Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi


Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 
Sau chuyến tham quan nhà ma, bảy người sức cùng lực kiệt, không còn sức để chơi bất cứ trò gì khác, vì vậy họ trực tiếp ra khỏi công viên giải trí.
Không khí mùa hè nóng nực, mấy người quay lại khách sạn, lấy đồ đã gửi và tìm một cửa hàng bánh ngọt ở tầng dưới, ở đến khi mặt trời lặn.
Lâm Tiêu cầm khá nhiều đồ, từ cửa hàng bánh ngọt đi ra gọi điện thoại cho mẹ Lâm, vốn dĩ Lâm Tiêu muốn mẹ Lâm sắp xếp tài xế đến đón cô, nhưng mẹ Lâm cũng vừa mới ra khỏi công ty, cho nên tiện đường đến đón, nhân tiện đón luôn Mạnh Hân.
Khi mẹ Lâm đi tới, mấy nam sinh đã lên xe rồi rời đi trước.
Vừa lên xe, Lâm Tiêu và Mạnh Hân đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Phương Nghi Tống nhìn vào gương chiếu hậu, thấy hai người ngồi ở ghế sau đã ngủ say, bà mỉm cười lắc đầu, giơ tay vặn điều hòa cao hơn, sau đó bật kính xe xuống một khoảng bằng ngón tay.
Buổi tối, sau khi ăn cơm và cắt bánh xong, Lâm Tiêu và bố mẹ cùng nhau lái xe đưa Mạnh Hân về nhà, trên đường về, Lâm Tiêu kể những chuyện ở công viên giải trí cho mế mẹ Lâm.
Không khí trong xe rất hài hòa.
Về đến nhà, Lâm Vĩnh Thành và Phương Nghi Tống trò chuyện trong phòng khách, Lâm Tiêu cũng ngồi một lúc, cảm thấy hơi buồn ngủ, đứng dậy đi về phòng tắm rửa.
Đêm hè đầy sao, trăng lưỡi liềm tỏa sáng rực rỡ, ve sầu hót líu lo và bóng cây bên ngoài cửa sổ.
Sau khi Lâm Tiêu dọn dẹp xong, ngồi xuống bàn học, lấy tất cả thư ra.
Giang Yến đưa cho cô tổng cộng mười bảy lá thư, mười sáu lá thư đầu đã được cô mở, chỉ còn một lá cuối cùng.
Ban ngày khi cô ở khách sạn, Giang Yến nói món quà tặng cô nằm trong bức thư mười bảy tuổi.
Lâm Tiêu đặt những lá thư mở lên bàn, dùng tay mở lá thư cuối cùng.
Những chữ trên 16 lá thứ trước đều nằm trên một mặt giấy, trên giấy viết những điều Giang Ngôn muốn nói với cô lúc đó.
Có một vài điều nữa trong bức thư này.
Lâm Tiêu lấy hết giấy trong thư ra, trải ra từng tờ một.
Đầu tiên là chuyển quyền sở hữu tài sản.
Giang Yến đã chuyển nhượng một tài sản đứng tên mình cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu tìm được địa chỉ của căn nhà này trên hợp đồng, đó chính là địa chỉ của quán cà phê Internet.
Cô sững sờ, trong chốc lát trái tim dường như bị thứ gì đó lập đầy, không còn khe hở.
Sau khi định thần lại, Lâm Tiêu buông đồ trong tay xuống, nhìn thấy lá thư bị ép phía dưới, cô đưa tay nhặt lên thì thấy trên đó viết hai câu.
[Trước đây đó là tất cả của anh.

Bây giờ em là tất cả của anh]
Không lâu sau sinh nhật, Trường trung học số 10 đã lên kế hoạch học tập cho năm ba trung học, đồng thời yêu cầu giáo viên chủ nhiệm của từng lớp thông báo cho học sinh trong mỗi lớp trở lại trường vào ngày 20/8.

Một học kỳ mới lại sắp đến.
Sau khai giảng, tất cả học sinh năm ba trung học đều chuyển đến tòa nhà dạy học năm ba trước đây, phòng học của lớp 18 nằm ở tầng bốn.
Rời xa sự ồn ào, náo nhiệt, trước mặt chỉ có bóng cây liên tục đung đưa và cuộc chiến sắp tới.
Sau khi bắt đầu học kỳ mới, lớp 18 có một chút thay đổi nhỏ về nhân sự.
Đào Gia, người chuyển từ lớp nghệ thuật sang lớp khoa học hồi khai giảng năm hai trung học, giờ lại chuyển về lớp nghệ thuật.
Không ai biết tại sao Đào Gia lại rắc rối như vậy.
Ngoại trừ Lâm Tiêu.
Cô nàng rung động sau một lần anh hùng cứu mỹ nhân đẹp như trong truyện, tiếc là truyện mãi mãi chỉ là truyện, tính tiết thực tế còn kịch tính hơn truyện rất nhiều.
Câu chuyện về chàng trai giải cứu cô gái yếu đuối bị bắt nạt, duyên phận bắt đầu từ đây, mà trong thực tế thì không như thế.
Cô gái buồn vì từ nay rời xa chàng trai, câu chuyện kết thúc ở đây, một câu chuyện mới bắt đầu.
Lâm Tiêu không đi sâu vào những gì Đào Gia đã làm, cũng chưa bao giờ nói cho ai biết, mỗi người đều có điểm mấu chốt của riêng mình.
Đôi khi, chỉ cần không giẫm lên ranh giới đó, thì không có gì xảy ra.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu liếc nhìn người ngồi bên cạnh đang làm đề, không khỏi đá vào ống chân anh.
Giang Yến bất ngờ bị đá, bối rối cầm bút viết, đầu bút đã viết một vết dài trên giấy.
Anh khẽ rít lên, quay đầu nhìn Lâm Tiêu, rất khó hiểu: "Sao em đá anh?"
"Muốn đá." Lâm Tiêu nhìn anh, trong lời nói có chút bực bội và phiền não, "Thấy anh không vui."
“” Giang Yến cười bất lực, cúi xuống vỗ vỗ bụi trên quần, cũng không nói thêm gì nữa, "Tùy em muốn nghĩ sao cũng được."
Phản ứng không có chút phản kháng nào, Lâm Tiêu cảm giác như mình đấm vào bông.
Cô mím khóe môi dưới, cố ý khiêu khích gì đó, "Anh không thích em nữa sao?"
"Anh chính là hết thích em rồi, anh xem giờ anh còn không nói chuyện với em.” Lâm Tiêu nói xong, cúi đầu xuống, giống như sắp khóc.
Nghe vậy, Giang Yến véo mặt cô, ép cô nhìn mình, trong mắt nở nụ cười: "Anh chỉ cảm thấy câu hỏi này quá ngốc nghếch, do đó anh từ chối trả lời.

"
"Anh thế mà lại mắng em là đồ ngốc?"
"Anh nói là câu hỏi ngốc nghếch." Giang Yến nhấn mạnh: " Là câu hỏi, không phải em ngốc."
Lâm Tiêu a một tiếng: "Em nghe hiểu lời của anh, anh không cần giải thích rõ ràng như vậy, như thế sẽ thể hiện em thực sự rất ngốc."
Giang Yến lười nói chuyện với cô về vấn đề ai là ngốc, buông tay ra, cầm bút lên tiếp tục làm đề.

Bình tĩnh một chút.
Lâm Tiêu lại nhớ tới điều gì đó, nghiêng người trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh có biết Đào Gia chuyển đi không? "
"Biết." Giang Yến không dừng lại, tranh thủ thời gian liếc nhìn cô, "Có chuyện gì vậy? Việc cậu ta chuyển lớp không phải em nói cho anh sao?"
Lâm Tiêu chỉ muốn dùng đề tài này để kiếm chuyện một lần nữa, nghĩ đến đây, việc Đào Gia chuyển lớp dường như thật sự là những gì cô nói với anh.
Lúc đó trường học vừa mới khai giảng, thầy Dư tổ chức họp lớp, mục đích chính là làm cho mọi người cảm nhận được sự căng thẳng của năm thứ ba trung học, nhưng tốc độ nói chuyện của thầy Dư thật sự khiến người ta lo lắng, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Kết thúc buổi họp lớp, thầy Dư thản nhiên đề cập đến vấn đề chuyển lớp của Đào Gia, lúc đó Giang Yến đúng lúc vắng mặt, Lâm Tiêu cho rằng vì Đào Gia thích Giang Yến nên trước khi chuyển đi chắc sẽ nói gì đó với Giang Yến, do đó đợi anh về phòng học, liền nghiêng qua hỏi.
Nhưng Giang Yến dường như hoàn toàn không biết chuyện này, khi nghe Lâm Nghiêu nhắc đến chuyện này, anh cũng hỏi: "Cậu ta chuyển đi liên quan gì đến anh?"
“”Lâm Tiêu có chút chán nản, "Chẳng lẽ anh không biết cậu ta vì ai mới chuyển đến lớp 18? Lại vì ai mà chuyển đi sao? "
Giang Yến dường như có một cái đầu bằng gỗ, "Anh không biết."
Lâm Tiêu chỉ đơn giản là từ bỏ.
Hiện tại không có lý do gì gây sự nữa, Lâm Tiêu cũng không thèm quấy rầy nữa, "Không có gì, em chỉ hỏi mộ chút thôi."
Giang Yến nhìn cô, như thể anh đã hiểu tại sao cô đột nhiên hỏi như vậy, ngón tay anh gục xuống đầu cô, "Cả ngày em đang nghĩ loạn gì vậy."
Lâm Tiêu hét lên, vươn tay che trán, "Anh đang làm gì vậy?"
Giang Yến nhìn cô che đầu cau mày, đột nhiên nở nụ cười, lông mi dài run nhè nhẹ.
Anh gỡ bàn tay đang che trán của cô ra, đặt những đầu ngón tay ấm áp của mình lên chỗ vừa bị anh làm đỏ bừng rồi nhẹ nhàng xoa xoa, "Lần sau trước khi nghĩ lung tung, nhớ nghĩ lại hiện tại em có gì."
"Em có thể có cái gì ah" Lâm Tiêu nhìn anh, giống như vừa nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng cong lên, "Đúng rồi, em có toàn bộ gia tài của anh."
Về việc Giang Yến chuyển ngôi nhà trong hẻm cho cô, Lâm Tiêu đã nói chuyện này với Giang Yến và có ý trả lại, nhưng Giang Yến từ chối, bất kể Lâm Tiêu có nói gì, anh cũng không đồng ý.
Lâm Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tranh thủ thời gian đề cập chuyện này với mẹ Lâm một lần.
Mẹ Lâm dường như có chút sửng sốt, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với LâmTiêu, nếu sau này hai người bọn họ không ở bên nhau, Lâm Tiêu nhất định phải trả lại tất cả những thứ này.
Lâm Tiêu không từ chối, chỉ nói một câu: "Mẹ, mẹ có tin không, bây giờ ngoại trừ sinh tử, không có gì có thể ngăn cách bọn con."
Phương Nghi Tống nhìn Lâm Tiêu, thấy sự kiên định trong mắt cô, gật đầu: "Mẹ tin."
Sau đó, Lâm Tiêu nhờ Phương Nghi Tống đi công chứng lại tài sản, nếu sau này cô gặp bất kỳ bất chắc nào, ngôi nhà sẽ thuộc về Giang Yến.
Đây là toàn bộ Giang Yến cho Lâm Tiêu, nhưng không phải toàn bộ Lâm Tiêu cho Giang Yến.
Ngoài những thứ này, Lâm Tiêu còn muốn cho Giang Yến nhiều hơn nữa.
Ví dụ, một gia đình.
Một gia đình chỉ thuộc về anh -

Sau khi bước vào năm thứ ba trung học, cuộc sống của Lâm Tiêu và Giang Yến cũng không có nhiều thay đổi, ngoại trừ buổi sáng học sớm hơn nửa tiếng và buổi tối tự học kéo dài thêm nửa tiếng .
Sau nửa tháng như vậy, sự nghiệp đi học ban ngày của Lâm Tiêu gặp phải một cuộc khủng hoảng nhỏ.
Ban đầu, giờ tự học buổi tối của Thập trung đến 10h30, hiện tại năm ba trung học nên kéo dài thêm 30 phút, thời gian tự học buổi tối liền biến thành 11h00.
Hơn nữa, buổi sáng ban đầu học lúc 6h30 nay đã thành 6h00 vào lớp..
Cho nên đến lúc Lâm Tiêu tan học buổi tối, từ trường về nhà dọn dẹp một chút đã hơn 1h00 sáng, không còn thời gian để học, cũng không còn thời gian nghỉ ngơi.
Không có thời gian ngủ, ban ngày Lâm Tiêu không có nhiều năng lượng, thường xuyên ngủ trong giờ ngữ văn và tiếng Anh, cũng sẽ có ý ngủ nửa tiết mới tỉnh.
Thời gian này, Giang Yến cũng phát hiện có gì đó không ổn, trong giờ giải lao sau giờ học, anh hỏi: "Dạo này có phải em đi học về quá muộn phải không?"
Lâm Tiêu nằm trên bàn, mí mắt rũ xuống, giọng nói vẫn còn ngái ngủ:"Còn học nữa, em cảm thấy đến ngủ cũng không đủ."
Trong khi nói, cô lại ngáp dài, như thể đang phàn nàn, " Hiện tại em tan học về nhà, trên đường mất 20 phút, sau khi về nhà, tắm rửa và làm việc linh tinh xong cũng đã 12h rồi.

"
Tây Thành đã bước vào thu, nhiệt độ gần đây không cao, nhưng vẫn rất ngột ngạt, có người sợ trong phòng nóng nên bật điều hòa.
Giang Yến lấy áo đồng phục của mình khoác lên người cô, "Vậy sao em không ở trường?"
"Em không muốn ở." Lâm Tiêu lắc đầu: "Chất lượng giấc ngủ của em không tốt, cuộc sống ở kí túc không hợp với em, em sợ ồn, cũng sợ giải quyết các mối quan hệ xung quanh."
"Vậy em có thể cân nhắc thuê một phòng gần trường."
"Ừm." Lâm Tiêu chớp chớp mắt, "Hình như cũng được đó, về nhà em nói cho mẹ một tiếng, bảo mẹ giúp em thuê một phòng gần trường.

"
"Ừm." Giang Yến nhét góc quần áo cho cô, "Ngủ một lúc đi, tiết sau là tiết vật lý."
Vấn đề thuê nhà nhanh chóng được Lâm Tiêu đưa vào danh sách, cuối tuần sau khi đề cập với mẹ Lâm, mẹ Lâm đã sắp xếp cho người tìm một căn phòng phù hợp gần trường trung học số 10.
Chỉ là gần trường trung học số 10 có đủ loại tiểu khu, ngoại trừ ngõ hẻm, tiểu khu tốt cách trường không quá gần, hơn nữa Phương Nghi Tống cũng không quá yên tâm để Lâm Tiêu sống một mình bên ngoài, đối với tính an toàn của tiểu khu yêu cầu đặc biệt cao.
Vì vậy, chọn tới chọn lui, đến kỳ nghỉ Quốc khánh, cũng chưa tìm được căn phòng nào ưng ý.
Kỳ nghỉ của năm ba rất ít, kỳ nghỉ Quốc khánh ban đầu 7 ngày giờ giảm xuống chỉ còn 3 ngày, thời gian còn lại đều ở trường học thêm.
Ba ngày nghỉ cũng không liên tiếp, ngày 1 và ngày 2 được nghỉ hai ngày, ngày cuối cùng được nghỉ là ngày 7.
Ngày 6 không phải tự học buổi tối, buổi tối sau giờ học, Lâm Tiêu đi theo Giang Yến, Hồ Hàng Hàng và ba người bọn họ đi quán cà phê Internet, một lúc sau, Mạnh Hân cũng đến.
Một lát sau, Quan Triệt đang học từ trường trung học số 9, cũng xách cặp đi vào.
Bảy người tụ tập với nhau, không chơi thì chính là ăn uống.
Giờ này vừa khéo là giờ ăn cơm, mấy người họ đến một nhà hàng lẩu mới mở gần con hẻm để ăn tối.
Bọn họ đi sớm, trong đại sảnh có một bàn, sau khi gọi món, Lâm Tiêu nhìn thấy đồng phục trường trung học số 9 trên người Quan Triệt, thản nhiên hỏi: "Này, anh QuanTriệt, sao ngay từ đầu anh và Giang Yến không học cùng một trường?"
Bọn họ người quen biết nhau lâu như vậy, Lâm Tiêu cũng biết Quan Triệt nghỉ học hai năm vì lý do thể chất, tình cờ lại là bạn cùng lớp với Giang Yến, người từ nơi khác chuyển về.
"Một núi không thể có hai hổ." Quan Triệt uống một ngụm trà, "Thay vì đến trường trung học cơ sở số 10 để giành vị trí đầu tiên, anh vẫn thích nổi bật giữa đám đông ở trường trung học số chín."

Mạnh Hân đang uống trà ở bên cạnh, không kiềm chế được, bị sặc, ""
Giang Yến lười biếng dựa lưng vào ghế, tay đặt lên mép bàn, đồng xu trên cổ tay sáng lên dưới ánh đèn, ánh sáng ngưng tụ một chỗ.
Anh nghiêng người về phía trước, dùng đầu ngón tay ấn bàn xoay, xoay ấm đun nước trước mặt, nói với giọng nghiêm túc: "Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta không thể vào Thập trung là do không đủ điểm."
“” Quan Triệt cười nói: "Chẳng lẽ không phải là vì cậu không đủ điểm nên không thể vào trường trung học số 9 sao?"
Giang Yến nhẹ thở dài, cầm tách trà lên đặt lên môi, hơi nóng đến mức môi đỏ bừng, "Rốt cuộc ai không đủ, trong lòng người đó tự biết."
Thấy hai người lại như sắp đánh nhau, Lâm Tiêu kịp thời ngăn cản cảnh này, "Được rồi, dừng ở đây, chúng ta ăn thôi."
Giang Yến và QuanTriệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngầm dời mắt đi, đồng thời, bọn họ cũng không quên chế giễu nhau lần cuối.
Giang Yến: "Heh, rác rưởi.

"
Quan Triệt: "Hừ, cặn bã.

"
Mọi người: ""
Cũng may người phục vụ giao bát kịp thời, nếu không Lâm Tiêu đoán chừng hai người bọn họ thật sự có thể đánh nhau.
Sau khi ăn uống xong, Tống Viễn có việc phải làm ở nhà, sau khi thanh toán xong hóa đơn, anh rời đi, sáu người ngồi trong quán một lúc, tất cả đều đứng dậy đi về quán cà phê Internet.
Khi họ đến cửa hàng, Mạnh Hân bị Hồ Hàng Hàng và những người khác kéo đến để thành lập băng đảng.
Quan Triệt ở dưới lầu nói chuyện với tiểu Lục và tiểu Thất.
Lâm Tiêu đi theo Giang Yến về phòng.
"Em tìm được phòng chưa?" Giang Yến mở sữa chua mang từ dưới lầu lên, nhét ống hút đưa cho Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nhận lấy rồi nhấp một ngụm, một mùi hương sữa thoang thoảng lan tỏa giữa đôi môi cô, "Vẫn chưa, mẹ em nói môi trường xunh quanh tiểu khu không tốt lắm, tiểu khu tốt hơn thì lại xa trường, bà ấy cũng đang cố gắng tìm cách."
"Ồ." Giang Yến ngồi xuống bên cạnh cô, bật TV lên.
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi vào từ cửa sổ không đóng, ẩm ướt và mát mẻ hơn nhiều so với không khí nóng và khô vào mùa hè.
Có một khoảnh khắc im lặng.
Giang Yến quay đầu nhìn Lâm Tiêu, "Hay là."
"Hả?" Lâm Tiêu cũng rời mắt khỏi TV, "Hay là cái gì?"
Giang Yến giơ tay lên nhẹ nhàng lau vết sữa trên môi cô, chậm rãi nói: "Nếu không, em có thể chuyển đến ở cùng anh."

Ngay 21/01/2024
3000


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận