy biết ơn nên mới đánh giá cao và có thiện cảm với hắn.
Lê Đường chẳng có tí tẹo kinh nghiệm yêu đương nhưng nói về tình yêu lại rõ ràng mạch lạc: "Thích không nên là thứ tình cảm nông cạn chỉ xây dựng dựa trên ngoại hình."
Lý Tử Sơ nghe mà trợn tròn mắt, ngạc nhiên hết biết: "Không ngờ đấy."
"Không ngờ gì?"
"Tôi thấy cậu đẹp này, điều kiện gia đình lại tốt, còn tưởng cậu cũng là đồ vô dụng bên ngoài mạ vàng bên trong thối rữa cơ, không ngờ..."
... Không ngờ không chỉ biết động não mà còn có chính kiến và nguyên tắc riêng.
Lê Đường bổ sung nốt vế sau hộ cậu ta, đã cố nhịn nhưng không được: "Lớp trưởng, có ai từng nói cậu..."
"Quá thẳng thắn, hay là rất ngứa đòn?" Rõ ràng Lý Tử Sơ có định vị chính xác về bản thân mình: "Không ai nói nhưng trong lòng tôi tự biết."
Lê Đường câm nín trước điệu bộ hùng hồn "tôi biết như thế không hay nhưng tôi ứ sửa đấy" của cậu ta, đồng thời cũng thấy hơi hâm mộ.
Cậu luôn nói dối để tỏ ra hòa đồng, lúc nào cũng ép mình làm việc mình không thích.
Cậu vẫn đang bùi ngùi thì Lý Tử Sơ đã nghĩ sang việc khác: "Nếu đã nói rõ rồi, vậy thì..."
Cậu ta đập sách bài tập mới toanh lên bàn: "Để thầy cô không cảm thấy đổi chỗ là quyết định sai lầm, học tập chăm chỉ thôi bạn Lê Đường thân mến, xếp hạng lần thi tháng đầu tiên chỉ được tăng không được giảm."
Lê Đường cạn lời: "Có phải cậu đã quên tôi là học sinh chuyển trường, không có xếp hạng ở trường này rồi không."
"Thế thì so với xếp hạng thi tuần ở lớp."
"..."
Tóm lại "tình bạn cách mạng" giữa hai đứa chính thức được ký kết. Ngoài việc cùng nhau nghe giảng làm bài tập, cùng nhau ra vào căng tin và các hàng quán gần trường, ngay cả cuối tuần mọi người hô hào đi chơi, hai đứa cũng bắt cùng chiếc taxi.
Người khác hỏi sao hai cậu lại đi với nhau, Lý Tử Sơ cười đáp: "Tôi sang nhà cậu ấy nhờ chỉ bài tiếng Anh, vừa hay ở gần đây."
Học sinh lớp 11 dù ham chơi đến đâu chăng nữa cũng không thể thiếu việc ganh đua học tập. Cả bọn ghen tị ầm ĩ, phàn nàn rõ ràng học chung một lớp mà sao cô giáo không xếp cho mình ngồi cùng học sinh giỏi để hỗ trợ lẫn nhau?
Chỉ có Hoắc Hi Thần lườm nguýt Lý Tử Sơ, phỉ nhổ cực kỳ ghét bỏ: "Mắc ói!"
Cuối tuần trời âm u, mây đen lơ lửng chuẩn bị mưa to.
Không thích hợp tiến hành hoạt động ngoài trời, mọi người đành tụ tập tại quán cà phê nhà Chu Đông Trạch, ai làm bài tập thì làm bài tập, ai nghịch điện thoại thì nghịch điện thoại, còn được uống cà phê miễn phí thỏa thích, trong thời tiết này mà được như thế cũng xem như mãn nguyện.
Nếu không có tiếng ồn ào có thể nói là phiền nhiễu ấy.
Tô Thấm Hàm lớp bên cũng đến, hóa ra cô bạn tưởng Tưởng Lâu sẽ đi, còn cố ý trang điểm mặc váy ngắn tôn dáng, dễ thấy cả quán cà phê ngoài Lê Đường và Lý Tử Sơ là gay, còn lại tụi con trai đều đổ dồn ánh mắt vào cô bạn.
Nhất là Hoắc Hi Thần cứ lẽo đẽo theo Tô Thấm Hàm như bị hớp hồn, quên sạch trước đây mình từng nói "không tranh gái với anh em", nhìn Tô Thấm Hàm mặt ủ mày chau mà hắn cũng xoắn cả lên: "Đừng đợi nữa, hôm nay Tưởng Lâu không đến đâu."
Tô Thấm Hàm xụ mặt, cầm điện thoại trên bàn lên gọi điện thoại, chờ rất lâu mới có người bắt máy.
"Sao bảo hôm nay đến Thê Thụ?"
Thê Thụ là tên quán cà phê.
"Bận việc? Lại bận việc gì?... Việc nhà? Không phải nhà cậu có mỗi mình cậu à?... Tớ không tin, bây giờ cậu đến đây ngay... Thế cậu cứ chờ đấy, tớ đến tận nhà cậu."
Tô Thấm Hàm hùng hổ cúp máy rồi đập điện thoại lên bàn, hỏi mấy đứa có mặt: "Các cậu ai biết địa chỉ nhà Tưởng Lâu?"
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Tô Thấm Hàm nhìn Hoắc Hi Thần: "Cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy, cậu cũng không biết hay sao?"
Bị nữ thần chỉ đích danh, Hoắc Hi Thần lúng túng đáp: "Tớ hỏi rồi, cậu ấy không nói cho tớ."
Lúc này có đứa đề nghị: "Thông tin học bạ điền lúc khai giảng có địa chỉ nhà, hay là đi tìm bố cậu..."
Chưa nói dứt câu Tô Thấm Hàm đã xách túi cuống quýt chạy đi, Hoắc Hi Thần cầm ô đuổi theo đằng sau: "Sắp mưa rồi, mang ô đi chứ, ô!"
Mới yên tĩnh chốc lát, Lê Đường nhận được một tin nhắn Wechat. Tô Thấm Hàm vừa mới đi nhắn tin cho cậu, tin nhắn đầu tiên sau khi cả hai kết bạn là: Cậu có biết Tưởng Lâu sống ở đâu không?
Cuối cùng cô bạn đã nhớ ra cậu cũng từng là bạn cùng bàn của Tưởng Lâu rồi à.
Dù rằng bọn cậu chỉ ngồi chung một tuần.
Lê Đường vừa đọc tin nhắn vừa nhớ đến buổi chiều hôm nọ, trước một cửa tiệm nhỏ dưới chân núi, cậu tận mắt nhìn thấy Tưởng Lâu đi về dãy nhà trệt ở bên phải, đẩy cánh cửa thứ hai từ trái qua.
Có cần nói cho bạn ấy không đây?
Não chưa nghĩ xong mà cơ thể đã quyết định hộ cậu, cậu gõ phím như bay toan gửi ba chữ ấy đi, nhưng cắn môi giây lát lại xóa sạch rồi gõ lại.
Sao tôi biết được.
Cậu gửi kém icon dở khóc dở cười.
Dù đã như thế, sau khi giải tán Lê Đường vẫn hơi bất an. Dù cậu không cho địa chỉ thì Tô Thấm Hàm cũng có thể hỏi người khác, họ học cùng trường từ lớp 10, kiểu gì chẳng có người biết Tưởng Lâu về nhà hướng nào.
Hơn nữa bố Tô Thấm Hàm là hiệu trưởng, đánh tiếng với cô chủ nhiệm cho xem thông tin học sinh không phải dễ như trở bàn tay ư?
Dù Tô Thấm Hàm chỉ biết vị trí đại khái chứ không lấy được địa chỉ cụ thể, thì khe núi ấy cũng không có nhiều hộ gia đình, gõ đại cửa một nhà để hỏi đường cũng có thể tìm ra nhanh chóng.
...
Nếu bạn ấy tìm được thật, Tưởng Lâu có cho bạn ấy vào nhà mình không?
Chẳng mấy mà đến giờ cơm, có khi nào cậu ấy sẽ dẫn bạn ấy đến cửa tiệm nhỏ ở cổng khu, mua đống đồ ăn vặt không rõ thành phần nhưng trông rất ngon đó không?
Coi bộ trị an nơi đấy cũng không ra làm sao, phải chăng cậu ấy cũng sẽ đánh đuổi bọn đầu gấu để bảo vệ bạn ấy?
Cứ nghĩ ngợi vẩn vơ như thế, đến khi Lê Đường hoàn hồn thì taxi đã dừng cạnh một lề đường có vẻ quen quen... Con đường lát đá xanh dẫn lên sườn núi, các ngôi nhà thấp tè đan xen ngẫu hứng, ánh đèn lác đác qua ô cửa sổ.
Cửa tiệm nhỏ cũng bật đèn vàng ảm đạm, nhìn từ xa như giăng một tấm rèm cũ kỹ.
Tài xế thấy khách ngồi ở ghế sau rề rà không phản ứng bèn lên tiếng hỏi: "Ở đây đúng không?"
Lê Đường đành đáp "vâng", mở điện thoại trả tiền rồi xuống xe.
Tiếng ô tô nổ ầm ầm trôi xa, đứng ở nơi tiếp giáp giữa đường cái và khe núi, Lê Đường cảm thấy có khi mình điên rồi, sao lại chạy tới đây?
Cậu thầm khó chịu trong lòng, đang đắn đo lại gọi xe về nhà hay cứ lạc quan "đến cũng đến rồi" thì lượn lờ trước cửa nhà Tưởng Lâu chút vậy, ít nhất cũng xem thử Tô Thấm Hàm có ở đây không...
Bất chợt một giọt nước lành lạnh rơi trên má cậu, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.
Cơn mưa ngấp nghé cả một ngày cuối cùng cũng trút xuống.
Người ta nói sau mỗi trận mưa thu trời lại lạnh dần, chỉ vài giọt nước mưa dính vào người cũng đủ khiến Lê Đường lạnh rùng mình. Cậu không buồn nghĩ đã chạy thẳng về trước, băng qua bụi cây thưa thớt, giẫm lên con đường lát đá xanh đến hiên nhà gần đó trú mưa.
Nói là hiên nhà nhưng thật ra chỉ là một phần mái nhô ra, mấy nhà xây cạnh nhau làm chung trần, có vài nhà chất đồ dưới hiên, nào là gạch thừa, vại muối dưa, ghế gãy chân, thậm chí còn có cả chậu trồng đầy hành lá.
Hơi thở cuộc sống tràn đầy đến mức Lê Đường cũng lo nơi này có chuột hoành hành, cộng thêm mái hiên không rộng nên chức năng che mưa có hạn, mưa hắt ướt hết quần áo đằng trước của Lê Đường, làm cậu không khỏi co tay chân rúc vào trong.
Ngay bên cạnh là nhà Tưởng Lâu.
Lê Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, cửa chống trộm hết sức bình thường, trên mặt có vài vết lõm do va chạm. Nhiều năm dãi nắng dầm mưa khiến xung quanh lỗ khóa ố vàng rỉ sét, Lê Đường nhớ lần trước Tưởng Lâu mua dao rọc giấy xong đi về, lấy chìa khóa mở cửa mà phải vặn mấy lượt, khá tốn thời gian.
Khác biệt là cửa nhà Tưởng Lâu ngăn nắp sạch sẽ, không chất đồ đạc bừa bãi, cũng không phơi quần lót khơi khơi giữa ban ngày ban mặt.
Trong nhà như thế nào nhỉ?
Lê Đường không khỏi bắt đầu tò mò, Tưởng Lâu sống một mình, không có bố mẹ quản thúc, chắc chắn rất tự do đúng không? Tha hồ muốn làm gì thì làm, muốn đi ngủ lúc mấy giờ cũng được.
Còn có thể giữ bạn bè ở lại qua đêm, muốn giữ ai thì giữ.
Như nghe thấy tiếng lòng của Lê Đường, cánh cửa trước mặt mở ra kêu đánh "rầm" không hề báo trước.
Tưởng Lâu mặc hoodie đen trùm kín mũ bước chân ra ngoài, ngẩng đầu trông thấy người đứng dưới hiên thì dừng lại.
Lê Đường đờ người trước cuộc chạm mặt bất ngờ, mãi lâu sau mới giơ ngón trỏ lên trời: "Trời mưa, tôi đi ngang qua nên đến đây... trú mưa."
So với cậu, Tưởng Lâu chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi lại bình tĩnh.
Hắn nhìn quần áo dính mưa của Lê Đường và đầu tóc nhỏ nước của cậu, đoạn xoay người đi trở vào.
Cửa không đóng, vì thế Lê Đường dễ dàng nghe thấy giọng nói vẳng ra từ trong nhà.
"Vào đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...