Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi


Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 
Trong phòng im lặng một lúc, Lâm Tiêu bóp hộp sữa chua, nhìn Giang Yến với vẻ mặt đờ đẫn, như thể rất sốc trước đề nghị của anh.
Giang Yến nói xong, cũng nhận thức được lời nói của mình nghe có vẻ có nghĩa khác, chậm rãi giải thích: "Anh không có ý đó.

"
Lâm Tiêu trầm lặng như người được vặn lại dây cót, hồi thần, ngón tay buông lỏng, hộp sữa chua vốn thẳng lại bị méo một góc.
Cô ho nhẹ, giả vờ bình tĩnh, giọng nói có chút căng thẳng, "Em biết."
Trong phòng mờ mịt bóng tối buông xuống, Giang Yến cụp mắt nhìn cô, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, lông mi cong cong tạo nên bóng dáng tinh xảo ở hai bên mắt.
Anh thấp giọng nói: "Tầng 3 ngoài phòng anh và Quan Triệt, còn có hai phòng trống, em có thể cân nhắc có chuyển tới đây hay không."
"Ồ."Trong lòng Lâm Tiêu như buông bỏ một tảng đá, không nhịn được liếm liếm khóe môi dưới, "Chuyện chuyển đến em phải hỏi lại bố mẹ mới được."
Dù sao chuyển đến quán cà phê Internet cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp sống chung với Giang Yến, Lâm Tiêu không chắc bố mẹ Lâm có đồng ý hay không.
Giang Yến cũng chỉ thuận miệng đề nghị, cũng không mong chờ gì nhiều, vì vậy anh chỉ nhẹ giọng nói: "Ừm, để sau hẵng nói."
Lâm Tiêu nghiêng người ném hộp sữa chua trong tay, nhìn chằm chằm bóng dáng trong TV một lúc, đột nhiên phản ứng lại: "Này, không đúng nha, hiện tại chỗ này hình như đã là của em rồi?"
“ ” Giang Yến đang cầm điều khiển từ xa, mí mắt hơi nâng lên, giọng điệu lười biếng, "Vậy thì sao?"
"Vậy lẽ nào anh không nên đối xử với em tốt hơn sao?" Lâm Tiêu đi tới trước mặt anh, chắc do vừa uống sữa chua nên hơi thở có mùi sữa thoang thoảng, "Không chừng có ngày em sẽ đuổi anh ra ngoài.

"
Hai người cách nhau rất gần, Giang Yến cứng đờ một lát, cúi đầu cười khúc khích, lặng lẽ lui về phía sau một chút, "Còn phải đối tốt với em như thế nào?"

"Hiện tại anh hành ba quỳ chín lạy, mỗi ngày bưng trà rót nước cho em, như tổ tông mà hậu hạ?" Giang Yến dựa vào ghế sofa, búng nhẹ ngón tay lên trán cô, cười bất lực: "Có phải anh chiều em quá rồi không, khiến em cho rằng anh không nóng nảy."
Nghe vậy, Lâm Tiêu cẩn thận suy nghĩ, dường như sau khi ở bên cạnh Giang Yến, thật sự chưa từng nhìn thấy anh giận đến mức đánh mất bản thân.
Cùng lắm chỉ trưng mặt lạnh, hiếm khi thực sự tức giận, nhưng trước khi đến với nhau, hai người có nhiều lần cãi vã không vui.
Lâm Tiêu nghĩ đến lúc hai người họ gặp nhau lần đầu, không khỏi tò mò, "Lúc đầu trong kỳ thi cuối kỳ năm nhất, lúc anh đỡ em, anh có nhớ lúc trước đã gặp em ở siêu thị không?."
"Có." Giang Yến cụp mắt nhìn cô, đưa ra đánh giá của mình, "Một cô gái mắng người ta mà không nói bậy."
Lâm Tiêu vất vả lắm mới lấy lại được một chút ấn tượng, "Lúc đó em không nhịn được."
Giang Yến ừm một tiếng, định đáp lại: nghe có vẻ không thuyết phục lắm.
“ ” Lâm Tiêu biết ấn tượng này không thể lấy lại được nên cô chỉ đơn giản kéo anh xuống nước , "Đừng nói em, lúc đó trông anh cũng không phải là người tốt."
Lâm Tiêu nhìn anh, từng chữ từng chữ nói: " Bạn có muốn trở thành fan của Chi Chi không?"
Giang Yến nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của cô, giống như bị chọc vào chuyện gì đó buồn cười, khóe miệng cong lên, khẽ nói: "Em nói chuyện nghiêm chỉnh chút."
"Muốn lầy một chút."
Cuối tuần lúc đi mua sắm, Phương Nghi Tống và Lâm Tiêu nói chuyện về thuê phòng, "Việc tìm phòng có lẽ phải mấy hôm nữa mới có kết quả, thời gian này tài xế sẽ đón con, nếu thực sự không tiện, mẹ sẽ nói chuyện với thầy Dư một tiếng để cho con về trước.

"
Phương Nghi Tống chọn vài chiếc túi phiên bản giới hạn, quay đầu lại nói với nhân viên quầy: "Những thứ này đều gói lại, giao đến địa chỉ cũ nhé."
"Vâng, bà Lâm."
Nhân viên cầm túi Phương Nghi Tống đã chọn đến quầy, Lâm Tiêu nhìn quanh cửa hàng và tiếp tục câu chuyện trước đó: "Mẹ, thật ra con tìn được chỗ rồi."
"Hả?" Phương Nghi Tống thích thú với một chiếc ví nam và nhờ nhân viên lấy ra, sau đó bà nhìn Lâm Tiêu, hỏi ngẫu nhiên: "Ở đâu?"

"Thì là," Lâm Tiêu cân nhắc giọng điệu của mình, cố gắng diễn đạt ý tứ của mình bằng những từ ngữ không quá mơ hồ, "Trong quán cà phê Internet của Giang Yến, lúc trước con thấy chỗ anh ấy còn hai phòng trống, quán cách trường rất gần, môi trường xung quanh cũng rất tốt.

"
Phương Nghi Tống gật đầu: "Là chỗ trước đó cậu ấy chuyển cho con à?"
"Vâng." Lâm Tiêu dựa vào quầy bên cạnh giải thích: "Mẹ, con hứa sẽ không làm bất cứ chuyện gì không nên làm, chỉ là hiện tại chỗ của anh ấy có vẻ thuận tiện hơn các nơi khác."
"Mẹ biết con sẽ không làm bất cứ chuyện gì không phù hợp." Phương Nghi Tống khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: "Mẹ chỉ lo lắng con là con gái, sống trong quán cà phê Internet cũng không an toàn."
Những lo lắng của mẹ Lâm đã được dự đoán trước.
"Sẽ không ạ, con biết tất cả người ở đó, hơn nữa phòng ở trên tầng ba, bình thường rất ít người đi lên." Lâm Tiêu nói "Sẽ không có chuyện không an toàn ạ.

"
"Vậy được rồi, đợi lần tới, mẹ tới xem thử."
Lâm Tiêu vừa định đồng ý, chợt nhận ra: "Mẹ, mẹ vừa nói muốn đi qua xem một chút?"
"Hả? Không được sao?” Phương Nghi Tống nhặt hai chiếc ví nam, mỉm cười nói: "Là một người mẹ muốn gặp bạn trai của con gái mình, cũng không có gì quá đáng phải không?"
Việc Phương Nghi Tống muốn đi thăm quán, buổi tối Lâm Tiêu liền đề cập với Giang Yến: "Mẹ em nói cuối tuần có thời gian sẽ đến chỗ anh xem qua."
Có một khoảnh khắc im lặng trong tai nghe.
Lâm Tiêu ngồi trên giường, cúi đầu, cài khuy ở mép quần, " Em cảm thấy bà có dụng ý khác, thứ bà muốn thấy không phải là quán cà phê Internet mà là anh.

"

“ ” Giang Yến vừa mới tỉnh lại còn hơi bối rối, đầu óc sững sờ trước tin tức này, "Anh cũng biết mẹ em muốn gặp anh."
Lâm Tiêu ngập ngừng nói: "Chúc mừng bạn trai, anh phải gặp bố mẹ em trước thời hạn rồi."
Trong tuần mà Phương Nghi Tống định đến quán Internet, Giang Yến đã ngủ không ngon mấy đêm, ban ngày ở trong lớp bơ phờ, uể oải.
Vào thứ sáu, Giang Yến gọi cho Hồ Hàng Hàng và một vài người trong số họ đến ăn tại một nhà hàng bên ngoài trường.
Tống Viễn tinh tế hơn một chút, thấy Giang Yến có gì đó không đúng, nhưng không biết rốt cuộc là vì sao lại cảm thấy vậy, anh không nhịn được hỏi: "Anh, gần đây anh làm sao vậy, hồn vía như trên mây."
"Không sao." Giang Yến cúi đầu gắp một đũa rau xanh, thức ăn vô vị.
Quan Triệt ngồi ở bên cạnh cười nói: "Cậu ta không sao, chỉ là sắp gặp trưởng bối, bị căng thẳng."
Giang Yến ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt như phi đao, "Câm miệng."
"Gặp trưởng bối?" Hồ Hàng Hàng không phản ứng kịp: "Gặp bố mẹ của ai?"
Hứa Nhất Xuyên ném vỏ trái cây trước mặt anh, "Cậu đang nói nhảm gì vậy, còn có thể gặp bố mẹ ai, đương nhiên là bố mẹ Lâm Tiêu rồi "
"Vãi!" Hồ Hàng Hàng đặt chân gà trong tay xuống, kinh ngạc nhìn anh: "Anh, tốc độ này của anh cũng quá nhanh đi."
"Lúc anh độc thân bọn em độc thân, lúc anh yêu đương bọn em vẫn độc thân." Hồ Hàng Hàng dùng ngón tay đếm, "Kết quả là, bây giờ anh gặp trưởng bối rồi bọn em vẫn độc thân, với tốc độ này, đợi đến lúc anh và Lâm Tiêu kết hôn sinh con, bọn em rất có khả năng vẫn còn độc thân."
Giang Yến &Quan Triệt &Hứa Nhất Xuyên &Tống Viễn: " "
Hứa Nhất Xuyên trợn tròn mắt, cầm chiếc đùi gà mà Hồ Hàng Hàng vừa đặt xuống, nhét lại vào miệng hắn "Nào, nào, tốt hơn hết là cậu ăn chân gà đi."
Hồ Hàng Hàng khịt mũi, đưa tay bắt lấy chân gà, rất không vui, "Cậu đang làm gì vậy, lẽ nào tôi nói không đúng sao?"
Tống Viễn cũng trợn tròn mắt, "Sự thật đau lòng, cậu bớt nói hai câu, chúng ta có thể sống lâu hơn một chút."
Hồ Hàng Hàng: ""
Ông trời không dung tôi.
Thôi xong đi đời nhà ma!
Quan Triệt giải xong miếng xương sườn cuối cùng, "Nhưng rất kỳ lạ, sao mẹ của Lâm Tiêu lại đột nhiên muốn gặp cậu vào lúc này?"
Giang Yến cảm thấy đầu đau đau khi nhắc đến chuyện này, nếu Phương Nghi Tống muốn gặp anh trong hoàn cảnh bình thường, anh sẽ không căng thẳng như vậy.

Nhưng bây giờ.
Anh thở dài bất đắc dĩ, chậm rãi nói: "Gần đây không phải Lâm Tiêu đang tìm nhà sao, nghe cô ấy nói khá khó tìm, tôi liền bảo cô ấy dọn đến chỗ tôi ở.

"
Mọi người: ""
Chân gà mà Hồ Hàng Hàng vừa cắn lại rơi vào bát, giọng nói có chút run rẩy, "Cái gì, em nhớ nghỉ hè chúng ta tổ chức sinh nhật 17 tuổi cho Lâm Tiêu mà, không phải 27 tuổi?"
Hứa Nhất Xuyên cũng có chút hoài nghi, "Nước mình không phải quy định 18 tuổi mới được coi là thành niên sao?"
“ ” Giang Yến vô cảm nhìn bọn họ, "Không phải như các cậu nghĩ."
Nói xong, anh hơi chán nản ngả người ra sau, chiếc ghế đẩu cọ xát xuống đất làm động tác nhẹ.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ được bao phủ trong hoàng hôn tráng lệ, ánh sáng ấm áp và mềm mại tràn vào qua cửa sổ hẹp.
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.
Quan Triệt uống một ngụm nước, nhìn dáng vẻ xì hơi của Giang Yến, cố ý châm biếm: "Cậu nói xem lần này mẹ Lâm Tiêu đến gặp cậu, không phải bắt chia tay đấy chứ?"
Giang Yến: ""
"Em nghĩ trường hợp anh Triệt nói không phải không có khả năng." Hồ Hàng Hàng, người có kiến thức uyên bác, cũng là người đầu tiên lên tiếng, rất có lý rất có cơ sở mà nói, "Nhà Lâm Tiêu có vẻ khá giàu, nhà cậu ấy ở tiểu khu đó, tôi có lên mạng tra qua, một mét vuông hơn 10 vạn."
"Chỉ cần diện tích của một phòng vệ sinh, cũng có thể mua được một căn hộ gần đó."
Về bối cảnh gia đình của Lâm Tiêu, Hồ Hàng Hàng và bọn họ cũng không biết nhiều, chỉ biết đó không phải là một gia đình giàu có bình thường.
"Mẹ cô ấy có thể đưa anh Yến một tấm séc 10 triệu, sau đó lạnh lùng nói với anh Yến." Hồ Hàng Hàng bắt chước cảnh kinh điển thường xuất hiện trên TV, mẹ của người đàn ông giàu có, lấy tiền để khiến Lọ Lem rời bỏ con trai mình: "Đây là 10 triệu, xin hãy rời xa con gái tôi."

Ngày 24/01/2024
2018


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận