Edit: Thủy Lưu Ly
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau.
Sau khi hai gã béo lùn chôn người trở lại, lại không ngờ người vốn nên nằm yên trên đất đã không thấy đâu.
Hai người lập tức hoảng lên, ánh mắt nhìn nhau đều phát hiện sự hoảng sợ ẩn sâu dưới đáy mắt của đối phương.
“Làm sao bây giờ, thủ lĩnh sắp đến rồi.” Tên béo gấp đến sắp khóc, đầu tiên là hai tay vỗ đùi, tiếp theo lại dùng tay hung hăng vỗ trán mình một cái, dưới chân cũng không ngừng đi tới đi lui: “Người đâu rồi? Sao mới đó đã không thấy tăm hơi.”
Tên gầy vốn đã buồn bực mất tập trung nay thấy tên béo đi tới đi lui càng thêm phiền lòng, không khỏi oán giận quát: “Bây giờ có cuống lên thì có ích gì, lúc đó sao mày không kéo nó theo, mất bao nhiêu công sức chứ.”
Hừm! Muốn tạt bát nước bẩn lên người ông à.
Tên béo cũng không phải người hiền lành gì, sao có thể dễ dàng để kẻ khác đùn đẩy trách nhiệm lên người mình được, vì thế lập tức cắn ngược lại: “Lúc đó tao đã chỉ trên đất hỏi còn cậu ta thì sao, không phải mày nói đã tiêm thuốc mê nên tuyệt đối không gặp sự cố hả? Bây giờ mày lại dám oán ông không kéo cậu ta theo, CMN mày điêu nó vừa vừa thôi!”
“Mày…” Tên gầy tức giận, sắc mặt hơi thay đổi một chút, sau nghĩ lại thấy bây giờ dù có oán giận lẫn nhau cũng vô dụng nên đành tức giận ngậm miệng lại.
Lúc này, xung quanh đột nhiên phát ra tiếng vang, sắc mặt hai tên béo gầy lập tức thay đổi.
Nhất định là bọn họ đến rồi.
Thân thể tên béo run rẩy, thịt mỡ trên người gã đã nhiều, hiện tại khi run lên như thế càng giống như một tảng mỡ dày run lẩy bẩy.
Quả nhiên, có khoảng chừng mười người càng đi càng gần, gã thủ lĩnh thấy chỉ có hai tên béo gầy đứng chờ ở đó, trên mặt lập tức lóe qua nghi hoặc, mở miệng nói: “Người đâu?”
“Người…” Tên béo vừa run vừa lắp bắp trả lời: “Người…”
Nhìn tên béo nửa ngày cũng không nói được một câu tiếng người, gã thủ lĩnh lại chuyển sang tên gầy, vẻ mặt đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Mày nói!”
Tên gầy miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh, nuốt một ngụm nước bọt: “Bọn em thẹn với sự kỳ vọng của thủ lĩnh, sau khi bọn em và Đại thiếu gia trong ứng ngoài hợp mang người ra ngoài, cho rằng người bị tiêm thuốc, hôn mê sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới đi qua một bên giải quyết một chút, ai ngờ, khi bọn em trở về đã không thấy người đâu cả.”
“Không, thấy, hữm?” Gã thủ lĩnh lặp lại từng chữ, trên mặt cười như không cười, bất thình lình bước tới, cho tên gầy hai cái tát, giọng điệu hung tợn: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa! Mày không biết để tìm được cơ hội này khó khăn bao nhiêu à! Lại để mấy tên không có đầu óc như bọn bay làm hỏng chuyện.”
Lúc này Quang Não bỗng nhiên nhắc nhở có người muốn trò chuyện với gã, gã thủ lĩnh lấy ra liếc mắt nhìn, sau mới quay đầu nhìn hai tên béo gầy cười lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh: “Xử lý ngay tại chỗ.”
Rất nhanh xung quanh vang tên tiếng kêu rên thê thảm của hai tên béo gầy, gã thủ lĩnh làm như không thấy, trong nháy mắt khi nhìn lại Quang Não, gã lập tức cúi người cung kính: “Báo cáo chủ nhân, Tân vô năng, người đã trốn thoát!”
“Chạy?” Giọng nói của một người đàn ông trung niên lặp lại, giống như là suy nghĩ cái gì rồi lại vang lên lần nữa: “Chạy thì thôi, lần này đã đánh rắn động cỏ, gần nhất không cần hành động gì nữa, cậu trở về trước đi.”
“Vâng, chủ nhân.”
Lúc Tân ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh người đàn ông trung niên tóc dài cắt đứt tín hiệu Quang Não, không khỏi cung kính cúi đầu lần nữa, chờ đến khi tín hiệu hoàn toàn bị đứt đoạn mới cất Quang Não vào trong lòng.
“Đi thôi.”
Ra lệnh một tiếng, nhóm người mặc áo đen nhanh chóng biến mất, Tân đi cuối cùng, chỉ thấy gã quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn ba cơ giáp bị vứt tại chỗ rồi mới xoay người rời đi.
…
(Hình như Quang Não của Dick bị bỏ quên trong phòng luyện tập rồi, cậu đi chưa? Nếu chưa cậu tìm thử xem rồi mang tới luôn—— Lambert)
“Yo, đây không phải là vương tử Warner sao? Thiên phú đã cao còn cần cố gắng như vậy à, vừa vặn động tác của tôi cũng không quá thuần thục, có thể chỉ dẫn cho tôi một chút được không?”
“Giờ đã muộn như vậy rồi hả, chờ hai người anh em tốt của tôi lại đây, để cảm ơn cậu đã chỉ dẫn, tôi mời cậu ăn cơm đi.”
Sau đó…
Sau đó hình như anh đã từ chối…
Lại sau đó thì sao…
Trong phòng ngủ rộng rãi, rèm cửa màu vàng nhạt bị gió thổi qua mà nhẹ nhàng bay lên, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Warner đột nhiên bắt đầu giãy dụa.
Cơ giáp!
Chết tiệt, bọn họ dùng cơ giáp vây công anh.
Vậy bây giờ anh đã bị mang tới chỗ nào?
Warner lập tức mở mắt ra, ngồi dậy, ngực phập phồng kịch liệt.
Chăn đệm màu trắng, Warner ngẩn ra, ga trải giường màu trắng, và gối đầu màu trắng.
Nhìn nhìn sang bên cạnh, cách đó không xa có một chiếc giường đơn khác, tương tự của mà chăn đệm màu trắng.
Nhìn ga trải giường nhăn nhúm lộ ra dưới góc chăn, anh đoán chắc hẳn đã có người ngủ trên đó.
Đúng vậy, nhà tắm bên cạnh có tiếng xả nước.
Trong mắt Warner lóe lên tàn khốc, ánh mắt nhanh như chớp nhìn qua, bỗng nhiên anh ngẩn ra một chút, lại nhanh chóng quay đầu trở về.
“…”
Lỗ tai Warner đỏ ửng, căng thẳng nắm lấy chăn đơn.
Tại sao phòng tắm trong phòng khi gặp hơi nóng lại biến thành trong suốt vậy.
Đây là do vị đại thần nào nghĩ ra thế!!
Nghĩ đến khuôn mặt dưới tóc dài mà mình mới nhìn thoáng qua, Warner âm thầm thở ra một hơi, là học viên bình thường ở ký túc xá đối diện.
Tuy rằng chỉ ngắn ngủi gặp gỡ hai lần nhưng dáng dấp của đối phương quá mức xuất sắc thật sự khiến người ta vừa nhìn đã có thể nhớ kỹ.
Không ngờ cuối cùng người phát hiện mình lại là học viên bình thường này.
Trong lòng Warner mang theo chút phức tạp, ở tình huống hai người không cùng nhau xuất hiện, anh thật sự không nghĩ ra làm sao cậu ta có thể gặp được anh và mang anh đến đây được.
Lẽ nào cậu ta chú ý anh đã lâu?
(Ly: ha hả, não bổ là bệnh, phải trị)
Đây là giải thích có thể xảy ra nhất mà Warner nghĩ được, nếu không âm thầm quan sát thì sao biết được anh bị rơi vào tay kẻ địch.
Cau mày, Warner cảm thấy hình như bản thân đã đoán được chuyện quan trọng gì đó, nếu không sao lại có người không biết quét võng mạc để mở cửa phòng.
Nhất định cậu ta thấy mình nên mới muốn tìm cớ bắt chuyện.
Từ nhỏ đến lớn bởi vì thân phận là vương tử nên người muốn lén lút tiếp cận với anh không ít, có lẽ cậu ta cũng muốn làm vương tử phi.
Nói cho cùng, là người bình thường, muốn một bước lên mây thì con đường này là con đường ngắn nhất.
Lúc Mạc Vấn lau tóc ra ngoài đã nhìn thấy cái người tên Warner được cậu cứu đang mở to đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt sững sờ nhìn chăn đệm.
Lẽ nào anh ta choáng váng do bị tiêm thuốc mê?
Cột chặt áo tắm trên người, Mạc Vấn đi tới, sờ sờ trán đối phương.
Không bị bệnh.
Một màn này cũng nhân tiện kéo hồn người nào đó trở về.
Warner lập tức treo lên khuôn mặt không chút biểu cảm thường ngày, hai mắt nhìn thẳng vào Mạc Vấn.
“Tỉnh rồi.” Mạc Vấn cũng nhìn thẳng anh, chậm rãi kéo kéo khóe môi, nói: “Ngày hôm qua anh bị bắt cóc? Tôi nhân cơ hội bọn họ không ở, trộm anh tới đây.”
Bớt đi một bước khinh công, Mạc Vấn đơn giản kể lại chuyện gì đã xảy ra.
Mạc Vấn thật sự không ngờ kẻ xui xẻo bị bắt cóc là cái người chưa bao giờ phản ứng với cậu này, lúc đó trời tối, cộng thêm tình hình nguy cấp thì ai quan tâm bộ dạng đối phương thế nào, cuối cùng vẫn chờ đến khi vào phòng, mở đèn thì cậu mới phát hiện.
Warner nghe Mạc Vấn kể lại, thỉnh thoảng tự hỏi một chút, đến khi cậu hoàn toàn nói xong, Warner mới sâu sắc nhìn Mạc Vấn một cái, mở miệng nói cảm ơn: “Cảm ơn hôm qua cậu đã không bỏ qua chuyện không liên quan đến mình, nếu cậu muốn cái gì thì có thể nói ra, tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”
Mạc Vấn chỉ mới đến đây một thời gian cho nên không biết thân phận thật sự của Warner, chẳng qua cậu đã có hộ khẩu, thẻ căn cước cũng có, giấy chứng nhận tư cách thì không thể giao cho người ngoài, nên trừ tiền bạc thì cậu cũng không có chuyện gì đặc biệt muốn cả.
Suy nghĩ một chút, Mạc Vấn quyết định cứ để Warner nợ mình một món nợ ân tình đi, nhỡ sau này cậu gặp phải phiền toái gì thì có thể nhờ vị cơ giáp sư có trình độ không tồi này giúp mình ngăn chặn một chút.
Nghĩ đến đó, Mạc Vấn nhếch môi cho Warner một nụ cười nhẹ, lắc lắc đầu đáp: “Không cần, bây giờ tôi không muốn gì cả, nếu anh vẫn còn băn khoăn thì có thể chờ đến khi tôi nghĩ ra lại đến tìm anh cũng không muộn.”
Trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Warner không ngừng chuyển động: Có ý gì?
Cậu ta muốn dùng cớ này đề thường xuyên đến tìm anh?
Trong lòng xuất hiện một chút không thích, Warner lại lập tức đè ép xuống.
Chuyện người trước mắt cứu anh là thật, còn chưa đến mức anh không thể chịu đựng nên cũng không nên tỏ thái độ quá kém.
Mạc Vấn là ai, tốt xấu gì cậu cũng từng lăn lộn trong thương trường nhiều năm, tuy tâm tình chán ghét bị Warner che giấu rất nhanh những vẫn bị cậu bắt được rõ ràng.
Trong lòng hiểu rõ, nụ cười trên mặt Mạc Vấn vẫn giữ nguyên không hề thay đổi, chẳng qua giọng điệu đã trở nên lạnh nhạt chút ít.
Cậu quyết định sửa lại suy nghĩ, nói với Warner: “Chợt nhớ bây giờ trên người tôi không có bao nhiêu tinh tệ, nếu anh tích trữ nhiều thì có thể dùng tiền tài làm quà cảm ơn.”
Tinh tệ?
Warner cẩn thận nhìn vẻ mặt Mạc Vấn, xác định đây không phải là kế tạm thời của cậu, mới gật gật đầu đồng ý: “Có điều hiện tại không tiện, sau khi trở về học viện tôi sẽ chuyển cho cậu, cậu để lại số tài khoản cho tôi đi.”
Có thể dùng tiền để giải quyết chuyện này thì không còn gì tốt hơn, Warner yên tâm, ghi nhớ số tài khoản của Mạc Vấn.
Mạc Vấn hơi khó chịu, tuy rằng cậu không phải loại người thi ân không cần báo đáp, nhưng cái cảm giác giúp người khác lại bị người đó xem là kẻ thừa cơ giở công phu sư tử ngoạm, thì đúng là rất đau “trứng”.
Vị này không chỉ mắt cao hơn đầu mà còn có chứng ảo tưởng bị hại.
Tới giường mình cầm lấy quần áo, Mạc Vấn xoay người vào phòng tắm, chuẩn bị tranh thủ thời gian trở về học viện.
Nhưng khi bước vào trong, Mạc Vấn bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, cậu không khỏi lùi ra ngoài, nhìn cửa phòng tắm.
Trong suốt!!!
Hai mắt Mạc Vấn trợn to, tuy rằng lúc này hơi nóng đã tản đi nhiều, mặt kính cũng dần trở nên mơ hồ, nhưng cậu có thể xác định lúc nãy cậu tắm rửa đã bị người nhìn thấy.
Mạc Vấn không khỏi quay đầu liếc nhìn Warner, lúc đầu ánh mắt của đối phương rất bình tĩnh, nhưng theo thời gian càng dài lại bắt đầu hơi né tránh cậu.
“…”
Phụ nữ ít ỏi chứng tỏ tổ hợp của một gia đình = đàn ông + phụ nữ = đàn ông + đàn ông.
Cậu muốn yên tĩnh một mình…
hết chương 15.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...