Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi


Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 
Tầng 3 của quán cà phê Internet có kết cấu theo lối kiến trúc cũ, ban đầu có sáu phòng, sau khi Giang Yến mua lại thì tìm người cải tạo gộp hai phòng thành một phòng, làm nơi ở của anh và Quan Triệt, còn hai phòng còn lại lúc đầu Giang Yến muốn cải tạo thành một phòng sách và một phòng chiếu phim nhỏ, sau đó vì vấn đề cấu trúc bên trong phòng nên không thành công.
Hồi mua tòa nhà 3 tầng này, Giang Yến đã tiêu 2/3 tiền tích kiệm, còn 1/3 thì dành cho việc tu sửa.
Đối với quyết định mua nhà của Giang Yến, là trưởng lão duy nhất mà anh vẫn còn liên lạc, bố mẹ Quan cũng không cấm cản, thậm chí trong thời gian cải tạo còn đưa ra rất nhiều ý kiến góp ý, nhưng khi biết anh muốn biến nơi này thành quán cà phê Internet, họ đã có ý kiến khác.
Dù sao trong mắt người lớn, quán cà phê Internet là nơi lãng phí thời gian và trì hoãn việc học, Giang Yến biết ý tốt của bố mẹ Quan, anh kiên nhẫn phân tích thị trường nơi này cho hai người.
Vị trí tòa nhà mà Giang Yến mua không quá nổi trội, nằm giữa hai con hẻm, bình thường sẽ không có ai nghĩ đến việc đến đây, nếu kinh doanh nhà hàng hoặc kinh doanh khác thì lượng khách hàng sẽ là một vấn đề lớn.
Ngoài ra, kinh doanh dịch vụ hoặc nhà hàng đối với Giang Yến mà nói tốn nhiều thời gian và công sức, khi mua nhà, anh chỉ muốn tái sử dụng, không muốn nơi này trở nên lãng phí, cũng cho mình một nơi ở thuận tiện.
Mở quán cà phê Internet là kế hoạch ưa thích nhất trong lòng Giang Yến.
Suy cho cùng lân cận khu này là trường học, từ tiểu học đến đại học, trường trung cấp nghề, cao đẳng nghề, thậm chí còn có các trường cho người lớn và người trung niên.
Trường nhiều học sinh nhiều, lượng khách cũng không ít.
Vậy là, bố mẹ Quan không nói gì thêm, thậm chí còn để Quan Triệt lấy tiền mở quán cà phê Internet này với Giang Yến.
Sau đó, quán cà phê Internet thuận lợi khai nghiệp, bạn bè Quan Triệt nhiều, lại biết cách truyền bá, rất nhanh quán cà phê Internet đã nối tiếng trong vùng.
Vẫn luôn kinh doanh đến bây giờ, mỗi ngày lượng khách đều rất nhiều.
Lúc mới bắt đầu kinh doanh, Quan Triệt đã hỏi Giang Yến nếu thất bại thì có hối hận không, Giang Yến không nhớ lúc đó mình đã trả lời như thế nào, dù sao đối với anh bây giờ, anh nhất định sẽ không hối hận.
Rốt cuộc, bạn gái sắp chuyển đến rồi.
Cuộc sống "sống thử" ngọt ngào cũng sắp bắt đầu.
Giang Yến chỉ cảm thấy cuộc sống hạnh phúc, cảm thấy hối hận ở đâu chứ.
Chiều hôm sau, Lâm Tiêu mới chuyển đến, sống trong một căn phòng trống đối diện phòng Giang Yến.
Căn phòng đó ban đầu Giang Yến định cải tạo thành phòng sách, nhưng vị trí của các bức tường không thích hợp để thay đổi, nên không làm gì nữa.
Trong phòng không có nhiều đồ đạc, một cái giường và một cái tủ, thêm một cái bàn học và một cái ghế, so với phòng của Giang Yến có TV, đèn sàn, sofa, tủ sách, v v thì căn bản không thể so sánh.
Nhưng cũng may giấy dán tường phòng này là do mẹ Quan chọn, dựa trên thẩm mỹ bình thường của một người phụ nữ chứ không phải của một thẳng nam.
Sau khi Lâm Tiêu chuyển đến, Giang Yến thuê công ty dọn dẹp căn phòng một cách triệt để, không bỏ sót một ngóc ngách nào.
Ngoài ra còn có một cây lan ở góc nhà, với những cành cây mảnh khảnh rủ xuống.
Lâm Tiêu không mang theo quá nhiều đồ, ngoại trừ quần áo bình thường và một số sản phẩm chăm sóc da, những đồ dùng vệ sinh cá nhân khác đều do Giang Yến chuẩn bị trước.
Chăn mền và gối cũng đều là đồ mới.
Lâm Tiêu rất hài lòng với căn phòng này, sau khi đi quanh phòng một vòng, cô mở hành lý ra, treo quần áo lên tủ.

Thu dọn xong, cô đặt vali vào tủ thấp bên cạnh, lấy một bộ quần áo sạch rồi đi vào phòng tắm.
Bốn phòng trên lầu đều có phòng tắm riêng, không gian cũng không lớn lắm, chỉ có vách ngăn đơn giản, ngăn cách khô ướt.
Lâm Tiêu không bận tâm lắm, nhanh chóng đi tắm rửa sạch bụi bặm và mệt mỏi.
Tối chủ nhật còn có giờ tự học, Lâm Tiêu nhìn quanh phòng, nhưng không tìm được máy sấy tóc, nên đành phải đi ra phía đối diện.
Cửa phòng Giang Yến không đóng, hoàn toàn mở, gió thổi qua cửa sổ đang mở, người thì đang ngồi trên sàn nhà, quay lưng về phía cửa, cúi đầu, không biết mình đang làm gì.
Lâm Tiêu gõ cửa, "Giang Yến."
"Ừm" Giang Yến nhìn lại cô, mỉm cười: "Dọn xong rồi"
"Cũng sắp xong rồi." Lâm Tiêu đi vào trong, cô vừa mới ra khỏi phòng tắm, trên dép vẫn còn nước, cô giẫm lên sàn nhà để lại dấu vết nông.
Giang Yến nhìn xuống cũng không quan tâm.
"Chỗ anh có máy sấy tóc không" Lâm Tiêu dừng lại trước mặt anh, trên người có mùi hương thoang thoảng của sữa tắm.
"Đợi xíu, anh lấy cho em."
Giang Yến đứng dậy khỏi mặt đất, bước vào phòng tắm, khi đi ra lần nữa, trong tay cầm máy sấy tóc màu đen, đi đến ghế sofa, cúi xuống cắm điện, ngước mắt lên nhìn Lâm Tiêu.
"Đến đây."
"Ồ." Lâm Tiêu đi tới, cởi giày, trực tiếp giẫm lên tấm chăn mềm mại bên dưới, "Vừa rồi anh ngồi trên sàn nhà làm gì vậy?"
Trước khi bước vào, Lâm Tiêu nghĩ rằng Giang Yến đang ngồi trên mặt đất đang làm gì đó, nhưng khi bước đến gần thì không tìm thấy gì, dường như anh chỉ đang ngồi trên mặt đất mà thôi.
"Không có gì, chỉ là ngồi ở đó thoải mái hơn." Giang Yến bật máy sấy tóc, thử nhiệt độ rồi thổi lên tóc, âm thanh xen lẫn tiếng ồn ào của máy sấy tóc, "Trong phòng có thiếu thứ gì không?"
"Vẫn ổn, tạm thời không thiếu thứ gì."
Lâm Tiêu có chút buồn ngủ, không nhịn được ngáp, ép buộc bản thân phải tìm thứ gì đó để bản thân tỉnh táo, "Chút nữa ăn gì?"
"Em muốn ăn gì" Âm thanh của máy sấy tóc có chút ồn ào, Giang Yến thay đổi tốc độ gió.
Lâm Tiêu hạ mắt xuống, suy nghĩ một hồi: "Hình như em cũng không muốn ăn gì, nếu không chúng ta đến nhà chú Trần, em vẫn muốn ăn cá nướng khô của chú ấy."
Giang Yến tuân theo ý nguyện của bạn gái, "Được rồi, đều nghe em."
Lâm Tiêu không thích tóc dài, cảm thấy tóc dài khá phiền phức, vì vậy hồi tiểu học luôn để tóc ngắn, cứ như một thằng con trai.
Khi lớn hơn, cô bắt đầu biết phân biệt đẹp và xấu, cô liền để tóc dài hơn một chút, nhưng chỉ dài đủ để buộc lại, còn dài hơn thì không chấp nhận.
Thời gian này tương đối bận rộn, cô cũng không để ý tóc có dài ra hay không, sấy tóc xong, Giang Yến nhìn rồi thản nhiên nói: "Tóc khá dài."
"Thật không?" Lâm Tiêu liếc mắt nhìn, móc một lọn tóc đen nhỏ lên đo lường, "Hình như khá dài, mấy ngày nữa em sẽ cắt."
"Không thích tóc dài" Trong ấn tượng của Giang Yến, cô dường như chưa từng để tóc dài, căn bản đều đến ngang vai.
"Không thích, rất phiền phức."

Giang Yến cất máy sấy tóc, "Vậy không cần mấy ngày nữa đâu, bây giờ anh cắt giúp em."
Lâm Tiêu quay đầu nghi ngờ nhìn anh: "Anh có biết cắt tóc không?"
"Đương nhiên biết." Giang Yến thản nhiên đặt máy sấy lên bàn sau lưng, nói một cách khoa trương: "Cái gì anh cũng biết."
Giang Yến quá chắc chắn nên Lâm Tiêu cũng không nghĩ nhiều, "Vậy được rồi, anh cắt cho em"
"Ừm."
Giang Yến bảo Lâm Tiêu chuyển từ ghế sofa sang ghế, anh lấy một chiếc khăn tắm sạch trong tủ ra phủ lên người cô, cầm chiếc kéo một cách rất ra dáng dân thạo nghề.
Trước khi ra tay, Lâm Tiêu không hiểu sao hoảng hốt, quay đầu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh: "Anh thực sự biết cắt không, hay là chúng ta ra tiệm đi."
Giang Yến nhìn cô, véo má cô, "Tin tưởng anh, sẽ không có vấn đề gì."
Lâm Tiêu nhún nhún vai, hít một hơi thật sâu như thể đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó, "Vậy anh cắt đi."
Bên tai là tiếng kéo cắt từng lọn tóc.
Cả người Lâm Tiêu quấn khăn tắm, ngón tay kéo sợi chỉ ở góc dưới, "Giang Yến."
"Ừm"
Giang Yến quay mặt về phía cửa sổ, cúi đầu xuống, lông mày nghiêm túc.
Lâm Tiêu vẫn giữ động tác, không dám nhúc nhích, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dán vào tòa nhà cao chót vót, cô hạ mắt xuống thì thấy vài sợi tóc gãy rơi trên khăn tắm màu trắng, "Hôm qua lúc em ra ngoài, mẹ em đã nói gì với anh?"
Động tác của Giang Yến dừng lại, sau đó anh nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục cắt, giọng nói không hề dao động, "Không nói gì, chỉ hỏi tình hình trong nhà anh."
"Chỉ vậy thôi."
"Không thì sao, chẳng lẽ đưa anh 10 triệu, bắt anh rời khỏi."
Vẻ mặt Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, đùa giỡn: "Vậy nếu mẹ e thật sự cho anh 10 triệu rồi để anh rời khỏi em, anh sẽ chọn cái gì?"
Giang Yến không nghĩ tới, "Anh từ chối."
Ngay khi khóe môi Lâm Tiêu cong lên một vòng cung nhỏ, cô nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu.
"Mười triệu quá ít."
Cút đi.
Đây là cách cuộc sống chung của hai người bắt đầu.
Nếu như ngay từ đầu Lâm Tiêu vẫn còn mong chờ được sống chung với bạn trai, vậy thì Lâm Tiêu sau một tháng có thể nói là không có kỳ vọng gì cả.
Bởi vì đó không phải là một cuộc sống của con người.

Trước kia sau khi tan học, Lâm Tiêu sẽ trực tiếp về nhà, buổi tối đi ngủ lúc mấy giờ, Giang Yến không thể quản được.
Nhưng bây giờ hai người sống cùng nhau, LâmTiêu cảm thấy mình giống như một con chim bị gãy cánh, không có bất kỳ thời gian tự do nào.
Đầu tháng 11, trường trung học số 10 bắt đầu lịch trình mùa đông, giờ học buổi tối kết thúc lúc 11h00 chuyển thành 10h30.
Lâm Tiêu hiện đang sống đối diện trường học, từ trường học đến quán cà phê Internet chỉ mất hơn mười phút, cộng với việc tắm rửa và dọn dẹp, hơn 11h00 đã có thể nằm trên giường rồi.
Đi ngủ thì vẫn còn sớm, đây vốn dĩ là thời gian giải trí của LâmTiêu, nhưng bây giờ tất cả đều biến thành thời gian học tập.
Điểm vật lý của Lâm Tiêu luôn lúc thấp lúc cao, nỗ lực nghiêm túc cũng không có tác dụng, cho nên Lâm Tiêu thật sự từ bỏ đấu tranh, nghĩ đến việc lấy thêm điểm ở các môn khác.
Nhưng Giang Yến không nghĩ như vậy, anh cảm thấy Lâm Tiêu vẫn còn chỗ để tranh đấu, nên mỗi ngày sau khi tan học, anh đều gọi Lâm Tiêu vào phòng mình học.
Nếu chỉ học thì Lâm Tiêu cũng không cảm thấy gì, chỉ là vì ngăn cô thức đêm nên sau giờ học liền tịch thu điện thoại của cô.
Đối với người sống mà không thể thiếu điện thoại như cô, điều này không thể chấp nhận được.
Lần đầu tiên Giang Yến yêu cầu lấy điện thoại, Lâm Tiêu cũng tranh luận gay gắt: "Học tập thì được, nhưng anh không thể thu điện thoại của em, đó là mạng sống của em.

"
Giang Yến nhìn cô, nói rõ ràng: "Em cảm thấy anh đưa điện thoại cho em, em sẽ ngoan ngoãn đi ngủ sớm đúng không?"
"Đương nhiên là vậy rồi, tại sao lại không chứ." Lâm Tiêu nói: "Hơn nữa, em cần điện thoại để đặt đồng hồ báo thức, không có chuông báo thức em dậy không nổi."
Giang Yến dường như biết cô sẽ nói như vậy, cúi xuống lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức mới mua từ trong ngăn kéo đưa cho cô, "Chà, decibel(*) cao, tuổi thọ pin dài, không dễ bị hỏng."
(*) Decibel (dB) là một đơn vị đo lường mang tính tương quan, tính theo thang logarit.

Đơn vị này được sử dụng để đo cường độ âm thanh, áp suất âm, điện áp, công suất, và nhiều đại lượng khác.

Tầm nghe của con người khoảng từ 0 đến 125 dB.

Dưới 20 dB thì nghe rất khó nghe, còn trên 120 dB thì tai sẽ bị đau đớn và trên 130 dB trong khoảng thời gian dài sẽ bị điếc vĩnh viễn.

Trên 130dB não bộ sẽ gần như chết.
“ ” Thấy lý lẽ vô dụng, Lâm Tiêu bắt đầu tỏ ra dịu dàng, "Em thề, nếu anh đưa điện thoại cho em, em thật sự sẽ không thức khuya."
“Em nghĩ anh sẽ tin lời em nói sao." Giang Yến cúi đầu bấm vào điện thoại, đầu ngón tay lướt qua màn hình.
"Giang Yến" Lâm Tiêu túm lấy một góc tay áo của anh, đôi mắt tròn xoe rung động chớp chớp, hơi thở ngọt ngào, "Em thề sẽ đi ngủ đúng giờ quy định, tuyệt đối không thức khuya."
"Tuyệt đối không thức khuya" Giang Yến nhìn cô.
Lâm Tiêu gật đầu như giã tỏi, "Không thức khuya, ai thức người đó là chó."
Giang Yến nghiêng đầu sang một bên, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng mủi lòng, "Được rồi, trả cho em."
Trong lòng Lâm Tiêu vui mừng khôn xiết, vẻ mặt nghiêm túc, ngoan ngoãn nhận điện thoại, giọng nói mềm mại, âm cuối như sắp bay lên, "Không còn sớm, anh nghỉ ngơi sớm đi, em về phòng."

"Ừm." Giang Yến cười nhẹ, "Chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lâm Tiêu từ trên ghế sofa nhảy xuống, đi dép một cách tùy tiện, nhặt cặp sách trên bàn lên, bóng dáng lóe lên ở cửa, sau đó từ phòng đối diện truyền tới một tiếng đóng cửa.
Giang Yến từ đầu đến cuối vẫn im ngồi trên sofa, chân vắt lên nhau, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp rủ xuống đầu gối, gõ nhẹ.
Giống như đang đếm ngược, cũng giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Một lúc rồi lại một lúc.
Giang Yến âm thầm đếm trong lòng, đếm từ đầu, cho đến khi đếm đến năm mươi bảy, thì nghe thấy âm thanh tức giận truyền từ bên kia.
"Giang Yến"
Nghe được phản hồi vừa ý, Giang Yến cười tủm tỉm, hơi cúi đầu, đuôi lông mi nhuốm hơi ấm của ánh đèn trong phòng, lông mi chậm rãi ấn xuống, để lại một bóng dáng tinh xảo ở cuối mắt.
Bóng mờ, không rõ ràng lắm.
Anh đứng dậy cửa lại.
Giây tiếp theo, cánh cửa bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào.
Lâm Tiêu cầm điện thoại, tức giận chạy vào, đưa màn hình trước mặt anh, thở hổn hển, "Đây là cái gì?"
Chỉ thấy trên màn hình sáng không có gì cả, chỉ có một câu: Bạn không thể dùng điện thoại nữa.
Ngoài ra còn có một cây non nhỏ màu xanh lá cây bên cạnh.
Ánh mắt Giang Yến tràn đầy ý cười, khóe môi khẽ nhúc nhích, " Forest là phần mềm giúp người dùng tạm thời đặt điện thoại xuống và tập trung vào công việc hiện tại.

"
“ ”Lâm Tiêu không thể tin được, cố gắng chống lại ý tưởng ném điện thoại vào mặt anh, giọng nói rất khẩn trương, "Vậy anh mau giúp em gỡ cài đặt đi."
"Không gỡ được." Giang Yến nói: "Một khi đã cài đặt thời gian, phần mềm sẽ chỉ mở khi đến thời gian quy định, khởi động lại hay tắt nguồn đều vô dụng."
"Vậy anh cài đặt trong bao lâu.”
"Sáu giờ." Giang Yến mỉm cười: "Đúng giờ thức dậy."
Lâm Tiêu không chịu nổi nữa, túm lấy cái gối bên cạnh đập đập, vừa mắng vừa đập: "Sao anh lại như thế này?"
"Có bị bệnh không?"
"Có bạn trai như anh không?"
Đập xong, Lâm Tiêu thở hổn hển, rồi lại cố gắng, "Vậy nếu em cưỡng ép mở khóa thì sao, có vấn đề gì không?"
"Vấn đề rất nghiêm trọng."
"Nếu em cố ý mở khóa, vậy thì." Giang Yến lấy điện thoại di động của cô ra, chứng minh cho cô thấy hậu quả của việc cưỡng ép mở khóa điện thoại, nói với giọng nghiêm túc: "Cây này sẽ chết."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận