Câu của Đường Dịch vừa vải ra, truyền ra xung quanh, nhất thời khiến toàn trường phải kinh sợ.
Kỉ Dĩ Ninh quả thực không thể tin được anh đang nói cái gì, khi một
chữ cuối cùng của Đường Dịch vừa hạ ra, Kỉ Dĩ Ninh căn bản không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật là không biết nói đạo lý,
nếu cô mà nói chuyện với anh thì đầu óc sẽ bị nổ tung mất thôi.
Tuy nhiên, Kỉ Dĩ Ninh chính là Kỉ Dĩ Ninh, cho dù bất ngờ phải đối
mặt với một Đường Dịch cường ngạnh vô lý như thế, cô vẫn nhớ rõ phải duy trì đạo đức đã được tu dưỡng ‘Có hỏi tất có đáp’ của mình.
Nhìn thoáng qua những gian hàng trước mặt, cô mở miệng nói:“Em không
thiếu trang sức.” Cô trả lời câu hỏi của anh:“Cho nên, em không cần
mua.”
“……”
Sắc mặt Đường Dịch rất khó coi, giọng nói không tự giác liền đề cao lên tám độ:“Kỉ Dĩ Ninh –!”
Từ trước kia đến bây giờ, khi Đường Dịch thống hận nhất, chính là Kỉ
Dĩ Ninh không tiếp chiêu. Vô luận anh bức bách cô cỡ nào, cô chỉ có thể
dùng biện pháp tiếp nhận tội, người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy Kỉ
Dĩ Ninh thật đúng là người có tính tình tốt, hồn nhiên không biết nản
lòng thoái chí khi đứng trước mặt Đường Dịch.
Kỉ Dĩ Ninh hoàn toàn không có ý thức nguy hiểm sắp đến gần, rầu rĩ xoay người:“Em muốn về nhà ……”
Đường Dịch không ngăn cản cô.
Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh cũng đang giận, giận anh cố tình gây chuyện,
sau khi đi được vài bước cô mới phát giác, Đường Dịch không hề ngăn mình lại.
Anh không giữ cô lại sao?!
Ở cùng anh hai năm, Kỉ Dĩ Ninh quả quyết sẽ không đơn thuần đến mức
cho rằng Đường Dịch có thể đột nhiên trở nên lương thiện, kinh nghiệm
nói cho cô, một Đường Dịch không ra tay, xa xa so với một Đường Dịch
đang trong cơn tức giận thì lại càng nguy hiểm hơn. Đường Dịch bỗng
nhiên buông tay cô ra để cô đi, ngược lại làm cho bước chân của Kỉ Dĩ
Ninh chậm lại.
Đang nghĩ tới đó, bỗng nhiên nghe thấy Đường Dịch đứng sau lưng cô
chậm rãi mở miệng nói:“Kỉ Dĩ Ninh, nếu hôm nay em dám ra khỏi nơi này,
thì đừng có trách anh thủ hạ không lưu tình.”
Kỉ Dĩ Ninh dừng bước chân, từ từ xoay người.
“Anh muốn làm cái gì……” Cô nhìn anh, giống như thấy một người xa
lạ:“Đường Kính đã từng nói, anh chưa bao giờ đối phó với người thường
……”
Nhiều năm qua, Đường Dịch làm việc, thủy chung tuần hoàn theo một cái nguyên tắc. Đường Dịch hung hiểm, bạo lực, đẫm máu, tất cả đều nhắm
thẳng vào người khác. Đường Dịch có quy tắc trờ chơi của Đường Dịch, đối với người thường, anh không có hứng thú quan tâm đến.
“Đường Dịch, anh không thể đối phó với Tồn Huyễn, anh không thể làm như vậy ……”
Kỉ Dĩ Ninh như đang sợ hãi, muốn nói tiếp lại thôi. Cô hiểu được, gia thế của Chu Tồn Huyễn cho dù đã có bối cảnh cường thịnh đến đâu, cũng
không thể đùa được với Đường gia, nếu Đường Dịch tàn nhẫn muốn dùng thủ
đoạn của Đường gia để đối phó với anh ấy, tựa như đối phó với người khác trong những năm gần đây, mở một lần sát giới, thì một chút sức sống của Tồn Huyễn cũng không còn.
Cuối cùng, cô không nhịn được giọng nói lại nhỏ hơn:“Không cần như vậy, Đường Dịch, không cần như vậy được không……”
“Không cần như vậy?” Đường Dịch khẽ gợi khóe môi, giọng mỉa mai lên
tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh, có phải em nghĩ là, em chỉ cần tùy tiện cầu anh hai
câu, anh sẽ mềm lòng không so đo cái gì sao?”
Lời nói khinh miệt của anh từ trên cao nhìn xuống đã lập tức rớt ra
khoảng cách với cô, Kỉ Dĩ Ninh nhìn anh, nhớ tới tối hôm qua triền miên, trong lòng dâng lên cảm xúc không muốn xa rời đã làm cô lựa chọn tin
tưởng anh, vì thế cô nhỏ giọng mở miệng:“Em biết, anh không phải người
như vậy……”
Đường Dịch cười khẽ ra tiếng.
“Anh không phải người như vậy? Em nắm rất chắc điểm này của anh có
phải không?” Anh cười rộ lên:“Kỉ Dĩ Ninh, ai đã nói với em, anh sẽ không xuống tay với người thường?”
“……”
“Đường Kính nói cho em sao?” Anh cười cười, giọng nói mỉa mai:“Nếu
anh nói với em, rất nhiều chuyện của Đường gia, ngay cả Đường Kính cũng
chưa nghe chưa thấy thì sao?”
Nâng tay gõ lên mặt bàn trưng bày bằng thủy tinh, âm thanh uy hiếp
nhịp nhàng của riêng Đường Dịch:“…… Anh nhắc nhở em một chút nhé, Đường
Dịch anh đã làm cái gì thì chỉ có chính mình rõ ràng thôi. Nếu em không
tin, muốn chắc chắn, anh tuyệt đối có thể ra tay với Chu Tồn Huyễn để
làm một ví dụ tốt nhất cho em cả đời khó quên.”
Máu trên mặt Kỉ Dĩ Ninh nháy mắt đã rút đi, vừa tức lại vừa sợ:“Đường Dịch, anh đang uy hiếp em ư.”
“Như thế nào, đây là ngày đầu tiên em biết anh sao?” Anh gằn từng
chữ:“Kỉ Dĩ Ninh, anh thẳng thắn nói cho em, ban ngày anh không xuống tay với tên Chu Tồn Huyễn kia của em, đã là nể mặt em lắm rồi đó.”
Cô và Chu Tồn Huyễn từng trải qua những tình cảm nhẹ nhàng, đã làm
tỉnh lại bản sắc ngủ say trong lòng Đường Dịch, đen tối, khát máu, không lưu đường sống.
Anh nhìn cô, xem thường lời nói nhỏ nhẹ:“Dĩ Ninh, lại đây.”
Tay cô đã ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi lạnh, bởi vì cô sợ anh, dưới
chân không có sức lực, vì thế cô ngơ ngác đứng không hề động đậy.
Như là rốt cục anh đã hao hết toàn bộ kiên nhẫn, ánh mắt càng lạnh
lùng hơn, giọng nói đã trầm xuống:“Anh lặp lại lần nữa, lại đây!”
Kỉ Dĩ Ninh chậm rãi đi qua đó, không có lựa chọn, cùng đường rồi.
Cô đi đến bên cạnh anh, đứng ở gần quầy hàng, nhìn những đồ trang sức có gắn kim cương sang trọng, tuy đẹp nhưng lạnh như băng, tựa như bây
giờ cô ở bên cạnh anh, không hề nhu tình, đáy mắt Kỉ Dĩ Ninh dần dần ẩm
ướt.
Đường Dịch kéo cô lại gần mình, nâng tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Trong lòng có một giọng nói không ngừng nói với anh, Đường Dịch, cô
ấy là Dĩ Ninh, nhớ rõ, cô ấy là Kỉ Dĩ Ninh của mình, cho nên, trăm ngàn
lần phải đối tốt với cô ấy một chút, không được làm tổn thương cô ấy.
Nhưng trong đáy lòng lại không ngừng bốc lên từng cơn tức giận làm
anh không thể khống chế được chính bản thân mình, trước mắt không ngừng
hiện lên hình ảnh Kỉ Dĩ Ninh và Chu Tồn Huyễn sóng vai nhau đi trên
đường, ấm áp mà hoài niệm, chiết xạ ra một quãng thời gian đã qua, bên
trong chỉ có tràn đầy hữu tình của Tồn Huyễn ở Cambridge, chỉ có hạnh
phúc hạnh phúc hạnh phúc, nhưng không có Đường Dịch.
Đường Dịch trợn mắt, một mảnh ánh lửa. Kéo mạnh tay cô đặt lên mặt
quầy thủy tinh, chỉ vào những trang sức xa xỉ kia, giọng nói thô
bạo:“Chọn cho anh!”
Sau đó anh buông tay cô ra, xoay người trầm giọng ra lệnh cho đám
nhân viên của cửa hàng đã sợ tới mức lạnh run người:“Thử tất cả cho cô
ấy! Cho đến khi tất cả đều thử qua mới thôi!”
……
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bầu không khí trong cửa hàng
flagship này yên tĩnh đến kỳ cục, là một loại yên tĩnh áp lực đến cực
hạn.
Năm sáu cô gái đang vây quanh Kỉ Dĩ Ninh, trên quầy bày đủ loại trang sức, chiếm gần hết mặt quầy, dưới ngọn đèn tỏa ra vầng sáng xa hoa.
Một cô gái cẩn thận đeo vòng cổ cho cô nói:“Kỉ tiểu thư, thử chiếc vòng cổ này xem có hợp không?”
Mặt hoa hồng, có gắn kim cương ở giữa, phối hợp với vầng sáng của
ngọn đèn, chạm vào da thịt trắng hồng của cô càng thêm động lòng người.
“Thật sự rất đẹp.” Một đám người ở bên cạnh cô tán thưởng từ đáy lòng:“Kỉ tiểu thư có thích hay không?”
Cô không nói chuyện, chỉ là thản nhiên nhắc nhở:“Thử bộ khác đi……”
Dừng một chút, cô không nhịn được bổ sung nói:“Hôm nay thật sự xin lỗi,
đã rạng sáng rồi, tôi hại các cô cũng không thể đi……”
“Không sao.” Nhóm các cô gái đó vội vàng lắc đầu:“Không quan trọng với chúng tôi đâu.”
Một cô gái bưng cốc nước lại, vụng trộm nói với Kỉ Dĩ Ninh:“Kỉ tiểu
thư, không cần thử nữa, muốn tôi đưa cô về nhà không? Vừa rồi Dịch thiếu ra ngoài nhận điện thoại rồi……”
Từ khi Kỉ Dĩ Ninh bắt đầu thử trang sức, Đường Dịch vẫn ngồi một chỗ
trên sô pha, tùy tay lật từng trang tạp chí, tuy rằng một câu cũng không có, nhưng ngẫu nhiên giương mắt đảo qua thấy ánh mắt anh cũng đủ lạnh
thấu xương, sợ tới mức tất cả mọi người đều không dám nói gì sai. Thẳng
đến khi anh ra ngoài nhận điện thoại, không khí mới thoáng thả lỏng một
chút.
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu:“Bỏ đi, điều Đường Dịch không thích nhất chính là
người khác lừa anh ấy.” Cô nâng mắt nhìn ra ngoài cửa, nói cho các cô
gái biết:“Cho dù Đường Dịch đi rồi, anh ấy cũng để lại người bên ngoài
nhìn, tôi không thể đi được.”
Mọi người cũng nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới hoảng sợ phát hiện,
cách ngoài cửa không xa quả nhiên có mấy người, tất cả đều mặc tây trang đen, vừa thấy đã biết đó không phải là lương dân.
Cô gái trong quán đang muốn an ủi cô:“Kỉ tiểu thư……”
Cánh cửa lớn bằng thủy tinh một lần nữa bị người nào đó đẩy ra, bên
ngoài vang lên tiếng nói cung kính:“Dịch thiếu.” Vừa nhấc mắt, thân ảnh
Đường Dịch một lần nữa xuất hiện trước mặt.
Bước chân anh thong thả chậm rãi đi tới, có lẽ là do cô không ngang
ngạnh không nháo không cãi đã giành lấy được niềm vui cho anh, vì thế
hơi thở thô bạo quanh thân anh rốt cuộc cũng tan đi một chút.
Anh thấy cô im lặng đứng trước gương, vài cô gái vây quanh cô, giúp
cô thử từng bộ trang sức, biểu tình ẩn nhẫn của Kỉ Dĩ Ninh đã làm Đường
Dịch không tiếp tục gây khủng hoảng nữa. Người đàn ông bước đi thong thả đến bây quầy trưng bày, ánh mắt đảo qua những đôi khuyên tai xinh đẹp,
tùy tay bắt lấy một bộ, xoay người đi về hướng Kỉ Dĩ Ninh.
Đem khuyên tai để qua trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, mặt anh không có chút thay đổi nào mở miệng:“Đeo thử xem.”
Cô gái đang giúp Kỉ Dĩ Ninh đeo vòng cổ theo bản năng liền ngăn cản:“Kỉ tiểu thư, cô ấy đã bị –”
Kỉ Dĩ Ninh vội vàng giữ chặt cô ấy, tiếp lời:“Biết rồi, em đeo cho anh xem.”
Những cô gái đứng cạnh cô cũng không nói gì nữa, biểu tình của bọn họ đều là muốn nói lại thôi. Kỉ Dĩ Ninh thật sự rất sợ Đường Dịch giận dữ
bốc hỏa lên, chỉ cầu đêm nay có thể bình yên trôi qua là tốt rồi, vì thế cô vội vàng cầm lấy đôi khuyên tai anh muốn cô thử, khẽ cười với những
cô gái bên cạnh mình:“Tự tôi đeo là được rồi.”
Các cô đều không đành lòng, không nhịn được muốn ngăn cô:“Kỉ tiểu thư –”
Ngay giây sau, Kỉ Dĩ Ninh đã đeo xong bên tai trái, động tác thuần
thục, nâng tay tạo ra đường cong tuyệt đẹp trong không trung, sau đó đeo tiếp bên kia, trên mặt Kỉ Dĩ Ninh không có một chút biểu tình không
thích hợp nào, buông mái tóc dài xuống, sửa sang lại một chút rồi xoay
người cho anh nhìn:“Nhìn có đẹp không?”
Ánh mắt của Đường Dịch lập tức mơ màng, đây là ánh mắt muốn xâm chiếm tuyệt đối của đàn ông đối với phụ nữ.
Những người ở đó cũng phải sợ hãi than. Thưởng thức của Đường Dịch,
quả nhiên không giống người thường, tùy tay chọn mà cũng có thể hợp với
cô như vậy. Không quá rực rỡ, không quá cầu kỳ, dưới ánh sáng của ngọn
đèn, vành tai cô lóe ra vầng sáng làm cả người cô giống như đang chìm
trong luồng sáng chói mắt.
Đường Dịch chậm rãi đi đến, đứng trước mặt cô, không nói gì, chỉ bỗng nhiên nâng tay muốn vuốt ve vành tai cô.
Kỉ Dĩ Ninh nghiêng mặt cô, theo bản năng liền né tránh tay anh.
Tâm tình của Đường Dịch vừa mới chuyển tốt hơn giờ lại trầm xuống,
ngay lập tức giữ chặt thắt lưng cô, giọng nói lạnh lùng:“Không thích anh chạm vào?”
Kỉ Dĩ Ninh lảng tránh:“Không phải……”
Đường Dịch giận dữ, dùng sức kéo thân thể cô vào lòng mình, nâng tay
xoa vành tai tinh xảo của cô, không cho cô nửa phần phản kháng.
Một giây sau, đầu ngón tay chạm đến da thịt sau vành tai cô, Đường Dịch nhất thời sửng sốt.
Đầu ngón tay có xúc cảm hơi dấp dính, hơi hơi lộ ra mùi, là xúc cảm quá quen thuộc với anh.
Máu.
Kỉ Dĩ Ninh rốt cục đau đến kêu rên một tiếng.
Đường Dịch nhanh tay vén mái tóc dài của cô ra, cúi người xuống nhìn
cô. Dưới ánh đèn, bấy giờ anh mới thấy được cô đang giấu giếm điều gì.
Cô gái đứng bên kia yếu ớt cất lời nói cho anh biết: “Bình thường Kỉ
tiểu thư cũng không đeo khuyên tai, vừa rồi lại đeo thử quá nhiều, cho
nên mới bị thương……”
Một câu, chỉ làm cho Đường Dịch cảm thấy trong lòng mình như bị đâm một đao, tất cả đạo đức lý trí đều đã trở lại.
Nhớ tới biểu tình ẩn nhẫn của cô vừa rồi, không có một phản kháng
nào, bỗng nhiên Đường Dịch không thể nói câu gì, chỉ có thể cúi đầu hôn
cô, môi anh đặt trên môi cô đau lòng hối hận:“Vì sao không nói, vì sao
cái gì em cũng không nói……”
Kỉ Dĩ Ninh hạ ánh mắt, biểu tình thực bất đắc dĩ không có cách nào:
“Nói anh có thể nghe sao, nói có tác dụng gì chứ. Muốn làm không tốt, có thể anh lại cho là em cố ý không nghe lời chọc anh tức giân……. Em chỉ
muốn, anh không tức giận thì tốt rồi, một chút cũng không đau. Nếu ngay
cả một chút đau đớn này mà cũng không thể chịu được thì năm đó những
người kia để cho em những chuyện đấy, em làm sao có khả năng chống đỡ
lại đây……”
Trong lòng Đường Dịch hung hăng căng thẳng, anh ôm chặt cô, quả thực
như là muốn đem cô nhập vào người mình, anh thấp giọng hỏi bên tai
cô:“Em so sánh anh với bọn đã làm em cửa nát nhà tan sao……?”
Kỉ Dĩ Ninh bị anh đè nén, bị bắt chôn ở trước ngực anh. Thật lâu sau, Đường Dịch nghe thấy giọng nói đau xót của cô truyền ra.
“Những người đó, đã làm cho em từ nay về sau không có bố mẹ; Mà anh, lại làm cho em từ nay về sau không có bạn bè……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...