Câu đó vừa nói xong, chưa nói đến phản ứng của Đường Dịch như thế nào, chính Kỉ Dĩ Ninh đã bị dọa trước rồi.
Đầu cô bị hỏng mất rồi! Thật sự dám dùng giọng điệu đó để nói với Đường Dịch!
Ý thức được mình đã làm sai, Kỉ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy trong đầu ‘Ong’
một tiếng lớn, các loại phản ứng hậu kỳ đều phát ra: Chột dạ, đổ mồ hôi
lạnh, trước mắt biến thành màu đen……
Tuy nhiên, người cũng là sinh vật thôi, một khi đã làm bất cứ giá
nào, bị chính mình bức đến không còn mặt mũi nào nữa, vậy thì cứ đơn
giản là không biết xấu hổ mà quên đi thôi.
Trước mắt Kỉ Dĩ Ninh bị vây quanh trạng thái này.
Sau khi ý thức được mình đã nói cái gì, sự chờ mong đứa bé và tương
lai đã tiếp thêm dũng khí cho Kỉ Dĩ Ninh, không có hối hận cũng không có lui về phía sau, cô tiến lại gần anh và hôn lên môi anh……
– Bỗng nhiên tay trái của Đường Dịch nắm lấy bả vai cô.
Mở ra khoảng cách với cô.
Anh dùng lực không lớn, nhưng chỉ một động tác kháng cự này cũng đủ chống lại nhiệt tình và tự tôn của cô.
Không gian trong phòng ngủ bị tịch mịch bao vây.
Bị từ chối tại chỗ, một giây đó, đầu óc Kỉ Dĩ Ninh trống rỗng.
Lời nói của Đường Thần Duệ lúc chạng vạng khi anh đưa cô về bỗng hiện lên trong đầu cô–
“Cô có biết, khi Đường Dịch còn độc thân, từng từ chối rất nhiều mỹ nhân không? Chậc chậc, số lượng đó……”
Rất nhiều đêm khuya, anh là khách quen của các câu lạc bộ đêm.
Hứng thú đến đó chính là hai chữ dụ hoặc, anh độc diễn trên sàn nhảy. Dời bước, xoay tròn, tùy tiện móc tay là có ngay mỹ nhân gần đó nhảy
cùng, anh cong môi cười, siết chặt eo nhỏ của mỹ nhân và biến thành màn
khiêu vũ của hai người, tư thế lửa nóng triền miên khiến người ta không
nhịn được muốn chiếm lấy một Đường Dịch như thế, nhưng mỗi khi nhảy
xong, anh liền cúi người mở miệng nói một câu ‘Chơi vui nhé’, sau đó
bước đi.
Tình yêu nam nữ, anh vô tâm ham chiến.
Một giây trước vẫn triền miên gần gũi, một giây sau đã không còn để ý nữa.
Cho nên mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Kỉ Dĩ Ninh luôn có
một cảm xúc rạo rực. Không biết vì sao, nhưng cô luôn tin tưởng, trong
lòng anh cô và những người khác không hề giống nhau, cô là một ngoại lệ
trong tình cảm của anh.
Lại chưa từng dự đoán được, anh đối với cô, giống như là từ chối.
Anh đỡ lấy bả vai cô, chăm chú nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, rốt cục chậm rãi mở miệng.
Giọng nói không lớn, nhưng lại dần dần chạm đến đáy lòng cô:“Dĩ Ninh,…… Không cần như vậy.”
“Không phải em…… Không phải em muốn làm chuyện này với anh……”
Cô không thể nói được nữa. Đúng rồi, loại chuyện này làm thì làm
thôi, còn cần giải thích cái gì chứ? Giống như hành động vừa rồi của cô, đời này Đường Dịch đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ rằng tất cả những cô gái từng bị anh từ chối, cái cớ đầu tiên họ nghĩ đến cũng
là câu nói vừa rồi của cô.
“Chuyện đêm nay thực xin lỗi anh…… Về sau, em sẽ không như vậy nữa.”
Cô kiên cường nói xong, cứng rắn chống đỡ không cho mình thất thố
trước mặt anh, giống như cô đang tự thiết lập cho mình một phòng tuyến
cuối cùng, không muốn lại bị anh xem thường.
Lùi lại từng bước tạo ra khoảng cách với anh, không còn dễ dàng đụng
vào anh, cô khẽ cười với anh, nói:“Anh còn muốn đến thư phòng không? Đêm nay em không đợi anh nữa, như vậy, em ngủ trước nhé.”
Nói xong, cô xoay người đi trải giường chiếu, tiến vào chăn ngủ, thậm chí còn không quên nói một câu ‘Ngủ ngon’ với anh.
Không có biểu hiện khác thường nào.
Đường Dịch đứng im ở đó không hề động, sắc mặt đã xám xịt.
Như là đang giãy giụa, bây giờ anh nên làm cái gì đây. Cô nghĩ muốn
cái gì, anh biết rõ, cũng rõ ràng biết được nếu thuận theo ý cô sẽ có
hậu quả gì. Lý trí làm cho anh lựa chọn như vừa rồi, lại lập tức làm anh không thể chịu nổi.
Vừa rồi, khi cô tiến lại gần anh và hôn anh, anh có thể cảm nhận
được, cô sợ bị từ chối như thế nào. Ngón tay cứ run lên, đáy mắt lóe ra ý tứ khẩn cầu rõ ràng.
Một Kỉ Dĩ Ninh như thế…… Cứ như vậy bị anh từ chối.
Anh có dự cảm, nếu bây giờ anh không làm cái gì, vậy thì về sau, chỉ
sợ Kỉ Dĩ Ninh sẽ không bao giờ biểu lộ cảm xúc chân thật trước mặt anh,
anh cũng không thể thừa nhận điều đó.
Bỗng nhiên Đường Dịch đi qua.
Anh ngồi bên trái giường, người ngủ trên giường đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích, giống như đã đi vào giấc ngủ
‘Ba’ một tiếng, anh nâng tay bật đèn ngủ ở đầu giường.
Sau đó xoay người cô lại.
Anh thấy được hình ảnh như mình dự đoán.
Cô cắn các đốt ngón tay, khóc không ra một tiếng nào, nhưng cũng như vỡ đê.
Anh vội vàng ôm lấy cô, giữ cô trong vòng tay mình.
“Đừng khóc, Dĩ Ninh, đừng khóc……”
Làm sao cô có thể nhẫn được nữa, chôn trước ngực anh quân lính đã tan rã.
Đúng, cô chính là một người bình thường. Yếu đuối, sợ phiền phức, lại rất giỏi an ủi bản thân. Người khác khinh miệt và thương hại, không
phải không khó chịu, nhưng cô chỉ có thể lựa chọn cách tự khuyên nhủ
mình, sau đó cẩu thả làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, chuyện gì cũng đã qua rồi. Nhưng như vậy, cũng không có nghĩa là năng lực thừa nhận của
cô nhất định sẽ mạnh hơn người khác.
Cô cũng có giới hạn, khi không mang nổi cũng có thể sụp đổ.
Từ nhỏ cô đã có tính cách bị động, thẳng đến khi yêu thương Đường
Dịch, lần đầu tiên cô có ý tưởng muốn chiếm lấy một người đàn ông. Là cô không tốt, đối với đoạn tình cảm này rất tự tin, anh nói ‘Anh cần em’,
anh nói ‘Em là một chi tiết cuối cùng trong câu chuyện cổ tích của đời
anh’, cô liền tin tưởng mà không chút nghi ngờ, ảo giác tin rằng bất
luận mình làm cái gì với anh, anh cũng không từ chối.
Cô đã không chuẩn bị tâm lý, bị anh từ chối, cô có thể sẽ thế nào đây.
Thẳng đến vừa rồi, sau khi giống như bị người ta đánh một cái tát, cô mới biết được hành động hoang đường này tổn thương đến lòng tự tôn bao
nhiêu, tổn thương đến tình cảm như thế nào.
Đường Dịch ngồi bên mép giường, ôm cô lại gần mình, nâng tay lau đi những giọt nước mắt của cô, lẳng lặng nhìn cô.
Cô không dám nhìn anh, giống như tất cả can đảm đều cạn kiệt ngay từ
giây phút anh từ chối cô. Cô nói đứt quãng được vài lời, có một loại dự
cảm về câu chuyện trong giấc mộng của cô, vĩnh viễn không bao giờ xảy
ra.
“Đường Dịch, có phải anh cảm thấy, em và những cô gái anh gặp được
trước đây, đều giống nhau? Muốn bám lấy anh không chịu buông…… Em không
phải như vậy, em chỉ muốn một đứa con, một đứa cũng đủ rồi. Em biết anh
luôn lảng tránh chuyện này, em biết anh không nghĩ muốn, nhưng là…… Em
vẫn chưa từ bỏ ý định, em nghĩ tạo ra một nhân chứng cho đoạn tình cảm
này giữa anh và em…… Thậm chí em còn nghĩ tới, nếu tương lai anh không
thương con cũng không sao, em sẽ nuôi dưỡng con thành người, dạy con đọc sách viết chữ, dạy con những điều đúng……”
Còn chưa nói xong, nước mắt lại lần nữa không không chịu thua kém trào ra khỏi mắt.
Bỗng nhiên tay trái anh che đi ánh mắt cô.
Tư thế ôn nhu, khiến tầm mắt cô lâm vào tăm tối.
Ánh mắt đó rất thuần khiết, bên trong tràn đầy vết thương anh mang lại, anh không có can đảm để nhìn nó nói chuyện.
“Dĩ Ninh không giống như vậy.” Anh nói cho cô:“Anh gặp được trong quá khứ, gặp được trong tương lai, không ai có thể so sánh với Dĩ Ninh.”
Lý trí dần dần bị chặt đứt, anh nghe thấy chính mình hỏi ra một vấn đề cực kỳ nguy hiểm.
“Em thật sự…… muốn có con như vậy sao?”
Cô gật đầu một cái.
Tay trái che đi ánh mắt cô, anh cảm thấy hàng lông mi của cô đang
nhấp nháy, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm rất nhỏ, làm anh hoàn toàn
buông tha lý trí.
Bỗng nhiên anh đặt cô nằm xuống, phủ người mình lên, dùng sức kéo váy ngủ của cô xuống.
Sắc mặt Kỉ Dĩ Ninh đổi đổi, cảm thấy xấu hổ.
“Anh đang đồng tình với em sao?…… Anh không thích, em tuyệt không miễn cưỡng anh.”
“Anh không thích?”
Anh móc ngón tay, cởi đồ lót của cô ra, mạnh mẽ không một chút miễn cưỡng nào, mà là mong đợi đã lâu.
“Dĩ Ninh, em sẽ không biết anh thích nhiều……” Em, còn có những đứa con của chúng ta.
Nếu có khả năng có được.
……
Rạng sáng, bốn giờ.
Không khí phiêu tán hơi thở tình dục.
Anh ngồi ở mép giường, ngắm nhìn bộ dáng cô nặng nề ngủ, trong lòng đau đớn như bị dao cắt.
“Em nhạy cảm như vậy……”
Vốn muốn cô cả đời không phải lo lắng điều gì, lại không biết được kể từ hôm nay, liệu anh có còn đủ khả năng làm việc này hay không.
Mặc quần áo, Đường Dịch đi xuống tầng.
Gọi một cuộc điện thoại, mười lăm phút sau, có hai cấp dưới đáng tin cậy vội vàng đi tới.
Cả người Đường Dịch hãm sâu trong bóng đêm, âm sắc rất lạnh.
“Bắt đầu từ ngày mai, âm thầm đi theo thiếu phu nhân……. Nếu không tìm thấy cô ấy, tôi muốn các người đền mạng.”
“Vâng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...