Vì thế vào cái đêm gà bay chó sủa đó, có một người thực phẫn nộ.
Không phải Đường Dịch cũng không phải Kỉ Dĩ Ninh, mà lại là bác sĩ Thiệu cứu người của chúng ta.
Giữa đêm hôm khuya khoắt vào lúc rạng sáng hai giờ, Đường Dịch quỷ dị gọi điện thoại đến nhà Thiệu Kì Hiên, Thiệu Kì Hiên chỉ nghe thấy giọng của Đường Dịch ở đầu dây bên kia thực tiêu cực, chỉ nghe thấy Đường
Dịch ở bên kia đầu dây nói cái gì mà ‘Anh…… Lại đây nhìn Dĩ Ninh một
chút đi……’, câu thức thường dùng ở nhà xác trong bệnh viện như thế lập
tức khiến bác sĩ Thiệu kinh hãi, liền nghĩ đến chuyện kiểu như ‘Cô ấy
không được……’ gì đó. Bác sĩ Thiệu cố nén nhịn bất đắc dĩ buông người vợ
tương lai trong lòng ra, rời khỏi mái nhà thân yêu, gấp gáp phóng xe đến nhà Đường Dịch.
Khi đến đó, Đường Dịch đang ở phòng khách hút thuốc, cả người hãm sâu trong sô pha, cũng không bật đèn, toàn bộ không gian lâm vào một mảnh
tăm tối mờ mịt, Thiệu Kì Hiên chỉ nhìn thấy trên tay anh có điểm lúc
sáng lúc tối, còn có khói thuốc từ từ bốc lên.
“Cô ấy ở trên lầu phòng ngủ.”
Đường Dịch nói với anh, cũng không nhìn anh, tùy tay cầm lấy một điếu thuốc nữa, lại tiếp tục hút.
Trong lòng Kì Hiên trầm xuống, nghĩ rằng có phải tên Đường Dịch biến thái này lại dùng bạo lực gia đình gì với Kỉ Dĩ Ninh không?
Đường Kính dậy bảo Tiểu Miêu tốt xấu gì cũng chỉ đánh mông cô ấy,
Đường Kính học sinh vật học tốt, biết rõ bộ phận nào trên cơ thể con
người là không dễ tổn thương, cho nên khi hai người có đùa nghịch gì thì Đường Kính cũng không đánh đau Tiểu Miêu, cuối cùng Đường Kính đánh
xong liền hết giận, hết giận thì lại lần nữa cảm thấy Tiểu Miêu thế nào
cũng đều đáng yêu cả, cho nên tuyệt sẽ không xuất hiện sự cố thương tích nào.
Tuy nhiên Đường Dịch sẽ không giống vậy. Người này tuy rằng cũng hiểu biết về sinh vật học, nhưng hiển nhiên sẽ không giống như Đường Kính có thể học và cũng có thể dùng, cơn giận bốc lên liền hướng đến bộ phận
yếu ớt nhất trên người Kỉ Dĩ Ninh mà xuống tay, một khi hai người này mà náo loạn [ nói đúng ra là một khi Đường Dịch mà náo loạn ], kết quả
thường thường chính là, Đường Dịch còn không cảm thấy mình đã làm gì cô
ấy, nhưng, Kỉ Dĩ Ninh thì đến nửa cái mạng cũng không còn, một người
thương thân một người thương tâm, cả hai đều thương vong trầm trọng.
Thiệu Kì Hiên làm những người đứng xem, mỗi khi thấy vậy đều thổn
thức không thôi: Rõ ràng đều là do một người cha nuôi lớn dậy bảo, tại
sao hai người đàn ông này lại có hành vi khác nhau đến vậy chứ……
Bác sĩ Thiệu vội vàng chạy lên lầu.
Năm phút đồng hồ sau, bác sĩ Thiệu vọt xuống lầu như mai đạn pháo.
Đổi lại tâm tình cảm thán thổn thức lúc trước, Thiệu Kì Hiên chỉ vào
Đường Dịch rống lên:“Anh có lầm không hả?! Lão bà nhà anh chẳng qua là
trên vành tai bị trầy da một chút thôi mà anh cũng gọi tôi đến đây hả?!
Anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi?! Chính anh cũng là đàn ông đó, trước kia cũng không phải chưa từng độc thân, vào giờ này có bao nhiêu quan
trọng với đàn ông chẳng lẽ anh không biết sao?!!!”
Đường Dịch liếc anh một cái, âm nhu hỏi:“Vào giờ này…… Rất quan trọng hả?”
“……”
Được rồi, anh thừa nhận Đường Dịch có khí thế quá cường đại, kỳ thật anh cũng rất sợ Đường Dịch ……
Vội vàng sửa miệng:“…… Ý của tôi là, thời gian ngủ, đương nhiên quan
trọng rồi, ờ quan trọng……” Còn không quên bày ra vẻ mặt cười cợt giả tạo làm dịu không khí:“Ha ha ha ha……”
Đường Dịch không bắt bẻ anh nữa, cũng không tiếp tục đe dọa anh, mà
chỉ thản nhiên hỏi:“Thiền tông giảng, đoạn diệt do không chấp dẫn đến,
so với dục niệm do có chấp dẫn đến càng có lực sát thương hơn nhiều. ……” Ngẩng đầu, anh hỏi:“…… Anh nói, có phải hay không?” [1]
[1] Thiền tông (zh. chán-zōng 禪宗, ja. zen-shū 禅宗) là tông phái Phật giáo Đại thừa xuất phát từ Trung Quốc. Thiền tông
sinh ra trong khoảng thế kỉ thứ 6, thứ 7, khi Bồ-đề-đạt-ma đưa phép
Thiền của đạo Phật vào Trung Quốc cùng với sự hấp thụ một phần nào đạo
Lão. Nơi đây, Thiền tông trở thành một tông phái lớn, với mục đích là
hành giả trực nhận được bản thể của sự vật và đạt giác ngộ, như Phật
Thích-ca Mâu-ni đã đạt được dưới gốc cây Bồ-đề. Tôn giáo này được đưa
vào Việt Nam từ Nhật Bản và Trung Quốc (trong Kanji), nhưng có nguồn gốc ở Ấn Độ (trong Tiếng Phạn: ध्यान).
“……”
Trong lòng Thiệu Kì Hiên đang đổ mồ hôi đây…… Đường Dịch nói chuyện theo cái dạng này quả thật là dọa người ah……
Ừm, thật không hổ là Đường Dịch, ở cùng một chỗ với Kỉ Dĩ Ninh lâu
ngày, ngay cả phương thức nói chuyện cũng bắt đầu có khuynh hướng Kỉ Dĩ
Ninh rồi ……
Bác sĩ Thiệu thực hổ thẹn lùi bước :“…… Tôi vẫn nên lên lầu xem Dĩ Ninh thế nào rồi.”
Đừng có đổ lỗi cho anh, anh và Khiêm Nhân cũng giống nhau thôi, đối
với mấy thứ nghệ thuật này nọ đó quả thật không có tài năng trời cho ……
……
Gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng lễ phép mà im lặng ‘Mời vào’, Thiệu Kì Hiên cẩn thận mở ra cửa phòng.
“Bác sĩ Thiệu.”
Vừa thấy là anh, Kỉ Dĩ Ninh ngồi ở đầu giường, vội vàng chào anh một câu.
Kì Hiên cười cười,“Còn thấy không thoải mái nữa không?”
“Đã hết rồi.” Cô bối rối nói:“Hôm nay lại phiền toái anh rồi.”
“Không có việc gì.”
Kì Hiên đi đến gần đó, ngồi xuống bên mép giường cô, đối diện với cô.
“Dù sao tôi cũng đến đây rồi, chúng ta tâm sự nhé, thế nào?”
Kỉ Dĩ Ninh không phải là người hay nói chuyện phiếm, cũng không phải
là người biết biểu đạt, vì thế nửa ngày mới nói được một câu ‘Được……’.
Biết rõ tính cách cô, cho nên Kì Hiên cũng không để ý, muốn cô có thể mở miệng nói chuyện, vì thế anh dẫn đường cho cô:“Đường Dịch hôm nay
lại không nói đạo lý đúng không?”
Kỉ Dĩ Ninh không nói gì thêm, trầm mặc thật lâu.
Sau đó, bỗng nhiên cô kể cho anh:“Bác sĩ Thiệu, Đường Dịch anh ấy……
Anh ấy nói nếu tôi không nghe lời, anh ấy sẽ đối phó với bạn của tôi……”
Thiệu Kì Hiên khẽ cười:“Vậy cô tin tưởng sao?”
“…… Vâng?”
“Tôi không quan tâm Đường Dịch có thể đối phó với bạn cô hay không,
điều tôi quan tâm là, cô tin anh ấy là hạng người như vậy sao?”
Kỉ Dĩ Ninh bối rối, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói.
“Tôi không tin, chưa bao giờ tin ……” Lại không nhịn được sợ hãi nói:“Nhưng mà bộ dáng đó của anh ấy……”
Bộ dáng đó của anh, biểu tình đó, ngữ khí đó, rõ ràng chính là đã
quyết tâm muốn đánh tiêu một tia tín nhiệm cuối cùng dưới đáy lòng cô
với anh.
Kì Hiên tươi cười ảm đạm,“Cho nên, cô vẫn không dám tin anh ấy, có phải hay không……?”
Vì thế Kỉ Dĩ Ninh không nói.
“Dĩ Ninh à.” Anh nói cho cô:“Đường Dịch sẽ không làm như vậy. Mặc kệ
cô tin anh ấy cũng được không tin anh ấy cũng tốt, kỳ thật anh ấy chỉ
nói mà thôi, diễn càng thực, càng sẽ không làm. Nguyên nhân vì anh ấy rõ ràng mình sẽ không làm như vậy, cho nên mới có thể không hề cố kỵ hù
dọa cô.”
“……” Cô thấy thực mờ mịt:“Tôi không hiểu……”
Kì Hiên thở dài,“Nói như thế này.” Anh đổi một cách có vẻ dễ hiểu hơn nói với cô:“Tác phong nhất quán trong mọi việc của Đường Dịch là, không động mồm miệng mà động chân tay. Anh ấy sẽ đối phó với một người, có
thể âm thầm triển khai tất cả, mãi cho đến phút cuối cùng mới hạ lệnh,
hơn nữa người trực tiếp được nhận lệnh xuống núi sẽ không vượt qua năm
người. Trước khi ra tay Đường Dịch tuyệt đối sẽ không đánh trống khua
chiêng tuyên truyền xung quanh đâu, bởi vì như vậy là phạm vào tối kỵ
của anh ấy.”
“……”
Kì Hiên nở nụ cười, nói cho cô:“Anh ấy thích cô, Dĩ Ninh, Đường Dịch
thích nhất chính là cô. Cho nên, anh ấy có năng lực đối phó với bạn cô
thì được cái gì chứ? Cô có thể rời bỏ anh ấy, cho dù thân thể không rời
đi nhưng tâm cũng sẽ đi, đó không phải kết quả mà anh ấy muốn. Đường
Dịch là một người thông minh như vậy, có thể nhìn nhận trước mọi kết
quả, cho nên anh ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Kỉ Dĩ Ninh im lặng nghe, cảm xúc mênh mông.
Nắm chặt góc chăn, mặt có chút đỏ, lại có chút tức giận, tóm lại tâm tình thực phức tạp.
Cô là một cô gái thông minh, nghe một chút đã hiểu, nhưng hiểu biết
được điểm ấy cô lại càng thấy bực bội, bởi vì cô đã biết mình không
đúng.
“…… Là tôi không tốt, Đường Dịch mới có thể đối với tôi như vậy, có phải không?”
Kì Hiên nở nụ cười.
“Làm bạn bè, cô rất tốt, thật sự; Nhưng mà, làm phụ nữ, nhất là người phụ nữ của Đường Dịch, khả năng của cô thật sự cần cải thiện ……”
Anh nói với cô:“Đàn ông đôi khi, cần phát tiết. Cô xem xem Đường Kính đó, một người có tính tình tốt như vậy, khi cơn tức giận bùng nổ không
phải là còn đánh Tiểu Miêu sao? Cưới Tiểu Miêu chính là điểm tốt, Đường
Kính cũng sẽ không thực đánh chết cô ấy, chỉ cần đánh trên hình thức một chút là sẽ hết giận thôi, cuối cùng lại vô cùng đau lòng, kết quả còn
không phải là Tiểu Miêu thắng sao? Nhưng Đường Dịch sẽ không thể đối với cô như vậy, anh ấy bắt cô thế nào cũng không được, có đôi khi chúng tôi cũng đồng tình với Đường Dịch, ngay cả cãi nhau cô cũng không thể, anh
ấy có thể bắt cô làm thế nào đây? Cuối cùng chỉ có thể tự mình đi ra
ngoài tìm biện pháp phát tiết mà thôi.”
Kỉ Dĩ Ninh thực xấu hổ:“Tôi……”
“Không có việc gì, không có việc gì đâu.”
Kì Hiên vội vàng an ủi cô, nghĩ rằng anh chỉ lấy Tiểu Miêu làm ví dụ
mà thôi, vạn nhất Kỉ Dĩ Ninh bằng bất cứ giá nào cũng muốn học theo Tiểu Miêu rống to cắn lớn với Đường Kính như vậy để đối mặt với Đường Dịch
thì sao, Đường Dịch lại không có cái loại kiên nhẫn như Đường Kính, kết
quả muốn tốt lại không được mà càng đẫm máu……
Kì Hiên khụ một tiếng, rốt cục nói với cô một câu có vẻ có tính ý nghĩa lớn.
“Có đôi khi, đàn ông muốn dỗ dành ……” Anh dùng cách khác nói cho
cô:“Ví dụ như nói về Tiểu Miêu đi, cô không nên nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô ấy, kỳ thật đầu óc cô ấy tinh quái vô cùng, nắm rất chắc tâm lý
của Đường Kính, khi nào thì có thể làm loạn, khi nào thì nên làm nũng,
cô ấy nắm chắc tương đương xinh đẹp, làm nũng cuốn lấy Đường Kính, cho
nên Đường Kính không có một chút biện pháp nào với cô ấy. Hai vị của
Đường gia này, kỳ thật rất dễ dỗ, cô không nên nhìn Đường Dịch cả ngày
mang một bộ dáng biến thái hề hề như thực như không để mình bị đẩy vòng
vòng, kỳ thật đối với chuyện tình cảm anh ấy rất truyền thống, chẳng qua là vì từ nhỏ đã được người ta cẩn thận nuôi lớn rồi, dưỡng thành một
căn bệnh thiếu gia mà thôi……”
Kỉ Dĩ Ninh thực cảm động, thực hưởng thụ.
“Bác sĩ Thiệu, cám ơn anh đã nói cho tôi biết nhiều như vậy.”
“Không cần khách khí!”
Sau khi đồng chí Kì Hiên lấy việc giúp người làm niềm vui thì tâm trí cũng thật no đủ, tự đắc trong chốc lát sau đó bỗng nhiên đè thấp thanh
âm, không nhịn được bổ sung cho Kỉ Dĩ Ninh:“Cái đó…… Vừa rồi những gì
tôi nói với cô thì không cần nói với Đường Dịch nhé……”
“…… Vâng?”
Đồng chí Kì Hiên hiện lên vẻ mặt tươi cười chân chó:“…… Nên dỗ dành
Đường Dịch, nhưng theo nhiều năm quan sát của tôi, anh ấy cũng chỉ
truyền thống đối với cô thôi, đối với những người khác như chúng tôi……
Vẫn luôn phòng vệ …… Không giết thì cũng không thể không trừng một ánh
mắt……T T”
Dĩ Ninh:“……”
……
Kì Hiên cùng Dĩ Ninh hàn huyên trong chốc lát rồi đi xuống lầu.
Kỉ Dĩ Ninh không biết anh ấy xuống lầu thì nói gì với Đường Dịch, chỉ nghe thấy rất lâu sau, dưới lầu mới truyền đến âm thanh động cơ xe thể
thao của bác sĩ Thiệu rời đi.
Kỉ Dĩ Ninh yên tĩnh tựa vào đầu giường ngồi thật lâu, rốt cục cảm
thấy mình nên làm cái gì đó, vì thế mở chăn xuống giường, đi dép lê vào
rồi bước ra ngoài.
Mở cửa phòng, vừa nhấc đầu, Kỉ Dĩ Ninh liền ngây ngốc.
Đường Dịch đứng dựa vào lan can cầu thang ngoài phòng ngủ, cứ nhìn cô như vậy, cô không đi ra, anh cũng cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng
ngủ như vậy. Không biết anh đã đứng như thế này bao lâu, Kỉ Dĩ Ninh chỉ
nhìn thấy gạt tàn thuốc trong tay anh có một đống đầu mẩu thuốc lá, là
bằng chứng phiền muộn của anh.
Thấy cô đi ra, anh dập tắt điếu thuốc trong tay, nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ.
“Sáu mươi bảy phút.” Khóe môi nhếch lên, nụ cười vui mừng:“Anh vốn nghĩ ít nhất phải đợi em cả đêm, em mới ra ngoài tìm anh.”
Một câu, rõ ràng toát ra sự bất lực của anh.
Kỉ Dĩ Ninh đi qua, ôm lấy anh, vùi mình trong lòng anh.
“Em……”
Đường Dịch bỗng ôm chặt cô, không cho cô nói thêm gì nữa.
“Đừng nói gì, em không cần phải nói, anh hiểu.”
Cô có thể đi ra như vậy, đi đến bên cạnh anh, ôm chặt anh, đem chính mình giao cho anh, như vậy là đã đủ lắm rồi.
Vì thế, anh càng trân trọng mà ôm cô chặt hơn.
“Anh biết, những ngày hạnh phúc của em không phải là ở nơi này bên
cạnh anh, mà là ở Cambridge. Ngay từ ngày đầu tiên gặp được em anh chỉ
biết, đoạn thời gian ở Cambridge đó, em không cần chút sức lực nào để
đối diện với chuyện gì. Anh có cho em nhiều đến đâu, cũng không thể sánh bằng khoảng thời gian hạnh phúc đó……”
Cô nghe thấy giọng nói của Đường Dịch văng vẳng ở bên tai, dần dần tiến vào lòng cô.
Anh cúi người xuống hôn cô, phân đúng mực từng tấc nhu yêu.
“Dĩ Ninh, anh nghĩ muốn em, muốn để em ở lại bên cạnh mình, không chỉ mùa đông này. Thậm chí em không cần yêu thương anh, tựa như ba năm
trước đây lúc em gả cho anh, em không yêu thương anh, anh biết, nhưng
anh chịu được……. Có điều, đừng để quá khứ ở Cambridge mang mình đi, chỉ
có điều này, anh không thể chịu được.”
Đông đêm lãnh lẽo là vậy mà đột nhiên anh lại lấp đầy nhu yêu như thế, vì vậy Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn rơi vào giấc mộng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...