Dessaro Nhân Ngư


Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sự tình đã phát triển nhanh đến mức khiến người ta không kịp trở tay, lúc này tôi mới giật mình phản ứng lại, cầm chặt cánh tay Agaras, kêu về phía hai người bọn họ.

“Stop! Stop!”
Chết tiệt, hai gã đó điên rồi sao, rơi vào tình cảnh giam cầm này rồi mà còn muốn đánh nhau ngươi chết ta sống!
Gân xanh trên trán đều nổi hết lên, nhưng tôi vẫn cố gắng khiến bản thân duy trì một chút bình tĩnh, bởi vì tôi là liều thuốc trung hòa duy nhất có thể ngăn cản trận chém giết này bùng nổ.

Tôi thậm chí không thèm để ý đến quần áo bản thân không chỉnh tề, kích động đứng lên, vẫy tay, ra vẻ thoải mái khuyên giải.

“Này, này, hai người anh em… Nghe đây, hãy nghe tôi nói, hiện giờ chúng ta hẳn là nên ở cùng một bên, có nợ nần gì sau này hẵng tính, giải quyết mấy gã bên trên kia trước có được không?”
Đáp lại tôi là một mảnh trầm mặc đáng sợ.
Tố chất tâm lý của tôi cũng không quá tốt, lúc này quả thực có loại cảm giác lo lắng đề phòng giống như trời cao đang rơi xuống đột nhiên ngừng lại.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhìn lướt qua Rhine, anh ta không có động tĩnh, gắt gao ẩn núp ở đằng kia, mang theo một loại thần thái cực kỳ không cam tâm của kẻ thất bại.
Rhine bị thương không nhẹ, anh ta là người thông minh, anh ta nhất định cũng hiểu rằng bản thân xúc động đối kháng với sức mạnh của nhân ngư là chuyện lỗ mãng sai lầm, tôi không lo anh ta sẽ tiếp tục công kích lần nữa, thế nhưng nếu là Agaras, thì không nhất định, hắn muốn giết chết Rhine có lẽ không chỉ bởi vì quan hệ của tôi, mà còn vì trước đây Rhine đã từng một lần dùng đạn gây mê bắn hắn bị thương, loài thú có chỉ số thông minh cao nhất định cũng là một sinh vật hay ghi thù.
Một khi bọn họ đánh nhau, sẽ chỉ giúp hải tặc ngư ông đắc lợi, đợi lát nữa bọn họ nghe thấy động tĩnh bắn mấy phát súng xuống, không gì có thể vãn hồi được.

Ngay khi tôi bất an tự hỏi bản thân nên khuyên giải bọn họ như thế nào, đuôi cá của Agaras đột nhiên vung lên khỏi mặt nước, vây đuôi sắc bén kia tựa như lưỡi đao nháy mắt bổ xuống đỉnh đầu Rhine, Rhine lắc mình tránh đi, nhưng vẫn bị gợn sóng chấn động đẩy đến một bên, đuôi cá lại không chịu buông tha tiếp tục dồn ép, Rhine có thể sắp vong mệnh ngay tức khắc!
Khoan đã! Trong sự kinh hãi, tôi theo bản năng nhào lên phía trước, ôm chặt lấy cái eo mềm dẻo khỏe mạnh của Agaras từ sau lưng, rống to lên một tiếng.

“Dừng lại, Agaras!”
Động tĩnh trong nước chợt dừng lại.

Thanh âm trầm thấp rung động xuyên qua tấm lưng rộng lớn kia truyền đến màng tai tôi.

“Why?”
Tôi sửng sốt một chút, bởi vì trên thực tế tôi không hề dự đoán được con mãnh thú dã tính khó thuần hóa này sẽ nghe theo sự ngăn cản của tôi.

