Đen Trắng

Thời gian lẳng lặng trôi đi, tác dụng của thuốc ngủ dần dần tiêu tán, cô gái nằm trên giường bệnh không nhịn được di chuyển.

Vốn không phải là người có thói quen ngủ sâu, mà do tác dụng của
thuốc quá mạnh, tinh thần cảnh giác được nhiều năm dưỡng thành khiến cô
dần tỉnh táo, ý thức đã trở lại.

Mở mắt ra, chống tay trái muốn ngồi dậy, dùng một chút lực, miệng vết thương chỗ cổ tay bị xé mở, cảm giác đau đớn không nhịn nổi mà kêu lên
một tiếng.

Nhưng rốt cuộc cũng không phải một cô gái nhu nhược yếu đuối, chuyện
này đối với cô mà nói quả thực quá mức bình thường, vì thế cô cũng chỉ
kêu rên một tiếng rồi xoay người xuống giường, tìm băng gạc ở một bên,
tự mình động tay một lần nữa băng bó miệng vết thương.

Nhìn qua thân thể mình, lúc này cô mới chú ý tới mình đang ở nơi nào.

Phòng bệnh tư nhân sạch sẽ sang trọng, mỗi một chi tiết đều nói lên
nó không hề bình thường, cô đối nơi này rất quen thuộc, mấy năm nay cũng vào đây vài lần rồi, coi như có quen biết.

Nói như vậy, lại là anh cứu cô?

Giản Tiệp chỉnh lại mái tóc rối của mình, cảm xúc không rõ có chút
buồn phiền, lảo đảo mở ra cửa phòng ngủ của phòng bệnh này rồi đi ra
ngoài.

“Tỉnh?”

Trong phòng khách, giọng nói của một người đàn ông đột ngột vang lên.

Âm sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng mà hoa lệ, dù chỉ là tùy ý, cũng không dấu được một tia khiêu gợi.

Giọng nói như vậy, thái độ như vậy, Đường Dịch, tự nhiên sẽ chỉ là Đường Dịch.

Giản Tiệp hít sâu một hơi.

Đến tột cùng là hạnh phúc hay bất hạnh? Nếu năm đó cô không gặp được
Đường Dịch, cô chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ; tuy nhiên năm đó cô gặp được Đường Dịch, vì thế cô bây giờ so với chết còn tồi tệ hơn.

“À,” Cô cào cào tóc, chỉnh mái tóc dài vốn rối tung thành một cái tổ chim nhỏ,“Xin lỗi, lần này lại phiền toái anh.”

Đường Dịch cười khẽ,“Cô cũng biết mình mang đến phiền toái cho tôi?”

Giọng nói thấy rõ anh không kiên nhẫn và đang tức giận, Giản Tiệp
trầm mặc đi đến bên một quầy bar, tự rót cho mình một ly tequila [1],
mặc kệ trên người còn có nhiều miệng vết thương mà không thể uống rượu,

cô ngẩng đầu lên liền một ngụm uống cạn.

[1] Tequila là rượu của Mexico, chưng cất có độ cồn cao truyền thống từ hạt quả một loại
Xương rồng (cây Thùa – giống cây lô hội). Tên gọi của thứ rượu này
nguyên là tên gọi của địa phương có sản lượng lớn (Tequila – bang
Jalisco của Mexico)

Tequila lần đầu tiên được sản xuất
vào thế kỷ thứ 16 tại khu vực thuộc thành phố tên là Tequila (nay là
phía bắc của Guadalajara Mehico). Cho đến hiện nay, tequila được sản
xuất đại trà từ đầu những năm 1800 tại Guadalajara, Mexico!

Lửa cháy bỏng rát, giống như chỉ thế này mới có dũng khí nói chuyện cùng anh.

“Anh không muốn quản em thì có thể mặc kệ em mà.”

Quả nhiên, rượu, thật sự là một chất xúc tác thần kỳ……

Vừa uống rượu, điều vô liêm sỉ thế nào cũng dám nói ……

Nghe vậy, Đường Dịch ‘Ba’ một tiếng khép lại tập tài liệu đang lật mở trong tay, ném nó sang một bên để nó phân tán. Anh bỗng nhiên đứng lên, sải bước đi về phía cô, khi cô thấy gương mặt anh đã đến gần mình, chỉ
cảm thấy hai tay đột nhiên bị anh trói ra sau lưng, anh không để ý chút
nào đến vết thương trên người cô, giữ chặt thắt lưng cô liền đem thân
thể cô áp chặt bên quầy bar.

“Mặc kệ cô? Sao?”

Anh nâng cằm cô lên, niết mạnh khiến cô đau, tức giận lộ ra rõ ràng trong mắt anh.

“Sau đó thì sao? Lại cho bố cô đi nhờ Đường Kính cứu cô?” Đường Dịch
giận dữ, đầu ngón tay dùng sức, cái cằm tinh xảo của cô bị anh làm
đau:“Cô rõ ràng biết, với tính cách của Đường Kính không có khả năng
thấy chết mà không cứu, cô rõ ràng cũng biết được, với thân phận bây giờ của Đường Kính mà bị chuyện như thế này cuốn lấy thì tuyệt đối không có lợi, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần, không cần tiếp tục có quan hệ gì
với Đường gia, cô đem lời nói của tôi vào tai này ra tai kia có phải
không?!”

Cô trầm mặc.

Một lúc lâu sau, cô mới nhàn nhạt mở miệng:“Không cần quan hệ gì với
Đường gia? Vậy năm đó anh không cần cứu em không phải được rồi……”

Ánh mắt Đường Dịch tối tăm nhìn cô

Giản Tiệp nhún vai, cười với anh, dùng thái độ tiêu sái để che đi nội tâm đang ảm đạm đau xót,“Anh nói xem em có may mắn không, còn không

được hưởng qua hương vị ôn nhu ôn hương nhuyễn ngọc [2], mà đã rơi vào
trong tay anh.”

[2] Ôn hương nhuyễn ngọc: thân hình mềm mại, hương thơm dễ chịu.

……

Làm sao có thể hình dung được lần gặp nhau năm đó chứ?

Nếu cứng rắn muốn nói là ‘Vận mệnh’ không khỏi quá mức miễn cưỡng,
tuy nhiên, không phải vận mệnh thì vì cái gì đây? Chẳng qua, không giống như câu chuyện cổ tích, khi gặp nhau là lúc cô bắt đầu động tình, còn
anh chỉ coi cô như một bản nhạc đệm trong cuộc sống của mình, căn bản
không đáng giá nhắc tới.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đường Dịch, bộ dáng của anh là như thế nào, cô đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ người thanh niên xuất hiện trước mặt cô đó thật khá, vẻ mặt anh ấy rất nhu hòa, mặc một bộ âu phục tối màu,
đang bước từng bước một trên bậc thang đi xuống núi, đi đến trước mặt
cô, xoay người quỳ một gối xuống đối diện với cô.

Người đuổi giết cô đứng ở một bên kêu gào:“Đem cô gái đó giao ra đây! Nhà chúng tao sẽ xem xét, cô ta thấy được bí mật ở sòng bạc của chúng
tao, nhất định phải giết!”

Anh cười một chút, hoàn toàn không thèm để ý đến loại uy hiếp này,
thậm chí ngay cả mắt cũng không có nâng, khẽ mở bạc môi, thản nhiên nói
với đám người kia một chữ:“Cút.”

Người tới giận dữ, vừa muốn đánh, đã thấy hai hàng người đứng bên bậc thang rảnh tay giơ súng lên, chỉ cần người thanh niên đang đứng trên
bậc thang kia ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể lập tức ra tay.

Trận thế như vậy, người nào có mắt đều nhìn thấy, tuyệt đối không
phải trong khoảng thời gian ngắn có thể huấn luyện được, khí thế quả
quyết như vậy, không phải một người bình thường có thể làm được.

