Lâm Giản vào phòng tắm, xả đầy nước vào bồn tắm, cởi quần áo, chìm cả người vào trong bồn tắm, nhắm mắt nín thở giữ nguyên tư thế bất động.
Nước ấm lay động, mực nước ngập đến vai cô, cô hơi cuộn mình dưới nước, như thể làm vậy có thể khiến cô tỉnh táo hơn.
Cảm giác đuối nước ngày càng mạnh, cô đột ngột nhô lên khỏi mặt nước, hít thở không khí bên ngoài.
Lâm Giản nằm trong bồn tắm không nhúc nhích, thật lâu sau mới ấn thật nhiều sữa tắm bôi lên người.
Sữa tắm có mùi bạc hà nổi bọt lên khắp người tạo cảm giác mát lạnh, trên ngực có cảm giác đau râm ran, là vừa rồi bị anh cắn trầy da tạo thành.
Nhưng cảm giác đau đớn này làm cô tỉnh táo hơn hẳn.
Lâm Giản tắm rất lâu, khi cô tắm xong bước ra thì Trần Hoài đã nấu ăn xong.
Tất cả là món cô thích, Lâm Cương từng nấu một lần vào buổi trưa ngày anh gặp chuyện, Trần Hoài ghi nhớ trong lòng.
Trách nhiệm Lâm Cương chưa hoàn thành, anh thay Lâm Cương bù đắp.
Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Giản cầm đũa gắp một miếng thức ăn, lại nói: “Em muốn về cùng anh!” Giọng điệu dứt khoát không thương lượng.
Nghe như là lời thông báo.
“Ngoan, mấy ngày nữa anh sẽ về.” Trần Hoài vẫn nói câu này, tựa như anh chỉ đi qua thành phố bên cạnh mấy ngày sẽ về.
Phòng khách rộng lớn lại trở nên yên tĩnh.
Lâm Giản im lặng ăn cơm, Trần Hoài cũng vậy.
Hai người không gây gổ ầm ĩ đỏ mặt tía tai, yên lặng ăn cơm, tựa như một bữa tối bình thường của hai vợ chồng.
Lâm Giản ăn không biết mùi vị, nhưng vẫn ăn hết một chén cơm.
Đồ ăn anh nấu, dù sao cô cũng phải nể mặt anh.
Cơm nước xong, Trần Hoài đi dọn chén đũa, Lâm Giản nói: “Để em làm.” Nói rồi cô đi thu dọn mang vào bếp.
Nhờ phúc của anh, mấy ngày qua cô được cơm dâng tận miệng, chỉ cần vươn tay há miệng là có cơm ăn.
Theo một khía cạnh nào đó, cô cảm thấy mình như cây tầm gửi, sống phụ thuộc vào người khác, trước kia là Lâm Cương, hiện giờ là Trần Hoài.
Cô tuy biết rõ nhược điểm của mình nhưng chưa từng nghĩ đến việc thay đổi nó.
Lâm Giản đang đứng trước bồn rửa chén rửa chén đũa, anh ở bên cạnh giúp cô úp lên.
Hai người phối hợp nhuần nhuyễn không chê vào đâu được.
Dọn rửa xong, Trần Hoài lại giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
Lúc trước Lâm Cương đã giúp cô dọn dẹp, Trần Hoài không mất nhiều thời gian để dọn lại như trạng thái lúc Lâm Cương rời đi.
Trần Hoài dọn rác, anh định ra ngoài vứt rác.
Lâm Giản tiện tay lấy một cái áo khoác dệt kim hở cổ khoác bên ngoài, thắt đai lưng, kéo tay Trần Hoài cùng ra ngoài.
Tay Trần Hoài cứng ngắc nhưng không từ chối.
Hai người cùng xuống thang máy, Trần Hoài ra ngoài vứt rác, phía quảng trường cách đó không xa có tiếng trẻ con cười đùa truyền tới.
Vào lúc này, thời tiết nóng ban ngày đã dịu dần, không ít người dẫn con cái ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng gặp con nhà hàng xóm tầm tuổi sẽ đứng lại trong chuyện, người lớn nói chuyện người ớn, con nít chơi cùng con nít, ai có niềm vui người nấy.
Lâm Giản đi lang thang với Trần Hoài.
Anh ở đây cùng cô một thời gian nhưng không nhàn rỗi dạo quanh.
Hai người đi loanh quanh, đôi lúc bên tai lại vang lên tiếng cười đùa của những đứa trẻ.
Một cậu bé không biết có gì vui mà ngồi xổm trên đất cười ngặt nghẽo, tiếng cười giòn tan.
Lâm Giản nhìn thấy rất thích thú, hàng lông mày vô thức giãn ra.
“Đố bắt được em!” Chắc có đứa bé khác đuổi bắt nên chú bé mới ngồi dưới đất đứng dậy, thấy cậu bé kia định chạy tới nên cậu nhóc vừa cười kia bật dậy chạy trốn sau lưng Trần Hoài, không sợ sệt gì mà chụp lấy bắp chân Trần Hoài, không quên làm mặt xấu với cậu bạn, “Không bắt được em! Haha!”
Trần Hoài đứng sựng lại, anh sợ đi tiếp sẽ vấp cậu bé đang chạy đến.
Lâm Giản khom người xuống trêu, “Mẹ con không dặn là không được tới gần người lạ sao?”
“Hai người là cô chú, không phải người lạ mà!” Cậu nhóc không sợ gì, đáp lanh lảnh.
“Còn nhỏ mà miệng ngọt ghê.” Lâm Giản cười tươi tắn, không kềm được đưa tay lên véo nhẹ gương mặt phúng phính của cậu bé.
“Sao người lớn cứ thích véo mặt con!” Cậu bạn nhỏ phản đối.
“Vì con rất đáng yêu mà.” Lâm Giản nói thật.
“Bối Bối cũng thích cô.” Cậu bạn ngây thơ đáp lại, Lâm Giản ngồi xuống ngang tầm với cậu.
Cậu bạn nhỏ ghé sát vào, hôn chụt lên mặt Lâm Giản một cái, cậu nhóc hôn thật nên Lâm Giản có thể nhận ra mặt mình hơi ẩm ướt, là nước miếng cậu nhóc, chắc trước khi đi chơi mới uống sữa nên người còn vương mùi sữa.
Chứng sạch sẽ của cô không phát tác mà lại có cảm giác thích thú.
Cô dùng mu bàn tay chạm lên nơi vừa được cậu nhóc hôn, còn có hơi ấm toả ra, chạm vào tim cô.
Trước đó Lâm Giản chưa bao giờ có ý tưởng này.
Tuổi thơ của cô không mấy êm đềm, cô không hứng thú việc quỹ đạo cuộc sống bị mất kiểm soát bởi một đứa bé.
Vì nguyên nhân này mà trước đây cô lựa chọn DINK.
(Double Income, No Kids: là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, gấp đôi thu nhập và không sinh con.)
Nhưng mà vừa rồi bị cậu bé kia hôn một cái, cô chợt thay đổi quan niệm.
Không hề dự báo.
“Bối Bối! Con lại nghịch phải không? Tôi xin lỗi nhé, thằng bé nhà tôi tính cách hướng ngoại, có ngăn cũng không thể ngăn nó cố bắt chuyện với người khác.” Một người phụ nữ đi tới trước cô và Trần Hoài, có lẽ biết con trai mình bướng bỉnh nên trước tiên xin lỗi Lâm Giản.
“Không đâu ạ.” Lâm Giản thanh minh thay cậu bé, bổ sung thêm, “Bối Bối rất đáng yêu.” Cô nói thật lòng.
“Bối Bối, tạm biệt cô chú đi.” Người phụ nữ ra hiệu cho con trai tạm biệt Lâm Giản.
“Tạm biệt cô chú, có rảnh thì tìm Bối Bối chơi nha.” Cậu bé nói rất dễ thương, vẫy vẫy tay với Lâm Giản, đáng yêu như một chú mèo may mắn hay vẫy tay trong các cửa tiệm.
Cậu bạn nhỏ được mẹ dắt đi xa mà Lâm Giản vẫn sững người tại chỗ, suy nghĩ đến xuất thần.
“Sao vậy em?” Trần Hoài hỏi.
“Không có gì.
Về thôi anh.” Lâm Giản đáp.
Quay về nhà, anh mới lấy chìa khoá mở cửa, nhà chưa bật đèn cô đã ôm cổ anh, nhón chân hôn anh.
Anh đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của cô.
Trong nhà tối om, chỉ có chút ánh sáng bên ngoài đèn đường hắt vào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đồ đạc trong phòng, tránh việc bối rối của chiến tranh lạnh lúc trước.
Anh và cô đều nhớ thân thể nhau.
Anh nhanh chóng cởi quần áo cô, cô cũng không thua kém.
Không bao lâu anh đã ôm cô đến giường.
Cô mới tắm rửa, tóc còn mùi bạc hà the mát, ngay cả người cô cũng có cảm giác mát lạnh của bạc hà, là mùi hương anh yêu thích.
Anh hơi…, cô cũng đã…
Không khó chịu đựng như lần đầu tiên, anh kiên nhẫn chưa từng có, mặc dù anh đã sớm cứng rắn.
Anh đi từ đôi môi anh đào của cô đi xuống, từng tấc một, dịu dàng.
Nhưng cho dù anh đã làm đủ dạo đầu, cách nhiều ngày, khi anh lần nữa xâm nhập, cô vẫn đau toát mồ hôi, nhưng không khó chịu, loại cảm giác được anh lấp đầy trong cơ thể khiến cô cảm thấy mãn nguyện.
Tinh thần – thể xác đều giao cho anh, hoà thành một.
Trong đầu chỉ có mình anh.
Trần Hoài.
Cô thích cảm giác này.
“Trần Hoài, chúng ta sinh con được không?” Anh trên người cô ra sức… Cô không rảnh rỗi, đôi tay bám chặt vào vai anh, bị anh va chạm đến thở dồn dập, tiếng nói mềm như bông nhưng lời phát ra rất rõ ràng.
Anh đang vận sức chợt dừng lại, nhưng chỉ vài giây, lại tiếp tục…
Anh và cô, đây được tính là lần đầu tiên thực sự.
May mắn là ở phương diện này, hai người cực kỳ hoà hợp.
Những điểm mẫn cảm trên người cô, anh nhanh chóng tìm ra, cách cô phản ứng với những nơi mẫn cảm đó lại kích thích ngược lại anh.
Nhiều lần đắm chìm qua đi, hai người như đang trong phòng tắm hơi, mồ hôi nhễ nhại nhưng đều thoải mái cả thân – tâm.
Duy nhất một điều, anh không làm theo ý cô.
Nhưng mà cô buồn ngủ không mở mắt ra nổi, không còn sức lực để bàn bạc chuyện sinh con hay không.
Trần Hoài ôm Lâm Giản vào giấc ngủ.
Bóng đêm dày đặc.
Cô gối lên tay anh, không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, anh biết rất rõ.
Nhưng mà mới vừa “vận động”, theo lý mà nói thì sẽ giúp cải thiện giấc ngủ.
Trần Hoài đưa tay vuốt tóc cô, “Giản Giản?”
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Cô không trả lời.
Anh nằm trong bóng tối hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó rút tay ra, đứng dậy mặc quần áo.
Bao Đỉnh trốn thoát đối với mọi người là cái gai, lúc trước Bao Đỉnh cố tình chọn Đổng Tự là người có thể chất kém để xuống tay, thật ra là muốn “giết gà doạ khỉ”, mục đích quan trọng hơn chính là để dạy cho anh một bài học.
Món nợ của anh và Bao Đỉnh cần phải tính sổ rõ ràng.
Việc này không liên quan gì đến Lâm Giản.
Anh không để cho Lâm Giản vướng vào mớ hỗn độn này.
Càng không để cho Lâm Giản rơi vào nguy hiểm.
Trần Hoài chưa kịp mặc quần áo xong thì chợt thấy đằng sau có động tĩnh, anh quay người nhìn lại, Lâm Giản đã ngồi dậy.
“Bay chuyến sớm sao?” Cô hỏi, không chọc thủng kế hoạch của anh.
Loại chuyện này, cô đã bị lừa một lần.
“Ừ.” Trần Hoài gật đầu.
“Trùng hợp, em cũng đặt chuyến bay này.” Lâm Giản nói rồi không nhìn phản ứng Trần Hoài, đi chân trần vào nhà tắm.
Vài phút sau, cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, soạn đồ đạc vào vali.
Dáng vẻ muốn ra ngoài một thời gian..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...