Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tần Uyển vẫn còn đang yên giấc, chợt có tiếng đập cửa truyền vào trong tai, dồn dập mà vang dội. Tần Uyển bị đánh thức vội phủ thêm áo khoác, nhanh chóng đi ra ngoài mở cửa.
“Ai vậy? Sáng sớm…” bốn chữ “quấy nhiễu giấc ngủ” còn chưa ra khỏi miệng, Tần Uyển đã bắt gặp khuôn mặt gấp gáp của Đông Tử.
Hắn thở hổn hển, còn chưa kịp lấy lại hơi đã nói: “Tần…Tần cô nương, ta thấy… nhìn thấy…vị hôn phu của cô nương.”
Tần Uyển ngẩn ra, một lúc lâu sau nàng mới chậm chạp thốt lên một câu.
“Huynh…nói gì?”
Đông Tử thở hổn hển đáp lại: “Ta gặp được vị hôn phu của cô nương, đang ở trên thuyền hoa trên sông Bạch Phù, giống y như đúc với người trong bức họa ngày hôm qua cô nương cho ta xem! Hơn nữa còn luôn dò hỏi người xung quanh xem có gặp một cô nương họ Tần tên chỉ đúng một chữ Uyển không.”
Đông Tử thấy Tần Uyển vẫn sững sờ đứng ngây ra đó thì không khỏi sốt ruột.
“Tần cô nương, cô nương vẫn còn đứng ngây ở đây làm gì? Còn không mau đi tìm vị hôn phu của cô đi? Hắn dường như rất gấp đó.”
Môi Tần Uyển run run, nàng véo mạnh vào tay mình, véo cho tới khi trên tay hiện lên vệt hồng, Tần Uyển mới hoàn toàn hiểu được, đây không phải là mộng, cũng không phải là trong tranh, mà là thật.
Ở trong tranh nàng sẽ không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào.
Tần Uyển mừng rỡ như điên, vội nói: “Mau dẫn ta đi với.”
Thuyền hoa trên sông Bạch Phù san sát nhau, lúc này vào đúng dịp cuối xuân, hai bên bờ tơ liễu bay theo gió, làm mờ đi tầm mắt Tần Uyển. Nàng hỏi: “Là chiếc thuyền hoa kia sao?”
Đông Tử đáp: “Chiếc kia! Chính là chiếc kia! Bên trên có lá cờ họa tiết hoa sen!”
Tần Uyển nâng làn váy, đương lúc định bước lên thuyền chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên phía sau—
“A Uyển, là nàng sao?”
Cả người Tần Uyển cứng đờ, nàng chỉ sợ tất cả đều là mơ, không dám nháy mắt từ từ xoay người lại.
Mới vừa rồi vội vã chạy tới sông Bạch Phù, tâm trạng của nàng vẫn luôn thấp thỏm lo lắng. Tận mắt nàng chứng kiến Túc Hành chết trong lòng mình, tự tay nàng mai táng cho chàng, cũng tự nàng dựng mộ, ở ngay nơi hai người lần đầu gặp gỡ. Nhưng dẫu biết rõ là thế nàng vẫn ôm một tia hy vọng, thiên hạ to lớn có đủ sự lạ, có lẽ nào Túc Hành vẫn sống được tới giờ?
Tơ liễu phủ đầy trời, nam tử đứng cách có mười bước chân vẫn là bạch y tóc đen như trước, khõe môi khẽ nhếch hàm chứa nét dịu dàng cùng với vẻ mừng vui, cơn gió làm lay động tay áo và mái tóc chàng, tơ liễu bay qua gương mặt chàng, chẳng khác nào cảnh trong tranh.
“Túc Hành, là chàng sao?”
Hốc mắt Tần Uyển đỏ lên, vừa bước tới mấy bước, nam tử đã bước dài tới, ôm chặt nàng vào lòng. Cơ thể không ngừng run rẩy của nam tử biểu hiện rõ sự kích động trong lòng hắn, hắn liên tục nói: “Là ta, là ta.”
“A Uyển, rốt cuộc ta đã tìm được nàng rồi.”
Tần Uyển bỗng ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc nhìn “Túc Hành” trước mắt.
Dung mạo vẫn như vậy, thần thái vẫn như vậy, ngay cả dáng vẻ mừng rỡ tới kích động cũng giống nhau y hệt nhưng nàng biết mặc dù gương mặt vẫn như cũ nhưng chàng không phải là chàng, không phải là Túc Hành mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Nàng đẩy hắn ra.
“Ngươi không phải Túc Hành.” Tần Uyển cứng rắn: “Ngươi là ai? Vì sao phải giả trang Túc Hành!”
Nét mặt nam tử biến đổi, hắn luống cuống nói: “A Uyển, ta là Túc Hành mà. Nàng không nhận ra ta sao? Nàng xem này, cánh tay của ta có một nốt ruồi son” hắn vội vàng vén ống tay áo lên, “Nàng có nhớ nàng từng nói với ta, đợi sau khi chúng ta thành thân, nàng cũng muốn vẽ một nốt ruồi son lên trên cánh tay trái của mình, như thế là chúng ta sẽ đối xứng, còn có thể hợp thành một đôi, đến sau này gặp nhau nơi Hoàng Tuyền còn có thể lợi dụng nốt ruồi son này mà nhận nhau.”
Tần Uyển quan sát kỹ nam tử trước mặt.
Lời hắn nói không sai, đúng thật là nàng đã nói với Túc Hành những lời này, trên cánh tay phải của Túc Hành quả thật cũng có một nốt ruồi son. Nhưng nàng không hề nhận lầm người, nàng đã quá quen thuộc với Túc Hành, cho dù chàng có hóa thành tro nàng cũng có thể nhận ra nắm tro nào mới là chàng.
Tần Uyển lạnh nhạt nói: “Ta không biết ngươi có ý đồ gì nhưng ngươi không phải Túc Hành của ta.” Dứt lời, Tần Uyển rời đi thẳng, nghe thấy có tiếng bước chân ngay sau lưng, Tần Uyển cũng không quay đầu lại, nàng nói: “Đừng đi theo ta, nếu không ta sẽ không khách khí đâu.”
Nam tử kia cũng thật sự không đi theo nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...