Đen Trắng Kết Hợp

Một tuần trước, Chúc Lỵ cùng bạn trai đi Hoài Nhu một chuyến, sau khi trở về cô liền trắng trợn làm quảng cáo ở văn phòng cho một quán lẩu.

“Cái này nói với các người đi, tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn lẩu hợp tiêu chuẩn như thế, mùi vị thật… Rất cho lực!”

Chúc Lỵ tuyên truyền và tự thuật đúng chỗ dấy lên sự nhiệt tình ăn uống của tất cả tổ điện ảnh, vì thế mọi người liền nhao nhao trưng hỏi Chúc Lỵ địa chỉ quán, Chúc Lỵ liền phát địa chỉ quán cho mọi người.

Tô Dã Nghi đặc biệt thích ăn lẩu, cho nên, đối với chuyện đi tìm quán lẩu Hoài Nhu này, cô từ đầu đến cuối đều rất nhiệt tình, cô thậm chí còn hỏi rõ Chúc Lỵ các tòa nhà trong vòng trăm mét xung quanh quán lẩu kia.

Buổi chiều chủ nhật một tuần sau, Tô Dã Nghi lôi kéo Dịch Tự, vui vẻ bước lên hành trình tìm kiếm quán lẩu.

“Đi phía trái đi…” Tô Dã Nghi ngồi cạnh ghế lái, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại xoay đầu nhìn người bên cạnh, sau đó, cực kỳ sáng suốt co mình lại trong ghế ngồi.

Sắc mặt Dịch Tự không thay đổi, rất nghiêm túc nhìn đường, rất nghiêm túc lái xe…

“Hay là đi bên phải đi, đi bên trái… Hình như không đúng.”

Dịch Tự rất nghiêm túc đánh tay lái, qoẹo xe…

Sắc trời càng ngày càng tối.

Sắc mặt của Dịch Tự cũng càng ngày càng đen.

Bị áp suất thấp mạnh mẽ ảnh hưởng, Tô Dã Nghi cảm giác mình sắp không nhìn rõ con đường phía trước, vì thế cực kỳ dũng cảm đề nghị: “Em… Em cảm thấy em nên, có lẽ em nên ngồi phía sau đi… Biết đâu có thể thấy rõ.”

Dịch Tự không nói một lời, dừng xe.

Tô Dã Nghi vội vàng tháo dây an toàn, phi chân bước xuống xe.


Ngồi phía sau, quả nhiên áp lực nhỏ rất nhiều.

Sau đó, Tô Dã Nghi cuối cùng có thể mang theo một khối tâm tình bình tĩnh tìm đường, vì thế, cô chỉ đường cũng chỉ rất vui: “Đúng đúng, anh lái lên phía trước, Chúc Lỵ nói chỗ đó là ngõ nhỏ!”

“A, không phải chỗ này, vẫn là đi phía trái đi… Đúng, hướng đông.”

“Tây hay là đông?”

“Phía trước biển báo giao thông chỉ không đúng rồi… Đông đi?”

“…”

Mười lăm phút sau…

Tô Dã Nghi nhìn thấy cột mốc đường ở phía trước, run rẩy hỏi một câu: “Bây giờ ở chỗ này… Là Bắc ngũ hoàn sao?”

“Đúng.”

“Cửa tiệm kia không ra ngũ hoàn mà.”

“…”

Dịch Tự không nói gì tiếp, anh lái xe đến ven đường, rất trầm rất trầm nói ra mấy chữ: “Tô Dã Nghi, em lên ngồi phía trước.”

Tô Dã Nghi: “Em cảm thấy…”


Dịch Tự thong thả quay đầu lại nhìn cô, dùng một loại ánh mắt “Dịch Tự tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng” nhìn cô.

Tô Dã Nghi gật gật đầu: “Được rồi.” Lại nói lảm nhảm một câu, “Em phải chỉ đường thế nào hả…”

Sau nửa giờ không có manh mối khai thác, Tô Dã Nghi cuối cùng bấm điện thoại cho Chúc Lỵ.d'đ/l!q#đ

Gọi xong một cuộc điện thoại, Tô Dã Nghi chỉ lấy được một tin tức có giá trị, cô rất vui vẻ nói tin tức này cho Dịch Tự: “Chúc Lỵ nói, bên trái quán lẩu kia có một nhà tốc 8, bên phải 200 mét có một trạm xăng.”

Nhìn chằm chằm gò má của Dịch Tự hồi lâu, thấy Dịch Tự không nói gì tiếp, Tô Dã Nghi không thể làm gì khác hơn là quay đầu trở lại, biết điều mắt nhìn phía trước.

Tô Dã Nghi kích động kéo cánh tay của Dịch Tự hô to: “Đúng là chỗ này, đúng là chỗ này.”

Đang lái xe Dịch Tự yên lặng để trống tay phải, để mặc cô lôi kéo, tay trái một tay lái xe.

Mãi đến khi xe chạy đến tận cùng của ngõ nhỏ, Tô Dã Nghi cũng không tìm được cửa tiệm kia mà Chúc Lỵ nói.

Vì thế cô rất có triết lý nói ra câu: “Tốc 8 thường có, mà quán lẩu không thường có.”

Dịch Tự quay đầu nhìn cô.

Đèn trong xe rất sáng, Tô Dã Nghi bị ép tiếp nhận ánh mắt của anh, mắt thấy mắt sắc của anh càng ngày càng sâu, mà chính cô đang ở trong con ngươi sâu và đen của anh càng không ngừng xoay tròn xoay tròn… 

Mười phút trôi qua…

Trong xe im lặng đến đáng sợ, Tô Dã Nghi nuốt nước miếng một cái, rất không xác định rất nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh… Có phải đói bụng rồi hay không?”


Dịch Tự hé mắt.

Tô Dã Nghi theo bản năng rụt rụt vào trong một cái: “Bằng không… Hay là chúng ta lái trở về? Hoặc là, tùy tiện tìm cửa tiệm ăn?”

Dịch Tự không nói chuyện.

Tô Dã Nghi: “Thật ra thì… Chúng ta có thể ăn khác một chút, không nhất định phải là ăn lẩu, nếu anh cảm thấy rất đáng tiếc, lần sau em làm một chút...”

Dịch Tự rốt cuộc thu hồi tầm mắt từ trên người cô, đưa tay bắt đầu tháo dây an toàn của chính mình ra.

Tô Dã Nghi tiếp tục nói: “… Em làm khẳng định là ăn ngon hơn bọn họ, hơn nữa, chính mình làm ở nhà mà nói…”

Tháo xong dây an toàn Dịch Tự đột nhiên ngoảnh mặt nghiêng tới phía Tô Dã Nghi…

Tô Dã Nghi một bộ dáng vẻ liều chết: “… Không liên quan tới em, Chúc Lỵ… Chúc Lỵ cho địa chỉ…” Dịch Tự mang theo bàn tay lạnh lẽo ma sát cằm của cô, cô càng sợ hơn, nói thẳng: “Anh đừng làm em sợ mà… Anh đừng giận… Anh bình tĩnh đi… Anh đừng…”

“Tí tách” --- là âm thanh cởi ra dây an toàn, Tô Dã Nghi đang trong cảm giác sợ hãi và khó hiểu bị Dịch Tự một tay kéo qua từ ghế lái phụ.

Động tác từ ghế lái phụ đến trên đùi Dịch Tự hoàn thành cực kỳ mau lẹ, nhanh đến mức khiến đầu óc Tô Dã Nghi trống rỗng…

Lúc này, trong cái ngõ nhỏ không một bóng người này hoàn toàn tối đen, xung quanh chỉ có đèn xe chiếu sáng. Khi đó đúng là cuối thu, trong ngõ hẻm sâu xa có chút tiếng gió…

Tô Dã Nghi nghe thấy những tiếng gió kia, cũng thấy được đèn xe rải rác trong đêm tối, chỉ là, trong đầu cô đã không có thính giác, thị giác suy nghĩ phân biệt những cái mới mẻ này…

Gáy của cô bị Dịch Tự nắm vào trong tay, nụ hôn của anh sau đó mà đến.

Không gian có thể di chuyển ở ghế lái quá nhỏ, Tô Dã Nghi vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, chỉ có thể theo bản năng, hết sức phối hợp… Đáp lại nụ hôn sâu của anh.d'đ$l^q&đ

Mãi đến khi tuyến áo khoác cởi ra còn lại tay áo kế tiếp, Dịch Tự đang kiên nhẫn “Chỉ đạo” cô thả lỏng cánh tay cởi được ống tay áo cuối cùng, Tô Dã Nghi mới kịp thời khôi phục lại tinh thần trong trạng thái từ thời gian dài.


Cô không thể tin trừng lớn con mắt, lùi khỏi lồng ngực cùng môi của anh, ánh mắt mê ly nhìn anh, dùng giọng điệu cực kỳ mờ ám hỏi câu: “Anh muốn… muốn ở trong xe? Ách… Hả?”

Thừa cơ hội này, Dịch Tự rất dứt khoát chặn ngang kéo áo khoác của cô xuống --- cởi ra áo khoác trên người Tô Dã Nghi chỉ còn mặc chiếc áo lót tay áo rộng rãi.

Dịch Tự nhìn thẳng cô, khóe miệng bên phải chợt cong lên, trong mắt như chứa đựng các vì sao.

Nụ cười kia khiến cho Tô Dã Nghi nhìn, chỉ cảm thấy đầu nóng lên, mặt nóng lên, ngực nóng lên, toàn thân nóng lên…

Thật mê người, thật say lòng người, làm cho người muốn kích động phạm tội…

Tới đây, bạn học Tô Dã Nghi rất vất vả khôi phục thần trí lại mất thần trí lần nữa.

Mất thần trí, năng lực những phương diện khác của Tô Dã Nghi ngược lại trong nháy mắt lớn mạnh rất nhiều.

Loại lớn mạnh này chủ yếu thể hiện ở đây, nếu là quá khứ, đều là Dịch Tự chủ đạo chuyện này, ra sức nhất, chịu đựng nhất, giàu có sức sáng tạo nhất, có lực hấp dẫn nhất… Cũng vẫn là Dịch Tự.

Nhưng mà lúc này ---

Tô Dã Nghi trở nên cực kỳ có tinh thần thăm dò và nghiên cứu, khiến cho Dịch Tự cảm thấy cực kỳ mất hứng chính là, cô mấy lần cắt ngang hành động của anh, ban đầu cô nói: “Không cần như vậy, em muốn như thế này.”

Dịch Tự dễ tính nói: “Được, em tới.”

Một lát sau, Tô Dã Nghi thở hồng hộc: “Như vậy mệt quá, lại vẫn như thế này đi.”

Dịch Tự nhẫn nại nói: “Được.”

Một khoảng thời gian trôi qua, Tô Dã Nghi rất thông cảm cắt ngang: “Anh như vậy sẽ không thoải mái chứ, không bằng…”

Lúc này Dịch Tự không cho cô cơ hội nói xong, quả quyết kéo xuống cái đầu hiếu động của cô, bắt lấy cái tay luôn làm loạn xung quanh của cô, đè lại thắt lưng không ngừng giãy giụa của cô…

Sau đó, toàn bộ thế giới đều đã hài hòa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui