Đây là tác phẩm tôi thích nhất trong số tất cả mọi bản thảo mình từng sáng tác những năm cấp ba.
Viết xong câu chuyện này, tôi còn cất giữ vô cùng cẩn thận, mãi mấy năm sau sắp lại đồ đạc mới một lần nữa mở ra.
Còn lúc đó, khi mới hoàn thành tác phẩm của mình, tôi còn sốt ruột muốn đưa Dương Tiểu Nghiêu xem, để em khen tôi tiến bộ.
Nhưng rồi một chuyện khác đã xảy ra, khiến tôi quên bẵng việc này.
Có người tỏ tình với Dương Tiểu Nghiêu.
Tôi nghe người ta nói, đó là một nam sinh ở lớp bên cạnh, trước khi tỏ tình còn viết cho em một bức thư riêng, sau đó hẹn em ra ngoài.
Chuyện ấy Dương Tiểu Nghiêu không hề chủ động thông báo với tôi, nhưng đội “paparazzi” trải khắp trường học hiển nhiên không bao giờ chịu bỏ qua những kiểu tin tức nóng hổi thế này.
Ngay sau khi cậu bạn kia mở lời, sự vụ đã được âm thầm lan truyền tới mọi ngõ ngách trong trường.
“Cậu cứ dùng dà dùng dằng, chả chịu cố gắng gì cả.
Dương Tiểu Nghiêu sắp bị người ta nẫng đi mất tiêu rồi đó.” Lúc ăn cơm, Bạch Hạo Vũ vỗ vỗ vai tôi.
“Cậu không thấy là tôi đang buồn à?” Tôi nhìn xuống bữa trưa của mình, chẳng hề cảm giác muốn ăn uống gì.
“Vậy thì phương án A, mạnh mẽ tiến tới luôn đi.
Thành công thì hời, bị từ chối thì cứ bảo chỉ nói đùa thôi là được.”
“Nếu cậu chưa biết Lương Thuần thích mình thì có dám tỏ tình không?”
“Không dám.” Bạch Hạo Vũ vội vàng lắc đầu.
“Thế đấy, cứ đứng nói chuyện thì eo không đau.” Tôi nhìn cậu ta khinh miệt.
“Nhưng cũng đâu thể cứ kéo dài mãi như vậy được chứ? Đã bao nhiêu lâu rồi, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện thử lòng cậu ấy một chút xem thế nào à?”
Vẫn luôn kéo dài, kéo dài đến tận lúc tốt nghiệp, sau đó vẫy tay chào tạm biệt sao?
Nghĩ tới cái kết thúc đó, tôi có chút không cam lòng.
Cũng như lời Bạch Hạo Vũ từng nói khi bày tỏ với Lương Thuần, nếu hai người đến tận khi tốt nghiệp vẫn không biết được tình cảm trong lòng đối phương, kết cục nhất định sẽ là bi thảm.
Bởi vì yêu, chúng ta luôn biến thành người nhát gan, nhát gan tới mức ba chữ đơn giản như tôi yêu em cũng chẳng dám nói thành lời, chỉ sợ sẽ phá hỏng tất thảy những gì trước kia có được.
Nếu tôi không nói, Dương Tiểu Nghiêu cũng sẽ mãi chẳng biết rằng tôi của ngày trước đã từng đau lòng đến thế, đau lòng luôn cả phần của em.
Có đôi khi, để bước được thêm một bước, tất cả những gì ta cần chỉ là một chút dũng khí mà thôi.
“Tôi tự có suy nghĩ riêng của mình, cậu không cần phải lo đâu.” Tôi cầm đũa, bắt đầu vùi mặt ăn cơm.
Buổi tối hôm ấy, tôi viết giấy chuyền qua cho Dương Tiểu Nghiêu, hỏi xem liệu em có muốn cùng tôi chạy bộ sau tiết tự học hay không.
Dương Tiểu Nghiêu ném trả mẩu giấy lên trên bàn tôi, hỏi tại sao tự nhiên tôi lại muốn đi chạy bộ.
Tôi viết lên mảnh giấy: Chẳng phải sắp thi thực hành thể dục rồi à? Muốn tìm người cùng mình luyện tập thêm chút ấy mà.
Cũng được, tôi sẽ miễn cưỡng đi chạy mấy vòng với cậu. Dương Tiểu Nghiêu đáp, còn vẽ thêm một khuôn mặt tinh nghịch cạnh bên hàng chữ.
Thế tối nay tôi đợi cậu ở sân thể dục nhé. Tôi viết lại.
Sau khi hết tiết tự học buổi tối, tôi vội vàng thu thập sách vở rồi lao ra khỏi phòng học, cũng không chờ em.
Tôi muốn lẳng lặng gặp em, không muốn để cho những người xung quanh biết được.
Nếu không một khi bọn họ nhận ra tôi đã hẹn Dương Tiểu Nghiêu ra ngoài, lại còn tỏ tình cùng em, đảm bảo mấy ngày tới hai đứa chúng tôi sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành trung tâm dư luận.
Nếu bày tỏ thành công thì còn đỡ, nếu bị từ chối rồi lại còn bị bàn tán chỉ trỏ sau lưng, đúng là sẽ chẳng gì đau khổ bằng.
“Sao cậu đi nhanh quá vậy?” Dương Tiểu Nghiêu bước vào sân thể dục.
“Định khởi động trước một chút, đã lâu chưa chạy rồi.” Tôi cười cười, nhìn em.
“Chờ tôi khởi động cùng cũng được mà?” Dương Tiểu Nghiêu nói, có vẻ hơi hơi hờn dỗi.
“Xin lỗi nhé, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Chúng tôi đặt cặp sách ở trên ghế đá bên sân, sau đó giãn cơ một chút.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, thỉnh thoảng cũng sẽ có người đi tới chỗ này luyện chạy.
Có lẽ cũng vì lo lắng cho sự an toàn của các em học sinh, nhà trường mới đây đã lắp đặt một cột đèn cao áp cực lớn, đủ để chiếu sáng toàn bộ khu này.
Ai hay chạy bộ thì sẽ tiện hơn rất nhiều, còn ai hay đến lén lút hẹn hò yêu đương thì giờ không còn cửa nữa.
Cũng may hôm nay chỉ có vài người đến chạy tại đây, đều là những người tôi không quen biết, không cần để ý.
“Cứ chạy thử hai vòng trước đã nhé.
Lâu lắm rồi tôi không chạy, sợ là không chạy được xa.” Dương Tiểu Nghiêu mỉm cười với tôi.
“Ừ.”
Hai đứa chúng tôi song song chạy cạnh bên nhau, cực kỳ đều bước.
Ở gần bên cạnh, tôi có thể nghe thấy nhịp thở có hơi gấp gáp của em.
Giờ phút này, người con gái tôi thích đang ở ngay sát bên tôi.
Giống như năm năm trước khi lần đầu nhìn thấy em, lòng tôi nhộn nhạo, chẳng khác gì chú nai con chạy loạn.
Tôi rất muốn được đứng trước mặt em để nói với em rằng tôi thích em.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã thích em.
Thời cấp hai, tôi không dám nói.
Chúng tôi khi đó gần như chỉ là bạn bè cùng lớp thông thường.
Thế nhưng, một lần chia xa đã là quá đủ.
Vậy nên khi hai đứa tôi gặp lại, tôi đã vui mừng y hệt đứa trẻ lên ba.
Chỉ còn một năm nữa thôi, chúng tôi lại phải lần nữa chia ly.
Trước lúc ấy, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ trong quá khứ của chính bản thân mình nữa.
Khao khát bày tỏ lòng mình chưa từng trỗi dậy mãnh liệt đến thế trong tôi.
Chạy xong hai vòng, chúng tôi chầm chậm thả bước vòng quanh sân thể dục.
“Dương Tiểu Nghiêu, nghe nói mấy hôm trước có người tỏ tình với cậu à?” Tôi nhìn sang khuôn mặt trông nghiêng của em, vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Tôi cố gắng ngắm kỹ gương mặt ấy, khắc ghi trong lòng.
Đó chính là tuổi xuân rực rỡ nhất trong đời một người con gái.
“Cậu cũng biết sao?” Dương Tiểu Nghiêu cười cười.
“Cậu có nhận lời cậu ta không?” Tôi hỏi.
“Không.”
“Tại sao vậy?”
“Tôi hỏi cậu ta sao lại thích tôi, cậu ta trả lời bởi vì tôi đẹp,” Dương Tiểu Nghiêu quay sang nhìn tôi.
“Nếu chỉ là thích vẻ ngoài, chẳng phải sau này cậu ta cũng sẽ dễ dàng thích người khác sao?”
“Vậy cậu có ý với cậu ấy không?”
“Làm sao có được? Tôi chỉ là muốn hỏi thử chút, xem xem người khác tại sao lại để ý tới mình thôi.” Dương Tiểu Nghiêu đã mệt, ngồi xuống ghế đá nơi hai tôi vừa để cặp.
“Vậy cậu hi vọng người đó sẽ nói thế nào?” Tôi có chút tò mò.
“Từa tựa lời cậu nói í.
Chỉ có mỗi cậu từng nói rằng tôi giống như mặt trời.”
Nụ cười rạng ngời tựa ánh thái dương của em chiếu rọi nơi trái tim tôi.
Trong phút chốc, hai gò má tôi ửng đỏ.
Tôi cầm chai nước, làm bộ cần uống nước để quay đầu qua chỗ khác, không muốn cho em nhìn rõ vẻ mặt của mình bên dưới ánh đèn neon.
Sau khi uống xong một ngụm, tôi bỏ chai nước vào trong cặp sách, ngồi xuống ngay bên cạnh em.
“Còn một năm nữa là thi đại học, cậu có lo lắng gì không?”
Dương Tiểu Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt hướng vào khoảng không vô định: “Nhanh thật đấy, tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng gì cả.”
“Đến giờ mà vẫn chưa nghĩ gì sao?” Tôi có chút dở khóc dở cười.
“Tất nhiên rồi, đầu óc của tôi đâu có nhanh nhạy như mấy học bá các cậu, còn vui vẻ thoải mái được ngày nào thì cứ vui ngày ấy thôi,” Dương Tiểu Nghiêu vừa nói vừa cười, sau đó quay sang nhìn tôi.
“Cậu chắc đã nghĩ xong chuyện muốn thi trường nào rồi hở?”
Tôi lắc đầu.
Tôi chưa quyết, bởi vì tôi vẫn chưa biết em muốn đi đâu.
Kể cả chúng tôi có học hai trường đại học khác nhau, tôi vẫn hi vọng được ở đâu đó thật gần bên em, càng gần càng tốt.
“Dương Tiểu Nghiêu, hay là về sau chúng ta đến học cùng thành phố nhé?”
“Được đấy.
Có cậu che chở rồi, sau này cho dù đi đâu tôi cũng sẽ không sợ nữa.”
Dương Tiểu Nghiêu đồng ý quá nhanh, tôi còn không phản ứng kịp theo lời em nói.
“Không phải hai đứa mình đã nói sẽ làm bạn tốt cả đời rồi sao? Nếu cậu dám tự ý bỏ rơi tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.” Dương Tiểu Nghiêu “hừ” một tiếng, điệu bộ hơi hơi kiêu ngạo.
“Được rồi, cứ quyết như thế đi.”
“Được, hứa rồi đó nha.”
Chúng tôi cùng nhau ngước mắt lên nhìn trời đêm.
Phía trên vô số ánh đèn thành thị lấp la lấp lánh, chỉ có lờ mờ vài ngôi sao nhỏ.
“Nếu như thời gian có thể ngừng lại tại đây thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không bao giờ còn phải lo lắng về tương lai nữa.” Tôi buông một câu than thở.
“Cậu giỏi giang như thế, lo lắng cái gì nào?”
Tôi lại lắc đầu.
Có lẽ Dương Tiểu Nghiêu sẽ mãi mãi không biết được, tôi nói tương lai, chính là tương lai của tôi và em.
“Tôi vẫn nhớ từ hồi cấp hai cậu đã rất lợi hại rồi, còn được lên cả tập san trường nữa.” Dương Tiểu Nghiêu nói, có hơi suy tư.
“Chuyện đó mà cậu cũng nhớ cơ à?”
“Đương nhiên rồi.
Khi ấy thành tích học tập của cậu rất cao, lại còn văn hay chữ tốt.
Sau khi cậu lên trang bìa tập san của trường, lớp mình đã có bạn mua đến mấy quyển liền, lại còn cắt ảnh cậu ra dán cùng với ảnh mình nữa.”
Nghe em nói vậy, mặt tôi bất giác đỏ lên.
“Tôi làm gì mà cao siêu đến thế.”
“Có mà.
Tôi còn có ảnh chụp nè, có muốn xem không?” Dương Tiểu Nghiêu vừa nói vừa mò vào trong cặp sách, lục tìm điện thoại.
“Dương Tiểu Nghiêu, có phải cậu đã từng nói cả đời này chúng ta phải làm bạn tốt đúng không?” Tôi quay sang nhìn em.
“Đúng vậy, tôi sẽ không đổi ý đâu, cậu cũng nhất định không được thay đổi trước đó.” Dương Tiểu Nghiêu rút di động ra.
“Thật ra tôi…”
Tôi cất lời, nhìn sang bên cạnh, thấy em đang nhập mật khẩu mở khóa màn hình điện thoại của mình.
“Mật khẩu của cậu không phải là sinh nhật cậu đấy chứ?” Tôi vu vơ hỏi.
“Không phải, là sinh nhật Bạch Hạo Vũ,” Dương Tiểu Nghiêu ngượng ngùng đáp.
“Trước kia dùng đã quen rồi, vẫn chưa đổi lại.”
Tất cả can đảm tôi lượm lặt được chớp mắt tan thành mây khói.
Tôi nhìn em, không nói gì.
“Vừa rồi cậu vừa bảo thật ra gì cơ?” Dương Tiểu Nghiêu quay sang, nhìn vào mắt tôi.
Tôi quay đầu đi, né tránh ánh mắt của em: “Thật ra là gần đây tôi vừa viết xong một bản thảo mới, muốn đưa cho cậu xem thử.”
“À được, chỉ cần đừng có tệ như lần trước là tôi nhất định xem ngay.”
“Không đến nỗi thế đâu.” Tôi cười khổ.
Tối ngày hôm ấy, Dương Tiểu Nghiêu ngồi trên ghế đá, mở ảnh cũ hồi cấp hai ra cho tôi xem, vừa xem vừa kể vô cùng sống động.
Tôi chỉ lẳng lặng mỉm cười nhàn nhạt cạnh bên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết nên suy nghĩ gì.
Tối ngày hôm ấy, gió mát trăng thanh, trái tim tôi lại bi thương sầu úa.
Có lẽ, chúng tôi vẫn chỉ nên làm bạn mãi thì hơn.
…
Buổi sáng hôm sau, tôi ngủ đến tận chín giờ.
Lúc tỉnh lại, có một giọt nước bất chợt lăn xuống nơi khóe mắt tôi.
Tôi đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ thật dài, dài như cả một kiếp người.
Trong giấc mơ đó, tôi đã trải qua biết bao nhiêu chuyện.
Mặc dù sau khi thức giấc, ấn tượng về giấc mơ ấy cũng đã dần dần trở nên nhạt nhòa xa xăm, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, trong mọi mộng cảnh của tôi đêm qua, đều có bóng dáng của em.
Đã rất lâu, rất lâu rồi, tôi không mơ thấy Dương Tiểu Nghiêu, cũng chẳng thấy ai trong số tất cả bạn bè cấp ba của mình.
Đêm qua, bọn họ tựa như đột ngột xông vào giấc mơ của tôi, làm sống dậy mọi ký ức đã từng chết trong lòng tôi.
Tôi vẫn còn nhớ sau ngày hôm ấy, tôi đã đưa tập tiểu thuyết mới viết cho Dương Tiểu Nghiêu đánh giá.
Em nói tôi viết không tồi, có thể thử gửi bài xem.
Tôi có hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định gửi tác phẩm của mình cho bên tạp chí.
Một tháng sau, tôi nhận được lá thư từ chối bản thảo đầu tiên.
Tôi khóc, khóc đến nhói lòng.
Khi đó quá nhiều sự việc không hay xảy ra, đến nỗi tôi thậm chí còn chẳng biết mình khóc vì điều gì nữa.
Ngày ấy, Dương Tiểu Nghiêu đã an ủi tôi rất lâu.
“Có bao nhiêu tác giả lần đầu tiên gửi bài đã được nhận đâu?” Em nói.
“Tất nhiên tôi biết chuyện đấy, nhưng mà chính mình bị trả bản thảo, làm sao có thể không buồn chỉ vì người khác cũng không thành công giống như mình được?”
“Chỉ là một lần thất bại thôi mà.
Không sao đâu, vẫn còn những lần sau nữa.”
“Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm? Tỉnh táo lại chút đi.
Cậu nhìn tôi xem, không phải đã nói tôi chính là mặt trời sao? Bây giờ tôi chia cho cậu một chút nắng nhé.
Thấy chưa? Cậu sáng lên rồi đó.”
Nhìn em sắm vai mặt trời trước mắt, tôi cũng đã phải bật cười, cố gắng ép mình tươi tỉnh thêm lên một chút.
“Cậu cứ kiên trì viết đi.
Nếu không ai xem, cứ để tôi xem là được.”
“Nếu cứ viết mãi mà vẫn chẳng tốt lên nổi thì sao?”
“Viết không tốt cũng không sao.
Cậu nhất định phải biết rằng, chỉ cần cậu nỗ lực, bất kể là làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu.”
“Nếu tôi không nghĩ được gì để viết, cậu có nguyện làm nữ chính trong truyện tôi không?”
Dương Tiểu Nghiêu ngừng lại một chút, sau đó cười cười: “Không vấn đề gì.
Có nằm mơ tôi cũng muốn được làm nữ chính đó.”
“Chuyện này xem như ước hẹn giữa hai ta nhé?”
“Được.”
Tôi nhìn nụ cười xinh đẹp của em, trong lòng ấm áp như thể được vạn tia nắng chiếu vào.
Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ là nữ chính trong từng câu chuyện của tôi.
Tôi hứa với em.
Tôi lấy điện thoại ra, tiến tới không gian của mình.
Hoạt động của Dương Tiểu Nghiêu trong mấy ngày qua vẫn sẽ hiển thị ở đây.
Mới lướt một chút, cảnh tượng lúc trước ở ga tàu hỏa lại một lần nữa ngập tràn trong trí óc tôi.
Tối qua, tôi đã cảm giác hơi hơi khó chịu, nhưng loại khó chịu này không hề giống với cái kiểu khó chịu năm đó khi tôi nghe được em thích người con trai khác.
Khó chịu khi ấy là đau, đau thấu tâm can.
Còn ngày hôm qua thấy em đứng bên người khác, tôi lại cảm giác có chút khó chịu nhàn nhạt, tựa một thân cây thêm một vòng tuổi mờ mờ sau khi trải qua mùa đông rét mướt.
Loại khó chịu này, có thể dễ dàng vơi đi chỉ sau một đêm mộng mị.
Cuối cùng, thời gian cũng đã gột sạch tất thảy tình cảm tôi dành cho em.
Hôm qua tôi đã mệt mỏi chạy tới chạy lui cả ngày, sau khi trở về lại cũng chẳng được nghỉ ngơi, bởi vậy sáng nay mới đánh một giấc tới tận chín giờ.
Không còn sớm nữa.
Tôi bỏ điện thoại, khoác thêm áo ngoài rồi ra khỏi giường.
Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ đống tuyết ngoài đường hôm qua sẽ chỉ còn là vài vũng nước đọng mà thôi.
Tôi bước ra ngoài, trông thấy phòng khách trống không, không một bóng người.
Tử Ninh giờ này hiển nhiên vẫn còn đang ngủ.
Mẹ tôi chắc là đi mua đồ ăn.
Còn về phần bố, quả thực tôi cũng không rõ mấy ngày hôm nay bố mình đi đâu, ông đã thất nghiệp một thời gian rồi.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, tôi vào trong bếp nhìn qua một lượt.
Trong nồi còn một bát mỳ.
Tử Ninh rất ít khi ăn mỳ sợi, có lẽ nồi này là để cho tôi.
Tôi bật bếp, đun lại nồi mỳ một chút cho nóng, sau đó bê tới bàn ăn.
Chưa đến vài phút sau, chỗ nước trong nồi đã bị tôi húp sạch trơn, không còn một giọt.
Húp hết nước rồi, tôi mới bắt đầu bỏ mấy sợi mỳ khô quắt vào mồm, nhai như nhai rơm nhai rạ.
Trong lúc đang ăn mỳ, điện thoại của tôi bất chợt đổ chuông.
Tôi thò tay vào túi quần, rút điện thoại ra.
Là Lam Thiên gọi.
Hôm qua tôi vừa lưu số mới của Lam Thiên, cũng đã bảo cậu ta rằng từ hồi cấp ba tới giờ tôi vẫn chưa từng thay số.
Mới tạm biệt nhau chưa đến một ngày, cậu ta đã vội gọi điện hỏi han rồi sao? Có vẻ không giống phong cách Lam Thiên cho lắm.
Tôi nhận cuộc gọi, đưa di động lên bên tai, lười nhác nói: “A lô, Lam Thiên? Đã nhớ tôi rồi đó à?”
“Boss, bây giờ cậu có đang bận gì không? Tới núi Nhạc Lộc với tôi một chuyến được không?”
“Núi Nhạc Lộc? Lại đi chơi hả?”
“Không phải, cậu cứ đến đi rồi biết.
Giải thích qua điện thoại không tiện cho lắm.”
“Ờ, thế cậu đợi tôi ăn xong đã nhé.”
“Ok.”
Tôi cúp máy, không biết Lam Thiên lại định làm gì.
Vật vã chiến đấu với nồi mỳ xong, tôi xỏ giày, với lấy chìa khóa rồi đi ra cửa.
Vừa mới đặt chân xuống tầng, tôi đã lập tức đút tay vào trong túi áo, sau đó hà ra một hơi thật dài.
So với hôm qua, tuyết ngày hôm nay đã tan gần hết, nhưng vẫn còn một ít khối tuyết rải rắc đây đó bên trên mặt đường.
Sau khi đã bị vô số bàn chân giẫm đạp, những khối tuyết này đều đã rắn chắc trơn trượt như những quả bom, nếu không cẩn thận giẫm phải, chắc chắn sẽ ngã chổng vó lên trời.
Tôi cẩn thận nhìn đường, vừa bước vừa tránh tuyết đọng, đi thẳng ra ngoài tiểu khu.
Đoạn đường từ nhà tôi tới núi Nhạc Lộc cũng không hẳn xa, nhưng để đến được tới nơi thì vẫn có hơi phiền toái, không có cả buýt lẫn tàu điện ngầm.
Tôi vừa đi vừa âm thầm oán thán bản đồ quy hoạch đường tàu điện ngầm thành phố Trường Sa.
Một thắng cảnh như núi Nhạc Lộc, tại sao lại không lọt vào phạm vi suy xét cơ chứ?
Lên đường chưa được bao lâu, Lam Thiên đã gửi tới thêm mấy tin nhắn nữa ở trên WeChat, bảo tôi đi từ cổng nam hướng lên phía tháp truyền hình, cậu ta đang đứng ở ngay gần đó.
Hai ngày hôm nay nhiệt độ giảm sâu.
Tôi có hơi không thoải mái, không biết tại sao cậu ta lại có hứng thú leo núi trong cái thời tiết kiểu này.
Tôi thậm chí còn không nhịn được mà nghĩ vẩn nghĩ vơ.
Liệu có mấy ai lại muốn trèo lên trên núi ngay giữa trời đông giá rét? Lúc này Lam Thiên hẹn tôi tới đây, chẳng nhẽ là đã xảy ra chuyện gì? Không phải là bị người ta bắt cóc rồi chứ?
Tôi lập tức nhớ đến hàng loạt vụ án gay cấn trong “Thám tử lừng danh Conan”, rà soát những tình tiết sẽ có khả năng xảy ra ngay tại nơi này.
Chỉ có điều, tôi thực sự không hiểu, nếu Lam Thiên bị bắt cóc, chẳng phải nên gọi bố mẹ mình sao?
Hay là cậu ta cho rằng…
Nghĩ tới đây, tôi lại lắc lắc đầu, không muốn tưởng tượng thêm chút nào nữa.
Tóm lại, cứ nhanh đi đến là sẽ biết được sự thật ngay thôi.
Phải mất tới nửa tiếng đồng hồ, tôi mới lê lết đến nơi.
Lúc trông thấy được bóng dáng Lam Thiên, tôi đã hít nhiều khí lạnh đến mức cổ họng có hơi đau rát.
Cậu ta đang ngồi trên một chiếc ghế, nhìn ra bên đường, ánh mắt mông lung.
“Lam Thiên!” Tôi cất giọng gọi thật to.
Cậu ta nghe thấy tiếng tôi, tức thì quay đầu nhìn về hướng này, sau đó đặt một ngón tay lên trên đầu môi: “Suỵt! Nhỏ giọng thôi.”
Trông thấy bộ dạng nghiêm trọng của Lam Thiên, tôi tò mò sải bước về phía cậu ta.
“Hóa ra không phải cậu bị bắt cóc thật à?” Tôi cười cười.
“Cái gì cơ?” Lam Thiên nhíu mày nhìn tôi nghi hoặc.
“Không có gì, tôi muốn hỏi cậu gọi tôi tới đây làm gì ấy mà.” Tôi nhanh nhẹn lảng qua đề tài chính.
“Cậu tự xem đi.” Lam Thiên vừa nói vừa chỉ về hướng ban nãy cậu ấy mới vừa nhìn không chớp mắt.
Tôi dõi mắt trông theo hướng tay cậu ta, nhìn mãi một hồi cũng chẳng nhìn thấy cái gì, rồi lại mù mờ quay đầu về nhìn Lam Thiên, hai mắt chớp chớp.
“Cậu nhìn cái người trên ghế kia kìa.”
Tôi ra sức nheo mắt lại.
Giữa màn sương mù mờ mịt, hình như đúng là có một bóng người mảnh như sợi chỉ đang ngồi ở trên ghế đá.
“Đó là… Giang Vũ Đồng à?” Tôi mờ mịt hỏi.
“Phải.”
“Lam Thiên, tôi thật không ngờ cậu lại là kiểu bám đuôi người ta vậy đấy.” Tôi nhìn cậu ta, nửa đùa nửa thật.
“Tôi không bám đuôi.”
“Không phải bám đuôi sao cậu còn đứng xa thế làm gì? Rõ ràng không muốn cậu ấy trông thấy mình mà.”
“Biết phải giải thích cho cậu thế nào giờ nhỉ…” Lam Thiên gãi đầu gãi tai.
“Đại khái là hiện tại tâm trạng cậu ấy đang không được tốt.”
“Hai người cãi nhau à?”
“Không phải bọn tôi cãi nhau,” Lam Thiên nhìn tôi.
“Là Giang Vũ Đồng và Tiết Miểu cãi nhau.
Nói chính xác hơn, là bọn họ chia tay rồi.”
“Cậu nói cái gì cơ?” Tôi bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình.
Hai người đó ngày hôm qua chẳng phải vẫn còn chơi trò tình ái mặn nồng ngay trước mũi tôi và Lam Thiên sao? Bảo chia tay là chia tay được ngay, chẳng nhẽ cậu bạn trai đó lại là Giang Vũ Đồng thuê, hôm qua vừa vặn đến hạn chấm dứt hợp đồng?
“Tôi nói là bọn họ chia tay rồi.”
Tất nhiên tôi nghe rõ, chẳng qua là không tin nổi nên mới phải hỏi thêm lần nữa thôi.
Tôi dõi mắt nhìn Giang Vũ Đồng đang ở đằng xa, rồi lại quay đầu nhìn sang Lam Thiên trước mặt: “Giang Vũ Đồng chia tay, cậu muốn nhân cơ hội này mà chen chân vào nên mới theo dõi cậu ấy phải không? Bây giờ là đang cần tôi giúp cậu bày mưu tính kế đó hả?”
Lam Thiên nhún vai: “Bởi vậy nên tôi mới bảo không tiện giải thích qua điện thoại đó.”
“Tôi thấy cậu gọi tôi tới đây đúng là đã phức tạp hóa vấn đề.” Tôi cười cười châm chọc cậu ta.
Lam Thiên buồn bực gãi đầu: “Chuyện là thế này.
Đáng nhẽ ra hôm nay tôi và Giang Vũ Đồng sẽ lên tàu hỏa quay về Vĩnh Châu, đã mua vé đi cùng nhau cả rồi.
Buổi sáng tôi qua ký túc xá tìm cậu ấy, bạn cùng phòng lại bảo cậu ấy đã đi ra ngoài từ sớm, cũng chẳng mang theo hành lý gì cả.
Tôi không vui, muốn gọi điện thoại hỏi lại cậu ấy, gọi đến vài cuộc mà cậu ấy vẫn chẳng thèm bắt máy.
Lúc đầu không nghe điện thoại, lúc sau trực tiếp tắt máy đi luôn.
Tôi chả hiểu gì, cứ nghĩ hay là mình làm gì đó khiến Giang Vũ Đồng nổi giận? Mãi tới tận khi gọi cho Tiết Miểu, tôi mới biết được là hai người họ đã chia tay rồi.”
“Sau đó thì sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Sau đó tôi muốn tìm Giang Vũ Đồng, tìm hết một vòng trường học không ra, lại phải gọi điện hỏi Tiết Miểu tiếp.
Tiết Miểu nói có thể cậu ấy lên núi Nhạc Lộc, tôi liền theo lên tới đây, không ngờ cậu ấy lại thật sự ở trên này.”
Nghi hoặc ban nãy của tôi giờ đã sáng tỏ cả rồi.
Nhưng mà, tại sao Tiết Miểu lại biết chắc Giang Vũ Đồng sẽ lên trên núi Nhạc Lộc?
Tôi hỏi Lam Thiên nghi vấn trong lòng.
“Cậu còn nhớ vụ hôm qua mấy đứa bọn mình đi thuyền ở chỗ công viên liệt sĩ đó không? Lúc ở trên thuyền, Giang Vũ Đồng đã rủ Tiết Miểu hôm nay dậy sớm lên núi Nhạc Lộc ngắm mặt trời mọc.”
“Vậy là trời còn chưa sáng, cậu ấy đã một mình chạy tới đây sao?” Tôi tròn mắt, không thể tin nổi.
“Tôi cũng chẳng biết nữa.
Dù sao thì lúc tôi đến, cậu ấy cũng đã ở đây sẵn rồi.” Lam Thiên lắc đầu.
Tôi nghĩ, có lẽ trên thế gian này, đâu đâu cũng có những người si tình như thế.
Giang Vũ Đồng, Lam Thiên, và kể cả tôi.
Những kẻ như chúng tôi luôn luôn chỉ biết thương tâm một mình, tự mình đau khổ, tự mình xem, còn đối phương thì mãi mãi chẳng hề hay biết.
Thế nhưng sâu thẳm trong tim, chúng tôi vẫn cứ ước mong người ấy sẽ bị tình cảm chân thành của mình làm cho cảm động, sau đó hồi tâm chuyển ý.
Kết quả là, vẫn cứ chỉ có chính mình bị mình cảm động mà thôi.
Tôi có thể hiểu tâm trạng của họ, cũng không có quyền đi phán xét họ.
Chỉ có điều, tôi vẫn khó có thể tin đây là sự thật.
Mới sáng hôm qua thôi, tôi vẫn còn đang nghe Lam Thiên kể lại một câu chuyện tình bất chấp khoảng cách, đẹp đẽ chuẩn mực như một bài thơ.
Thế mà hôm nay, tôi đã thấy được kết cục của câu chuyện ấy.
Cuối cùng hai người cũng vẫn chia tay.
Sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, tôi lại cảm giác chuyện này có chút mỉa mai.
“Nếu cậu đang muốn an ủi cậu ấy thì sao còn cứ ngồi đây làm gì?” Tôi thở dài.
“Cậu ấy không nhận điện thoại của tôi, lại còn tức giận đến tắt cả máy.
Tôi không biết có phải cậu ấy không muốn trông thấy mặt tôi hay không, vậy nên vẫn chưa dám qua bên đó.”
“Bây giờ tôi mới phát hiện hai người chúng ta thực sự giống nhau.” Tôi bất đắc dĩ cười cười.
“Giống thế nào?” Lam Thiên khó hiểu hỏi.
“Cái kiểu lần lượt buông tay mỗi lần cơ hội bày ra trước mắt, giống nhau y hệt.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nụ cười đông cứng trên môi.
Lam Thiên im lặng.
“Nếu cậu không định tiến tới an ủi cậu ấy, sao lại còn đến tận đây? Cậu cảm thấy mình chỉ cần vĩnh viễn câm lặng cam chịu như thế là được, không cần cậu ấy phải biết hay sao? Cậu cứ khăng khăng như vậy, rốt cuộc là muốn tự mình khiến mình cảm động, hay là muốn hai tay dâng tặng tình yêu của mình sang cho người khác?”
Thấy tôi hậm hực như thế, Lam Thiên bỗng chốc cũng mất tự nhiên.
Tôi không thể không thừa nhận, tôi nói vậy, một phần cũng là bởi sự ích kỷ của bản thân mình.
Bởi vì khi nói ra những lời đó, tôi cũng mong đợi có người ở bên mắng cho mình tỉnh táo lại mỗi lần rụt rè đối mặt với Dương Tiểu Nghiêu.
Và cũng bởi vì tôi biết, Lam Thiên và tôi thực sự giống nhau.
Tôi hi vọng mối tình của cậu ấy đơm hoa kết trái, như thế tôi sẽ có thể lấy đó làm đích để cố gắng vớt vát lại tình yêu mòn úa của mình.
Cho dù chỉ là gửi gắm một chút niềm tin, trái tim của tôi cũng sẽ an yên hơn trước rất nhiều.
Lam Thiên có vẻ đang hơi bồn chồn.
Cậu ta nhìn tôi bằng một ánh mắt nghi hoặc dị thường, sau đó run giọng hỏi nhẹ một câu: “Cậu… cũng thích Giang Vũ Đồng?”
Ngay trong giây phút nghe được lời Lam Thiên nói, tôi không kiềm nổi mà “phụt” một tiếng, cười đến suýt văng cả nước mũi ra.
“Cậu bói đâu ra một câu kết luận không tưởng vậy hả?” Dòng xúc cảm vừa mới cuồn cuộn chảy trong lòng tôi đã bị câu ta chặn đứng hoàn toàn.
Cơ mà, hình như đây là lần đầu Lam Thiên khiến tôi bật cười.
“Tôi thấy cậu sốt ruột thế nên sinh nghi thôi, chắc là tôi hiểu sai ý cậu rồi.” Lam Thiên cũng không nhịn được, cong cong khóe môi.
“Tôi đang sốt ruột thay cho cậu đó.
Bây giờ tốt nhất cậu nên tìm cách qua đấy mà an ủi người ta đi.
Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, thật sự không muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng này sao?” Tôi ngừng cười, quay lại nói về trọng điểm.
Lam Thiên do dự suốt một hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, đứng lên, hướng về chiếc ghế đằng xa nơi Giang Vũ Đồng đang ngồi.
Tôi ngồi lại băng ghế này, dõi mắt theo bóng cậu ấy, cả người cũng thả lỏng hơn.
Bởi vì khoảng cách quá xa, tôi không thể nghe thấy những gì Lam Thiên nói, cũng không nhìn rõ được những gì cậu ấy làm.
Tôi chỉ có thể lờ mờ trông thấy cậu ta nói chuyện với Giang Vũ Đồng mấy câu, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh đó.
Mãi tới sau này, tôi mới được biết ngọn ngành câu chuyện xảy ra giữa Giang Vũ Đồng và Tiết Miểu buổi chiều đi chơi hôm ấy.
Lúc đó, Giang Vũ Đồng lôi kéo Tiết Miểu đi tới hồ nước bên cạnh công viên.
“Hay là bọn mình xuống hồ đi thuyền đi?” Giang Vũ Đồng hào hứng đề nghị.
“Tùy em thôi.” Tiết Miểu trả lời, cũng chẳng bận tâm là mấy.
Tôi và Lam Thiên vốn không có ý tưởng gì, vậy nên khi Giang Vũ Đồng đề xuất xuống dưới đi thuyền, mọi người liền chiều theo ý cô nàng.
Giang Vũ Đồng và Tiết Miểu lên thuyền trước.
Hai người ngồi đối diện nhau, chầm chậm đạp trên bàn đạp, điều khiển con thuyền tiến về phía trước.
Tiết Miểu nắm lấy cần tay, vừa đạp vừa chỉnh hướng đi của thuyền.
“Sao phải đi xa hai người họ vậy?” Giang Vũ Đồng hỏi.
“Anh có chuyện này muốn nói riêng với mình em.” Tiết Miểu trả lời.
“Ồ.” Giang Vũ Đồng nhún vai, bắt đầu ra sức đạp thuyền mải miết.
“Giang Vũ Đồng…” Tiết Miểu ngập ngừng.
“Có lẽ sau khi tốt nghiệp, anh sẽ không thể cùng em học cao học chung một trường được nữa.”
“Tại sao vậy? Không phải chúng ta đã điền nguyện vọng giống nhau cả sao? Hơn nữa còn thi xong hết rồi mà?” Giang Vũ Đồng hơi không vui.
“Anh đã bảo em là anh thi không tốt rồi.
Bây giờ lại càng chẳng có niềm tin mấy nữa.” Tiết Miểu nói.
“Chuyện này chẳng phải lúc trước chúng ta đã bàn rồi sao? Thực ra em thi cũng có tốt đâu, cùng lắm hai đứa chúng mình cùng nhau học thêm năm nữa là được.”
“Nhưng mà, bố mẹ của anh không muốn cho anh tiếp tục học lên thạc sĩ.
Họ bảo nếu lần này thi không đạt, anh phải ra ngoài tìm việc.” Sắc mặt Tiết Miểu dần dần trở nên khó coi.
“Hiện giờ vẫn còn chưa có kết quả thi mà, nhỡ anh thi đỗ thì sao? Nếu như thật sự không được, em sẽ cùng anh về nhà thuyết phục hai bác.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, những chuyện về sau vẫn còn chưa biết, buồn phiền sớm vậy làm gì,” Giang Vũ Đồng nói, đôi chân ngưng lại phía trên bàn đạp.
“Em vừa mới viết được một bài thơ, đặt tên là “Hoán khê sa”.
Anh có muốn nghe thử không?”
“Cũng không muốn lắm.” Tiết Miểu ảm đạm nói.
“Anh đừng ủ rũ như vậy.
Hay là ngày mai hai ta lên núi Nhạc Lộc, cùng ngắm mặt trời mọc nhé?” Giang Vũ Đồng hứng chí đề nghị.
“Trong cái thời tiết kiểu này bình thường ít ai đi lên núi lắm.
Nhưng anh cứ nghĩ mà xem, ngay giữa khí lạnh ngày đông, tia nắng mặt trời đầu tiên ló rạng, nhất định sẽ đẹp vô cùng.”
“Ngày mai anh không đi dược.”
“Sao thế?”
“Anh đã mua vé tàu tối nay rồi.” Tiết Miểu quay đầu nhìn ra mặt hồ, không dám thẳng thắn đối diện với Giang Vũ Đồng.
Giang Vũ Đồng ỉu xìu hỏi: “Sao lần này anh về nhanh vậy?”
“Thật ra…” Tiết Miểu nhìn hai người kia đạp thuyền nơi xa, rồi lại nhìn Giang Vũ Đồng.
“Không có gì đâu.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người tạm dừng tại đấy.
Buổi chiều hôm đó, lúc vừa từ thuyền lên bờ, trông thấy vẻ mặt tối tăm không chút ánh sáng của Giang Vũ Đồng, tôi sớm nên đoán được bọn họ đã có vấn đề mới phải.
Thế nhưng lúc ấy, tôi lại chẳng hay biết gì.
Sau đó, Giang Vũ Đồng và Tiết miểu tách khỏi tôi cùng Lam Thiên.
Giang Vũ Đồng tiễn Tiết Miểu ra ngoài ga tàu, xong rồi Tiết Miểu mới chính thức nói chia tay.
Cái cớ cậu ta đưa ra cũng chỉ loanh quanh yêu xa với không hợp nhau này nọ.
Còn nguyên nhân thật sự là gì, có lẽ cũng chỉ có mình Tiết Miểu hiểu rõ mà thôi.
Tôi ngồi một mình trên ghế, ngẩn người nghĩ ngợi linh tinh suốt một hồi lâu, cho đến tận khi đọc được tin nhắn Lam Thiên gửi qua WeChat: Bọn mình cùng xuống núi đi.
Lúc Lam Thiên dẫn Giang Vũ Đồng trở lại chỗ tôi, tôi thấy đôi mắt cô nàng ửng đỏ.
“Boss”, Giang Vũ Đồng nghẹn ngào cất tiếng.
“Cậu không sao chứ?” Tôi cũng không biết mình nên an ủi cậu ấy thế nào, chỉ đành hỏi thăm một chút.
Giang Vũ Đồng lắc đầu.
“Xuống núi đi đã, mùa này nhiệt độ trên núi thấp lắm.” Lam Thiên đề nghị.
“Mà nè, sau khi xuống núi thì bắt Lam Thiên khao hai đứa mình đi ăn lẩu đi.
Ăn cay đến phát khóc ấy, xong rồi chắc chắn sẽ không buồn nữa.”
Lam Thiên hơi giật mình, nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôi nháy mắt với cậu ta.
“Ừ, được đó.
Xuống núi rồi, tôi mời hai người ăn lẩu.” Lam Thiên nhìn Giang Vũ Đồng.
“Đi chơi trước đi, hiện tại tôi cũng chẳng có tâm trạng ăn uống gì đâu.” Giang Vũ Đồng nói.
“Cũng phải, thế thì cùng đi lòng vòng một lát.” Lam Thiên gật đầu.
Sau đó, ba đứa chúng tôi cùng nhau xuống núi.
Tôi và Lam Thiên đưa Giang Vũ Đồng đi hết một đoạn đường dài, trước tiên là dọc bờ sông Tương Giang, sau đó lại từ bờ sông Tương Giang hướng tới đường chính lên núi Nhạc Lộc.
Lam Thiên nói hướng đường này đúng hướng tiệm lẩu cậu ta muốn dẫn bọn tôi tới ăn, sau khi ăn xong bắt xe trở về cũng tiện.
Chúng tôi vòng vèo hết một buổi sáng, qua cả mười hai giờ trưa.
Dự báo thời tiết đã nói hôm nay trời nắng, vậy mà mặt trời vẫn cứ lúc ẩn lúc hiện, lẩn khuất sau đám mây mù.
Con đường ba đứa tôi đi cũng bởi vậy mà chợt sáng chợt tối, có lúc hửng nắng, có lúc u ám tối tăm.
Không lâu sau, chúng tôi rảo bước ngang qua một chỗ gọi là “Hiệp hội Nhà văn Hồ Nam”.
Tôi dừng chân đứng đó, nhìn ngắm nơi này.
Trước kia từng có đôi lần tình cờ ghé qua nơi đây, tôi đã nghĩ liệu có phải chỉ cần trở thành nhà văn là tôi có thể đặt chân vào đó, sau đấy sẽ có rất nhiều cơ hội giao lưu sáng tác với những con người tên tuổi hay không.
Lúc ấy, tôi thậm chí còn mường tượng rất nhiều cảnh tượng liên quan trong đầu, tựa như mọi chuyện đã sắp xảy ra đến nơi rồi vậy.
Không chỉ mỗi mình tôi, cả Lam Thiên và Giang Vũ Đồng cũng dõi theo ánh mắt tôi, nhìn kỹ hàng chữ khắc trên đá ấy.
Có lẽ giờ phút này, những gì tôi nghĩ, bọn họ nhất định cũng đều đoán được.
“Giang Vũ Đồng, cậu có còn nhớ mộng tưởng của bốn chúng ta những năm tháng đó hay không?” Tôi bất chợt hỏi.
Giang Vũ Đồng nhìn tôi, đôi mắt vẫn đang ngấn lệ: “Còn nhớ, hồi ấy bọn mình đều bảo sẽ cùng phấn đấu trở thành nhà văn.”
“Ừ, tôi còn nhớ cả cái hẹn ước mười tám năm giữa tôi và cậu.
Khi đó cậu nói cậu mười bảy tuổi, trước năm ba lăm tuổi, có thể nỗ lực hết sức để theo đuổi được ước mơ của mình.
Vậy nên trong vòng mười tám năm tới, chỉ cần tôi lên tiếng, cậu nhất định sẽ bỏ hết tất cả, xây dựng sự nghiệp cùng tôi.” Tôi lẩm bà lẩm bẩm, mắt vẫn không rời khỏi tấm bia đá có khắc sáu chữ Hiệp hội Nhà văn Hồ Nam.
“Phải.”
“Nếu hẹn ước này vẫn còn hiệu lực, hiện giờ không phải là lúc để nhụt chí hay đau khổ,” tôi ngoảnh đầu nhìn Giang Vũ Đồng.
“Bởi vì chúng ta vẫn còn một đoạn đường dài phải đi phía trước.”
Giang Vũ Đồng ngẩn ngơ nhìn tôi, sau đó gật đầu.
“Được, đi thôi.” Tôi cũng hơi ngượng vì mấy lời nói sáo rỗng đột ngột của mình, xoay người sang hướng khác, quàng tay qua vai Giang Vũ Đồng, khẽ đẩy cậu ấy tiến lên đằng trước.
Lam Thiên mỉm cười với tôi, sau đó cũng cất bước theo.
Tôi len lén ghé sát bên tai của Giang Vũ Đồng: “Nếu thật sự quên không được thì cứ viết hết lại đi, tôi cũng làm như vậy đấy.”
Giang Vũ Đồng hơi ngẩn ra, đưa tay lên dụi dụi mắt, rồi lại nhìn tôi cười cười, có chút nghẹn ngào.
Ngay dưới bầu trời mây đen giăng kín, chúng tôi chầm chậm sánh bước bên nhau, tiến về phía trước.
Cũng như con đường mấy đứa đang đi, trên bước đường trưởng thành, luôn luôn có cả đau khổ lẫn những hồi ức ghi tâm khắc cốt.
Chỉ có gắng gượng đi lên, chịu đựng vượt qua hết thảy, chúng tôi mới có thể một ngày phá kén giương cao đôi cánh.
Tôi nghĩ, con đường ước mơ, có lẽ cũng sẽ vậy thôi.Bonus
Núi Nhạc Lộc.