Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi


Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 
Những lời Quan Triệt nói tối hôm đó, Lâm Tiêu cũng không nhắc với Giang Yến, chỉ là những lúc Giang Yến có thời gian dạy kèm cho cô, cô càng chăm chỉ và tập trung hơn.
Cuộc sống năm ba trung học thật căng thẳng mà cũng nhạt nhẽo, ngày này qua ngày khác, như paste, có lúc đột nhiên tỉnh dậy trong lớp, thậm chí còn có cảm giác có chút mờ mịt.
Đồng hồ đếm ngược trong góc tường càng ngày càng giảm, đèn trong phòng học bật càng ngày càng muộn, khoảng cách giữa ngày và đêm càng ngày càng dài.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần.
Cuối tháng mười một, Giang Yến chuẩn bị đến trường đại học Y tham gia trại huấn luyện, đêm trước khi khởi hành, bảy người bọn họ ăn tối tại quán nhà chú Trần bên ngoài trường học.
"Anh Yến, đến đây, anh ăn nhiều một chút ."Món ăn vừa được đưa lên, Hồ Hàng Hàng đã gắp một miếng đùi gà thả vào bát Giang Yến, "Anh xem anh Triệt của chúng ta đi tập huấn nửa tháng, gầy đi 3 4 cân, em đoán đồ ăn ở Đại học Y cũng không khác đồ ăn ở Đại học Sư phạm là mấy."
Nói xong, Hồ Hàng Hàng liên tiếp gắp thêm mấy món nữa, bát anh nhanh chóng trở thành một ngọn núi nhỏ.
Quan Triệt kịp thời nắm lấy tay của Hồ Hàng Hàng, cười nói: "Căng tin của Đại học Y nổi tiếng đồ ăn ngon, anh Yến của cậu qua đó không cần chịu khổ, hơn nữa, cậu ta đi tập huấn, đâu phải đi du lịch, giảm cân cũng rất bình thường."
"Chậc, anh nói vậy, em cũng muốn tham gia một đợt huấn luyện." Hồ Hàng Hàng cúi đầu sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, "Không chừng em cũng có thể gầy một cách nhanh như tia chớp."
Hứa Nhất Xuyên cười nhạo, "Loại tập huấn như anh Yến và anh Triệt tôi cảm thấy không phù hợp với cậu, nếu cậu muốn gầy, thì tham gia trại hè giảm cân, đảm bảo gầy nhanh như chớp.

"
Khóe miệng Giang Yến cong lên, anh dùng đũa moi đùi gà dưới bát gắp sang bát của Lâm Tiêu, ngước mắt lên nhìn mọi người, "Ăn trước đi."
"Nào, ăn cơm, ăn cơm.", Hồ Hàng Hàng vừa mới nói chuyện giảm cân là người cầm đũa lên trước tiên, gắp một miếng thịt lợn om đầy màu sắc rồi nhét vào miệng, từ tận đáy lòng nói với vẻ xúc động: "Giảm cân hay gì đó để lần sau nói đi"
Mọi người: " "
Bởi vì hôm sau vẫn còn tiết học, Giang Yến cũng phải đi sớm để đến trường huấn luyện, sau khi ăn xong cũng không có hoạt động giải trí nào khác được sắp xếp.
Nhưng vẫn còn sớm, mấy người chỉ đơn giản là cùng nhau quay lại quán cà phê Internet.
Năm nay mùa đông ở Tây Thành đến khá sớm so với các năm trước, còn chưa đến tháng 12, dự báo thời tiết nói đã bắt đầu có tuyết rơi ở một số khu vực.

Nhiệt độ cũng ngày càng thấp hơn, gần như đóng băng.
Lâm Tiêu ngồi ở phòng Giang Yến, nghe dự báo trên TV nói về tuyết rơi một lần nữa, lại nhìn Giang Yến đang thu dọn hành lý, "Anh đã mang quần áo dày hơn chưa, xem ra mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi, đến lúc đó nhất định sẽ hạ nhiệt."
Giang Yến gấp chiếc áo len cuối cùng rồi bỏ vào khe hở ở góc vali, ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười: "Mang rồi."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Tiêu thu hồi ánh mắt, dự báo thời tiết đã kết thúc, giai điệu nhạc quen thuộc vang lên trong phòng.
Cô hạ mắt xuống suy nghĩ, hoàn toàn không tin lời anh nói, đứng dậy đi đến trước mặt anh, "Thôi, em vẫn nên kiểm tra một chút."
"Kiểm tra cái gì?" Giang Yến nửa ngồi xổm trên mặt đất, kéo khóa vali lên.
"Tất nhiên là kiểm tra anh thu dọn hành lý đã đủ chưa." Lâm Tiêu khoanh chân ngồi xuống đất, mở vali ra, lẩm bẩm: "Theo khái niệm của anh về quần áo dày trước kia, em cảm thấy anh nói mang quần áo dà có thể chỉ là mang thêm nhiều hơn 2 chiếc áo len."
Hai người bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, Lâm Tiêu biết mùa đông anh không thích mặc quần áo quá dày, thời điểm lạnh nhất thì cũng chỉ thêm chiếc áo len bên trong áo khoác mà thôi.
Mùa đông năm ngoái, dưới yêu cầu mãnh liệt của cô anh mới mặc thêm một chiếc áo lông vũ.
Cô có lý do để tin rằng hai người có quan niệm khác nhau về quần áo dày.
Chiếc vali dài mười inch, một nửa chứa quần áo và đồ dùng hàng ngày, nửa còn lại chứa đầy sách và đề thi, còn một ít giấy ghi chú..
Lâm Tiêu mở khóa kéo bên hông quần áo.
Quả nhiên, Giang Yến nói anh mang theo, nhưng trên thực tế, anh chỉ mang thêm hai chiếc áo len nữa.
Lâm Tiêu ngước mắt lên liếc nhìn anh, giọng điệu không tốt, "Bạn học Giang Yến, anh có cần em nhắc nhở anh quần áo dày là gì không?"
Giang Yến tự cảm thấy mình thiếu, cũng không nói gì.
"Anh vừa rồi không phải không nghe thấy dự báo thời tiết, nói sẽ giảm nhiệt mà anh còn không tin, lỡ như đến lúc đó bị cảm vì mặc ít áo thì khó chịu biết bao." Lâm Tiêu cúi đầu lấy từng bộ quần áo gập đặt lên giường, vẫn lẩm bẩm, "Không được, hay là chút nữa em ra ngoài mua cho anh hộp thuốc cảm.

"
Cô tiếp tục nói.

Giang Yến ngồi đối diện cô, nhìn động tác của cô, sự dịu dàng ẩn chứa trong mắt, môi mấp máy, anh nói: "Lâm Tiêu."
"Hả?"
Lâm Tiêu vô thức đáp lại, khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, đôi môi đã bị bao phủ, một hơi thở quen thuộc phả về phía cô.
Giang Yến không hôn sâu mà chỉ chạm vào khóe môi cô.
Giống như an ủi, lại giống như trấn an, cũng có thể là trân trọng.
"Nửa tháng tới chúng ta sẽ không thể gặp nhau, thậm chí còn không thể gọi điện thoại, em không định nói chuyện khác với anh sao?" Giang Yến dựa vào mép giường, rũ mắt nhìn cô, cười nói: "Anh không muốn mỗi lần nhớ em, trí nhớ chỉ có ba từ quần áo dày."
Lâm Tiêu lại lẩm bẩm gì đó.
Giang Yến không nghe rõ, nhưng anh biết không phải lời hay gì, chắc là đang mắng anh.
Sau khi hai người ở bên nhau, Giang Yến biết cô gái nhỏ có nhưng lúc bực mình cũng sẽ nói tục, mặc dù không thường xuyên, nhưng không có nghĩa là cô không nói.
Giang Yến cũng không vui khi nghe cô nói tục, anh cũng không thể nói rõ nguyên nhân, có thể là chủ nghĩa Sô vanh, dù sao hai người cũng đã ở bên nhau, căn bản không cho phép cô nói tục.
Lâm Tiêu cũng nghe lời anh, cố gắng không nói gì.
Nhưng cũng có những lúc không nhịn được, tỷ như lúc chơi game gặp phải đồng đội rác rưởi, Lâm Tiêu cơ bản sẽ nói vài câu.
Giang Yến lúc nghe thấy thì nhắc nhở, sau khi Lâm Tiêu nhận được tín hiệu, cô sẽ kiềm chế một chút, một lần hai lần thì cũng có lần bị lỡ miệng.
Một ngày cuối tuần trước, Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành đi công tác, Lâm Tiêu không về nhà mà ở quán cà phê Internet, làm đề xong, Lâm Tiêu, Mạnh Hân và Hồ Hàng Hàng cùng nhau lập đội chơi game, gặp phải một đội vì không lấy được vị trí mà họ mong muốn, lập tức treo máy.
Nếu chỉ là vấn đề ngoại tuyến và AFK, ai có thể biết rằng người này đang AFK trực tuyến, cả một buổi đều mắng mấy người họ và thỉnh thoảng tiết lộ vị trí của họ cho những người chơi khác.
Mạnh Hân và Hồ Hàng Hàng trực tiếp mở micro.
Ba người bọn họ lớn giọng mắng, bạn một câu tôi một câu, rất ồn ào.
Lâm Tiêu không nhịn được, mắng vài câu, không phải là ngôn ngữ thô tục, tất cả đều là lời nói rác rưởi trong game, nhưng cũng không tốt lắm.
Vừa khéo lúc đó Giang Yến có việc tìm cô, đứng ở trước cửa nghe hết cả quá trình, cuối cùng còn dành cho cô một tràng pháo tay chân thành.

Lâm Tiêu: " "
Cuối cùng, không chỉ thua trận, Lâm Tiêu còn được Giang Yến "giáo dục" một trận.
Sau đó, Lâm Tiêu đã học được một bài học, trước mặt bạn trai nếu muốn nói lời khó nghe thì sẽ chỉ lẩm bẩm mà thôi.
Không nói rõ ràng, người khác cũng không nghe rõ.
Nếu bị hỏi thì đánh chết cũng không nhận.
"Lại mắng anh?" Giang Yến nhíu mày thích thú.
Lâm Tiêu nghiêm túc nói: "Em không phải, em không có, anh đừng nói mò."
Giang Yến hiển nhiên không tin lời nói của cô, giơ tay lên vỗ trán cô, khịt khịt mũi: "Đừng tưởng rằng anh không biết em đang có ý nghĩ xấu gì trong đầu.

"
"Em có thể có ý nghĩ xấu gì chứ?" Lâm Tiêu bắt chéo chân, lòng bàn tay đặt ở bên trong đầu gối, nghiêng người về phía anh, mỉm cười nhìn anh, giọng nói mềm mại, "Muốn hôn anh, có tính là ý nghĩ xấu không?"
Giang Yến hạ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười, lông mi hơi nhướng lên.
"Tính không?" Lâm Tiêu khịt khịt mũi, âm thanh cuối cùng dường như có râu, trong lòng anh có chút nghẹn ngào.
Giang Yến luôn nhìn cô, không nói, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Lâm Tiêu không quan tâm câu trả lời của anh là gì.

Cô nghiêng người về phía trước, hơi xa tầm với, với tay lên đầu gối, nắm lấy cổ áo anh và đẩy người đàn ông về phía trước một cách độc đoán.
Đôi môi mềm mại phủ lên.
Khi hai người sắp chạm vào nhau, Giang Yến cuối cùng cũng không kìm được, giơ tay giữ gáy của cô, cúi đầu hôn xuống.
Trong sự quấn quýt ấm áp, Lâm Tiêu nghe thấy giọng nói mơ hồ và trầm thấp của anh.
"Nghĩ không tính, hôn rồi mới tính."
Trường đại học Y có hai cơ sở cũ và mới.

Khuôn viên cũ nằm ở trung tâm thành phố, bốn phía của trường được mở ra bốn hướng phồn hoa, khuôn viên mới ở ngoại ô thành phố, bao quanh là các tòa nhà cao tầng, ga tàu điện ngầm vẫn đang được xây dựng, tuyến giao thông đơn lẻ, dân cư thưa thớt.
Trại huấn luyện được sắp xếp trong khuôn viên mới xa xôi, tất cả học viên tự mình đi đến và sẽ được sắp xếp ôn tập sau đó.
Không có xe buýt hoặc tàu điện ngầm trực tiếp từ trường trung học số 10 đến khuôn viên mới của Đại học Y, phải mất gần ba giờ để chuyển sang ba xe buýt trên đường đi.
Ban đầu Giang Yến muốn đi taxi, nhưng bố mẹ của Quan Triệt đề nghị đưa anh đến đó.
Vốn dĩ đến trại huấn luyện cũng không phải chuyện gì to tát, Giang Yến sợ phiền phức, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối, nhưng lại bị Quan Triệt ngăn cản.
“Lần trước bố tôi đưa tôi đi tập huấn, thấy người nhà đều đưa con đến cổng, rất đông luôn, vì thế ông ấy muốn lúc nào cậu đi tập huấn, không thể để cậu đi một mình được." Quan Triệt khoác vai anh, lớn tiếng nói: "Người già có lòng tốt, cậu đừng từ chối nữa, dù sao thì tôi cũng đi cùng, không được thì để tôi lái xe, cậu và họ chỉ cần ngồi đó là được."
Giang Yến liếc mắt nhìn hắn, khịt khịt mũi nói: "Nếu cậu lái xe thì bỏ đi, tính mạng chỉ có một, tôi cũng rất trân quý."
Buổi sáng 6h xuất phát, bầu trời xám xịt, trên trời vẫn còn ánh trăng mờ.
Khi Lâm Tiêu nghe thấy động tĩnh thì từ trong phòng chạy ra ngoài, Giang Yến đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị mang theo hành lý xuống lầu.
"Giang Yến." Lâm Tiêu đứng ở cửa, giọng nói nhẹ nhàng như lúc vừa mới tỉnh dậy, "Chúc anh mọi thứ đều thuận lợi."
Giang Yến cong môi cười, đặt vali trong tay xuống, đi tới trước mặt cô, dặn dò: "Thời gian anh không có ở đây, có vấn đề gì thì tìm Quan Triệt nhé."
Anh dừng một chút, "Thôi đừng tìm cậu ta, có gì đợi anh về thì nói nhé."
Lâm Tiêu cười, bước lên phía trước ôm lấy anh: "Anh đừng lo lắng, em sẽ không có vấn đề gì đâu, anh đi huấn luyện thật tốt nhé.

"
"Ừm." Giang Yến giơ tay xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô, "Anh để cho em mấy đề thi tổng hợp, em nhớ làm.

"
“ ” Lâm Tiêu mím khóe miệng, "Em không thể có chút thời gian nghỉ ngơi nào sao?”
"Không nhiều, chỉ có mấy trang." Giang Yến dỗ dành cô: "Đợi em làm xong thì anh về rồi."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận