Chuyển ngữ: Linh nhtaj nhẽo
Vào cuối tháng, Tây Thành đón trận tuyết đầu mùa, tuyết rơi rất nhiều, cả thành phố phủ một màu trắng xóa, băng trên mái hiên đọng lại như những dải pha lê.
Sáng sớm Lâm Tiêu vừa dậy đã nhìn thấy một khoảng trắng xóa ngoài cửa sổ, tuyết trắng và sương mù như hòa trộn với nhau, người đi bộ trong hẻm không ngừng hối hả.
Đứng trước cửa sổ một lúc, LâmTiêu mở hết rèm cửa, mở một khe hở nhỏ, sau đó lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Vệ sinh xong, Lâm Tiêu nhét tất cả sách vở và đề thi vương vãi trên bàn vào cặp sách, lấy hai viên sôcôla từ hộp thiếc trên bàn, thời điểm cửa mở, Giang Yến phòng đối diện cũng bước ra với cặp sách trên lưng.
"Chào buổi sáng." Giang Yến đóng cửa, tiến lên một bước, tự nhiên cầm cặp sách của Lâm Tiêu cầm trong tay, "Đi thôi, đi ăn sáng."
Lâm Tiêu mỉm cười, nắm lấy cánh tay anh, "Được."
Quán cà phê Internet vào buổi sáng vắng lặng, từng hàng người nằm dài trước bàn máy tính ở sảnh, thỉnh thoảng có vài người thức suốt đêm đang ngáp dài để lấy lại tinh thần.
Trong quầy bar một người đang ngủ, một người đang chơi game, dường như chú ý tới động tĩnh của người đang đi xuống cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Giang Yến và Lâm Tiêu thì chào hỏi một tiếng, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi.
Lâm Tiêu đi theo Giang Yến ra khỏi cửa.
Cửa vừa mở, gió lạnh liền thổi tới, Lâm Tiêu nhanh chóng vùi mặt vào trong khăn quàng, lại đội mũ của áo lông vũ lên đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt, nói lớn: "Lạnh quá."
Trái ngược cô, Giang Yến chỉ khoác ngoài một áo lông vũ, cũng không có trang bị nào khác, cả mặt và ngần cổ đều hở trước gió lạnh.
Lâm Tiêu thấy thế thì cảm thấy ớn lạnh, thấp giọng hỏi: "Anh không có khăn quàng cổ sao?"
"Không có, anh không lạnh." Giang Yến nắm tay cô bỏ vào túi áo khoác, giọng nói dịu dàng, "Em muốn ăn gì?"
"Chúng ta đến nhà bà Lương ăn hoành thánh đi."
Bà Lương ban đầu giống với hai anh em Chu Minh và Chu Nguyệt, đều sống ở Hạnh Hoa hẻm.
Không lâu sau tai nạn của Chu Nguyệt, bà Lương mắc bệnh hiểm nghèo do tự trách bản thân quá mức và phải nằm viện hơn nửa tháng.
Ban đầu, các chú và dì trong hẻm muốn đợi bà Lương hồi phục sẽ quyên góp một số tiền để bà tới viện dưỡng lão, dù sao thì ở đó cũng có người chăm sóc cho bà, mặc dù hàng xóm rất tốt nhưng họ không thể ngày ngày để ý tới bà được.
Nhưng bà Lương không yên tâm anh em Chu Minh, đã từ chối lòng tốt của hàng xóm, vẫn quyết định ở lại hẻm.
Đến khi sức khỏe tốt hơn một chút, bà liền mở một quán hoành thánh nhỏ ở đầu ngõ, chủ yếu là để thuận tiện cho việc đón và chăm sóc Chu Nguyệt.
Những người trong ngõ hầu như ai cũng biết tâm tư của bà khi mở quán này, cản cũng không cản nổi, cũng chỉ có thể chú ý quan tâm nhiều hơn.
Nhưng hoành thánh của bà Lương đều được làm thủ công từ nhân đến vỏ bánh, nhân nhiều, vỏ mỏng, mùi vị tinh tế, mỗi suất đều rất nhiều, quán mở cũng lâu nên thu hút rất nhiều khách quen.
Lúc Giang Yến và Lâm Tiêu đi tới, trước quầy hàng đã có không ít người.
Trong thời gian này, thời tiết lạnh, công việc kinh doanh tốt hơn trước, các cô dì trong hẻm sợ bà Lương một mình làm hết, nên khi rảnh sẽ đến phụ giúp bà.
Lâm Tiêu và Giang Yến sớm đã quen biết với những người lớn trong hẻm, bình thường gặp nhau đều chào hỏi một tiếng.
"Dì Hà." Lâm Tiêu mỉm cười nói với bóng dáng bận rộn trước quầy hàng: "Cháu muốn hai phần hoành thánh canh gà, phiền dì rồi ạ."
“Ây da” Hà Hỉ Linh nhận ra Lâm Tiêu và Giang Yến, đặt cái nồi trong tay xuống, "Hai cháu đến sao không nói trước với dì một tiếng để dì làm trước cho."
"Không sao, hôm nay còn sớm, chúng cháu không vội." Lâm Tiêu chỉ vào chiếc bàn trống phía sau, "Chúng cháu qua đó ngồi trước, làm phiền dì ạ."
"Ai da, không phiền, không phiền, hai đứa qua ngồi đi, dì làm cho hai đứa luôn đây."
"Vâng, cảm ơn dì."
Lâm Tiêu kéo Giang Yến ngồi vào bên trong.
Một lúc sau, Hà Hỉ Linh mang hai phần hoành thánh mới nấu đến, mỉm cười nói: "Đến rồi đây, hai cháu ăn trước đi."
Nói chuyện được vài câu, bà Lương đưa Chu Nguyệt đi học trở về, nhìn thấy Lâm Tiêu và Giang Yến, cũng qua nói chuyện vài câu.
Cuối cùng, có khách đến, hai vị trưởng lão đều cười đi ra.
Lâm Tiêu nhận thìa canh Giang Yến đưa, nhìn bóng dáng trước quầy hàng, xúc động nói: "Bây giờ xem ra mọi thứ đang tiến triển theo hướng tốt."
Nghĩ đến ngày Chu Nguyệt xảy ra chuyện, ai ai trong Hạnh Hoa hẻm đều có vẻ rất lo lắng, không ai nghĩ tới có thể có ngày hôm nay.
"Tất cả những điều này là nhờ anh, bạn học Giang." Lâm Tiêu vớt trứng luộc mềm trong bát lên, thả vào bát của Giang Yến, "Thưởng cho anh nè."
Giang Yến ngước mắt lên liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Liên quan gì đến anh, nếu không có anh, sẽ có những người khác mà."
Anh dừng một chút, vớt quả trứng mà Lâm Tiêu vừa cho anh, đặt lại vào bát của cô, "Đừng cho anh, anh cũng không thích lắm."
Lâm Tiêu mím khóe miệng, như thể đã bị nhận ra là cố ý, mạnh mẽ nói: "Bạn trai, anh không có trái tim."
Giang Yến mỉm cười, múc một viên hoành thánh nhỏ trong suốt, đưa lên môi, tràn đầy nhiệt tình, "Đương nhiên là anh không có tim."
Thìa canh trắng sứ đặt bên cạnh đôi môi đỏ, sự chênh lệch màu sắc rõ ràng, hoành thánh bị cắn vào, súp bị nhuộm màu trên vạt môi, óng ánh.
Giang Yến đặt thìa canh xuống, nhai ba hai lần rồi nuốt, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô, chậm rãi mở miệng, từng chữ rất rõ ràng.
"Trái tim của anh không phải đã cho em rồi sao."
Bữa sáng tốn khá nhiều thời gian, Lâm Tiêu và Giang Yến bước nhanh đến trường, đến khi tới trước cổng thì cổng đã đóng rồi.
Hắc nhân Lý Khôn đang cầm sổ, đứng ở cổng, chắp tay sau lưng, trước mặt ông đã có mấy học sinh đi muộn đang đứng.
Thoáng thấy Giang Yến và Lâm Tiêu dừng lại cách đó không xa, ông ho nhẹ, sau khi ủ được vài giây, ông gầm lên: "Sao hai người vẫn đứng ở đó? Tưởng tôi mù không nhìn thấy chắc? "
Lâm Tiêu có chút khó hiểu, "Con người Hắc nhân này sao mỗi ngày mở miệng đều nói to như vậy nhỉ, em cảm thấy ông vừa mở miệng, mấy dặm xung quanh đều nghe thấy."
Giang Yến cười nói: "Có lẽ kiếp trước ông ấy là cái tù và."
Cuối cùng, nhóm người đến muộn tự nhiên nhận một trận giáo huấn và bị bắt viết bản kiểm điểm 800 từ.
Trong quá trình huấn luyện, Lý Khôn một mình đưa Giang Yến đi, "Đây là Giang Yến năm nay học năm ba, là đàn anh của mấy cậu, bản kiểm điểm của cậu ta mấy năm nay cũng có thể đóng thành sách được rồi"
"Hì hì." Một số người xung quanh không nhịn được bật cười.
Giang Yến liếc mắt nhìn, thiếu niên cười thành tiếng đột nhiên mím môi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trùm trường vẫn là trùm trường, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì không còn một tiếng động.
Lâm Tiêu đang đứng ở một bên, không nhịn được bật cười.
Lý Khôn liếc nhìn Lâm Tiêu đang cười tủm tỉm, cầm sổ chỉ vào cô, nói: "Em còn biết cười à, còn không biết quản cậu ta!"
Ôi vãi?
Lâm Tiêu sững sờ trước thao tác của Lý Khôn.
Những người khác thậm chí còn có biểu hiện "không thể diễn tả được" và "Mẹ ơi, con đã hiểu thật rồi.".
Lý Khôn dường như cũng cảm thấy có gì đó không đúng, vẫy vẫy tay, sắc bén nói: "Giải tán đi, giải tán hết đi, buổi trưa sau khi tan học thì đến văn phòng nộp lại bản kiểm điểm cho thầy."
Mọi người lập tức giải tán.
Lý Khôn đi vào phòng an ninh ở bên cạnh, chắp tay sau lưng.
Lâm Tiêu nhìn Giang Yến vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy có chút buồn cười, "Hắc nhân vừa rồi có phải nói cái gì khủng khiếp lắm không?"
Quả nhiên, hai người vẫn chưa bước vào lớp, diễn đàn trường đã có cập nhật mới cho bài viết [Trùm trường yêu thầm].
- Người qua đường A: Mẹ kiếp! Búa tạ đây!! Có ai nhiều búa hơn tôi không!!
Chỉ trong vòng vài phút, hàng loạt bình luận tìm kiếm khoa học đại chúng đã tràn ngập.
- Người qua đường A: Chờ tôi chút, tôi cũng sốc, để tôi sắp xếp lại đã.
- Người qua đường B: Được rồi [ngoan ngoãn.jpg ]
- Người qua đường A: Đầu tiên tôi xin nói rõ tôi là học sinh năm hai.
Tôi đã theo dõi bài đăng này từ năm ngoái.
Nếu bạn không tin thì hãy nhìn vào hậu tố sau biệt danh của tôi.
Tôi đã là một fan cứng rồi ...cần búa có búa, mọi người có tin không.
- Người qua đường A: Sáng nay tôi và em gái trên đường đến trường vì tuyết rơi nhiều nên tới muộn một chút, rồi bị lý Khôn bắt ở cổng trường, sau đó trùm trường và Lâm Tiêu không biết vì sao cũng đến muộn, dù sao thì mấy người chúng tôi cũng đến muộn rồi, Lý Khôn vừa nhìn thấy đã giáo huấn, sau đó đột nhiên kéo trùm trường vào, nói gì mà trùm trường mấy năm nay bản kiểm điểm có thể đóng thành sách được rồi.
- Người qua đường A: Sau đó liền buồn cười không phải sao! Liền cười ra, trong đó có một nam sinh hình như cười quá lớn, bị trùm trường nghe thấy, trùm trường quay đầu lại không biết đó là lời cảnh báo hay gì, dù sao thì cũng chỉ nhìn cậu ta một cái!! Sau đó! Lâm Tiêu cũng đang cười!!
- Người qua đường A: Các bạn thân mến! Trọng điểm đến rồi!
- Người qua đường A: Sau khi Lý Khôn nhìn thấy Lâm Tiêu cười! ! Trực tiếp nói một câu: “Em còn biết cười à, còn không biết quản cậu ta!”
- Người qua đường : ĐM!!Các bạn đây không phải búa tạ sao?!!
Ngay khi bài đăng được cập nhật, liền đổ ra một làn sóng bình luận.
- Các chị em dùng tên thật đi.
- Thật ra, em nghĩ có bị búa hay không không quan trọng, em đã nghe các bạn học lớp 18 nói rằng hai người họ đã ở bên nhau trong một thời gian dài, chỉ là có chút khiêm tốn mà thôi.
- Hả??? Chị em hay bạn có hiểu nhầm gì với hai từ khiêm tốn à?
- Búa chết rồi.
- Nhưng nhà trường không quản yêu sớm sao? Còn ngang nhiên thừa nhận??
- Tôi nghĩ cũng không cần quản a, các cậu không biết sao, năm nay trùm trường tham gia giải vật lý, rất có khả năng sẽ được tuyển thẳng, bạn cùng bàn Lâm cũng luôn nằm trong top đầu, hai người này yêu nhau căn bản không có ảnh hưởng gì, thậm chí trong mắt thầy cô đoán chừng còn là cặp đôi được ông trời tác hợp đấy.
- Học giỏi thì khác biệt liền.
- Mấy năm trước XQL bị Hắc nhân bắt chia tay vì học kém [cười]
- Không hẳn thế, cũng không phải học giỏi là được, khóa trước năm ba không phải cũng có một đôi học bá sao, cuối cùng vẫn bị công khai xử tử sao?
- Vậy đúng là tự mình làm tốt là được! Trước kỳ thi đại học bên nữ đi kiểm tra sức khỏe thì phát hiện mình mang thai, vấn đề này tồi tệ hơn nhiều so với yêu sớm.
- Nói rõ nha, tôi ở lớp 18, là bạn cùng lớp của trùm trường và Lâm Tiêu.
Tôi tiết lộ một chuyện nhé.
Bọn họ và XQL thực sự không giống nhau, cũng rất khiêm tốn, bình thường trong phòng học cũng không có động tác thân mật gì, điều quan trọng nhất là, bạn Lâm học vật lý không tốt, trùm trường ngày ngày bắt cậu ấy học, hai người thực sự yêu nhau, cùng nhau nỗ lực mỗi ngày.
- Trời ơi, tôi ghen tị quá đi.
- Đây là tình yêu thần tiên gì vậy?
- Câu chốt nha, hai người họ quả thật đang yêu nhau, búa của các cậu cũng đều là thật, chỉ là đừng diễn giải quá đáng, cũng đừng liên quan đến chủ lầu, tôi khuyên chủ lầu vẫn nên xóa bài đi.
- Chủ lầu?? Ồ, đúng rồi, không phải bài đăng này đã sôi sục trong một thời gian dài sao?
- Hình như sau khi đăng bài chủ lầu không xuất hiện nữa.
- Chủ lầu! Gọi cho chủ lầu!
Sau khi lén lút xem qua tất cả các bình luận, chủ lầu được gọi tên cất điện thoại với lương tâm cắn rứt.
Sau khi suy nghĩ lại, Lâm Tiêu sờ sờ cánh tay Giang Yến, nghiêng đầu qua, thấp giọng nói: "Cái đó, anh có muốn xóa bài đăng trên diễn đàn không?"
