Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw
Thanh âm của Âu Dương Vũ tràn đầy sát khí, Liễu bị dọa sợ đến lại co rụt đầu vào, bỗng nhiên ánh mắt biến đổi, Liễu liền liên tục ho khan. Hắn một bên ho khan, một bên vỗ vỗ bộ ngực mình với vẻ hữu khí vô lực, kêu lên: “Ngực ta đau quá, ta muốn chết, ta muốn chết.”
Bộ ngực đau? Âu Dương Vũ lập tức nhớ lại, người này là bị Hi Thú đánh trúng bộ ngực mới rơi xuống nước. Nàng vội vàng lại gần, đưa đầu đến trước người Liễu, hai bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Vũ túm lấy y phục của hắn, vừa vội vàng cởi ra vừa gấp gáp nói: “Đừng ho nữa, ráng chịu một chút, nếu không lại ho ra máu bây giờ.”
Thanh âm của nàng vừa rơi xuống, Liễu vội vươn tay che miệng. Mới che, liền cảm giác được lồng ngực đau đớn không chịu nổi, nơi cổ họng cũng có một mùi tanh tưởi. Hắn nhẹ buông tay, liền thấy trên lòng bàn tay là một vũng máu nhỏ.
Thấy Âu Dương Vũ giương mắt nhìn về phía chính mình, Liễu vội vàng đem bàn tay rút ra sau lưng, nhếch miệng nở một nụ cười.
Nụ cười này, giống như kẻ trộm đang cười hì hì. Âu Dương Vũ đầy hoài nghi nhìn chằm chằm một hồi lâu, từ trong mũi phun ra một tiếng hừ nhẹ sau, liền đưa tay phải ra véo lỗ tay hắn. Bất quá tay nàng mới vừa đụng phải lỗ tai Liễu liền để xuống. Tiểu tử này bị thương là mình tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn bị thương rất nặng. Lúc này không đáng cùng hắn giận dỗi đâu.
Âu Dương Vũ ngồi xuống đất nhìn mọi nơi, xa xa vẫn chỉ là một mảnh sa mạc hoang vu, nhìn một hồi, nàng lẩm bẩm nói: “Đây là địa phương nào, chúng ta tới chỗ nào vậy?”
Liễu khó nhọc chống đỡ thân mình để đứng dậy, hắn mới đứng thẳng người, liền lại tiếp tục kịch liệt ho khan. Âu Dương Vũ quay đầu lại, ân cần chạy về phía hắn. Mới chạy tới gần, lại một ngụm máu lớn bị hắn phun ra.
Âu Dương Vũ trong lòng căng thẳng, đưa tay nắm lấy bàn tay đang che miệng của Liễu, nhìn lòng bàn tay kia ướt đẫm máu. Từ từ ngẩng đầu, Liễu còn đang cười khúc khích như đang lấy lòng, nàng nhẹ giọng kiên định nói: “Ngươi bị thương, hơn nữa rất nặng, phải đi tìm người trị lành.”
Sắc mặt Liễu lúc này mới thật sự tái nhợt, không có nửa điểm huyết khí. Âu Dương Vũ lúc này cũng là cả người vô lực, hai chân mềm nhũn, có một loại khát vọng dâng trào lúc đó là cảm giác muốn ngủ. Nàng biết, mình ngâm mình lâu trong nước như thế, nói không chừng thân thể cũng có bệnh tật. Hiện tại, việc cấp bách trước mắt là hai người phải tìm được đại phu để khám bệnh.
Mới một hồi công phu như vậy, thân ảnh Liễu đã lung la lung lay, Âu Dương Vũ đưa tay vịn hắn dậy mới nâng lên được. Nhưng chính nàng dưới chân cũng lảo đảo một cái, Liễu vội vàng vươn tay ra đỡ, kết quả là thân hình cao lớn nặng nề đè lên người Âu Dương Vũ trên bờ cát.
Mất rất nhiều khí lực, hai người mới một lần nữa đứng lên, hai bên cùng giúp nhau, từ từ đi ra ngoài bờ cát. Âu Dương Vũ vừa đi vừa nhìn mọi nơi nhìn quanh, trong lòng của nàng hiện đang sầu lo, muốn có thể mau mau sớm nhìn thấy người nào là tốt rồi.
Nàng nhìn quanh mọi nơi, Liễu thì luôn nghiêng đầu, không chớp mắt mà nhìn nàng. Mỗi một lần Âu Dương Vũ quay đầu lại, Liền liền gương ra đôi mắt cực kì trong trẻo của hắn. Bốn mắt lại nhìn nhau một lúc, Liễu liền hướng nàng lộ ra hai chiếc răng thỏ nở một nụ cười. Nụ cười này trông cực kỳ ngây thơ, nhưng khiến cho Âu Dương Vũ cả người vô lực: tiểu tử này cười trông ngu như vậy. Cũng không biết lúc nào mới có thể nhớ lại mình là một đại nhân vật đây?
Đúng lúc ấy, một trận những tiếng vó ngựa truyền đến. Tiếng vó ngựa kia dồn dập mà khẩn trương, đang chạy về phía hướng hai người. Âu Dương Vũ ngẩn ra, cùng Liễu nhìn về nơi truyền đến âm thanh.
Chỉ chốc lát, một đoàn xe hiện ra trong tầm mắt bọn họ. Vài đầu đại mã cao lớn đi đầu, ngồi phía trên là mấy người da vàng mắt đen giống người châu Á. Mà phía sau bọn họ còn có hai chiếc xe ngựa.
Đi tuốt ở đằng trước là một hán tử chừng năm mươi tuổi, làn da có điểm tái nhợt. Bên cạnh là một thanh niên khỏe mạnh, thanh niên kia từ xa xa thì thấy hai người Âu Dương Vũ. Hắn không khỏi cao hứng, chỉ hướng của hai người cho người bên cạnh và nói không ngừng.
Trong nháy mắt, đoàn xe đã tiến lại tới gần. Mấy kỵ sĩ từ lập tức nhảy xuống, thanh niên kia vội vàng chạy lên hai bước, giành trước đi tới trước mặt hai người. Hắn nhìn Âu Dương Vũ một chút, rồi lại nhìn Liễu một chút, ân cần hỏi: “Các ngươi có khỏe không?”
Âu Dương Vũ cùng Liễu nhìn thoáng lẫn nhau, Liễu thấp giọng hỏi: “Ngươi là?”
Thanh niên ha hả cười một tiếng, xoa xoa tay nói: “Mới vừa rồi ta thấy hai người các ngươi trôi trên dòng sông, tiểu tử ngươi trên người lại tán một vòng bạch quang, nhờ ánh sáng đó mà thấy được ngay, vị cô nương này thì nắm thật chặt y phục của ngươi. Ha hả, chỗ của ta gần sông Tư La như vậy nhưng trong nhiều năm qua cũng chưa từng xem qua cảnh tượng như vậy. Thế là ta liền bơi đến, nhưng chưa được một nửa đường, ôi ôi, bên người tiểu tử ngươi sóng đánh thật mạnh. Tiểu tử, ngươi đoán ta nhìn thấy gì?”
Hắn nói đầy cao hứng, nước miếng bay tứ tung, trên bộ mặt cũng đỏ bừng cực kỳ kích động. Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua Liễu, Liễu ở bên cạnh tiếp lời nói: “Ngươi thấy cái gì?”
Thanh niên đắc ý ha hả nở nụ cười, trong ánh mắt nhìn Liễu không giấu được sự ngưỡng mộ cùng sùng kính. Hắn sợ hãi than nói : “Ta lại thấy được cá! Rất nhiều rất nhiều cá lớn màu đen sẫm. Những con cá kia đang bơi xung quanh hai người các ngươi, thấy ta lại gần chúng liền hung tợn hẳn lên. Hảo tiểu tử, ta nghĩ nửa ngày mới hiểu được, thì ra là những con cá này là một đường che chở các ngươi đến nơi này. Thật là quý nhân a.”
Khi hắn thao thao bất tuyệt nói xong, mấy kỵ sĩ khác mới đến phía sau. Thanh niên nghiêng người, chỉ vào một lão nhân khoảng năm mươi tuổi phía sau hắn nói: “Ta bơi này bơi này, đem hai người các ngươi bơi lại gần bờ. Vậy mà chỉ trong chốc lát, các ngươi liền tách ra. Mất thật nhiều khí lực mới đem được các người từng bước từng bước đến trên bờ. Ta xem các ngươi không nhúc nhích, liền chạy về nói chuyện này với thúc phụ đi theo ta, kính xin hắn lão nhân gia dẫn theo y quan. Ha hả, thật không nghĩ tới, lần này tới liền thấy các ngươi sống sờ sờ đứng ở chỗ này.”
Thì ra là hắn là ân nhân cứu mạng của hai người.
Âu Dương Vũ cùng Liễu đồng thời thi lễ một cái, kêu lên: “Đa tạ công tử cứu giúp.”
Được bọn họ hành lễ, thanh niên xoa xoa tay ha hả cười không ngừng. Cũng là lão nhân kia bên cạnh hắn tiến ra một bước, ôn hòa nhìn hai người, trọng điểm nhìn ở trên người Liễu mấy lần sau, tay phải vỗ ở trước ngực, khách khí nói: “Hai vị bất tỉnh một đêm rồi, chắc cũng kinh sợ, chỗ ta ở thì ngay trong thành phía trước, các ngươi có muốn đi tới tu dưỡng không?”
Âu Dương Vũ tất nhiên là cầu còn không được. Nàng vội vàng gật đầu, Liễu thấy nàng đồng ý, liền gật đầu theo, tay phải vỗ lên ngực, khách khí nói: “Đa tạ, xin hỏi lão nhân gia, nơi này là địa phương nào?”
Lão mỉm cười nói: “Đây là Mãnh quốc.”
Mãnh quốc? Âu Dương Vũ kinh hãi, nàng nghe qua cái chỗ này, nhớ được có người nói qua, chỗ này cách Á Tố vài chục vạn dặm xa, mặc dù cũng là cách bởi sông Tư La. Nhưng nàng nếu như không có nhớ lầm, tối hôm qua thì thuyền mới rời sông Tư La mà?
Mãnh quốc thì lại ở hạ nguồn sông Tư La. Làm sao chỉ trong một đêm, bọn họ đã trôi đến nơi này rồi?
Bất đồng với Âu Dương Vũ vẻ mặt có chút bối rối, vẻ mặt Liễu vẫn rất trấn định. Nhìn mặt tên oa oa (trẻ nhỏ) này, tựa hồ đi tới Mãnh quốc là một chuyện rất vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...