Tác giả : Lâm Gia Thành Dịch+biên: Zasw
Trong đám người, Lương Dạ nhìn chằm chằm về phía bóng lưng Âu Dương Vũ, vẻ mặt không ngừng thay đổi. Ở bên cạnh hắn, thiếu niên tóc đen thấy thần thái dị thường này, không khỏi ân cần hỏi han: “Làm sao vậy?”
Lắc đầu, Lương Dạ thấp giọng nói: “Không có gì, chẳng qua là cảm giác có điểm quái dị.”
Thiếu niên tóc đen gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy a, có chút quái dị. Cô gái này ngoại mạo bình thường như vậy, nhưng nụ cười mới vừa rồi đích xác là mê người.” Nói tới đây, ánh mắt của hắn chớp động. Ngón giữa cùng ngón trỏ bên tay phải hắn đặt trên đùi nhẹ nhàng khép lại thành một vòng tròn. Theo bờ môi lẩm bẩm niệm mấy câu, một đạo ánh sáng vô sắc từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, nhanh chóng bắn lên trời cao, biến mất ở trong bầu trời đêm mênh mông.
Thân thể của Hi Thú dừng lại, lông mày nhíu chặt, hắn nói thật nhỏ: “Có người dùng pháp thuật đưa tin! Pháp thuật kia cùng nhất mạch với Thiên, chẳng lẽ trên thuyền này có người của hắn?”
Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn bọt sóng bắn lên cao cao, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy thì như thế nào? Bọn họ không phải là đã sớm biết chúng ta ở chỗ này sao?”
Hi Thú gật đầu nói: “Đúng vậy a, bọn họ đã sớm biết.” Nói đến đây, hắn nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, trong ánh mắt thêm một phần tàn khốc.
Mọi người nhìn bóng hình hai người Hi Thú, hai mặt nhìn nhau. Lúc này, trong lòng mọi người đã hiện ra một cái ý niệm trong đầu: không trách được tuyệt thế mỹ nam này đối với tiểu nữ tử này lại coi trọng như thế, thì ra là nàng cười lên lại đẹp như vậy. Bằng nụ cười này là khiến cho những nữ nhân khác đều không sánh bằng rồi.
Lương Dạ trầm ngâm nhìn bóng lưng của hai người. Từ từ, khóe miệng của hắn hiện lên vẻ cười cười. Đúng lúc ấy, tiếng trống lại rộn ràng, tiếng cười lại vang lên.
Lương Dạ quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn kia. Cô gái kia nhìn hắn, biểu tình có chút ủy khuất. Nàng cắn bờ môi dưới, trong đôi mắt to ánh sáng chớp động, nhìn Lương Dạ nhẹ giọng kêu lên: “Vị công từ này, ngài có giống vị công tử vừa rồi, đối với ta mà hờ hững không?”
Nói đến phần sau, nàng còn làm ra động tác hít mũi một cái. Một bộ dạng điềm đạm đầy đáng yêu.
Lương Dạ mỉm cười nhìn nàng, chống lại khuôn mặt tươi cười của hắn, can đảm của thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn cũng tăng vọt lên. Nàng lắc mông đi tới bên cạnh Lương Dạ. Tay ngọc vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực rộng rãi của hắn. Hai cái tay nhỏ bé leo lên lồng ngực của hắn, vòng eo của thiếu nữ theo tiếng trống vặn vẹo. Kèm theo vòng eo giãy dụa của nàng là những tiếng thở dốc đầy gấp gáp.
Lương Dạ tự tiếu phi tiếu nhìn nàng hấp dẫn mình. Hắn từ từ vươn bàn tay ra, gác ở trên bả vai của nàng. Lúc này, tiếng trống lại nổ lớn đầy dồn dập: “Thùng thùng~~ đông~ ” Bốn thiếu nữ còn lại cũng đồng thời nhảy múa, nhẹ nhàng lướt qua mọi người, vừa trêu chọc vừa tìm kiếm người mình thích.
Diễn xuất của các thiếu nữ đầy hấp dẫn, rốt cục cũng khiến ọi người lại một lần nữa bị quấn vào. Dưới ngọn đèn dầu nóng hổi, không còn có người đi lưu ý trong góc còn có hai người.
Đưa lưng về phía mọi người, lúc này Âu Dương Vũ đang đầy hứng thú ngắm dòng sông hoa lệ. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng nghe được từng đợt từng đợt những tiếng thở dốc. Thanh âm này dâm đãng mà hoan khoái, chẳng lẽ, có người lại dã hợp?
Tâm nàng hơi loạn, đôi mắt nhìn về phía dòng sông cũng không còn bình tĩnh nữa. Đôi mắt không phải là nhìn về phía bên trái thì cũng là nhìn bên phải, ngắm loạn bầu trời. Không biết tại sao, nghe được tiếng thở dốc phía sau, trong người nàng cũng dâng lên một cảm giác xôn xao. Cảm giác xôn xao kia từ phần bụng dưới dâng lên, vi diệu, chậm chạp, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Mà sau đó, quan trọng hơn là, tay phải của Hi Thú đặt ở vòng eo nàng. Giờ phút này nó đang chậm rãi hướng xuống dưới mà di động. Mỗi một cái di động cũng giống như bị điện giật, mang đến một loại tê dại khó có thể hình dung. Nàng cắn môi thật chặt, không để ình thốt ra tiếng rên rỉ.
Đang lúc nàng cố gắng tự kiềm chế, bỗng nhiên phía sau trở nên ấm áp. Một khí tức ấm áp bổ nhào chiếm lấy khuôn mặt nàng từ bên gáy. Nguyên lai là Hi Thú từ phía sau đã ôm nàng thật chặt. Thân thế của hắn đầy nóng bỏng như thế, hô hấp cũng dồn dập như thế. Đồng thời, vật nhọn kia ở trên mông nàng cũng bắt đầu loạn động, khiến cho nàng càng thêm rối bời.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tâm của Âu Dương Vũ trở nên rối loạn, nàng cắn môi thật chặt, hiện đầu óc của mình đã trở nên hỗn loạn rồi.
Lúc này, Hi Thú cúi mặt xuống thấp, đem miệng tiến tới bên cạnh tai của nàng. Nhẹ nhàng cắn lấy, Hi Thú thì thầm nói: “Mùi hương trên người năm nữ nhân này có tác dụng kích thích cảm giác ân ái. Vũ, ta có chút không nhịn được.”
Nguyên lai là như vậy! Đột nhiên phát hiện mình cũng không phải là không lý do mà khó kiểm soát thế này, tâm tình Âu Dương Vũ bỗng dưng buông lỏng. Nhưng đi kèm theo lại là sự căng thẳng: Hi Thú nói hắn không nhịn được, phải làm thế nào bây giờ?
Lúc này, Hi Thú đang cắn tai nàng bỗng vươn lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm liếm. Cái liếm này làm cho cả người Âu Dương Vũ mềm nhũn, không còn nổi nửa phần khí lực. Nàng đau khổ nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp sửa bật thốt ra, thấp giọng nói: “Hi Thú, ngươi…”
Đúng vào lúc này, Hi Thú mở miệng, hắn thống khổ đầy khó khăn nói nhỏ: “Vũ… nay… hôm nay… hiện tại không được… ta không thể làm vậy với nàng.”
Âu Dương Vũ cảm thấy ấm áp, một cái ý niệm trong đầu xông ra: hắn vẫn nhớ ta, săn sóc cho ta.
Lúc này, môi của Hi Thú đã từ từ dời đến bên gáy nàng, hắn mỗi lần thở ra là phun một cỗ khí nóng, một cỗ làm người ta từ đầu tới chân đều trở nên tê dại bủn rủn đập lên người Âu Dương Vũ. “Vũ, ta không thể, như vậy chúng ta sẽ lộ ra sơ hở, nơi này có một số người có lai lịch lớn, ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Hắn tựa hồ càng nói càng thanh tĩnh, khi hắn nói xong câu đó, một chất lỏng ấm áp nhỏ xuống phần gáy Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ cả kinh, nàng quay đầu lại, “Sưu ” một tiếng, tiểu bạch hồ nhảy ra ngoài. Nó nhanh chóng vọt tới trên bả vai Âu Dương Vũ, hạ thấp giọng lầm bầm nói: “Làm sao đần như vậy? Tiểu chủ tử ngài pháp thuật inh như vậy, có rất nhiều loại có thể đè nén xuống. Đáng giá phải cắn chính đầu lưỡi mình chơi sao?”
Thì ra là, hắn cắn đầu lưỡi của chính mình rồi. Vậy… phía sau cổ ta lưu lại là máu của hắn?
Khóe miệng Âu Dương Vũ nở nụ cười càng lúc càng lớn, nàng thầm suy nghĩ: hắn thật ra thì rất tôn trọng ta.
Tiểu bạch hồ vừa xuất hiện, Hi Thú liền thanh tỉnh hơn phân nửa. Cũng không biết nó làm cái gì, hô hấp của Hi Thú cũng dần dần khôi phục lại, miệng cũng từ từ rời khỏi Âu Dương Vũ. Khó khăn lui về phía sau một bước, thả Âu Dương Vũ ra, Hi Thú cười khổ nói: “Ngươi thì biết cái gì? Nàng chính là Vũ của ta, Vũ mà từ bao lâu nay ta vẫn tâm tâm niệm niệm như vậy, cho dù không ngửi thấy mùi nhang này thì ta cũng không nhịn được nữa, huống chi còn ngửi được mùi nhang này? Lúc này thì nào còn nhớ rõ cái gì pháp thuật?”
Hi Thú lắc đầu, dùng tay áo lau đi vết máu trên cổ Âu Dương Vũ. Hắn lạnh lùng nói: “Trên thuyền này ngư long hỗn tạp, hừ, mấy người kia diện mạo cũng không tệ, trên thuyền nhiều nam nhân như vậy, ai cũng có thể thỏa mãn các nàng, cần gì phải dùng tới xuân dược? Đích thị là trong đó có cái gì không thể cho ai biết !”
Nói tới đây, hắn lại quay đầu nhìn lại, nhìn dòng nước bảy màu, Hi Thú khổ sở thầm nghĩ: có lẽ, ta ngay cả ba tháng để thanh tịnh cũng khó mà có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...