Đến Trốn Trong Vòng Tay Của Tôi


Chuyển ngữ: Linh nhạt nhẽo 
Sinh nhật của Lâm Tiêu là vào ngày 15 tháng 8.
Buổi sáng, Phương Nghi Tống đích thân xuống bếp nấu một bát mì trường thọ cho cô, nhìn cô ăn xong rồi mới đến công ty.
Trước khi đi, Phương Nghi Tống đưa cho Lâm Tiêu một tấm thẻ, "Hôm nay là sinh nhật con, con thích gì thì tự mua, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm."
Nếu không phải hôm nay Lâm Tiêu và Giang Yến có hẹn đón sinh nhật cùng nhau vào ban ngày, Phương Nghi Tống cũng không có dự định đến công ty.
"Con biết rồi, con sẽ về sớm."Lâm Tiêu nhận tấm thẻ, cầm trong tay, bước lên một bước ôm mẹ Lâm, nói một cách rụt rè như một đứa trẻ: "Mẹ, cảm ơn mẹ."
Phương Nghi Tống cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm, giơ tay sờ sờ đầu Lâm Tiều, thở dài: "Chớp mắt, con đã cao như vậy rồi."
Cuộc sống của Phương Nghi Tống rất suôn sẻ, vợ chồng yêu thương, gia đình hòa thuận, cũng chưa từng làm điều gì sai trái, điều duy nhất khiến bà hối hận và tiếc nuối đó là bỏ lỡ tuổi thơ của Lâm Tiêu.
Đó là khoảng thời gian mà cho dù sau này bà có bỏ ra bao nhiêu tiền, cũng không thể bù đắp được.
Phương Nghi Tống ra ngoài không lâu, Lâm Tiêu nhận được điện thoại của Giang Yến.
"Chuẩn bị xong chưa?" Giang Yến đứng dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, nhẹ giọng nói: "Anh đang ở dưới nhà em."
Lâm Tiêu “a” một tiếng, bước nhanh ra ban công nhìn xuống lầu.
Tòa nhà cao 18 tầng, cũng không tính là quá cao, khi nhìn xuống, vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới rất rõ ràng.
Thiếu niên đang đứng ở đó, đang nhìn và mỉm cười với cô.
Trước lúc Giang Yến đến, Lâm Tiêu đã chuẩn bị gần xong, sau khi cúp điện thoại, thay giày rồi đi xuống lầu.
Không biết có phải trùng hợp hay không, hôm nay hai người họ ăn mặc như đôi, cả hai đều mặc áo phông trắng và quần jean, chỉ có điều Lâm Tiêu mặc quần đùi denim.
Hai chân thon dài, trắng nõn.
Lúc bắt xe taxi ở cổng tiểu khu, ánh mắt Giang Yến vô tình lướt qua, lông mày không khỏi không cau lại, muốn nói gì đó, nhưng anh nghĩ hôm nay là sinh nhật cô, liền im lặng nuốt lời muốn nói.
Lâm Tiêu được anh nắm tay, ngón tay vô thức gãi gãi mu bàn tay anh, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đằng sau có một chiếc xe đi đến , Giang Yến đưa cô sang một bên rồi di chuyển sang một bên, đợi đến khi xe chạy qua mới lên tiếng: "Em đoán xem."
Lâm Tiêu khá tò mò không biết anh sẽ đưa anh đi đâu, nhưng bất kể cô hỏi thế nào, Giang Yến vẫn không nói, "Khi nào đến em sẽ biết."
Đến khi lên xe, LâmTiêu lấy điện thoại ra, trả lời những lời chúc mà bạn bè gửi đến: "Anh ăn sáng chưa?"
"Hả?” Giang Yến cúi đầu nhìn điện thoại, "Anh ăn rồi."
"Anh ăn gì?"
"Sủi cảo." Giang Yến nói.
"Anh muốn đưa em đi đâu?"
Chủ đề đột ngột thay đổi, nhưng may Giang Yến kịp phản ứng, liếc nhìn cô, không nói.
Lâm Tiêu không thể moi thêm thông tin từ anh, nên đành phải từ bỏ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Chỉ là nhìn vào, cô có thể mơ hồ đoán được có gì đó không ổn.
Mặc dù con đường trước mặt đã trải qua nhiều thay đổi do nâng cấp và tái thiết đô thị, nhưng cô đã đi trên con đường này hơn mười năm, dù có bao nhiêu thay đổi thì cô vẫn có thể nhận ra..
"Đây là," Lâm Tiêu nhìn Giang Yến, "Đường đến trường cấp hai cũ của em?"
Trước khi Giang Yến kịp lên tiếng, chiếc xe đã dừng lại ở cổng trường giúp anh trả lời câu hỏi.
Lâm Tiêu không đoán sai.
Nơi Giang Yến đưa cô đến chính là nơi cô từng học.
Lúc nhỏ Lâm Tiêu học rất giỏi, khi đi học cô chưa bao giờ chuyển trường, từ trường Mẫu giáo trực thuộc Đại học Sư phạm đến trường Trung học cơ sở trực thuộc Đại học Sư phạm.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở, bởi vì Mạnh Hân chuyển nhà nên chuyển đến Thập trung, cô mới bảo Phương Nghi Tống chuyển trường.
Tất cả các trường trực thuộc Đại học Sư phạm đều nằm trong một khuôn viên, ngoại trừ trường mẫu giáo đã bị dỡ mấy năm trước, các trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông không có thay đổi gì.
Lâm Tiêu không ngờ Giang Yến lại đưa cô đến đây, nhìn những viên gạch ngói quen thuộc trước mặt, nói cô không ngạc nhiên là giả.
Giang Yến đứng bên cạnh cô, "Không ngờ em từ mẫu giáo đến trung học cơ sở đều học cùng một trường.

"
"Đúng vậy."Lâm Tiêu nắm tay anh qua đường, "Hồi đó em học giỏi, nếu không chuyển đến Thập trung, chắc cuối cùng em sẽ vào Đại học Sư phạm"
Lúc đầu khi Lâm Tiêu muốn chuyển sang trường khác, các giáo viên của trường đã cố gắng thuyết phục cô ở lại, nhưng Lâm Tiêu đã quyết chuyển đến Thập trung.
Đang nghỉ hè, việc kiểm soát ra vào của trường không nghiêm ngặt, trùng hợp chú bảo vệ trực hôm nay vẫn nhớ Lâm Tiêu, đến đăng ký cũng không cần, trực tiếp để hai người vào.
Bước vào khuôn viên trường, Lâm Tiêu nhìn khẩu hiệu tám chữ được chạm ở tòa nhà tư tưởng chính trị, không khỏi nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ trước kia, cô mỉm cười nói: "Lúc em học sơ trung, thời kỳ nổi loạn, em cùng Mạnh Hân trèo tường trốn học bị giáo viên phát hiện, bắt chép khẩu hiệu này một nghìn lần.

"
Giang Yến cười nhẹ một tiếng: "Không nhìn ra, trước kia em nổi loạn như vậy.

"
"Ai cũng có thời trẻ trâu mà." Lâm Tiêu nhìn anh, "Nhưng em nhớ, sơ trung anh còn nổi loạn hơn em."
Về việc ai nổi loạn hơn ở sơ trung, Giang Yến không nói gì với cô, nếu muốn so sánh, thì việc Lâm Tiêu trèo tường trốn học chỉ là người lùn đứng trước người khổng lồ mà thôi.
"Nhưng nghĩ lại lúc đó, em rất vui khi gặp được Mạnh Hân." Lâm Tiêu nhớ về quá khứ của mình, cảm thán: "Nếu không phải là cậu ấy, em cũng không đến Thập trung."
Nếu không đến Thập trung, Lâm Tiêu có lẽ sẽ tiếp tục học lên Trung học phổ thông ở đây, sau đó được tuyển thẳng, tiếp tục học Đại học Sư phạm rồi ở lại trường dạy học.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu nhìn Giang Yến, lời nói đột nhiên chậm lại, "Nếu em không đến Thập trung, có lẽ em sẽ không gặp anh."
"Vậy là anh may nắm." Yết hầu Giang Yến khẽ lăn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, "Em đến đây."
Em đã đến với thế giới của anh.

Và sau đó.
Chúng ta có một câu chuyện.
Cũng có tương lai với đầy sự mong chờ phía trước-
LâmTiêu đưa Giang Yến tham quan khuôn viên trường mỗi chỗ một lần, cuối cùng Giang Yến đề nghị đến phòng học cũ của cô.
"Phòng học cũ của em?" Lâm Tiêu nhìn tòa nhà màu đỏ gạch trước mặt, "Phòng học của em mỗi năm đều khác nhau, anh có muốn đi xem hết không?"
"Xem đi." Giang Yến giơ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian, "Dù sao vẫn còn sớm."
Hai người bọn họ lúc này vừa khéo dừng trước tòa nhà dạy học sơ trung, Lâm Tiêu chỉ vào tòa nhà trước mặt, "Vậy chúng ta bắt đầu từ phòng học sở sơ trung đi."
"Từ tiểu học đi." Giang Yến nói.
"Có gì khác nhau không?" Lâm Tiêu khó hiểu nhìn anh: "Không phải đều là đi dạo sao?"
"Anh muốn xem quá trình trưởng thành của em." Giang Yến giơ tay véo mặt cô, "Chẳng lẽ em phát triển lộn ngược?"
Lâm Tiêu không hiểu anh rốt cuộc vì sao cứ khăng khăng bắt đầu từ tiểu học, dù sao khu vực giảng dạy của trường tiểu học và khu vực giảng dạy của trường trung học cơ sở hoàn toàn trái ngược nhau, sau khi đến trường tiểu học lại phải quay lại.
Nhưng bất kể cô nói gì, Giang Yến vẫn luôn khăng khăng bắt đầu từ tiểu học trước, cô có chút buồn cười, "Có phải là nếu trường mẫu giáo không bị phá thì vẫn phải bắt đầu từ nhà trẻ phải không?"
"Ừm." Giang Yến nghiêm túc nhìn cô, "Anh thật sự nghĩ như vậy.

"
"Vậy sao anh không bắt đầu từ lúc em được sinh ở bệnh viện đến lúc em lớn ?"
Nghe vậy, Giang Yến nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên, vẻ mặt thờ ơ, "Anh hỏi rồi, Mạnh Hân không biết em sinh ở đâu."
Lâm Tiêu bị ý tưởng của anh làm cho cảm phục, cho nên đành phải đưa anh đến tòa nhà dạy học của trường tiểu học.
Nhiều năm như vậy, kiến trúc của tòa nhà ngoài sơn lại một lần thì không có gì thay đổi.
Lâm Tiêu đã tìm được lớp mà cô đã từng học.
Hai người đứng ở ngưỡng cửa, cô chỉ vào góc lớp "Đây là lớp 1, hồi bé em cao khá cao so với các bạn cùng tuổi, vẫn luôn ngồi cuối lớp.

"
Giang Yến liếc nhìn theo hướng ngón tay của cô, "Không vào xem thử sao?"
"Bây giờ nghỉ hè, có thể cửa đều bị khóa rồi." Lâm Tiêu vừa nói, bàn tay ấn nhẹ vào tay nắm cửa.
"Lạch cạch".
Cửa thế mà mở rồi.
Cô hơi ngạc nhiên, "Bọn trẻ bây giờ nghỉ hè không cần khóa cửa sao? Em nhớ hồi đó, nghỉ hè rời trường mà không khóa phòng, lúc quay lại sẽ bị phạt.

"
Giang Yến không thể phủ nhận, đi theo cô vào phòng học.
Trong kỳ nghỉ hè, lớp học trỗng rỗng.
Lâm Tiêu nhanh chóng tìm được chỗ ngồi cũ.
"Cảm giác thời gian trôi thật nhanh." Ghế của học sinh tiểu học, Lâm Tiêu ngồi vào, tay chân có chút bó buộc.
Cô nhìn trái nhìn phải, nhìn xuống thì thấy một tệp thư trong ngăn bàn.
Lâm Tiêu sững sờ một lát, sau đó vươn tay lấy ra.
Trong ngăn kéo có tổng cộng bảy bức thư, mỗi bức thư đều có bao bì giống nhau, nhưng nội dung viết trên đó lại khác nhau.
Bức thư đặt trên đầu tệp thư viết-
- Gửi Lâm Tiêu một tuổi.
Cô lật xuống thì thấy các bức khác đều viết kiểu tương tự.
- Gửi Lâm Tiêu hai tuổi.
- Gửi Lâm Tiêu ba tuổi.
Bốn tuổi.
Năm tuổi.
Sáu tuổi.
Cho đến lá thư cuối cùng bảy tuổi.
Lâm Tiêu đột nhiên hiểu ra.
Hiểu vì sao Giang Yến hôm nay đưa cô đến đây, vì sao khăng khăng bắt đầu từ khi cô học tiểu học.
Không chỉ là vì hiểu quá trình trưởng thành của cô, mà còn để bù đắp cho ngày sinh nhật của những năm họ chưa gặp nhau.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu ngước mắt lên nhìn người thanh niên đứng cách đó không xa, như đang nghĩ đến điều gì đó, đứng dậy đi đến phòng học bên cạnh.
Giang Yến luôn âm thầm đi theo cô.
Buổi sáng hôm đó, Lâm Tiêu đã tìm thấy mười lăm lá thư từ một đến mười lăm tuổi.
Sau đó, Giang Yến lại đưa cô đến trường trung học số 10.
Ở đó, Lâm Tiêu tìm thấy bức thư cho cô khi cô mười sáu tuổi.
Sau đó, hai người lại lên lớp 18.
Trên bảng đen trong lớp có viết bốn chữ:
- Chúc mừng sinh nhật.
Lâm Tiêu cầm một chồng thư dày trong tay, nhìn tất cả trước mặt, trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc, hai mắt đỏ hoe.

Cô bước đến chỗ ngồi của mình và tìm thấy lá thư cuối cùng ở đó.
Lần này thư được viết khác với bức thư trước.
"Thế gian này ban đầu đã định anh không được hạnh phúc như vậy, nhưng em đã đến rồi, nếu em cảm thấy thế gian này quá khổ, chi bằng đến trốn trong vòng tay của anh."
Ký tên phía bên phải:
- Xin chào Lâm Tiêu 17 tuổi, anh là Giang Yến 19 tuổi, cũng là bạn trai của em-
Mặt trời mùa hè ấm áp, rực rỡ, ve kêu không ngừng.
Sau khi tìm thấy tất cả bức thư, Lâm Tiêu ngồi trong phòng học, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi rực rỡ, cô cúi đầu đọc kỹ từng bức.
Từ một tuổi đến mười bảy tuổi.
Nội dung của mỗi bức thư thực ra không nhiều, nhưng đều do chính Giang Yến viết tay, mỗi chữ, mỗi dấu chấm câu đều ẩn chứa một niềm vui.
Trong một bức thư gửi cho Lâm Tiêu mười sáu tuổi, Giang Yến đã viết câu này:
"Nếu anh biết trước anh 19 tuổi sẽ thích em, vậy anh chắc chắn sẽ mua cho em một chai Coca khi lần đầu gặp em."
"Sau đó nói cho em biết, bạn học Lâm Tiêu, anh thích em."
Lâm Tiêu không nhịn được cười, văn vê bức thư, ngước mắt lên nhìn người thanh niên trước mặt, "Mua cho em một chai Coca thì có tác dụng gì chứ?"
Giang Yến cúi đầu sờ sờ chóp mũi anh, "Không phải em thích Coca sao?"
Lúc đó hai người vẫn chưa quen nhau, nấu anh mua cho em đồ mà em thích, có lẽ em sẽ nhìn anh nhiều hơn.
Đáng tiếc Lâm Tiêu căn bản không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, buồn bã nói: "Nhưng lúc đó em bị đau răng, đang cai Coca, nếu anh thực sự mua cho em, chưa chắc em đã cần."
Lâm Yến đọc xong bức thư mười sáu tuổi, chuẩn bị mở lá thư cuối cùng ra, Giang Yến giơ tay ấn cánh tay cô, "Bức thư này, về nhà hẵng đọc."
"Hả?" Lâm Tiêu nhìn anh, trong mắt dường như có ánh sáng, cũng không hỏi thêm bất kỳ lý do nào, "À."
Giang Yến buông tay, ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo trên tường, "Chúng ta đi thôi, bọn Hồ Hàng Hàng có lẽ đang ở chỗ ăn rồi."
Ban đầu Giang Yến định một mình đón sinh nhật với Lâm Tiêu, dù sao cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi ở bên nhau, luôn phải có một chút cảm giác nghi thức.
Không ngờ, Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên cũng biết sinh nhật của Lâm Tiêu từ Mạnh Hân, nhất quyết đòi đi theo.
Lúc đầu Giang Yến không đồng ý, nhưng không thể chịu được sự kiên trì của Hồ Hàng Hàng, nên đành phải đồng ý.
Sau đó Lâm Tiêu cũng biết chuyện này, đặc biệt nhờ mẹ Lâm đặt chỗ trong khách sạn thường lui tới, định cùng nhau ăn trưa.
Đi dạo hết cả buổi sáng, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Đến khi Lâm Tiêu và Giang Yến từ Thập trung đi ra, bắt xe đi đến, Hồ Hàng Hàng và những người khác đã gửi vị trí trong nhóm.
- Hồ Hàng Hàng: Chúng tôi đến rồi!
Mọi người cũng cùng nhau báo vị trí của mình-
- Mạnh Hân: Đang trên đường, mười phút nữa thì tới.
- Tống Viễn: Tôi đang ngồi bên cạnh cậu.
- Hứa Nhất Xuyên: Đang ngồi bên cạnh Tống Viễn.
- Quan Triệt:-
- Quan Triệt: Tối đến muộn, có việc đột xuất.
- Hồ Hàng Hàng: Anh Yến và Lâm Tiêu thì sao? Đến đâu rồi?
- Lâm Tiêu: Vừa lên xe, chắc phải chút nữa.
- Hứa Nhất Xuyên: Không sao!Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu lớn nhất, cậu đến lúc nào cũng được[chúc bạn sinh nhật vui vẻ .jpg]
Ngay sau đó, Hồ Hàng Hàng và những người khác bắt đầu gửi một loạt các sticker chúc mừng sinh nhật, còn là loại đặc biệt dành cho người lớn tuổi.
Một hộp hoa hồng đỏ với phông chữ màn hình giật gân đầy màu sắc trông khá không chính thống.
Khi Lâm Tiêu nhìn thấy tin nhắn, suýt chút nữa bị mù bởi phông chữ đó đập vào mắt.
- Lâm Tiêu: -
- Lâm Tiêu: Không biết còn tưởng mình bị kéo vào nhóm cho người trung niên nào đó..
Sau khi trả lời xong, Lâm Tiêu đưa điện thoại cho Giang Yến, "Anh xem, sao bọn Hồ Hàng Hàng lại sử dụng biểu tượng cảm xúc như thế này chứ?"
Lâm Tiêu không tìm được từ ngữ nào để diễn tả, mím môi, bộ dạng một lời khó nói.
"Bình thường." Giang Yến mỉm cười nhìn cô, "Lúc trước, khi Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn đang chơi game thì bị kéo vào một nhóm chat, bọn họ nghĩ là người cùng chiến đội liền vào luôn, kết quả không ngờ đó là nhóm Hoàng hôn xưa màu đỏ gì đó, trong nhóm ngày ngày lướt mấy thứ này, bọn họ cả kì nghỉ hè đều ở trong đó, tích lũy rất nhiều biểu tượng cảm xúc này."
“”Lâm Tiêu không thể tin được, "Anh nói Mập Mập ở trong nhóm đó cả kì nghỉ em còn tin, Tống Viễn cũng như vậy?"
"Em nghĩ sao?" Khoảng cách giữa hàng ghế trước và ghế sau bên trong xe ngựa tương đối hẹp, Giang Yến chỉ có thể cong chân, dựa lưng vào lưng ghế, "Thực ra Tống Viễn so với mấy người bọn họ còn biết cách chơi hơn.

"
Hơn nữa, lúc nhỏ Tống Viễn đã ở bên cạnh anh rồi.
Lời này Giang Yến không nói ra, dù sao trước mặt bạn gái, anh vẫn sẽ giữ chút thể diện.
Trong xe đã bật điều hòa, nhưng mùa hè quá oi bức ngột ngạt, nhiệu độ không mấy dễ chịu, Lâm Tiêu có chút uể oải, đau đầu.
Cô đưa tay ra hạ cửa sổ xuống một chút, không khí nóng, tươi mới phả vào mặt cô.
Trên đường đi ăn, đi ngang qua trường trực thuộc.
Lâm Tiêu nhìn biểu tượng của trường trung học trực thuộc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cô lại nhìn Giang Yến: "Đúng rồi, anh làm sao lấy được chìa khóa lớp của trường em vậy?"
Nói một cách logic, Giang Yến sẽ khó lấy được chìa khóa nếu anh không phải là học sinh của trường, chứ đừng nói đến chìa khóa của nhiều phòng học như vậy.
"Anh tự làm." Giang Yến không giống như đang nói dối, "Chỉ tùy tiện vặn vặn dây thép là mở được.


"
Mẹ ơi?
Lâm Tiêu bị vẻ ngoài tự nhiên của anh làm cho sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh: "Bạn học Giang, xin hỏi bạn tỉnh chưa?"
Giang Yến nhẹ nhấc mí mắt lên, "Đương nhiên, anh rất tỉnh táo.

"
Nói đến đây, ngay cả tài xế đang lặng lẽ lái xe ở hàng ghế đầu cũng không khỏi lén liếc nhìn Giang Yến từ gương chiếu hậu, ánh mắt giống như đang nhìn một tên tội phạm bỏ trốn khỏi trại.
Lâm Tiêu nhận thấy ánh mắt của chú tài xế, không khỏi dùng đầu gối đập vào chân anh, "Anh có thể bình thường một chút được không?"
Giang Yến cười khẽ, vai cọ vào vai cô, "Được rồi, anh đùa em đấy, cửa là chú bảo vệ mở."
"Không phải chứ, anh cũng không phải học sinh của trường, chú ấy dễ dàng mở cửa cho anh vậy sao?" Lâm Tiêu vẫn không hoàn toàn tin lời nói của anh, "Vậy anh nói với người ta như thế nào?"
Giang Yến lúc đầu còn cười, khi đã cười đủ thì hắng giọng, nhẹ giọng nói: "Anh nói với chú ấy, phong thủy trường này không tốt, anh là chuyên gia đến trừ tà."
Sau khi nghe anh giải thích, Lâm Tiêu hiển nhiên cảm thấy thân thể run rẩy dữ dội, cô trừng mắt nhìn Giang Yến với vẻ hoài nghi, lặp đi lặp lại nhiều lần: "Bạn học này, em khuyên anh nên bình thường, được không?"
Nụ cười trong mắt Giang Yến càng sâu, nụ cười càng lúc càng rõ ràng.
Lâm Tiêu tức giận khi nhìn anh, không còn bị ám ảnh bởi việc lấy chìa khóa như thế nào, cảm xúc nhỏ trong lòng trước đó cũng tiêu tan.
Giang Yến cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, tiến lại gần cô, thấp giọng giải thích: "Chú của Quan Triệt là trưởng phòng giảng dạy của trường trực thuộc, chìa khóa lấy từ chỗ của ông ấy.

"
Lâm Tiêu gật đầu, vô cảm nhìn anh: "Sao anh không nói chú của Quan Triệt là hiệu trưởng trường trung học luôn đi."
Giang Yến hơi nghiêng đầu lại, "Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì năm sau chú của cậu ấy được thăng chức lên hiệu trưởng."
Lâm Tiêu: "? "-
Chỉ trong nửa giờ, Giang Yến đã hiểu sâu sắc ý nghĩa của việc tự chuốc họa vào thân.
Kể từ khi anh nói xong chuyện về chú của Quan Triệt, Lâm Tiêu không nói với anh nửa lời, thậm chí sau khi xuống xe, cũng lơ anh luôn.
"Được rồi, được rồi." Giang Yến không nhịn được cười, nắm lấy bàn tay không thể khống chế của Lâm Diêu, "Hôm nay là sinh nhật của em, vui lên nào."
"Cút."
Giọng điệu khá lạnh lùng.
Giang Yến nhìn dáng tức giận của cô, nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà cười ra, bả vai run lên.
Lâm Tiêu thực sự phục luôn.
Người này luôn có trăm ngàn lý do để bị giết.
Lâm Tiêu trong lòng vốn đã tức giận, hơn nữa mùa hè nhiệt độ cao, không khí ngột ngạt khô hanh, kìm không được lửa giận, liền giơ tay vẫy vẫy.
Ý định ban đầu của Lâm Tiêu là đánh vào tay anh, nhưng không ngờ Giang Yến đúng lúc cúi người xuống, tay của cô không kịp rút về.
"Tạch!"một tiếng, cái tát rơi xuống mặt anh.
Lâm Tiêu: ""
Giang Yến: ""
Lâm Tiêu sững sờ, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan, nhìn Giang Yến đang ngơ ngác, không khỏi bật cười: "Là thế này, em không cố ý đâu, là anh tự cúi xuống."
Khi cái tát giáng xuống, Giang Yến quả thực có chút bối rối, cảm giác trên má khá rõ ràng.
Anh thẳng người, đẩy đầu lưỡi vào bên má bị đánh, giông như vừa mới phản ứng lại, chậm rãi nói: "Rất mạnh, bạn gái." "
Lâm Tiêu không nhịn được cười, giơ tay sờ lên má anh, "Đau không?"
LâmTiêu thực sự không dùng hết lực, nhưng bản thân da Giang Yến trắng, da trên mặt lại càng mềm và trắng hơn.
Sau cái tát, vẫn còn vài vết ngón tay rất nông, hơi đỏ, nhìn rất nổi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lâm Tiêu sờ sờ vài lần, rút tay ra nhìn chằm chằm một lúc, vẫn cảm thấy có chút áy náy, "Thật xin lỗi, em thật sự không cố ý, em chỉ muốn đánh cánh tay anh."
Giang Yến cử động hai má, cũng không cảm thấy đau lắm, "Không sao, bị đánh một cái đổi lại em hết giận, cũng đáng."
Lâm Tiêu bình tĩnh lại, vẫn cảm thấy mình có lỗi, đợi đến khi vào khách sạn mới hỏi người phục vụ đá.
Giang Yến lúc đầu không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ áy náy của Lâm Tiêu, chỉ đành để cô giày vò một hồi.
"Anh thật sự không đau." Giang Yến nắm lấy cổ tay cô, "Đừng thấy áy náy, hôm nay là sinh nhật em, anh muốn em vui vẻ."
Sau khi trườm đá, vết trên mặt Giang Yến gần như không còn.
Lâm Miểu thở phào nhẹ nhõm, đặt viên đá sang một bên, "Không phải không vui."
"Vậy là tốt rồi."
Trong phòng, mấy người Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên đã đến từ sớm đang ngồi ở góc ghế sofa đối diện nói chuyện, lúc đầu bọn họ không để ý động tác của Giang Yến và Lâm Tiêu, cũng không nhìn thấy vết tích trên mặt Giang Yến.
Đến lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, Tống Viễn ngồi bên cạnh Giang Yến dùng ánh mắt sắc bén chú ý tới dấu vết trên mặt anh, nghiêng đầu qua, "Chỗ này của cậu"
Anh chưa nói xong, Mạnh Hân đã phản ứng lại: "Chết tiệt!Anh Yến, anh bị đánh? "
Lâm Tiêu: ""
Giang Yến: ""
"Bị đánh??" Hồ Hàng Hàng cũng đứng dậy đi đến trước mặt Giang Yến, "Vãi! Anh thật sự bị đánh à, người anh em, ai đánh anh? "
Giang Yến đẩy đầu Hồ Hàng Hằng ra, giọng điệu bình thường, "Không bị đánh."
"Nói vớ vẩn gì vậy?" Hồ Hàng Hàng duỗi tay ra hiệu: "Vãi! Anh đây là bị người ta tát à.

"
“” Giang Yến gắp một đũa rau xanh, "Nói rồi, không bị đánh, ăn đi."
Hứa Nhất Xuyên thở dài: "Anh ơi, anh đừng như vậy, nói cho bọn em biết là ai đánh anh, bọn em báo thù cho anh."
"Đúng vậy." Vẻ mặt Hồ Hàng Hằng tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa, "Dám đánh anh Yến chúng ta, không muốn làm người tốt đúng không?"
Thấy Giang Yến không lên tiếng, Tống Viễn quay sang hỏi Lâm Tiêu: "Em Tiêu, buổi sáng cậu đi cùng anh Yến, có gặp người đánh anh ấy không?" "
Lâm Tiêu đang vùi đầu uống súp, thì đột nhiên bị gọi tên, suýt nữa bị sặc, Giang Yến lấy khăn ăn trên bàn đưa cho cô.
Cô nhận lấy, cầm trong tay, quét ánh mắt qua mặt Tống Viễn, chậm rãi nói: "Tôi có gặp người đánh anh ấy."
Hứa Nhất Xuyên vẻ mặt tôi biết mà: "Ai?"
Lâm Tiêu dùng khăn giấy lau khóe miệng, xoa xoa đầu ngón tay, khẽ nói: "Tôi."
Mọi người: "? "

Nhìn ánh mắt sững sờ của mọi người, cô lặp lại: "Anh ấy, là tôi đánh."
Mọi người: ""
Hồ Hàng Hàng không kìm được, "Tại sao?"
Lâm Tiêu nghĩ thầm, nếu mình nói đây là tai nạn, ngươi có tin không?
Lâm Tiêu còn chưa biết giải thích chuyện ngoài ý muốn này như thế nào, Giang Yến đột nhiên bỏ một miếng chân gà vào bát của cô, sau đó thản nhiên giải thích: "Đây là tình thú của những người yêu nhau."
"Các cậu đều là cẩu độc thân, làm sao hiểu được."
Mọi người: ""
Mẹ kiếp!
Anh không phải người! -
Sau khi ăn xong, người phục vụ đẩy chiếc bánh mà Giang Yến đã đặt trước.
Bánh được làm theo yêu cầu, lớp kem mềm mịn, lớp bề mặt được làm từ nhiều loại trái cây tinh tế và có hình một cô gái xinh đẹp, sau khi cắt bánh, lớp bên trong là mứt nhập khẩu, trông rất ngon mắt.
Lâm Tiêu vừa mới ước nguyện và thổi nến, mấy người bên cạnh đã sôi nổi lấy ra quà tặng cô.
Mạnh Hân là người tặng đầu tiên, cô chuẩn bị một bộ nước hoa phiên bản giới hạn của các thương hiệu nổi tiếng cho Lâm Tiêu, "Không phải cậu vẫn luôn thích thu thập chai nước hoa rỗng sao? Thiết kế của bộ này cậu chắc chắn thích.! "
Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên, mỉm cười nhận lấy, "Cảm ơn."
Người thứ hai là Hồ Hàng Hàng, anh tặng cô một máy mát xa cổ của Đức, kiểu dáng đúng chuẩn nam thẳng, "Chúc em Lâm phúc như Đông Hải! Thọ tỷ Nam sơn! Càng ngày càng tươi trẻ."
“” Lâm Tiêu không biết nên cười hay nên như thế nào, "Cảm ơn Mập Mập."
Đến Tống Viễn và Hứa Nhất Xuyên thì thẳng thắn và gọn gàng hơn, hai người mỗi người đưa Lâm Tiêu một phong bao màu đỏ, Hứa Nhất Xuyên cố ý giải thích: "Thật sự, em Tiêu, cậu tin tôi, không có mòn quà nào quý bằng tiền cả.

"
Hai người họ đưa phong bì rất dày, Lâm Tiêu dùng tay có thể cảm nhận được, nói ba lần cảm ơn liên tiếp.
"Đừng khách sáo." Tống Viễn mỉm cười, cố ý đùa giỡn: "Dù sao sau này vẫn phải trả lại mà."
Món quà Quan Triệt tặng cũng mang phong cách nam thẳng, tương tự như Hồ Hàng Hàng, đó là ghế mát xa đầu, "Không phải sắp lên năm ba trung học rồi sao, buổi tối học tập có thể phải dùng đến."
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu tổ chức sinh nhật với nhiều người như vậy.
Trước kia lúc đang học sơ trung tính cách cô khá lạnh lùng, bên cạnh ngoại trù Mạnh Hân thì không có ai khác làm bạn, mỗi năm đón sinh nhật cơ bản chỉ có Mạnh Hân tặng quà cho cô.
Hầu hết những món quà khác đều do Phương Nghi Tống và Lâm Vĩnh Thành chuẩn bị, một số là do một số đối tác làm việc của họ tặng, nhưng những món quà này không chỉ để chúc mừng sinh nhật cô mà còn liên quan đến lợi ích,vì vậy những đối tác đó đã gửi những thứ quý giá hơn, chẳng hạn như thư pháp, tranh, đồ sứ, ...!những thứ tương tự có giá thị trường cao.
Những năm trước Lâm Tiêu nhận được những món quà như vậy, cơ bản đều nhờ Phương Nghi Tống đi quyên góp, dù sao thì cô cũng không dùng đến.
Năm nay có vẻ hơi khác một chút.
Lâm Tiêu nhìn những món quà chất đống như ngọn núi nhỏ trong tay, mặc dù không có giá trị bằng thư pháp hay tranh, nhưng cảm xúc nó mang lại còn tốt hơn những thứ kia.
Cô chưa bao giờ biết ơn sự kỳ diệu của số phận đến thế, làm sao cô có thể gặp được những con người đáng yêu như vậy chứ.
Sau khi mọi người tặng quà xong, Tống Viễn nhìn Giang Yến đang ngồi ở bên cạnh, "Anh Yến, anh tặng quà gì cho em Tiêu vậy?"
Mí mắt Lâm Tiêu đột nhiên nhảy lên, nghĩ đến những bất ngờ nho nhỏ đó vào buổi sáng, cô giải thích thành tiếng: "Anh ấy đã tặng quà cho tôi rồi."
Giang Yến nghiêng người về phía trước, quay đầu nhìn cô cười: " Sao anh không biết anh đã tặng quà cho em rồi nhỉ?"
"Hả?" Lâm Tiêu có chút ngơ ngác nhìn anh, "Chẳng phải không phải những thứ buổi sáng sao?"
"Không phải." Giang Yến nói: "Nhưng món quà anh tặng em thực sự viết trong lá thứ đó, em về nhà đọc là biết ngay."
Khi nhóm người ra khỏi khách sạn thì đã hơn một giờ, Lâm Tiêu đem tất cả quà tặng nhờ khách sạn tạm thời cất giữ rồi đi tay không.
Hứa Nhất Xuyên tìm kiếm trên điện thoại di động, "Gần đây có một công viên giải trí mới, còn có mô tô bay! Tàu lượn siêu tốc! Máy nhảy! Có muốn đi chơi cùng không? "
"Được thôi, dù sao vẫn còn sớm."
Công viên giải trí cách đây không xa, khoảng 1km, nếu đi bộ qua đường, đi thêm vài trăm mét là tới, nhưng vào một ngày tháng tám, chỉ cần đứng đó đã khiến mọi người đổ mồ hôi.
Bọn họ gọi hai chiếc taxi.
Trong xe có điều hòa, Hồ Hàng Hàng và Hứa Nhất Xuyên đang thảo luận xem nên làm gì trước.
Lâm Tiêu thấy Giang Yến không nói gì, liền sờ sờ cánh tay anh, "Anh sao vậy, khó chịu sao?"
"Không." Giang Yến dựa tay vào cửa sổ đỡ đầu, vết tích ở bên mặt đã phai nhạt đi rất nhiều, "Chỉ là ăn no, có chút buồn ngủ."
Anh ngồi thẳng dậy, nhìn Lâm Tiêu: " Là kiểu ăn no buồn ngủ, em có hiểu không?"
Lâm Tiêu a một tiếng: "Em biết"
Một trong những phản ứng đặc biệt kỳ lạ của cơ thể con người là căng da bụng chùng da mắt.
Lâm Tiêu rất hiểu điều này.
Vốn dĩ nó cũng không xa lắm, lên xe chỉ mười phút, xe dừng lại, ngay trước cổng khu vui chơi.
Dạo này nghỉ hè, mùa du lịch cao điểm, trong khu vui chơi có vẻ rất đông.
Quan Triệt xuống xe trước rồi đi xếp hàng mua vé, để thuận tiện, anh trực tiếp mua vé VIP, để khi vào trong, không chỉ không phải xếp hàng, mà còn không phải xếp hàng hai lần.
Khi bạn kiểm tra xong vé và đi bộ vào công viên, khách sẽ thấy một đài phun nước lớn phun ra khỏi mặt nước cao đến mức du khách đứng trong vòng vài trăm mét của khu vực xung quanh về cơ bản có thể cảm nhận được sự mát mẻ của nước đang rơi.
Hồ Hàng Hàng nhìn tấm bản đồ nhỏ trên vé, "Tàu lượn siêu tốc gần chúng ta nhất, chúng ta đến đây trước đi." "
Hứa Nhất Xuyên nói: "Tôi không có ý kiến, cứ hỏi anh Yến đi."
Lúc này Hồ Hàng Hàng mới phản ứng lại, nhìn Giang Yến đang đứng trong góc, "Anh Yến, anh được không?"
“” Giang Yến hai tay siết chặt hai tay, giọng điệu cứng ngắc, "Tôi có gì mà không được?"
"Thật sao?" Hồ Hàng Hàng lẩm bẩm: "Em nhớ trước kia anh bị chứng sợ độ cao mà."
Anh nói câu ày quá nhỏ, ngoại trừ Hứa Nhất Xuyên đang ở gần nhất, không ai khác nghe thấy, Lâm Tiêu chỉ thấy anh mấp máy môi, cũng không biết anh nói cái gì.
Đến khi mấy người lên tàu lượn siêu tốc từ lối VIP, Quan Triệt quay đầu lại như vừa nhớ ra điều gì đó, nhìn Giang Yến tái nhợt rồi mỉm cười: "Ơ, Giang Yến, không phải trước kia cậu nói sợ độ cao nên không chịu chơi những trò này sao?"
Giang Yến không ngừng bị nhắc tên, không khỏi nghiến răng hàm, giọng nói dường như bị bóp ra khỏi hàm răng, "Hiện tại không sợ nữa có được không?"
"Được, sao lại không được." Quan Triệt mỉm cười, thu hồi ánh mắt.
Lâm Tiêu nhìn khuôn mặt có phần cứng đờ của Giang Yến, bàn tay nắm chặt lan can, cảm thấy Giang Yến thật sự sợ độ cao, vì vậy vươn tay nắm mu bàn tay anh, "Hay là anh cùng em đi chơi trò khác được không?"
"Không cần." Giang Yến hít sâu một hơi, cứng ngắc nói: "Anh không sợ độ cao.

"

Ngày 21/01/2024
5740


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận