Âu Dương Vũ chạy về hướng sơn động mà công chúa La Tử đã từng mang nàng đến chơi đùa.
Nàng chạy trốn cực kỳ vội vàng, một lòng chỉ nghĩ chạy đến sơn động trước khi đối phương lay động Mịch Yêu Linh.
Như một trận gió xoáy, Âu Dương Vũ đi tới bên ngoài sơn động. Nàng cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, bước đi nhẹ như mèo tiến vào trong. Mới vừa vào, Âu Dương Vũ liền nghe được tiếng khóc hu hu.
Là La Tử! La Tử ở trong sơn động!
Trong lòng Âu Dương Vũ thầm kêu khổ, trong khoảng thời gian ngắn nàng có chút chần chừ. Xông vào đánh ngất La Tử hay là xoay người rời đi?
Đúng lúc nàng do dự, thanh âm đứt quãng của La Tử truyền đến trong tai nàng: "Minh Vũ, ngươi thật quá mức! Ngươi thật là quá mức! Làm sao ngươi có thể lặng lẽ rời đi mà không nói cho ta một tiếng? Có điều gì khó khăn mà ngươi không thể để cho ta biết? Chẳng lẽ, trong lòng của ngươi thật là một chút cũng không có ta sao?"
Nàng nói ta rời đi? A, đúng rồi, đích thị là Nhị vương tử nói cho nàng biết.
La Tử một bên khóc, một bên thút thí nhẹ nói. Cho dù vào lúc này, thanh âm của nàng ấy vẫn tràn đầy ôn nhu, đối với Minh Vũ rất thông cảm. Điều này khiến cho Âu Dương Vũ lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ khi đối với nàng ấy.
"Ngươi... ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chuyện gì khiến ngươi ra đi không từ biệt? Ngươi có việc, chẳng lẽ không thể nói cho ta biết, chúng ta không thể cùng nhau tìm cách sao? Minh Vũ, ô ô, ngươi thật là đáng hận! Làm sao ngươi có thể đối đãi với ta như vậy? Ta... ta thậm chí không yêu cầu ngươi phải cưới ta, nhân gia chỉ cần cùng ngươi vượt qua lễ trưởng thành. Chẳng lẽ, làm như vậy cũng rất quá mức sao?"
Trong tiếng nói gần như tuyệt vọng của La Tử, Âu Dương Vũ càng ngày càng cảm thấy không đất dung thân. Nàng rất muốn xông vào, nói rằng công tử thiện lương Minh Vũ không có đi. Nhưng là, nàng trăm triệu lần không thể làm như vậy. Nàng dù sao cũng là nữ, nàng không thể lại lừa gạt La Tử nữa.
Cắn răng, Âu Dương Vũ từ từ lui ra khỏi sơn động.
Khi nàng rời sơn động di chuyển nửa giờ để tìm kiếm nơi trốn, bỗng nhiên trong lòng vừa động: di, những người đó sao còn không có lay động Mịch Yêu Linh? Chẳng lẽ bọn họ thay đổi chủ ý?
Suy nghĩ kĩ, Âu Dương Vũ cuối cùng là không dám đi trở lại thăm dò.
Lại qua một canh giờ, Âu Dương Vũ thấy phủ của Nhị vương tử vẫn là gió êm sóng lặng, rốt cục nén không được lòng hiếu kỳ, đi tới hướng sân.
Trong sân, hộ vệ cùng tỳ nữ cũng không có thần sắc bối rối. Âu Dương Vũ một đường đi qua, khắp nơi đều là một mảnh gió êm sóng lặng. Thấy thế, Âu Dương Vũ vẫn là tiến tới phía sau chỗ nghị sự vừa rồi của Nhị vương tử, nghiêng tai nghe.
Trong nhà là thanh âm cười vui vẻ, trong tiếng cười kia là thanh âm Na Tư, rất hiển nhiên là hắn vẫn chưa rời đi.
"Nhị ca, đệ một năm rồi chưa có tới phủ của Nhị ca, ha ha, vẫn là mấy người tỳ nữ tướng mạo bình thường này, người cũng không biết chuẩn bị hai nữ nhân xinh đẹp sao? Dù gì người cũng đường đường là Nhị vương tử điện hạ đó."
Nhị vương tử ha ha cười một tiếng, giơ chén rượu nói: "Tới, tiếp tục uống, tiếp tục uống. Tam đệ, các ngươi có ý tốt nhưng Nhị ca ta chỉ thích thanh tịnh. Những nữ nhân này a, không dài dòng lắm điều, chứ không an tĩnh thì rất khiến cho người phiền lòng."
Na Tư cười lớn lên. Trong tiếng cười, hắn thở không ra hơi nói: "Nào có bởi vì yêu thích yên tĩnh cũng không cần nữ tỳ ? Ha ha, Nhị ca người a, thật không chịu người được."
Nhị vương tử phụng bồi hắn cũng cười lên ha hả.
Trong tiếng cười, Na Tư thở dài một hơi, có chút ngập ngừng nói: "Nhị ca, không sợ người chê cười. Kể từ khi để cho yêu nữ rời đi thì tiểu đệ ngày ngày cũng đang hối hận. Ta cũng không rõ chính mình lúc ấy tại sao lại làm việc hồ đồ như vậy? Nàng ở trước mặt ta lộ ra nhiều sơ hở như vậy, ta vẫn nghi ngờ trong lòng, lại vẫn không có nghĩ đi điều tra lai lịch nàng? Sau này biết thân phận của nàng rồi lại cũng không quyết định thật nhanh, đem nàng nắm giữ ở trong tay. Nhị ca, ta thật hối hận a."
Na Tư đề cao thanh âm nói nói: "Những ngày này, nơi nào đi qua ta nhìn thấy những nữ nhân kia cũng liền nghĩ tới yêu nữ. Nhưng vừa nghĩ tới yêu nữ, ta liền đại hận. Đến hiện tại, khắp thiên hạ cũng biết nàng đã từng rơi vào trong tay ta, nhưng ta ngay cả diện mạo nàng cũng chưa từng thấy! Nhị ca, ngươi nói ta như vậy có phải là uổng là nam nhân không?"
Nhị vương tử ôn hòa cười một tiếng, an ủi: "Không thể nói như vậy. Yêu nữ sở dĩ xưng là yêu nữ chính là chẳng những dung mạo không phải là người trên đời này có thể có được, còn bởi vì làm việc khó lường, không rõ lai lịch. Tam đệ, không phải là Nhị ca nói ngươi. Ngươi là vương tử được phụ vương sủng ái nhất, hôm nay vì một nữ nhân lại khiến cho bát nháo lên như vậy, ngươi không sợ phụ vương trách tội sao? Còn có, yêu nữ khắp thiên hạ chỉ có một, mỗi nam nhân quyền thế đều muốn nàng, ngươi thật không nên cứ một lòng nghĩ đến nàng, cũng không sợ bởi vì nàng mà rước lấy họa sát thân sao?"
Lời của Nhị vương tử vừa nói ra, bên trong nhà tất cả mọi người đều trầm mặc. Na Tư cũng sầm mặt xuống, nghĩ tới phụ vương lần này lãnh đạm với mình cũng là bởi vì trong lời nói lộ ra hứng thú với yêu nữ kia.
Âu Dương Vũ ở ngoài phòng cũng rất hồi hộp, không nhịn được thầm nghĩ: Nhị vương tử nếu nghĩ trong chuyện này có đủ loại không ổn như thế, vì sao hắn vì còn muốn chứa chấp ta? Hắn sẽ không sợ sự tồn tại của ta sẽ khiến cho hắn rước lấy đại họa sát thân? Đúng rồi, hắn làm việc luôn luôn cẩn thận, tại sao lần này lại chịu đại hiểm giúp ta?
Mới nghĩ tới đây, nàng vội vàng loại bỏ những suy nghĩ này. Người ta giúp mình, vẫn còn ở nơi này hoài nghi thành ý của hắn, vậy thật sự là quá mức.
Một hồi lâu sau, Na Tư khàn giọng nói: "Nhị ca, điều người nói Tam đệ không phải không biết? Nhưng ta vừa nghĩ tới đôi mắt của nàng liền không tự chủ được. Nhị ca, ánh mắt yêu nữ thật là câu hồn a. Người suy nghĩ một chút đi, ánh mắt của nàng đã đẹp như vậy thì diện mục thật sự là tới đâu? Hiện tại đệ cũng không phải là muốn giữ nàng, chỉ là muốn nhìn một chút diện mục thật của nàng thôi! Đệ hiện tại chịu đựng một hơi này, phải nhìn thấy diện mục thật của nàng thì khẩu khí này mới có thể nuốt vào!"
Thanh âm của hắn hết sức thành khẩn, hiển nhiên chính là suy nghĩ trong lòng. Nhưng là vừa nghe lời này, mọi người đồng loạt thầm nghĩ: ngươi bây giờ là chỉ muốn nhìn một chút diện mục thật của nàng. Nhưng là diện mục thật của yêu nữ nào có thể dễ dàng thấy vậy? Thấy được thì ngươi sẽ làm sao bảo đảm chính mình không bị nàng mê hoặc?
Phất phất tay, Na Tư nói: "Nhị ca, đây là người hầu ta mới thu, gọi Hi Thú. Đừng nhìn hắn không thích nói chuyện, thế nhưng hắn là người vừa trung thành mà công phu cũng cực cao. Hi Thú, tới bái kiến Nhị vương tử."
"Tiểu nhân gặp qua Nhị vương tử điện hạ."
Theo thanh âm trong trẻo lạnh lụng của Hi Thú truyền đến, Na Tư ha ha cười một tiếng, nói: "Ân, người này còn nhỏ tuổi, vừa nhìn cũng biết là cao nhân. Tam đệ thật là có vận khí không tệ."
Đề cử một quyển sách, sách hiệu:1116139 « đại hoàng hậu » tác giả: Điêu Lan Ngọc Thế
Nha đầu, hoàng hậu, cười nhìn phiên vân phúc vũ,
Tử cục, vứt bỏ tốt, một tay ngăn cơn sóng dữ,
Môi thương, lưỡi kiếm, thiên hạ đều là cuộc,
Âm mưu, dương mưu, khó thoát trong bụng Càn Khôn!
Tình yêu ở chánh trị trước mặt chính là tra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...