Đẹp Như Tranh Vẽ

Tần Uyển mở mắt ra.

Nàng ngây ngẩn cả người.

Vốn nàng còn tưởng rằng khi vừa mở mắt ra mình sẽ lại trở về căn nhà vắng lạnh, không có sấm sét dữ dội, không có trời long đất lở, không có cuồng phong gào thét, tất cả đều sẽ khôi phục như cũ, mà trong tay nàng còn có thể cầm một bức họa vẽ Túc Hành. Nhưng bây giờ khi vừa mở mắt, nàng vẫn còn ở trong hang, trước mặt là Túc Hành đang nhìn nàng không chớp mắt.

“Tần Uyển trở về! Trở về! Trở về! Trở về!”

Đây là phương pháp giúp nàng rời khỏi cảnh trong tranh, chỉ cần ở trong lòng không ngừng mặc niệm hoặc hét lên là có thể rời khỏi thế giới trong tranh. Nhưng hiện giờ nàng hét liên tục hai ba lần liền mà xung quanh chẳng có lấy một chút biến hóa.

Cả vùng đất lại bắt đầu rung chuyển, Tần Uyển luống cuống. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nàng không thể quay về?

Túc Hành chợt khẽ hỏi: “Tại sao nàng lại muốn cho ta sống?”


Tần Uyển ngẩn ra, nàng trả lời theo bản năng: “Bởi vì chàng là A Hành mà, chàng còn trẻ như vậy đã là Phiêu Kỵ đại tướng quân, sắp tới ngày lập được kỳ công cái thế, sau này có thể vang danh thiện hạ, lưu vào sử sách. Thà rằng làm chó trong cảnh thái bình còn hơn làm người khi loạn thế, chàng còn sống thì dân chúng mới không bị quấn trong nỗi khổ chiến loạn, thiên hạ có thể an ổn, hơn nữa…quan trong nhất là ta muốn chàng sống.

Lúc chàng trúng độc, ta cả ngày lẫn đêm lấy nước mắt rửa mặt, hận không thể thay chàng gánh chịu nổi khổ trúng độc, càng hận hơn khi người chết không phải là ta.”

Tần Uyển khẽ mỉm cười: “Bây giờ chàng ở đây, sống lại trong bức vẽ của ta, đến sau khi ta rời đi sẽ vẽ cho chàng một cô nương xinh đẹp như hoa…”

“Đồ ngốc.”

Đúng là đồ ngốc đệ nhất thiên hạ.

Túc Hành cầm tay nàng, mười ngón tay hai người đan vào nhau, hắn nói: “Ta không muốn cô nương khác, ta chỉ muốn nàng. Đến sau khi nàng rời đi, nàng hãy vẽ cho ta một “nàng” đi. A Uyển, kiếp này của chúng ta đã không thể viên mãn, vậy kiếp sau nàng phải chờ ta, nhất định phải chờ ta, ta sẽ tìm được nàng, sau đó chúng ta cùng bạc đầu giai lão.”


Cánh mũi Tần Uyển ê ẩm.

“Được.”

Cả vùng đất rung chuyển càng thêm dữ dội, nước trên mặt đất dần dần dâng lên, đã sắp tràn vào trong hang. Túc Hành nói: “Nàng nhắm mắt lại, cứ niệm thật nhiều trong lòng. Lần này nhất định có thể trở về.”

Tần Uyển nói: “Cách chàng nói ta đã thử rất nhiều lần, hơn nữa…ta cảm giác được đau đớn…” Những thứ này quá quái lạ nhưng nếu như không phải là cảnh trong tranh thì làm sao có thể giải thích được dị thường bên ngoài?

Nước tràn vào trong động.

Túc Hành lại bảo: “Nàng tin ta, lần này nhất định có thể. A Hành từ trước tới giờ chưa bao giờ lừa nàng, có đúng không?”

Tần Uyển gật đầu một cái, nàng lại nhắm mắt lại lần nữa, mặc niệm ___

Tần Uyển trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui