Mấy ngày ăn uống thỏa
thích, Tiết Giai Nhu nằm trên giường nhìn trần nhà, để tay trên cái bụng tròn vo vì ăn no của mình, cô nghĩ đến vẻ mặt than vãn của chị Dương
khi nhìn mình, có phải cô thật sự không bình thường? Chồng của cô, không đúng, ngày mai chồng trước sẽ đính hôn với người phụ nữ khác, từ nay về sau cái chữ "Trước" kia sẽ vĩnh viễn không đi theo cô nữa. Còn con gái
của cô, mấy ngày trước đều ầm ỹ đòi về với ba, vì vậy cô không có cách
nào, đành đưa Nhân Nhân đến chỗ người đàn ông kia.
Bây giờ, cô không có chồng, cũng chẳng có con.
Ở trong mắt người khác, trong hoàn cảnh hiện tại, có lẽ cô nên khóc lớn một trận mới không làm mình thất vọng? Cô vuốt vuốt hai mắt của mình,
không khóc nổi, chính là không khóc nổi. Ngoại trừ bên ngoài có chút
phiền muộn, kỳ thật cũng không quá đau lòng. Cô bò dậy từ trên giường,
liếc mắt thấy cái cân cách đó không xa, đứng lên cân, MD (mẹ nó), cô
mắng một tiếng, vậy mà tăng thêm năm cân (2,5 kg).
Đều tại tên khốn Từ Triệu Luân kia, muốn đính hôn thì đính hôn, sao phải để cả thành phố đều biết? Khiến cho cô giống như người đàn bà bị chồng
ruồng bỏ vậy, hiện tại cô không biểu hiện chút đau lòng dường như có lỗi với thân phận của chính mình, cô cố tình cười, người khác lại cho là cô đang cố nén thương tâm. Khốn kiếp khốn kiếp… Trong lòng cô chửi loạn
một trận, vẫn chưa hết giận.
Cô đi lục lọi mấy
tờ báo đưa tin về lễ đính hôn của Từ Triệu Luân, tờ báo giới thiệu đủ
các loại thông tin về vị hôn thê hiện tại của Từ Triệu Luân, gia thế
thân phận là điều tất nhiên, nhưng ngay cả thông tin về chiều cao nhóm
máu tính tình sở thích của vị hôn thê kia đều không thiếu.
Là một mỹ nhân, Tiết Giai Nhu quăng tấm ảnh người phụ nữ mặc váy cưới
đi, cũng không phải là kết hôn, long trọng như vậy làm gì, giống như
muốn toàn thế giới biết Từ gia nhiều tiền không có chỗ tiêu, vì vậy một
chút chuyện không đâu cũng tốn kém như thế.
Cô ném tờ báo đi, "Từ Triệu Luân, tôi nguyền rủa anh lấy được người bên ngoài
một đằng bên trong một nẻo, trước mặt anh là cô gái bé nhỏ dịu dàng, còn sau lưng thì đổi trắng thay đen…" Cô hầm hừ tức giận, trừng mắt liếc
người đàn ông trong tờ báo nằm trên đất, còn lấy chân đạp vài cái, cuối
cùng mới hả giận.
Chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc
sống chính là hết ăn lại ngủ, cô đã ăn uống thỏa thuê rồi, tiếp theo nên làm chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời, đi ngủ, dù là ai cũng đừng nghĩ tới chuyện quấy rầy cô.
Hôm sau, Tiết Giai Nhu bị
tiêng chuông điện thoại đánh thức, kẻ nào quấy rầy giấc ngủ của người
khác nên xuống Địa ngục đi, cô vừa cầm điện thoại đã muốn mắng đối
phương.
"Phu nhân, đã có chuyện không hay xảy ra…" Tiểu Trương cầm điện thoại nhỏ giọng nói, Tiểu Trương là trợ lý bên
cạnh Từ Triệu Luân, cũng chỉ có trí nhớ cậu ta mới kém muốn chết như
vậy, bọn họ đã ly hôn, lại vẫn gọi cô là phu nhân.
Tiết Giai Nhu mở mắt, đang chuẩn bị nổi giận, Tiểu Trương lại lập tức nói tiếp, "Nhân Nhân bị thương…"
"Cái gì?" Tiết Giai Nhu lập tức ngồi dậy, "Nói địa điểm."
Khi Tiểu Trương nói địa điểm, Tiết Giai Nhu liền liền nhảy xuống từ trên
giường, hấp tấp tìm quần áo mặc vào, nhanh chóng chạy tới địa điểm mà
Tiểu Trương đã nói.
Địa điểm ấy là một nhà hàng cao cấp bậc nhất. Hôm nay, Từ gia bao trọn gói nơi này. Tiết Giai Nhu
quan sát nơi đã chuẩn bị làm lễ đính hôn một chút, tầm thường, tầm
thường không chịu được, trình độ thưởng thức nghệ thuật của Từ Triệu
Luân thật sự là xuống dốc trầm trọng, thật tốt khi mình ly hôn anh ta,
không đến nỗi để anh ta ảnh hưởng tới trình độ thưởng thức của mình. Cô
đánh giá bừa bãi một lát, rồi trực tiếp đi lên tầng năm.
Mọi thứ trang hoàng lộng lẫy, đáng tiếc hiện tại cô không có tâm tình thưởng thức.
Hôm nay, nữ chính của buổi lễ, Bạch Hiểu Dĩnh, vốn đang thử lễ phục
đính hôn lần cuối cùng, nhưng giờ phút này lễ phục lại bị ai đó lấy cây
kéo cắt thành một lổ hổng lớn, mà trước mặt Bạch Hiểu Dĩnh là một cô gái nhỏ, hai người đối mặt nhìn nhau.
Biểu tình
trên mặt Bạch Hiểu Dĩnh tràn đầy uất ức, đối với cô bé này cô tự thấy
bản thân đã vô cùng ưu đãi, còn định coi bé như con mình mà nuôi dạy.
Mấy ngày trước mọi chuyện đều tốt, nhưng không biết sao hôm nay lại như
vậy, Từ Nhân nhân cố ý đi theo cô, lấy tất cả lễ phục của cô cắt nát.
Hôm nay là lễ đính hôn của cô, nhưng tất cả lễ phục đều không mặc được
nữa, cô không kìm được tức giận mới nói Từ Nhân Nhân mấy câu, ai ngờ Từ
Nhân Nhân khóc òa lên, nói muốn cắt quần áo của mình để bồi thường, kết
quả bé cầm cây kéo không chắc tự làm mình bị thương.
Từ Nhân Nhân còn nhỏ, nhưng lúc này quật cường nhìn người phụ nữ sắp
đính hôn với ba mình, "Người đàn bà xấu xa, cô cướp ba ba."
Bạch Hiểu Dĩnh giận không thể tả, nhưng đối phương chỉ là một cô bé hơn năm
tuổi, cũng không thể thật sự làm gì cô, hơn nữa mới hơn năm tuổi, sao có thể hiểu những thứ này, không khỏi nghĩ đến vợ trước của Từ Triệu Luân
lại dạy con bằng loại phương pháp này, "Dì đưa con đi bệnh viện nhé, tay con bị thương rồi."
"Không cần cô lo, người đàn bà xấu xa."
"Mẹ mày mới là đàn bà xấu, vậy mà giáo dục con gái của mình… mày xem
lại bộ dạng mày, nhỏ như vậy đã có tâm kế, thật đáng sợ…" Dù là tiểu thư nhà quyền quý, gặp phải chuyện như vậy, không khỏi trở mặt.
Tiết Giai Nhu đứng một lát, đi tới, đứng lại bên cạnh Từ Nhân Nhân, đánh giá con gái mình một lượt, "Nói xin lỗi."
Nhân Nhân ủy khuất nhìn mẹ mình, "Con không xin lỗi, con không sai, cô ta chính là người đàn bà xấu…"
"Nói xin lỗi."
Nhân Nhân quật cường cúi đầu, nhưng khi ngước mắt nhìn thì phát hiện ánh mắt Tiết Giai Nhu lộ ra lãnh ý, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn Bạch Hiểu Dĩnh, "Con xin lỗi."
Tiết Giai Nhu không tiếp tục nhìn con gái mình nữa, quay lại nhìn Bạch Hiểu Dĩnh, "Con gái tôi được giáo
dục ra sao không cần cô quan tâm, cũng không cần người khác giáo dục…"
Nói xong liếc nhìn trang phục của Bạch Hiểu Dĩnh với vẻ ghét bỏ, dương
cằm lên, đúng một bộ dáng cao ngạo.
Bạch Hiểu Dĩnh tức giận không phát tiết được, "Các người cố ý."
Tiết Giai Nhu thật muốn tát Bạch Hiểu Dĩnh một bạt tai, có hai nguyên
nhân, hôm nay trong lòng cô khó chịu, còn bị người vu cáo, một nguyên
nhân khác là có thể tác thành cho Bạch Hiểu Dĩnh, ủy khuất có thể tìm
người đàn ông kia kể khổ, đó là cơ hội tốt cỡ nào, chậc chậc.
"Cô còn đợi ở đây, có tin tôi biểu diễn cho cô xem cái gì là thật sự cố ý hay không?"
Bạch Hiểu Dĩnh thật sự bị ánh mắt Tiết Giai Nhu hù dọa, ủy khuất chạy ra.
Mặc dù không thoải mái, nhưng Tiết Giai Nhu phải thừa nhận, người phụ nữ này không tệ, ít nhất lòng dạ không xấu, tính cách cũng tốt… Nghĩ xong
không khỏi bĩu môi, liên quan gì đến mình.
Tiết
Giai Nhu nhìn ngón tay bị thương của con gái mình, ở đó vẫn còn đang ứa
máu, quan trọng là bé còn chịu đựng không kêu đau. Tiết Giai Nhu đột
nhiên liền nở nụ cười, "Có bản lĩnh thật lớn nha?"
Ngu ngốc, cô không biết vì sao có nhiều người sẵn lòng làm mình bị
thương để cho người khác áy náy, tuyệt đối sẽ không có khả năng cô làm
như vậy, nếu bị thương cũng là để cho người khác bị thương, áy náy có
thể mang lại mấy phần tiền, quan trọng là bản thân phải thoải mái.
Nhân Nhân nhìn thấy sắc mặt mẹ không được tốt, "Con không muốn bọn họ
đính hôn, con không muốn cô ta cướp mất ba ba." Bé thà rằng người phụ nữ kia không tốt, đối với mình vô cùng xấu xa, như vậy có thể tố cáo với
ba ba, nhưng người phụ nữ kia không xấu chút nào, còn đối với mình không tệ, nhưng bé ghét, dù thế nào cũng ghét.
"Vậy con cứ tiếp tục đùa giỡn, mẹ không chưi cùng con được." Cô nói xong liền muốn đi.
Nhân Nhân kéo tay mẹ lại, "Mẹ đừng đi, đừng không quan tâm con."
Sắc mặt Tiết Giai Nhu cũng không thả lỏng hơn, ngược lại càng thêm nghiêm
túc, “Có khi nào mẹ nói không cần con nữa? Con lựa chọn đi theo mẹ, mẹ
liền chăm sóc con, con muốn ở với ba, mẹ sẽ đưa con đi gặp ba, mẹ không
đúng chỗ nào?"
Nhân Nhân chợt muốn khóc, lôi kéo tay
mẹ không buông, "Con muốn mẹ, cũng muốn ba, con muốn ba mẹ ở chung với
nhau… Giống như những đứa bé khác vậy, là có ba mẹ ở cùng, không giống
con, nếu muốn mẹ sẽ không có ba ba, muốn ba ba sẽ không được ở cùng mẹ."
"A, điều này thì không thể thỏa mãn được con rồi."
Nhân Nhân vẫn khóc, "Mẹ đừng để ba ở cùng với người phụ nữ kia nữa, con muốn gia đình chúng ta ở với nhau."
Tiết Giai Nhu hất tay con gái ra, "Tại sao? Tại sao mẹ phải vì con mà để
người đàn ông kia trở lại? Tại sao mẹ chỉ vì con phải làm cả đời mình
uất ức? Từ nhỏ đến lớn mẹ để con ủy khuất cái gì? Con muốn cái gì, chỉ
cần mẹ có thể làm được, cái gì mẹ chưa từng cho con… Từ Nhân Nhân, mẹ
nói cho con biết, mẹ là mắc nợ con. Mẹ không phải là người mẹ mà con hy
vọng, vì bảo vệ con cái mình mà cam tâm cả đời bị ràng buộc bởi hôn
nhân, muốn trách chỉ có thể trách con đầu thai nhầm nhà."