Tôi kinh hồn táng đảm như ghìm ngựa trước vực sâu, một mực liều mạng ôm sát lấy cơ thể khỏe mạnh tinh tráng có thể bộc phát ra lực sát thương kinh người bất cứ lúc nào của Agaras, chỉ sợ vừa buông tay hắn sẽ lập tức đại khai sát giới.

“Bởi vì… Tao…” Tôi nuốt một ngụm nước miếng, trong đầu nảy ra một câu trả lời vớ vẩn đến cực điểm, thế nhưng lại là thuốc trấn định hữu hiệu nhất vào lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào lại bật ra khỏi miệng.

“Tao là của mày… Không phải Rhine, mày không cần phải giết chết anh ta.”

Tôi vừa nói lời này ra khỏi miệng, toàn thân liền không nhịn được nổi đầy da gà, âm thầm oán giận: Ôi fuck, tôi đang nói mấy thứ ghê tởm gì thế này, quả thực nên cắt đầu lưỡi mình đi!
Thế nhưng cơ thịt bị siết chặt giữa cánh tay của hắn thật sự thả lỏng xuống, vây đuôi treo trên đỉnh đầu Rhine cách đó không xa cũng thu vào trong nước.

Đuôi cá thật dài quấy lên một đường rãnh sâu, lộn ngược lại cuốn lấy hai chân tôi, lập tức nâng cơ thể của tôi lên, kéo tới trước mặt hắn.

Agaras nhìn xuống tôi, lông mày hắn nhếch lên cao cao, trên mặt treo một loại thần tình của kẻ thắng cuộc, môi mỏng hé ra.

“Prove it… to me.” [Chứng minh cho tôi.]
“How…?”
Tôi thật sự không đuổi kịp cảm xúc biến hóa nhanh chóng như mưa rào vụt qua của hắn, đầu lưỡi vừa phun ra một chữ, cằm đã bị siết chặt, bàn tay ướt đẫm nâng mặt tôi lên cao, bắt tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn không coi ai ra gì cúi đầu đến gần tôi, đôi môi còn nhiễm vệt máu đỏ sậm hé ra, đầu lưỡi như có như không phất qua má tôi, đôi đồng tử sâu hút nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như đang thử thành ý của tôi.
Tôi nín thở, toàn thân cứng đờ, mùi hương kỳ dị ập vào mặt gần như hun tôi đến hôn mê.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy lực từ trường mang theo trên người Agaras là một sự tồn tại rất chân thực, dường như đã hoàn toàn biến thành bản chất.

Tất nhiên là tôi cũng vô cùng để ý đến sự sống chết của thầy hướng dẫn quen biết đã ba năm, thế nhưng điều khiến tôi khó chống đỡ nhất lúc này lại không phải là uy hiếp của Agaras, mà hoàn toàn ngược lại… Tôi cảm thấy bản thân đang bị hắn dụ dỗ.

Nói một cách chính xác hơn, là mê hoặc.

Thứ dã tính không ngừng thay đổi của hắn đang ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi, bởi vì tôi không đoán được suy nghĩ của hắn, không nhịn được giống như một con mèo hiếu kỳ cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, thử phục tùng hắn, điều này khiến tôi cảm thấy kích thích giống như một cuộc thí nghiệm không ổn định vậy, thậm chí còn nghiện nó.
Tim tôi đập nhanh vô cùng.

Tôi thậm chí còn không nhịn được hoài nghi sự cường thế tuyệt đối của Agaras đã bắt đầu khiến tôi mắc phải hội chứng Stockholm(*) nhẹ, hoặc là do từ khi sinh ra tính cách của tôi đã ẩn giấu một chút thích bị ngược đãi (M), bởi vì giờ phút này tôi hoàn toàn không thể khống chế được mình… muốn hôn môi với hắn, cho dù tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng ánh mắt như mũi kim của Rhine ở phía sau!
(*)Hội chứng Stockholm: Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.

Nguồn gốc của thuật ngữ này là một vụ tội phạm xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển.
Tôi không biết bản thân đã chủ động vươn cánh tay ra như thế nào, ôm chặt cổ Agaras, nâng mặt lên.

Trong nháy mắt dán môi lên môi hắn, tư duy của tôi dường như đông đặc lại, lưng bị Agaras siết chặt lấy, hắn dùng sức giống như muốn ép cả người tôi vào trong ngực hắn, mà tiếng tim đập như đánh trống của hắn rung động đến mức cả lồng ngực tôi đều kêu lên ong ong, hưng phấn giống như một kẻ độc thân nhiều năm nhận được lời thổ lộ của người trong lòng vậy.
Không đúng, tất cả những chuyện này…… Rất không thích hợp! Rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?
Một âm thanh kêu gào ở sâu dưới đáy lòng, mà lực chú ý của tôi lại không thể nào rời khỏi người Agaras dù chỉ một chút.
Đúng lúc này, phía sau tôi bỗng nhiên truyền tới tiếng thì thào hổn hển của Rhine –
“Xin lỗi… Sau này tôi nhất định sẽ… Cứu cậu khỏi con dã thú tà ác này!” Trong giọng nói của anh ta tràn ngập sự cay độc vặn vẹo, dù không vang dội, nhưng lại giống như một con rết kịch độc bò vào trong tai tôi.


“Dessaro, tôi sẽ khiến nó trở nên vô cùng bi thảm…… Sẽ khiến nó một ngày nào đó trong tương lai, chết không có chỗ chôn…”
Lời thề của Rhine khiến cả người tôi như rơi xuống hầm băng, thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả nhiệt độ cơ thể của Agaras.
Tôi rùng mình một cái, bừng tỉnh khỏi trạng thái mê muội.

Agaras vẫn gần như say mê nhấm nháp môi tôi.

Mí mắt hắn nửa khép, đôi mắt ẩn dưới hàng mi chặt chẽ khóa lấy ánh nhìn của tôi khiến tôi thất thần, nụ hôn cướp đoạt mà bá đạo, giống như muốn dùng sức xâm nhập cắn nuốt thân thể tôi, thậm chí là cả linh hồn tôi.

Đuôi cá nâng lên lay động nhấp nhô trên mông tôi, y hệt như lần trước khi xâm phạm tôi vậy.
Xúc cảm ẩm ướt dưới thân thẩm thấu qua lớp quần áo mỏng manh, chạm đến làn da tôi, giống như đang tiêm thuốc kích thích vào từng lỗ chân lông vậy, khiến tế bào toàn thân tôi đều rung động.

Cơ thể của tôi không tự chủ được đáp lại nụ hôn và vuốt ve của Agaras, đuôi cá dưới thân càng ma sát với biên độ rộng hơn bên bắp đùi trong.

Lý trí khiến tôi cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, tôi chỉ hi vọng bản thân có chút khí lực để đẩy con dã thú hạ lưu này ra, vậy thì tôi sẽ không đến mức giống như chết đuối gắt gao ôm chặt cổ hắn như bây giờ, để tránh cho hai nhân mềm nhũn không tìm thấy điểm tựa mà ngã nhào trên đất.
Tôi cảm thấy bản thân quả thực sắp hít thở không thông, không biết là vì tôi đang mê muội hay sao, mà bốn phía dường như bắt đầu rung chuyển, cho đến khi cơ thể tôi cùng với đuôi cá của Agaras nghiêng ngả ngã vào trong nước, bọt nước bắn lên mới khiến tôi phản ứng lại được, là do thân tàu đang chấn động – trên biển nổi lên những đợt sóng lớn vô cùng, có lẽ là sắp có bão đến.
“Là mày làm sao?” Tôi đạp nước loạn lên, thân thể tức khắc được Agaras kéo ra khỏi mặt nước, lại thấy hắn lộ ra một loại biểu tình cực kỳ cảnh giác, nhìn nhìn khung cửa sổ hình tròn kia, đồng tử co lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận