Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi


Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 
Giang Yến mới đi huấn luyện hai ngày, Lâm Tiêu vẫn cảm thấy có chút không quen, cuộc sống của hai người đột nhiên trở thành một người.
Ban ngày nhìn nửa bàn bên cạnh trống trơn, ban đêm nhìn cửa phòng đối diện đóng, cô cảm thấy có chút cô đơn không thể giải thích được.
Thậm chí còn có chút nhớ lại những ngày Giang Yến dạy kèm cho cô, so với hiện tại, chri có một mình, khoảng thời gian dạy kèm mà cô điên cuồng muốn thoát khỏi dường như không quá khó khăn nữa.
Cứ như thế một tuần trôi qua.
Cuối tuần, Lâm Tiêu bị Mạnh Hân kéo đến thư viện ở trung tâm thành phố để mua tài liệu.
Sau khi bước vào năm thứ ba trung học, Mạnh Hân đã thay đổi về quan điểm học tập, từ lười nhác trở nên chăm chỉ, trong mấy lần thi tháng, cô đều đạt vị trí top 10 toàn khóa.
Mạnh Hân không bị học lệch nên điểm sáu môn của cô khá đều nhau.
Hồi năm hai trung học, Mạnh Hân không tập trung học tập lắm nên thành tích luôn nằm trong top 100 toàn khối.
Không lên cũng không xuống.
Bây giờ đặt tâm trí vào nó, thành thích đều đặn tăng lên.
Ngược lại, trong mấy lần thi tháng thành tích của Lâm Tiêu không ổn định lắm, lúc cao lúc thấp, lần thấp nhất chỉ nằm trong top 20 toàn khối.
Về vấn đề này, thầy Dư cũng gặp riêng cô vài lần, hỏi xem có vấn đề gì ở phương diện khác không.
Phương diện khác này, đương nhiên có liên quan đến Giang Yến.
"Thầy Dư của các cậu thật tốt." Cuối tuần thư viện rất đông, Mạnh Hân và Lâm Tiêu quanh quẩn ở khu tài liệu, chỗ này còn khá yên tĩnh, nói chuyện cũng không làm ồn đến người khác.
Mạnh Hân cầm lấy một quyển bách khoa toàn thư môn hóa học, thản nhiên lật xem, "Nếu đổi lại là thầy Dương lớp tớ, chắc chắn sẽ bị bắt chia tay."
Nghe vậy, Lâm Tiêu nhẹ thở dài: "Nói thật, thầy Dư quả thật rất tốt, chỉ là hay nghĩ nhiều, mỗi lần thầy tìm tớ nói chuyện, câu đầu tiên là hỏi tớ và Giang Yến dạo này thế nào."
"Làm tớ nghĩ không phải là gặp giáo viên chủ nhiệm mà là gặp phụ huynh."
Mạnh Hân không kìm được cười, đặt quyển sách trong tay xuống, có chút kinh ngạc nhưng cũng coi đó là điều hiển nhiên, "Thử nghĩ mà xem, thông thường, vấn đề đầu tiên của yêu sớm là thành tích giảm, hiện tại thành tích của cậu không ổn định, đương nhiên thầy Dư lo lắng cậu và Giang Yến có vấn đề rồi."
Lâm Tiêu bất lực nhún vai.
Mạnh Hân mỉm cười nói tiếp: "Dù sao trong mắt thầy Dư, Giang Yến là người có cơ hội dành trạng nguyên, còn cậu là người có cơ hội thi vào đại học Thanh, hai người đối với thầy đều rất quan trọng, thầy Dư đương nhiên sẽ để tâm rồi"

"Tớ biết thầy quan tâm bọn tớ." Lâm Tiêu dựa vào giá sách bên cạnh, "Nhưng Giang Yến có thể sẽ không thi Đại học."
"Hả?" Mạnh Hân nhanh chóng phản ứng lại: "Cậu ấy chuẩn bị được tuyển thẳng phải không?"
Lâm Tiêu gật đầu: "Hẳn là như vậy, anh ấy và Quan Triệt đều muốn theo con đường tuyển thẳng của Đại học Thanh, nếu có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi lần này, thì vấn đề tuyển thẳng sẽ được quyết định.

"
Mạnh Hân nhẹ thở dài, cảm khái nói: " Thế giới của học thần, cặn bã chúng ta không hiểu.

"
"Vậy cậu thì sao?" Lâm Tiêu nhìn cô, "Cậu muốn thi vào đâu chưa?"
Lâm Tiêu và Mạnh Hân quen biết nhau nhiều năm như vậy, luôn học cùng một trường từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, chưa bao giờ tách rời.
Nhưng bây giờ đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sự khác biệt về điểm số có thể là khoảng cách của một thành phố.
Đây là vấn đề thực tế nhất trước mắt.
"Tớ á." Mạnh Hân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thầy Dương muốn tớ thi vào Đại học Thanh, nhưng tớ không muốn, tớ muốn học y, có lẽ sẽ thi vào Đại học Y ở thủ đô."
Lâm Tiêu thực sự không nghĩ tới Mạnh Hân sẽ học y.
"Hơn nữa tớ cũng xem bản đồ rồi, Đại học Y và Đại học Thanh cách nhau không xa." Nói xong, Mạnh Hân thản nhiên hỏi: "Còn cậu thì sao, cậu đã nghĩ đến việc học cái gì chưa?"
Lâm Tiêu lắc đầu thở dài: "Chưa nghĩ kỹ."
"Vậy hay là đi học y với tớ." Mạnh Hân mỉm cười nói.
Lâm Tiêu vô cảm nhìn cô: "Khuyên người ta học y, trời đánh sấm sét."
Thời gian huấn luyện nửa tháng không dài cũng không ngắn, khi kết thúc, Giang Yến vẫn có cảm giác mình vừa mới đến đây ngày hôm qua.
Theo thông lệ, vào ngày kết thúc khóa đào tạo, tất cả giáo viên và học sinh tham gia khóa đào tạo sẽ dùng bữa cùng nhau, có thể coi là một bữa tiệc cảm ơn nhỏ.

Giang Yến ngồi cùng bàn với năm người ở cùng ký túc xá, trong cùng một lớp còn có bốn nữ sinh.
Trong thời gian huấn luyện, điện thoại i và các vật dụng khác không liên quan đến trại huấn luyện đều phải giao lại cho giáo viên, trước giờ ăn cơm, mỗi người đều đi lấy điện thoại của mình.
Trên bàn mọi người đều thêm bạn bè, trao đổi thông tin liên lạc.
Giang Yến và năm nam sinh trong cùng ký túc xá cùng thêm WeChat.
Phòng ký túc của Đại học Y được thiết kế cho sáu người, lúc mới đến, mọi người đều bị thu điện thoại, nên sáu người chỉ đơn giản giới thiệu tên và trường đang học.
Ngoại trừ Giang Yến là ở trường THPT số 10, trong năm người khác thì có ba người ở trường THPT số 7, một người ở trường THPT số 5 và một người ở trường THPT số 1.
Tình bạn giữa nam sinh rất dễ xây dựng.
Sau khi thêm bạn bè, nam sinh trường THPT số 5 khoác vai Giang Yến, "Nghiêm túc mà nói, Giang Yến, anh là học bá đẹp nhất mà em từng gặp."
Giang Yến dựa lưng vào ghế, cười nhẹ: "Đừng, tôi không phải gay."
"Anh cút đi, em cũng không phải gay."
Nam sinh trường THPT số 5 tên là Dư Hàng Hàng, với Hồ Hàng Hàng chỉ khác một chữ, có lẽ con người bị thu hút bởi những thứ quen thuộc trong một môi trường xa lạ, nên trong năm người, Giang Yến là người gần gũi với cậu ấy hơn, hai người có gì nói đó.
Không khí trên bàn bỗng trở nên sôi nổi.
Bốn cô gái ban đầu có chút dè dặt, dần dần trở nên thoải mái hơn.
Năm chàng trai chủ động trao đổi thông tin liên lạc với các cô gái, Dư Hàng Hàng đá Giang Yến dưới gầm bàn, người không làm gì cả, "Anh, anh không kết bạn sao?"
"Không." Giang Yến nói: "Bạn gái tôi quản rất chặt.

"
"Chết tiệt." Dư Hàng Hàng không khỏi phàn nàn: "Đợi lúc về, em nhất định tìm cơ hội xem rốt cuộc một cô gái như thế nào, có thể thu thập một đại thần như anh "
Những người có thể đến đây tham gia huấn luyện đều có thực lực và khả năng nhất định nên mọi người đều bình đẳng, không ai hơn ai.
Nhưng ngày đầu tiên huấn luyện, Giang Yến đã phá vỡ định nghĩa học bá của nhóm người này.

Dư Hàng Hàng vẫn còn nhớ lúc đó là lớp của huấn luyện viên Quách Văn.
Nói về Quách Văn, những người khác có thể không biết, nhưng nhóm người bọn họ chắc chắn là nghe nhiều nên quen.
Quách Văn được tiến cử vào lớp thiếu niên của Đại học Thanh ở tuổi 13, sau đó anh gia nhập đội tuyển quốc gia và dẫn dắt đội giành được nhiều giải thưởng, nhiều kỷ lục mà anh lập khi tham gia cuộc thi cho đến nay vẫn chưa bao giờ bị phá vỡ.
Anh trở thành huấn luyện viên đội tuyển quốc gia ở tuổi 30, không có học trò nào anh huấn luyện không giành được giải thưởng, tuy nhiên năm nay Quách Văn tạm thời huấn luyện tuyến hai vì vấn đề thể chất.
Không ai ngờ rằng Quách Văn sẽ đến huấn luyện bọn họ, cho nên khi nhìn thấy anh trong lớp, đám người đều sững sờ.
Quách Văn là thần tượng của Dư Hàng Hàng, là mục tiêu mà anh đang phấn đấu, vì vậy anh lập tức kéo cánh tay Giang Yến và hào hứng nói: "Ôi vãi, vãi, anh véo em một cái đi, đây không phải sự thật, mẹ nó đây là huấn luyện viên Quách sống sao?"
Giang Yến kéo ống tay áo khoác sắp bị kéo ra khỏi tay, nhẹ giọng nói: "Không sống, chẳng lẽ là chết sao?"
Trong lúc kinh ngạc, Quách Văn đã tự giới thiệu bản thân, mọi người từ từ khôi phục lại sự hoài nghi lúc ban đầu.
Tiết học đầu tiên là tiết kiểm tra.
Tất cả đề bài là Quách Văn ra, độ khó đơn giản là, Dư Hàng Hàng vẫn nhớ lúc nộp bài, hầu hết mọi người trong lớp đều để trống câu hỏi cuối cùng về trọng lực.
Cho nên hắn cũng không quá coi trọng, ước chừng tất cả mọi người đều có trình độ như nhau.
Kết quả kiểm tra được công bố vào tối hôm đó.
Tỷ lệ đỗ là 90%, nhưng tỷ lệ điểm cao rất thấp, chỉ có 40% người đạt trên 85 điểm.
Tuy nhiên, điều gây sốc là trong số 40% điểm cao, có một người được điểm tuyệt đối.
Người này chính là Giang Yến.
Trong số 35 người có mặt trong lớp, chỉ có một người giải được câu cuối cùng, hơn nữa còn dùng hai cách giải khác nhau.
Dư Hàng Hàng nghĩ điều này đơn giản là tuyệt.
Sau giờ học anh còn nói đùa với Giang Yến, nói anh hiện tại đã có thêm một thần tượng.
"Lúc đầu em còn nghĩ tên này thật sự không có gì nổi bật, trông tầm thường" Dư Hàng Hàng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Giang Yến rồi dừng lại, "Được rồi, khuôn mặt này trông không tầm thường lắm."
"Dù sao, lúc mới bắt đầu, em nghĩ những người có vẻ ngoài đẹp thì chỉ được cái mã thôi, không có bản lĩnh thực sự.

Anh em không chỉ làm mới nhận thức của em về học bá, mà còn làm mới nhận thức của em về những người đẹp trai.

"

"Anh Yến, em kính anh." Dư Hàng Hàng cầm cốc nước trái cây trước mặt lên, "Chúc anh khởi đầu thành công trong cuộc thi sắp tới! Giành vị trí thứ nhất! "
"Cảm ơn." Giang Yến cầm ly sờ sờ vành cốc, trầm giọng nói: "Thi tốt, hẹn gặp ở Thanh đại"
Nghe vậy, Dư Hàng Hàng đặt cốc trong tay xuống, ôm một cánh tay Giang Yến, tựa đầu vào vai anh, " Hu hu hu hu anh Yến, em không thể xa anh được, sau khi về sẽ không có ai lay giường gọi em dậy, cũng không có ai chỉ dẫn cho em, anh, em không thể xa anh được a!"
Dù thế nào đi nữa, trong cuộc sống không có bữa tiệc nào không tàn.
Sau khi ăn xong, tất cả học sinh trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến trở về, xe buýt đón đã dừng lại ở cổng trường.
Trước khi đi, Giang Yến bị Dư Hàng Hàng ngăn lại, yêu cầu anh ký tên: "Đây là bài thi em được điểm tuyệt đối đầu tiên trong đợt huấn luyện, anh, anh ký cho em một chữ, cho em chút may mắn đi."
Giang Yến cười bất lực, đành phải cầm bút ký tên vào chỗ trống mà cậu ta chỉ định, "Được rồi chứ."
"Được rồi, được rồi." Dư Hàng Hàng đặt tờ giấy kiểm tra vào túi rất trịnh trọng, sau đó nhét cho Giang Yến một quyển sổ, "Em đi đây, anh trai."
Giang Yến cầm quyển sổ, ngẩng đầu nhìn lên vẫy vẫy tay với cậu.
Bóng dáng của người thanh niên dần dần xa, Giang Yến cũng lên xe buýt trở về.
Trong xe, Giang Yến nhận được tin nhắn WeChat từ Dư Hàng Hàng.
- Dư Hàng Hàng: Anh, quyển sổ là quà tặng bạn gái anh, em đoán cô ấy sẽ cần nó.
- Dư Hàng Hàng: Đừng cảm ơn em, cũng đừng yêu em, không có kết quả.
Giang Yến: " "
Mùa đông trời tối rất nhanh, mới hơn sáu giờ, trời đã tối đen, gió thổi qua các con hẻm.
Giang Yến không nói cho Lâm Tiêu biết ngày về, nhưng Quan Triệt đã dự đoán trước thời gian, gửi tin nhắn cho anh, hỏi thăm tình hình.
- Quan Triệt: Huấn luyện kết thúc rồi phải không? Khi nào trở về, cần bố tôi đến đón cậu không?
Khi Giang Yến nhìn thấy tin nhắn này, anh đã ở cửa quán cà phê Internet, cũng không trả lời tin nhắn, cất điện thoại, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Quan Triệt nhìn thấy anh, khẽ nhíu mày, "Cậu trở về sớm như vậy? Bố tôi còn nói sẽ đi đón cậu."
"Nhà trường sắp xếp xe." Giang Yến đặt vali vào góc, cởi áo khoác rồi treo lên ghế, thản nhiên hỏi: "Thế nào rồi?"
"Cái gì mà thế nào rồi?" Quan Triệt cười cười, cố ý hỏi: "Cậu hỏi tôi thế nào rồi, hay hỏi quán thế nào rồi?"
Giang Yến vô cảm nhìn anh, "Tôi hỏi bạn gái của tôi"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận