Kình Phong bị ôm, cơ thể dẻo dai thơm tho nằm gọn trong ngực khiến nhịp tim nhảy thẳng lên 180, tay chân không biết đặt đâu cho phải.
Vươn tay ôm lấy eo Diệp Luân cũng đơn thuần vì phản xạ mà thôi, sợ cậu chủ Diệp ra sức mạnh quá sẽ khiến hai người ngã ra đất.
Vốn dĩ chuyện có thiếu niên đẹp tự sà vào cái ôm của mình sẽ vui vẻ lắm, nhưng điều kiện là miệng của đối phương không gọi tên người khác…
Bấy giờ tâm trạng Kình Phong như có hai lớp nước và lửa: vừa kích động, lại không vui, thêm một chút lưỡng lự không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng nghĩ qua nghĩ lại, vẫn cho rằng tư thế này hơi khó chịu, quỳ không thoải mái chút nào. Bèn trượt hai tay xuống đỡ lấy gò mông của Diệp Luân, ra sức ôm người lên.
Sinh viên Thể thao có điểm này mạnh hơn người khác nhiều, lực tay, lực eo đều thuộc hàng đầu, muốn ôm kiểu gì thì ôm kiểu nấy. Tư thế mà mấy anh chàng thường ru rú trong nhà không dám nghĩ đến, ở chỗ họ lại làm dễ như chơi.
“Á!” Diệp Luân còn đang mơ màng thì cảnh tượng lại thay đổi, cậu giật mình vội ôm chặt cổ anh: “Sao vậy?”
Mặt Kình Phong đặt ngay trước ngực cậu, giọng ồm ồm: “Ôm cậu lên giường.”
Lời này cực kỳ mập mờ, tiếc là lý trí của Diệp Luân đã vẫy tay chào tạm biệt, cậu hoàn toàn không cảm thấy đỏ mặt tim đập mạnh khi nghe câu nói này, chỉ rối rắm rằng: “Lên giường làm gì?”
Kình Phong hỏi ngược lại: Còn làm gì nữa?
Nếu là thường ngày, Diệp Luân có quậy cỡ nào chăng nữa anh đều bằng lòng tiếp đến cùng; bây giờ buồn ngủ và mệt mỏi ập đến, thật sự không có đủ kiên nhẫn nữa, bất ngờ là lại kích thích ra thuộc tính gian xảo ít ỏi trong anh.
Tuy vừa nói anh đã hối hận ngay, nhưng nói ra rồi thì làm sao thu hồi được.
Diệp Luân đang chuếnh choáng thì thấy Kình Phong ngẩng đầu, tựa sát vào chỗ tim cậu nói: “Làm tình. Được không?”
Tính cách của Kình Phong có một điểm khá đáng tiếc đó là anh không thích nói chuyện, nhưng giọng lại cực hay. Thuộc loại tông trầm trong truyền thuyết, tương truyền tự mang hiệu quả quyến rũ, nghe vào tai khiến người ta vừa tê vừa sướng, đủ loại muốn ngừng mà không nỡ.
Diệp Luân bị anh quyến rũ đến tim nóng lên, vẫn đang suy nghĩ một cách gian nan rằng “làm tình” là gì, ngay sau đó cậu đã ngả ra phía sau, bị Kình Phong đặt lên giường với tư thế ngửa mặt.
Cậu cũng thuận theo đó lún vào đệm giường mềm mại, phía trên nằm đè một sinh viên chuyên Thể thao điển trai, chân hai người víu vào nhau, đầu óc không mấy tỉnh táo, chỉ muốn gật đầu đồng ý thôi.
Nhưng sâu trong tiềm thức lại thấy không ổn lắm, không ổn chỗ nào đó, thế là vươn tay đẩy vai đối phương ra: “Bé sói con, đừng quậy…”
Không gọi còn tốt, vừa gọi thì như đụng trúng tổ ong.
Kình Phong vốn chỉ đang đùa thôi, có ham muốn nhưng không có lá gan, bấy giờ nghe thế thì cơn ghen nổi lên bốc khói nghi ngút, anh vươn tay nhéo cằm Diệp Luân, dựa sát vào chất vấn: “Cậu đã gọi cả buổi tối rồi, rốt cuộc bé sói con là ai?”
Diệp Luân say đến mơ màng, nào còn dây thần kinh cảm nhận được “uy hiếp” chứ, bèn vừa cười vừa lăn sang bên cạnh. Thoát khỏi sự kiểm soát của Kình Phong, giọng điệu gợi đòn vô cùng: “Hưm… không cho cậu biết.”
Kình Phong nhướng mày, cậu chủ Diệp ngứa da à?
Sao mà dễ tránh được anh như vậy, bèn vươn tay túm cánh tay Diệp Luân lại kéo người về, ghìm chặt bên dưới không cho động đậy: “Cậu có nói không?”
Diệp Luân cười ngu ngơ, bụm miệng: “Không nói đấy.”
Tay Kình Phong ra sức xoay người cậu sang tư thế nằm nghiêng, để lộ cánh mông cực vểnh, vỗ cái chát lên đó, sức không mạnh, chỉ làm hình thức thôi:
“Có nói không, không nói đánh mông cậu.”
“Á.” Phía dưới của Diệp Luân bị thất thủ, cậu vội cứu giúp nên không bụm miệng nữa, vươn tay xuống bảo vệ mông: “Không được đánh.”
Ngoài mặt Kình Phong trông rất đường hoàng, nhưng thật ra bản chất cũng là tên lưu manh gian trá xảo quyệt thôi, cậu thủ đường dưới thì tôi tấn công đường trên, bèn rạp người cúi đầu xuống, trán chạm trán, sống mũi cũng sắp chạm vào chóp mũi Diệp Luân:
“Ngoan, không nói là tôi hôn cậu đấy.”
Diệp Luân đã say khướt rồi, như nghé con không sợ cọp vậy, bị tìm đến trước cửa cũng chẳng hoảng hốt, cậu chớp mắt nhìn Kình Phong, mặt không chút sợ hãi nào.
Nhìn hồi lâu, cậu híp mắt lại, nở nụ cười quyến rũ lại đầy ngông nghênh: “Tôi thách cậu đó.”
Trên đời này không câu nào xuyên thủng tim đen hơn câu này cả. Cậu nói thế thoạt trông chẳng giống một người uống say chút nào.
Vậy Kình Phong dám không? Tất nhiên không dám rồi.
Ngay từ đầu anh cũng chỉ là con cọp giấy thôi, nhân lúc Diệp Luân không tỉnh táo mới có thể ra vẻ oai phong, nếu chơi thật thì anh tuyệt đối không chống đỡ nổi mười giây.
Kình Phong giữ nguyên tư thế đặt tay ở phía trên Diệp Luân, ngập ngừng một lúc, cứ như đang đấu tranh tâm lý cực kỳ gian khổ vậy.
Ngay khi Diệp Luân tưởng rằng anh quả nhiên đã chùn bước, thì đột nhiên anh lại khom người, sượt qua má, cắn một ngụm lên xương quai xanh với đường cong rõ nét của Diệp Luân, sau đó nhảy dựng lên như bị điện giật, vội vã xuống giường.
Diệp Luân bị tấn công đột ngột quá, vừa giật mình vừa ngạc nhiên, chưa hoàn hồn kịp.
Vẫn nằm ngửa ra, chớp mắt nhìn trần nhà màu lam sẫm, hoang mang vài giây mới phản ứng lại, xoay người nằm sấp trên giường hỏi bóng lưng đang “hoảng loạn bỏ chạy” của Kình Phong:
“Cậu làm gì vậy?”
Kình Phong chẳng thèm quay đầu: “Tắm.”
Áo thun dính sữa tươi dán lên bụng rất khó chịu, Diệp Luân bèn ngồi dậy gọi với vào phòng tắm: “Chờ một lát, tôi cũng muốn tắm.”
Ý của cậu hình như là tắm chung?
Sau đó lõa thể nhìn nhau, da thịt kề sát sao?
… Chắc chắn, chắc chắn, không được!
Kình Phong vừa cởi quần đã vội rướn nửa người ra: “Cậu đừng động đậy!”
Diệp Luân khoanh hai tay trước người, mới cởi áo thun được một nửa. Nghe anh nói thế, cậu ngơ ngác dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn sang: “Sao vậy?”
Kình Phong cực kỳ bình tĩnh liếc nhìn phần bụng bằng phẳng nhưng săn chắc của cậu, sau đó chỉ huy một cách dõng dạc: “Cởi áo thun ra ném xuống cuối giường, cậu cứ chờ trên giường đừng xuống, lát nữa tôi lấy khăn ướt ra cho cậu, người cậu dính không nhiều, lau qua loa là được.”
Diệp Luân nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Chẳng nói đồng ý hay không, cậu chỉ đơn thuần là muốn làm trái với Kình Phong thôi: “Tôi vẫn muốn tắm.”
Kình Phong: “Chậc…” Cậu chàng này không thể nghe lời một lần sao?
Anh đứng ở cửa buồng tắm tạo dáng “từ chối” và “không nhượng bộ”: “Cậu nói cho tôi biết bé sói con là ai, tôi sẽ cho cậu tắm.”
Diệp Luân nghe thế hơi ngạc nhiên, vẻ mặt trống rỗng một lúc, như đang cân nhắc chuyện gì vậy.
Hai người nhìn nhau trong im lặng với khoảng cách ba bước chân, Kình Phong không chịu thua, Diệp Luân cũng chẳng nói gì. Điều này khiến Kình Phong hơi ghen: Rốt cuộc là ai chứ, thân phận bí ẩn cỡ nào mà giữ kín như bưng thế kia.
Ngưng đọng hồi lâu, cậu chủ Diệp là người phá vỡ căng thẳng, bằng một cái ngáp đã nhịn từ lâu.
Cậu cúi đầu dụi hai mắt đã cay xè, sau đó lại ấm ức cởi áo thun, ngả người ra sau nói với giọng rầu rĩ: “Tôi ngủ trước đây.”
Thấy cậu vờ đáng thương, Kình Phong không thèm xót xa, anh vẫn khoanh tay đứng đó. Nhìn bóng lưng cô đơn của Diệp Luân, cảm thấy có đôi chút đáng yêu, bèn cố ý trêu cậu: “Vậy còn muốn lau không?”
Diệp Luân vươn tay túm chăn che bụng mình: “Tôi ngủ rồi.”
“Vậy là không lau à?” Kình Phong vẫn ung dung: “Chắc chưa?”
Diệp Luân trở người xoay mông nhỏ về phía anh, không đáp.
Kình Phong thấy thế lắc đầu, không nén được tiếng cười.
Anh gãi ót, không tiếp tục dụ dỗ nữa, bèn xoay người vào buồng tắm.
Qua đệm giường được dọn ngay ngắn trong ký túc xá, có thể thấy Diệp Luân là một người thích sạch sẽ, trên người dính nhớp quá chắc chắn cậu sẽ ngủ không được, còn đang chờ người hầu hạ…
Còn Kình Phong thì không đẩy việc, chịu thương chịu khó.
Anh tắm một lần nhanh nhất trong cuộc đời từ xưa đến nay, thời gian không quá ba phút, Kình Phong cũng chẳng hơi đâu xem khăn tắm của khách sạn có sạch hay không đã vội lau khô nước trên người, rồi cầm một chiếc khăn nhỏ khác nhúng nước.
Anh rất chu đáo, tuy vẫn chưa đến cuối thu, nhiệt độ không thấp lắm nhưng anh vẫn dùng nước ấm. Sợ nước lạnh quá sẽ làm cậu chủ nhỏ đã quen được nuông chiều nào đó bị cảm.
Ra khỏi phòng tắm, Kình Phong nơm nớp lo sợ rằng sẽ lại nhìn thấy cảnh Diệp Luân giày vò tủ áo… may mà không có. Tất nhiên cũng không thể yêu cầu xa vời là cậu sẽ nằm ngủ ngoan.
Quả nhiên Diệp Luân chỉ trở người rồi bò dậy thôi, không biết nghĩ sao mà lần này cả quần dài và tất cũng bị cởi mất. Cậu ngồi bên mép giường, cặp chân thon dài mịn màng trần trụi rũ xuống bên giường, lắc lư lên xuống theo nhịp điệu không biết tên, trông như một đứa bé vậy.
Quần áo của cậu đã bị cởi sạch, chỗ nào lộ được là lộ hết cả, chỉ để lại chiếc quần tứ giác duy nhất để che đậy thôi. Hình ảnh lõa thể đầy cám dỗ khiến Kình Phong khô nóng toàn thân, không biết phải nhìn đi đâu mới được.
Diệp Luân ngước mặt lên, chớp mắt rồi lại ngẫm nghĩ: “Muốn.”
Nhìn chàng thiếu niên xinh đẹp trước mặt đang ngửa người, hai tay chống phía sau để giữ thăng bằng cơ thể, để lộ phần ngực và bụng trắng trẻo của bản thân một cách chẳng hề đề phòng làm máu nóng trong người Kình Phong xộc thẳng lên đầu, miệng lưỡi hơi khô.
Diệp Luân đã say thật rồi, không chút kiêng kỵ, gì cũng dám làm. Cậu rất tự giác dang rộng hai chân, để Kình Phong quỳ một gối phía trước người, dùng khăn lông lau vết sữa gần xương sườn.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện cả, Kình Phong không dám nhìn cậu, hai mắt chỉ dán chăm chăm vào mu bàn tay mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chăm chú, cứ như một sợi dây đàn đang căng chặt vậy, chỉ cần vươn tay khảy một cái thôi là đứt ngay.
Diệp Luân giữ tư thế thoải mái này, nghiêng đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh với vẻ mặt thâm sâu khó lường, không biết đang nghĩ gì hoặc vốn không nghĩ gì, chỉ là ngây người mà thôi, nhân tiện tạo dáng.
Không bao lâu sau, Kình Phong đã hoàn thành công việc trên tay, hỏi: “Còn chỗ nào cần lau không?”
Đến tận khi anh lên tiếng thì Diệp Luân mới hoàn hồn, cậu vươn tay ra một cách chậm rãi, sờ lên rốn của mình, mịn màng, quả nhiên được lau sạch lắm rồi, cậu hài lòng vô cùng.
Sữa chỉ dính vào áo thun, những nơi khác không bị, Kình Phong cũng chỉ hỏi cho có thôi, nào ngờ cậu chủ nhỏ lại tưởng là thật. Cậu vừa nâng chân đè xuống cái đùi cường tráng của anh, vừa dùng ngón trỏ khều mép quần lót của mình: “Lau mông nữa, còn phải ngâm chân…”
Kình Phong nhìn động tác chuẩn bị “cởi quần lót” của cậu trong khoảng cách gần, trong đầu vang lên tiếng “bùm”, trán rướm mồ hôi, linh hồn cũng sắp bay ra ngoài…
Mẹ nó chỉ còn một lớp vải nữa thôi, nói sao cũng không thể cởi được!
Cuộc đời này của Kình Phong luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng căng thẳng như thế bao giờ, căng thẳng đến mức vứt bừa chiếc khăn ướt lên đầu giường, nhanh chóng rướn thẳng người vươn tay túm lấy chăn sưởi điện ở chân giường, mở toang nó quấn thiếu niên xinh đẹp đang trần trụi trước mặt mình thành viên sủi cảo, cuộn tròn, nhấc bổng, ném lên gối.
Rút kinh nghiệm lúc nãy, chỉ cần anh mà đi thì tám mươi, chín mươi phần trăm Diệp Luân sẽ lại giở trò.
Sức chịu đựng của Kình Phong đã sắp tuyên bố từ bỏ rồi, thật sự không thể chịu thêm cám dỗ nào, anh dứt khoát không dọn nữa, trèo thẳng lên giường nằm ngay sau lưng Diệp Luân, dùng hai cánh tay ôm chặt eo đối phương.
Diệp Luân cứ ủn đến ủn đi trong ngực Kình Phong nhưng một bé nhộng, nửa phút sau mới thuận lợi ló được đầu ra khỏi chăn.
Hành động vùng vẫy này đã tiêu hao khá nhiều thể lực, cậu há to mồm thở dốc, cuối cùng cũng chịu nằm ngoan, không động đậy lung tung nữa.
“Quậy đủ chưa.” Kình Phong hơi cúi đầu, môi áp sát lên gáy cậu: “Đủ rồi thì ngủ đi.”
Trên eo có hai cánh tay sắt, đừng bảo là giãy ra, bây giờ Diệp Luân muốn trở mình cũng khó khăn nữa là, chỉ đành dùng miệng ra oai: “Cậu buông ra, chúng ta đấu solo!”
… Đã mấy giờ rồi, đấu cái mông ấy.
Kình Phong buồn ngủ lắm rồi, lại có suy nghĩ đánh ngất cậu: “Được được được, xem như cậu thắng, cậu giỏi nhất được chưa?”
“Hưm…” Dù đang say nhưng Diệp Luân vẫn không mất tính “khôn vặt”, cậu kiên quyết không mắc bẫy: “Không được.”
Kình Phong đỡ trán: “Vậy cậu muốn gì?”
Diệp Luân vẫn không quên: “Đấu solo!”
“…”
Tính Kình Phong tốt lắm, ngày thường không hay tức giận, lúc này cũng chẳng nén nổi cơn bực dọc, trong lòng điên cuồng nhảy ra dòng chữ đỏ tươi in đậm:
Mẹ nó, đè ra luôn cho rồi.
Nhưng đè một thiếu niên xinh đẹp đã uống say, làm cho cậu chảy nước cả trên lẫn dưới, chuyện vừa kích thích vừa tà ác này thì hết cách, anh không làm được.
Thế nên chỉ đành im lặng chịu đựng cậu chủ Diệp giãy giụa xoay người, nhân cơ hội vươn cánh tay dài túm chặt bả vai, sau đó lại vươn tay khác bụm cái miệng cứ huyên thuyên không ngừng nghỉ của cậu.
Bàn tay Kình Phong vừa dày vừa rộng, ngón tay dài tràn đầy sức mạnh, hồi cấp ba từng cất công huấn luyện nên có thể cầm chắc quả bóng rổ chỉ với một bàn tay.
Bấy giờ anh vươn một tay bụm miệng và cằm của Diệp Luân lại; tay khác cứ quanh quẩn nơi rốn, ngăn cản động tác nửa người dưới của cậu.
Tư thế như vậy mà Kình Phong làm một cách cực kỳ nhẹ nhàng và mạnh mẽ, trông cảnh tượng vừa dâm loạn lại vừa bạo lực, mãnh liệt và đầy cấm kỵ. Phối hợp với đôi mắt xinh đẹp đang híp lại, nét mặt khó nhịn của Diệp Luân, dù là ai nhìn vào cũng sẽ muốn cao giọng thét chói tai.
Chẳng qua đêm nay có quá nhiều “sóng trào mãnh liệt” rồi, “trò chơi giam cầm” trở nên không mấy hấp dẫn nữa.
Là kẻ bày ra trò này, Kình Phong hoàn toàn không nghĩ nhiều như thế.
Dùng chiều cao, vũ lực và thể lực để đàn áp đối thủ đã là thói quen tạo thành từ nhiều năm của một sinh viên chuyên Thể thao như anh, bấy giờ anh làm thế đều dựa theo bản năng, không có tình cảm gì xen lẫn cả.
Kình Phong dùng kỹ xảo ghìm người rất chặt nhưng không đau, Diệp Luân ở trong lòng anh không động đậy nổi.
Ban đầu còn hơi tức giận, nhưng dần dà cũng kiệt sức, nghỉ ngơi một lát thì bắt đầu buồn ngủ.
Hai người dán sát vào nhau, giữa bụng và lưng chỉ cách mỗi tấm chăn mỏng manh, hoàn toàn không thể ngăn chặn nhiệt độ và nhịp tim của đối phương.
Nếu quên đi cảm giác xấu hổ bị đè nén, thật ra được nằm trong chiếc ôm chặt cứng đầy sức mạnh của Kình Phong cũng là một trải nghiệm yên bình…
Trong đầu mơ màng xuất hiện suy nghĩ này, Diệp Luân bị bọc trong chăn nhắm mắt lại, ngoan ngoãn cuộn người lại ngủ thiếp đi. Khi rơi vào giấc mộng, tay phải còn đặt lên mu bàn tay Kình Phong, hơi dùng sức, thế là trở thành tư thế mười ngón đan vào nhau, vừa mập mờ lại dịu dàng ấm áp.
Kình Phong phía sau cũng chẳng còn thể lực để chiến đấu thêm nữa.
Tuy sinh viên chuyên Thể thao sẽ luôn cho người ta ấn tượng tuyệt đối về sức chịu đựng, nhưng họ cũng sẽ thấy mệt. Bận rộn cả ngày trời, nửa đêm lại phải bôn ba rồi chịu kích thích, còn uống chai bia lớn, anh chống đỡ được đến lúc này đã là cực hạn, dù đang ôm người đẹp trong lòng chăng nữa cũng không có lá gan để táy máy tay chân.
Buông bàn tay đang bịt miệng Diệp Luân lại, không còn sức để rút về nữa, dứt khoát đặt lên eo đối phương luôn. Kình Phong nhích lên trước một chút, chóp mũi vừa chạm vào mái tóc mềm của Diệp Luân, ý thức đã nhanh chóng rơi vào bóng tối.
Mà lúc này, phía bên kia của chiếc rèm dày, ánh bình minh đầu tiên đã ló dạng và chiếu xuyên qua khe cửa sổ, cuối cùng, một đêm nhốn nháo cũng qua đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...