Nhân Nhân cái hiểu cái không, nhưng càng khóc lớn hơn.
Tiết Giai Nhu chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao, tại sao con cái có thể
yêu cầu cha mẹ mình thỏa mãn nguyện vọng về một gia đình tốt đẹp của
chúng, mỗi người đều phải tồn tại độc lập, không có người nào phải vì ai đó mà bất chấp tất cả. Bất luận là tình thân, tình bạn, hay là tình
yêu. Cô đối xử với mọi người thật lòng, nhưng sẽ không yêu cầu đối
phương cũng thật lòng đối tốt với mình, nếu như gặp được người tốt, vậy
là cô có lãi, còn không gặp được thì thế giới của cô cũng sẽ vĩnh viễn
không sụp đổ.
Tiết Giai Nhu ngồi xổm xuống, nhìn
thẳng vào con gái mình, "Nhân Nhân, vĩnh viễn đừng so sánh với cái gì
đó, để bản thân mình vui vẻ mới là quan trọng nhất, mẹ phải đi con đường của mình, con cũng phải đi con đường riêng của bản thân."
Nhân Nhân gần như sụp đổ khóc lớn, bé đẩy Tiết Giai Nhu, "Mẹ không phải là người mẹ tốt, không phải…"
Tiết Giai Nhu thở dài, cười trào phúng. Trên thế giới này, người hạnh
phúc chỉ là thiểu số, tại sao cho rằng mình sẽ là một trong số những
người hạnh phúc kia, cô cũng không ép buộc người khác.
Cô đứng lên, không muốn quan tâm. Nhưng Nhân Nhân lại đuổi theo, không
ngừng đánh đá lung tung vào người cô, Tiết Giai Nhu im lặng, đẩy bé một
cái, Nhân Nhân liền ngã trên mặt đất.
Nhân Nhân
không ngừng khóc, nhưng Tiết Giai Nhu không định tiến lên đỡ, cô nhớ đến thời điểm mình lớn bằng đấy, cũng khóc như vậy, lúc đó mới hiểu được,
khóc là vô dụng, nước mắt ngoại trừ có thể bài tiết độc tố, đúng là
không có tác dụng nào khác.
Từ Triệu Luân bước nhanh tới, đỡ con gái mình dậy, ôm trong lòng, không ngừng an ủi, "Đừng sợ,
ba dẫn con đi gặp bác sĩ." Lướt qua Tiết Giai Nhu thì không khỏi trừng
mắt liếc Tiết Giai Nhu một cái.
Tiết Giai Nhu nhìn hai cha con đang đi xa dần, trong lòng không khỏi nguội lạnh.
Một năm ấy, cô và Trình Vũ Phỉ cùng nhau ngồi trên sân thể dục, nghe
Trình Vũ Phỉ nói về cuộc sống vui vẻ của gia đình Trình gia, cảm thấy có một người em trai, gia đình hòa thuận, là một chuyện rất vui vẻ hạnh
phúc.
Khi đó Tiết Giai Nhu sẽ không muốn nhớ tới gia đình mình, anh chị em, cô có vô số.
Nhưng Tiết Gia Hòa bao dưỡng rất nhiều phụ nữ nhưng không có một người nào là vợ cả, nên cũng không phân biệt vợ cả với vợ bé, vậy cũng coi như Tiết
Gia Hòa có chút lương tâm, sinh con cái, nếu nguyện ý trở về, đều được
nuôi dưỡng trong tòa biệt thự lớn này. Mỗi lần thực sự tụ họp thì luôn
gặp nhiều người xa lạ như vậy, cũng miễn cưỡng được coi là anh hoặc chị của Tiết Giai Nhu.
Đó là một gia đình vô cùng trọng
nam khinh nữ, Tiết Gia Hòa không thích con gái, chỉ nguyện ý bồi dưỡng
con trai. Nhưng ông không thích con gái cũng chỉ là một phần, mọi việc
đều có ngoại lệ, trong đó chính là Tiết Tĩnh Nhu cùng Tiết Giai Nhu.
Tiết Tĩnh Nhu được Tiết Gia Hòa đối xử đặc biệt, không chỉ vì Tiết Tĩnh Nhu
ngoại hình dịu dàng, dáng dấp tiêu chuẩn của một tiểu thư quyền quý,
quan trọng hơn là Tiết Tĩnh Nhu cũng không chịu thua kém, sử dụng thuần
thục các loại nhạc cụ, thành tích cũng rất xuất sắc, khiến Tiết Gia Hòa
vô cùng hài lòng.
Mà Tiết Giai Nhu được Tiết Gia Hòa coi trọng, đơn thuần do vận khí, Tiết Giai Nhu là đứa con nhỏ nhất của Tiết Gia Hòa, cũng chính là về già lại có con, nên vô cùng yêu thương Tiết
Giau Nhu, cũng dưỡng tính tình cô thành vô câu vô thúc. Thật ra thì Tiết Giai Nhu cũng rõ ràng, cô được cưng chìều còn có một nguyên nhân khác,
mẹ của cô là người phụ nữ trẻ đẹp nhất trong những người đàn bà của Tiết Gia Hòa, đàn ông mà, cũng chỉ như vậy, thích phụ nữ trẻ tuổi lại xinh
đẹp.
Lâm Nghễ là một phụ nữ xinh đẹp, năm ấy bà mười chín tuổi đi theo Tiết Gia Hòa lúc đó năm mươi lăm tuổi, hai năm sau sinh ra Tiết Giai Nhu, sau nhiều năm như vậy, Lâm Nghễ vẫn là người đàn bà được Tiết Gia Hòa yêu thương nhất, năm 36 tuổi, sự yêu thương ấy dần ít đi,
cũng không thể tránh khỏi sự cách biệt về tuổi tác.
Lúc
trước mỗi lần cùng Từ Triệu Luân trở về, thấy Từ Triệu Luân gọi cái
người bằng tuổi ông ngoại anh bằng cha thì thấy không khỏi châm chọc.
Sinh ra trong gia đình như vậy, có thể làm sao đây? Tiết Giai Nhu chán ghét
tất cả gia đình mình, lúc nào cũng anh lừa tôi gạt, những người đàn bà
kia minh tranh ám đấu hoàn toàn không khác gì với phim ảnh.
Cô chán ghét, Lâm Nghễ thấy điều đó nhưng lại chỉ nói với con gái “Con có
thể chán ghét tất cả ở đây, nhưng con không có tư cách khinh bỉ đối với
thân phận cho con vật chất."
Nếu không phải không còn đường
để chọn, ai lại nguyện ý đi theo người đàn ông như vậy. Lâm Nghễ không
phải là không yêu ai, quá trình cũng giống như vô số ngôn tình cẩu
huyết, bà đi làm cung cấp nuôi dưỡng người đàn ông kia đi học, sau khi
học hành thành đạt, người đàn ông ấy lại lựa chọn người con gái khác,
chỉ vì theo đuổi sự nghiệp của hắn. Coi như vậy, Lâm Nghễ cũng không
tuyệt vọng. Chân chính tuyệt vọng là khi người đàn ông kia vì phát triển sự nghiệp của mình, trực tiếp bán bà, bán cho Tiết Gia Hòa.
Năm ấy, người đàn ông kia nói với Lâm Nghễ, "Cô cũng đừng trách tôi,
đàn ông là như vậy, đều hi vọng sự nghiêp của mình phát triển, tất cả
mọi người như nhau thôi."
Đúng vậy, đàn ông đều giống nhau,
vậy thì đòi hỏi cái gì chứ? Lâm Nghễ đi theo Tiết Gia Hòa, đối với Tiết Gia Hòa cũng chăm sóc hơn, khi rời đi cũng sẽ không có bất kỳ nhớ nhung gì, bình thường đánh mạt chược sau đó đi spa, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, khi không có hi vọng đối với bất cứ thứ gì thì cuộc sống cũng rất
đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...