CHƯƠNG 4: CON SỐ THỨ HAI
Sáu giờ sáng.
Reng...reng...
Tiếng chuông báo thức chói tai, Cao Minh bật dậy, đi đến công ty, tiện thể ghé qua đồn cảnh sát xem có tin tức gì mới hay không.
Không thể ngờ rằng, nó vẫn còn tiếp diễn.
Án mạng một lần nữa lại xảy ra trong phòng kín, nạn nhân là Hoành Lục, nam, 29 tuổi.
Hung thủ dùng vật sắc bén cắt đi hai mí mắt của nạn nhân, khiến đôi mắt to trắng dã trợn lên, giống như trước khi chết đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng khủng khiếp.
Suy đoán nạn nhân tử vong từ 23h30 đến 24h00 cùng ngày.
Điều kì lạ là nạn nhân không hiểu vì sao mà chết.
Đau tim đột xuất, đột tử ?Không phải!
Chết vì độc, thiếu khí? Cũng không phải!
Vậy là vì lí do gì?
Một điều nữa, một tờ giấy được tìm thấy, trên đó có viết:
"Khi mặt trăng chiếm thế độc tôn, chiếc gương thẳng chiếu, những hồn ma nhảy múa."
Thế là sao?
Hung thủ của cả hai vụ án là một?
Tại sao cùng trong phòng kín, cùng một khung giờ đó? - thời gian cho những sinh vật ăn đêm đi kiếm mồi.
Và lần này, lại là số bao nhiêu?
Trước đây, Cao Minh đã từng điều tra nhiều vụ án, thế nhưng lúc đó hung thủ sơ xuất, để lại một vài dấu vết.
Bây giờ, một chút dấu hiệu cũng không có, chỉ còn những manh mối khó hiểu, phải làm sao đây? Có vẻ như tên hung thủ đang thách đố với lực lượng cảnh sát.
Cao Minh bây giờ như "tóc rối mắc trong ống cống", anh không nghĩ ra được gì.
Bỗng nhiên, anh lại nhớ tới con số "29" mà Mục Nhất Dương đề cập đến ngày hôm qua.
Và đến hôm nay, những lời lẽ khó hiểu của vụ án không thể không khiến anh nhớ tới cậu.
Cao Minh quyết định đi tìm Mục Nhất Dương, nhưng tìm cả nửa ngày mà không thấy.
Anh thử đến một vài nhà tắm công cộng, và không ngờ Mục Nhất Dương ở đó thật.
Vội vàng lôi cậu ra ngoài, Cao Minh sắc mặt không đổi, mặc cho Mục Nhất Dương la hét ở phía sau.
Mục Nhất Dương bị chèn ép liền trở nên cau có, đôi lông mày dính chặt vào nhau, mặt nhăn như một con khỉ vừa mới ăn ớt: "Anh bị điên à? Tôi còn phải về nhà!"
"Nhà? Cậu tưởng tôi ngu à, không có nhà, lại dám nói dối tôi!".
Cao Minh lần này có vẻ bực tức thật sự, giọng nói cũng trở nên đông cứng, lực trên tay anh cũng mạnh hơn phần nào.
Mục Nhất Dương nghe thấy vậy, nhất thời kinh ngạc: "Sao anh biết?"
"Ngu ngốc, hôm đó tôi theo dõi cậu." Cao Minh thừa nhận.
Mục Nhất Dương đau khổ khi bí mật bị phát hiện, liền than thở nói: "Sao anh theo dõi tôi?"
Cao Minh nhìn bộ dạng nhếch nhác kia, đột nhiên có hứng thú muốn trêu đùa Mục Nhất Dương: "Ngu ngốc, nhìn lại mặt mình xem, vừa nhìn đã chả ai tin rồi!"
Mục Nhất Dương giận thật rồi, cậu ngay lập tức xù lông, liên tiếp bắn về phía Cao Minh: "Anh nói thế là ý gì hả?"
"Ngu ngốc, cậu thừa biết tôi có ý gì."
Người ta nói: "Con giun xéo lắm cũng phải quằn" đây không phải chỉ Mục Nhất Dương sao?
Cậu bị Cao Minh lôi xoành xoạch lên xe – cứ như lôi một chiếc bao tải.
Mục Nhất Dương càng tức giận hơn, mặt phụng phịu, không thèm nói gì nữa.
Cao Minh bỗng chốc muốn cười phá lên.
Đã lâu lắm rồi, chưa từng có người giận dỗi với anh.
"Sao, cảm thấy uất ức à?"
Không ai trả lời.
"Không phải tôi nói đều là sự thật sao?" Cao Minh tiếp tục bỡn cợt Mục Nhất Dương.
Anh sẽ chèn ép cậu tới cùng.
Mục Nhất Dương lúc này chịu đựng đã quá đủ, muốn đập phá mọi thứ, lại căm tức nhìn về phía Cao Minh.
"Mẹ kiếp, anh thì tốt đẹp lắm chắc?"
"Hơn cậu."
"...."
Cãi nhau một hồi, Cao Minh kể cho Mục Nhất Dương nghe cụ thể vụ án, kể xong còn nói: "Phía cảnh sát điều tra theo chiều hướng khác, không giống cách nghĩ của cậu."
Mục Nhất Dương suy nghĩ một hồi, muốn phản loạn nên đáp lại: "Tôi mệt rồi, để khi nào nói."
"Hừ, cậu lại muốn trốn.
Đừng mơ!" Cao Minh nghĩ rằng Mục Nhất Dương lúc nào cũng có thể bày trò nên đanh mặt lại: "Tôi tìm cậu ở đâu?"
Mục Nhất Dương không nói gì.
Trầm mặc một hồi, Cao Minh nói: "Cậu không có nhà đúng không? Hay là...đến nhà tôi đi?"
Mục Nhất Dương mừng thầm trong lòng "Nhìn anh ta thế này, chắc chắn điều kiện không tồi", miệng lại giả bộ: "Đến nhà anh sao? Tôi ngại làm phiền người khác lắm, nhỡ đâu bố mẹ, ông bà, anh chị anh nhìn tôi không vừa mắt, lại thuận tiện đá văng tôi ra cửa thì sao?"
Cao Minh nhăn mặt, tên này thật nhiều lời, còn giả bộ nữa: "Tôi ở một mình."
Mục Nhất Dương lại được đà lấn tới: "Thế lại càng không được, chẳng phải tôi làm phiền đến cuộc sống của anh sao?"
Cao Minh nghiến răng, hận ngay lúc đó không thể cho tên này một phát đá.
"Thế rốt cuộc là cậu có đi không?"
Mục Nhất Dương cuối cùng cũng phải mặt dày xuống nước: "Có!"
"....."
________________
Đến căn hộ của Cao Minh.
Mục Nhất Dương quan sát xung quanh một hồi, lẩm nhẩm tính toán rồi cảm nhận âm khí nơi đây.
Một lúc sau, cậu vỗ vai Cao Minh rồi nói.
"Phong thủy chỗ này quả thực không tệ!"
Đột nhiên cảm thấy ánh sáng cùng một bóng người trong nhà.
Cậu rất bất ngờ.
"Trong nhà có người, mẹ nó anh muốn lừa tôi sao?"
Cao Minh cũng sa sẩm mặt mày, mới tới đây chưa được một ngày mà đã bị đạo chích viếng thăm rồi sao? Mà tên này cũng thật ngu ngốc, ăn trộm mà còn bật đèn.
Anh không hề lo lắng, mở cửa căn hộ ra.
Mục Nhất Dương thì sợ sệt ở sau lưng anh, trong tay đã thủ sẵn một cái que vừa kiếm được đâu đó.
Một người con gái xinh đẹp xuất hiện trong nhà.
Lưu Anh Nhã đang ở đó, nấu một vài món ngon.
Dáng vẻ của cô thật sự rất giống một người vợ hiền, khiến Mục Nhất Dương ngơ ngẩn nhìn theo.
Vừa bước vào trong, Mục Nhất Dương đã tấm tắc khen: "Mấy món này - người đẹp làm để tiếp đãi tôi sao? Mà thám tử, sao anh lại nói đang sống một mình, hai người..."
"Đây là bạn tôi" - Cao Minh cản lời cậu, nói xong quay sang hỏi Lưu Anh Nhã: "Cậu đến lâu chưa?"
Lưu Anh Nhã nhìn thấy Cao Minh, trên mặt liền hiện ra nét cười nhưng vẫn giữ được sự tế nhị.
Khóe môi khiêu gợi chậm rãi mở ra: "Mình đến được một lúc rồi."
Mục Nhất Dương cao hứng nhìn dáng vẻ của cô gái trước mắt: "Tôi là Mục..."
"Đây là đồng nghiệp của tôi" Cao Minh lại ngăn cản Mục Nhất Dương giở trò, tán tỉnh người khác ngay trong nhà mình.
Và Mục Nhất Dương chỉ biết câm nín nghe tiếng hai người kia nói, hoàn toàn không tham gia vào cuộc trò chuyện đó nữa.
Trên bàn ăn có ba người.
Cao Minh và Lưu Anh Nhã nói chuyện khá nhiều, ánh mắt Cao Minh thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cậu.
Mục Nhất Dương lạnh toát mồ hôi, "Mình đây không phải bóng đèn phá hại hai người họ chứ?"
Cậu không ngờ rằng, chỉ vài tháng nữa thôi, mọi thứ sẽ bị đảo lộn.
Ban đêm âm u, tĩnh mịch.
Cái đáng sợ của đêm đen là vì nó quá tĩnh lặng, khiến con người ta tự nhiên sợ hãi những thứ vô cùng gần gũi mình.
"Cậu ngủ ghế." Cao Minh nói.
"Có mấy khi được ngủ giường đâu." Mục Nhất Dương nghĩ, sau đó trong đầu lóe lên một ý nghĩ xấu xa, nói: "Nếu được nằm giường, không phải suy nghĩ sẽ tốt hơn sao, vụ án..."
Cao Minh hiểu ý cậu, giọng điệu anh phát ra sự đe dọa: "Cậu lại dám đặt điều kiện với tôi?"
"Đúng vậy, tôi luôn thế mà".
Mục Nhất Dương cười hì hì, thản nhiên như thường.
Cao Minh trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu đồng ý, Mục Nhất Dương hí hửng trèo lên giường.
Nhưng anh đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy.
Trước khi cậu ngủ say, Cao Minh nhất quyết ép cậu mở lời.
"Nói!"
"Thế này nhé, khi nói đến mặt trăng – biểu tượng cho sự độc nhất, độc tôn, anh nghĩ đến cái gì? số 1 phải không?"
"Sao cậu lúc nào cũng nghĩ đến số?" Cao Minh không những hứng thú mà còn tò mò với suy nghĩ của cậu, làm sao lúc nào cũng có thể liên tưởng như vậy?
"Tôi cũng không biết, chỉ là cảm nhận của tôi.
Hơn thế nữa, sư phụ tôi nói rằng nếu dùng gương bát quái, để mặt gương hướng vào ánh trăng, thì sẽ nhìn thấy hồn ma, vậy theo tôi nghĩ là số 8.
Tổng kết lại là số 18."
"Cái truyền thuyết vớ vẩn đấy cậu lấy ở đâu ra vậy? Mà, sư phụ nào?" Cao Minh tuy đã bị thuyết phục nhưng vẫn không chịu yếu thế trước Mục Nhất Dương.
Mục Nhất Dương chột dạ, cậu giả bộ ngáo vài cái rồi chui tọt vào chăn, không để Cao Minh có dịp tra hỏi: "Thôi, tôi đi ngủ sớm."
Cao Minh không kịp phản ứng, anh sững sờ ngồi một bên "Được lắm, dám đánh trống lảng, cứ đợi đấy."
Hai con người lăn lộn trên cái giường rộng lớn.
Đột nhiên, hôm nay, Cao Minh bị bóng đè.
Trong lúc đó, anh cố vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra, thân thể anh như chìm vào một không gian khác.
Trước mắt, một cánh đồng vô tận trải dài bát ngát, tưởng chừng không có điểm tận cùng, không khí trong lành, tươi mát, lại rất ôn hòa, không như ở nghĩa địa.
Phải để ý kĩ lắm mới nhìn thấy đằng xa có một ngôi mộ đơn độc, hàng vạn đốm sáng vụt đến, lao vào anh, anh nhắm mắt lại.
Bỗng, một cô gái xinh đẹp hiện ra trước mắt, nàng đưa tay lên, hướng về phía anh, trên tay nàng cầm một viên đá, trong suốt, màu trắng, trên mặt đá có khắc chữ: ĐEN, nàng mở miệng:
"Đen và Trắng, Trắng và Đen
Ác quỷ sẽ biến thành thiên thần
Thiên sứ nhất định sẽ tái sinh ở dưới địa ngục
Nó sẽ bảo vệ anh..."
Nói xong, biến mất.
Cao Minh tỉnh lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong vô thức, anh tìm kiếm xung quanh.
Trên tay anh, một viên đá xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...