Nói thật, Lâm Tiêu thật sự rất muốn bí mật xóa bài khi thấy càng ngày càng nhiều bình luận, nhưng hiện tại vấn đề là ở góc nhìn của Giang Yến, anh biết tất cả chân tướng, chính là Lâm Tiêu cho rằng anh là đăng bài.
Lâm Tiêu sợ nếu cô tự mình xóa bài thì không biết mình có bị lộ gì không, nếu Giang Yến biết bài là do cô đăng, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.
Cho nên sau khi suy nghĩ lại, Lâm Tiêu cảm thấy nên hỏi anh trước, chỉ cần anh đồng ý, cô sẽ lập tức xóa bài.
Đó là con đường đúng đắn duy nhất.
Nhưng điều mà Lâm Tiêu không ngờ tới là chuyện này đã phát triển theo hướng mà cô không ngờ tới.
"Hả?" Giang Yến hạ mắt nhìn cô, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, "Sao đột nhiên em lại muốn anh xóa bài?"
"Em vừa vào diễn đàn, trong đó bình luận đã chất cao như núi rồi, và còn có rất nhiều bạn trong lớp, hơn nữa chuyện sang nay gặp Hắc nhân cũng được đưa vào, mọi người đều đang nói đến chuyện yêu sớm, em cảm thấy ảnh hưởng không tốt lắm."
Giang Yến thở dài, giọng điệu cố ý kéo dài, nhẹ giọng nói: "Vậy anh sẽ suy nghĩ."
"Anh phải suy nghĩ cái gì, nếu anh muốn xóa thì em sẽ xóa ngay" Lâm Tiêu dừng một chút, nhanh chóng phản ứng: "Không phải, không thể xóa ngay được."
Giang Yến cong khóe môi, thản nhiên nói: "Em thực sự cảm thấy anh có thể xóa ngay được sao?"
“ ”Lâm Tiêu hoảng sợ, bất giác nuốt nước miếng, thận trọng nói: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Còn có thể có ý gì?" Giang Yến không khỏi muốn cười, dùng đầu lưỡi liếm liếm hai má, vô cảm nói: "Không chính là cảm thấy bài là em”
Anh cố ý dừng lại.
Lâm Tiêu cảm thấy trái tim mình như bị bóp trong tay anh, lông mày vô thức cau lại, trong mắt có sự hoảng loạn không thể che giấu.
Giang Yến nhìn cô căng thẳng như vậy, muốn cười nhưng không dám cười, mím khóe môi dưới, lại cử động hai má, mới nén được cười, nói tiếp: "Anh chính là cảm thấy bài đăng này là kỷ niệm tình yêu anh và em, cảm thấy rất ý nghĩa, không muốn tùy tiện xóa đi như vậy."
Nghe vậy, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, không muốn nói gì, gật đầu đồng ý: "Cũng đúng, bài đó thật sự có ý nghĩa, nếu không muốn xóa thì đừng xóa." "
"Ừm." Giang Yến mím môi, nhìn đi chỗ khác.
Ngay từ đầu Lâm Tiêu đã cảm thấy anh có gì đó không đúng, giờ phút này lại càng cảm thấy không đúng, không nhịn được hỏi: "Hôm nay anh luôn cười gì vậy?"
"Không có gì."
Giang Yến lắc đầu, sau vài giây, không biết chọc vào điểm gì, không nhịn được cười.
Lâm Tiêu muốn hỏi anh đang cười cái gì, nhưng Giang Yến hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Anh giống như bị hố trong một bộ phim hài, cả người nằm bò trên bàn cười không ngừng, dường như muốn cười bù cho mười năm không được cười.
Hồ Hàng Hàng vừa mới từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Giang Yến đang cười đến run hết hai vai, sững sờ, lẩm bẩm: "Anh trai tôi cười thành như vậy, e không phải là tối qua lên phòng tầng ba đấy chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...