Bọn họ có chút hoảng loạn, nhịn không được hỏi:“Mày, mày là –?”

Người thanh niên đó không trả lời.

Doãn Khiêm Nhân đứng cuối bậc thang thay anh trả lời vấn đề này, chỉ dùng bốn chữ.

“Đường gia, Dịch thiếu.”

Đường Dịch, thì ra, anh ấy chính là Đường Dịch.

Cô ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn anh.


Nghe đồn rằng, vị thiếu gia kia của Đường gia bụng dạ độc ác, không
có nửa lòng trắc ẩn nào, nhìn quen cảnh đẫm máu và giết chóc, khi giơ
tay giết người, trong mắt không dấu vết.

Tuy nhiên Đường Dịch trước mắt này, lại nhẵn nhụi ôn nhu như trong mơ.

Anh nhìn những vết thương trên người cô, thấy quần áo cô bị người ta
xé rách, anh yên lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó cởi ra áo khoác âu
phục của mình, che lên người cô, ngay lúc cô còn đang giật mình, anh
nâng tay sờ lên mặt cô, ôn nhu nói với cô:“Thân thể của mình, nếu chính
mình cũng không biết bảo vệ, người khác có cứu cô thế nào cũng vô
dụng……”

Cô nghe thấy anh nói với cô:“…… Cô gái trên người có thương tích, thủy chung không tốt.”

Một người thích thời cơ của một người khác, thật sự rất khó nói.

Vào năm cô mười bảy tuổi đó, vì kì thi, vì tương lai làm kiểm sát
trưởng, cô đã phải xích mích đến long trời lỡ đất với toàn bộ gia tộc
khổng lồ, bố mẹ cô, người thân của cô, trừ bỏ phản đối, chưa ai từng nói với cô một câu quan tâm.

Không thể ngờ được, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ khiến cô động tình động
tâm như vậy, lại thật sự từ trong miệng một chàng trai xa lạ nói ra.

Nhớ rõ lúc đó cô là một cô gái mãnh liệt thế nào, nhưng mà có mãnh liệt đến đâu, cũng không thể vượt qua hai chữ nhu yêu.

Đông đến xơ xác tiêu điều, trận gió đột nhiên thổi tới, như muốn thay đổi số phận, nói rằng từ nay về sau, Đường Dịch này sẽ làm cạn kiệt hơn mười năm tình cảm của cô.

Đối với Đường Dịch, cô có cảm tình, nhưng cũng có chừng mực, bởi vì khi anh cứu cô, căn bản không có dụng tâm.

Sau đó chính Đường Kính đã nói cho cô sự thật tàn khốc này.

“Giản Tiệp, không cần dùng tình với Đường Dịch,” Đường Kính khuyên
cô:“Đường Dịch mà yêu một cô gái, có thể rất cực đoan; nếu anh ấy không
yêu, cũng trở nên cực đoan.”

Nhìn ánh mắt bi thương của cô, anh nói cho cô sự thật:“Có biết ngày
đó, vì sao Đường Dịch lại có thể làm thế không? Bởi vì ngày đó, là ngày
giỗ mẹ anh ấy, anh ấy không thích vào ngày giỗ của mẹ mình lại phải dính máu, vì thế, anh ấy mới có thể cứu em. Cũng là vì vậy, khi anh ấy cứu
em, cũng chỉ nói bọn họ cút, mà không hề động tay bắn chết những người
đó……”

À, đúng rồi, đây mới là nguyên nhân chân chính.

Khó trách ngày đó, anh lại xuất hiện trên bậc thang giữa núi rừng,
nơi đó có mẹ anh đã bị chôn vùi dưới đất; Cũng khó trách ngày đó, anh có thể bình thường không mang bụng dạ độc ác, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ với
cô, anh vẫn chưa hoàn hồn trong tưởng niệm.

Cô lắc đầu, chỉ có điều cô không rõ:“Tạo sao một người đàn ông không có tình yêu, mà lại có thể ôn nhu như vậy?……”


……

Thời gian trôi đi.

Giản Tiệp bị anh ép chặt bên quầy bar, lồng ngực chịu lực, cô thở hổn hển, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng.

“Có một vấn đề, em muốn hỏi anh từ rất lâu rồi.”

Mặt Đường Dịch vẫn không chút thay đổi nhìn cô:“Nói.”

“Hai năm trước, có một thế lực không lớn không nhỏ, họ Lương, lập
nghiệp bằng tiền cho vay nặng lãi và bức tiền lương, không có lương tâm, nhưng cũng có thể dần dần lớn mạnh, trên đường dám công khai gây rối
với không ít người. Tuy nhiên vào một ngày nào đó, chỉ trong một đêm thế lực đó đã bị diệt khẩu toàn bộ, trụ sở chính bị một đám cháy lớn thiêu
đốt hầu như không còn……. Lúc đó đã không có ai điều tra ra, chuyện đẫm
máu như vậy đến tột cùng là do ai làm.”

Nghe vậy, biểu tình trên mặt Đường Dịch trở nên nghiền ngẫm, ánh mắt sâu xa khó hiểu.

Giản Tiệp nhìn anh,“Sau đó trong lúc vô tình em đã biết một chuyện,
trong số những gia đình bị Lương gia hãm hại nhà tan cửa nát năm đó, bao gồm có Kỉ gia……. con gái một của Kỉ gia, cũng từng bởi vậy mà bắt buộc
phải tiến vào chốn phong trần. Cô ấy là một người tài tình thanh thuần,
được ông chủ quán ăn đêm thương tiếc, mới có thể bảo toàn tấm thân trong sạch, lấy cưỡng bức lao động để đền đáp. Mà ông chủ quán ăn đêm này lại lệ thuộc vào thế lực của Lương gia, cũng là nơi duy nhất có thể lưu trữ hàng của Lương gia……. Em cũng nhớ rất rõ ràng, ngày Lương gia bị giết
hại diệt khẩu đó, đúng là ngày giỗ của mẹ anh.”

Cô giương mắt nhìn anh:“Tuy rằng em không có chứng cớ, nhưng ……”

“…… Em biết đó là anh, Đường Dịch, tuyệt đối là anh,” Trong giọng nói của cô có mười hai vạn phần khẳng định:“…… Chỉ trong một đêm có thể
diệt trừ toàn bộ Lương gia, trừ anh ra, không ai có thể có thủ đoạn và
bạo lực như thế.”

Giản Tiệp đứng thẳng lên, đối diện với anh.

“…… Nguyên tắc của anh là, trong ngày giỗ mẹ không muốn thấy máu. Tuy nhiên vì một Kỉ Dĩ Ninh, anh lại làm một chuyện mình không bao giờ làm. Tại sao…… Kỉ Dĩ Ninh đáng giá để anh làm vậy sao?”

Đường Dịch buông cô ra, đứng thẳng dậy, không chút để ý mỉm cười.

“Bí mật.”

Giản Tiệp cắn răng, giữa môi bật ra năm chữ:“Anh quả thực điên rồi –!”

Nghe vậy, Đường Dịch bỗng nhiên nghiêng người về phía trước. Anh đem
cô vòng chết trong phạm vi khống chế của mình, hai tay chống bên cạnh
người cô, nhìn thẳng vào cô. Biểu tình trên mặt anh trong phút chốc khêu gợi đến tận xương, giống như tán tỉnh, mà cũng giống như đang uy hiếp.
Cô chỉ thấy có âm u trong mắt anh, sâu không thấy đáy.

“Là bọn chúng đáng chết……”

Anh chậm rãi mở miệng, lời nói nhỏ nhẹ xem thường, giọng điệu rất ôn
nhu, nhưng từ nào nói ra cũng chứa đầy bạo lực:“…… Thiếu chút nữa thôi,
Dĩ Ninh quan trọng nhất của tôi, đã bị hủy trên tay bọn chúng. Cho nên,
những tên dám đụng đến cô ấy đó, một tên tôi cũng không muốn lưu……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui