“Đây xem như là một bảo tàng tư nhân nhỉ.” Lúc vào Trần Hoài đã xem qua trưng bày trong bảo tàng, xét quy mô của một bảo tàng tư nhân, bảo tàng này xem như không tồi.
Có thể trở thành quản lý của bảo tàng này có thể thấy gia thế không lường, chỉ có vậy mới đủ tiềm lực tài chính, nhân lực để vận hành một đơn vị nhìn bề ngoài như không lợi nhuận.
“Dạ phải.” Lâm Giản gật đầu.
“Nhiều di tích văn hoá được trưng bày ở đây có thể không nhìn thấy trong các bảo tàng quy mô của chính phủ.
Người quản lý của em chuẩn bị bao nhiêu năm để thành lập bảo tàng này?” Trần Hoài dường như đột nhiên quan tâm Trương Phục Thẩm.
“Chắc là tầm một vài năm.”
“Quản lý Trương khi còn trẻ thì làm nghề gì?”
“Em mới làm đây mấy năm nên không rõ lắm.” Lâm Giản hơi hối hận vì hôm nay dẫn Trần Hoài tới đây, cố gắng đáp qua loa ba phải cho xong chuyện.
Thực ra trước kia cô từng nghe đồng nghiệp kể mấy chuyện hồi trẻ của Trương Phục Thẩm, thời đó việc bảo vệ các di tích văn hoá khác xa tiêu chuẩn nghiêm ngặt hiện giờ.
Nghe nói khi Trương Phục Thẩm còn trẻ, từ nhiều con đường khác nhau đã sưu tầm có được một lượng lớn các cổ vật văn hoá, còn quyên tặng không ít cổ vật văn hoá cho các bảo tàng công của chính phủ.
Trương Phục Thẩm xuất thân nhà nghèo, ông có thể được xem là một nhân vật truyền kỳ.
Cho dù thế nào đi nữa, cô không bao giờ nghi ngờ Trương Phục Thẩm.
Nhưng với những bạn bè từ tứ phương tám hướng của Trương Phục Thẩm thì Lâm Giản không muốn suy nghĩ nhiều.
“Hôm nay gần xong rồi chứ.” Trần Hoài bỗng nhiên đổi đề tài.
“Em khó lắm mới tìm được lại cảm giác, chiều em định làm tiếp nữa, sửa chữa thangka là một trong những hạng mục mang tính khiêu chiến nhất mà em nhận được từ trước tới nay, em muốn thử thực hiện nó.” Lâm Giản nói với Trần Hoài suy nghĩ thật trong lòng mình.
“Vậy cũng được.
Trưa em muốn ăn gì? Anh đi mua mang về cho em.” Trần Hoài tôn trọng bất kỳ lựa chọn nào của cô.
“Bây giờ không cần phiền phức vậy, chỉ cần đặt qua điện thoại là được mà.” Lâm Giản cười, vừa nói vừa mở app đặt hàng qua điện thoại, đưa cho Trần Hoài chọn món.
Trong lúc đợi thức ăn giao đến, Lâm Giản bước tới ghế chỗ góc ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô rất thích công việc của mình, có thể nhìn thấy rõ như vậy.
Vì vậy cô phải nhanh chóng trở lại trạng thái tốt nhất để hoàn thành hạng mục thử thách này.
Khi người giao đồ ăn đến, Trần Hoài đi ra ngoài nhận.
Hai người ăn bữa trưa đơn giản, Lâm Giản đi rửa tay rồi lại bắt đầu luyện tập vẽ thangka.
Thỉnh thoảng cô phải dùng kính lúp để xem xét tỉ mỉ các hoa văn trên thảm, quá trình tương đối lâu.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Lâm Giản đã hoàn thành một số tiến độ nhỏ dù gì cũng có được chút mặt mũi, cô thở phào, buông cọ, thu dọn đồ nghề rồi về.
Sau khi về nhà, cô bắt đầu tìm lêm mạng tìm tư liệu về thangka, tiện thể mua rất nhiều sách chuyên môn về tôn giáo Tây tạng, kiến thức chung về thangka.
Với kinh nghiệm hạn chế của mình, gần như cô chưa từng sửa chữa những văn vật được khai quật ở Tây Tạng.
Kiến thức cô ở lĩnh vực này gần như bằng không, hôm nay đặt cọ vẽ xuống mới thấy thực hiện thực tế khó khăn hơn dự kiến rất nhiều.
Một phần là vì chất liệu của thangka khác với giấy thông thường, sử dụng phương thức dệt cổ truyền của Tây Tạng, mỗi chiều ngang dọc của sợi đều ảnh hưởng đến hiệu quả đặt bút sau đó, quan trọng hơn cả là cô không hiểu về bối cảnh và thân phận các nhân vật tôn giáo, việc mấu chốt như “mở mắt” cho một một hạng mục quan trọng như vậy dĩ nhiên không thể điều khiển được.
Lâm Giản vẫn đang vùi mình đọc về giải thích Phật trong thangka, Trần Hoài không đến quấy rầy cô.
Sau khi cô xem rất nhiều tài liệu, Lâm Giản mới khép máy tính lại, nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối.
Trước kia cô ở một mình là vậy, muốn làm gì thì làm, làm việc nghỉ ngơi không có quy luật.
Công việc cô làm cũng mang tính đặc thù, nếu Trương Phục Thẩm có món hàng gì quý cần sửa chữa, đa phần sẽ gọi cô sang trước, dĩ nhiên là lúc đó Lâm Giản không có kinh nghiệm nhiều bằng bây giờ.
Nhưng Trương Phục Thẩm có vẻ rất hợp ý với cô, hơn nữa thấy cô có tài nên cố ý bồi dưỡng thêm cho cô, ông dành nhiều thời gian giảng giải những điểm cần chú ý, những điểm quan trọng trong từng văn vật phải sửa chữa, mỗi lần cô nghe xong đều có cảm giác như người vừa được khai sáng, sau khi về lại tự tìm tìm thêm tài liệu để củng cố, tiếp thu hết những kiến thức mới đó, vì vậy cô học rất nhanh, không mấy năm đã dày dặn kinh nghiệm như những người thợ già.
Lâm Giản vừa phân loại các nhân vật tôn giáo trên thangka mà cô phải sửa chữa, hàng lông mày vốn đang nhíu lại đã vô thức giãn ra.
Trần Hoài đã nấu xong bữa tối, chờ cô rảnh thì xuống ăn.
“Ùi, anh đợi em lâu không? Sao không gọi em từ sớm?” Lâm Giản giật mình quay lại trạng thái bình thường, bước tới bàn ăn, Trần Hoài đi xới cơm.
Hai người không ăn nhiều nên anh chỉ nấu đơn giản hai món.
Anh không ngờ Lâm Giản lại tập trung như vậy, cô không chỉ đơn giản ứng phó cho có lệ mà là dành toàn bộ tâm sức của mình.
Hình như cô làm bất cứ việc gì cũng vậy, không đạt mục đích thì không bỏ qua.
“Em rất thích công việc này?”
“Dạ.” Lâm Giản gật đầu, “Chu Vi nói cô ấy ghét công việc mình, so với cô ấy thì em coi như là may mắn.”
“Khi em điền vào nguyện vọng nghề nghiệp của mình thì nghề này không phổ biến như bây giờ, sao lúc đó em lại chọn chuyên ngành này?” Trần Hoài như chợt hứng thú với nghề nghiệp của cô.
“Trước kia em sống hướng nội, không thích giao tiếp với mọi người hoặc bất kỳ công việc gì cần phải giao tiếp, em nghĩ tới nghĩ lui rồi chọn chuyên ngành tương đối yên tĩnh.
Nhưng sau khi làm việc, rất nhiều văn vật qua tay thì có lẽ bắt đầu cảm tình với nghề này, dần dần em cảm giác những văn vật này khác hẳn.
Chúng trải qua bao nhiều triều đại, vẫn ngoan cường tồn tại đến bây giờ, chính điều đó đã là một điều tuyệt vời.”
“Làm công việc này chỉ một mình trong phòng không thấy chán sao?”
“Dạ không đâu.
Nếu như anh đối mặt với nó cả tuần, đi đứng ăn uống ngủ nghỉ đều nghĩ đến nó, anh sẽ nhanh chóng quen thuộc với nó.
Có thể trong khoảnh khắc đặt bút xuống sẽ liên tưởng đến thời đại, bối cảnh cổ vật này xuất hiện, cảm tưởng như mình có thể xuyên đến thời đại đó, tận mắt nhìn thấy những người thợ thủ công tạo thành sản phẩm, rất thú vị.” Lâm Giản nói say sưa, thật sự thích với công việc này.
“Có nghề nghiệp mình thích thật tốt.” Trần Hoài gật đầu, ngừng hỏi về công việc của cô.
Sáng hôm sau cô ra cửa đi làm, Trần Hoài cũng muốn đi theo.
Lâm Giản nghĩ hôm qua anh có vẻ trầm ngâm khi gặp Trương Phục Thẩm, sợ anh sẽ bám riết không tha.
Người sưu tầm và giới kinh doanh cổ vật sẽ có nhiều điểm trùng hợp, nếu thật sự muốn truy cứu thì luôn có thể tìm thấy một số manh mối.
Lâm Giản khá miễn cưỡng để anh đi cùng mình.
“Anh ở một mình cũng chán, chi bằng qua đó ở cùng em.” Trần Hoài vẫn khăng khăng.
“Nhưng em tới đó thì bận làm việc, không có thời gian nói chuyện với anh, anh vẫn chán, còn không bằng ở trong nhà cho thoải mái.”
“Anh nhìn em là được rồi, có gì mà chán?” Người nào đó nhướng mày.
Lâm Giản không còn gì để nói.
Liên tiếp mấy ngày, việc luyện tập thangka của Lâm Giản gần kết thúc, ngày nào Trần Hoài cũng theo cô đến bất kể nắng mưa.
Khi Lâm Giản chìm đắm trong việc vẽ tranh, Trần Hoài ở bên cạnh lật xem những sách mà Lâm Giản mới đặt mua trên mạng, anh đọc say mê.
Lâm Giản khá bất ngờ, trong ấn tượng của cô, Trần Hoài không phải là người thích đọc những quyển sách nhạt nhẽo thế này.
Lâm Giản cuối cùng hoàn thành việc luyện vẽ thangka, khi đứng lên thấy vai cổ cứng đờ, nếu kéo dài dễ dẫn tới bệnh nghề nghiệp, trong thâm tâm cô biết rõ mình không muốn còn trẻ đã mắc bệnh về cột sống.
Lâm Giản tập động tác khởi động cổ, vừa đưa tay đấm đấm phía sau gáy.
Trần Hoài thấy thế, buông quyển sách trên tay xuống, đi ra sau lưng cô ấn lên vai gáy cho cô.
Anh kiểm soát lực rất tốt, nơi anh ấn xuống đúng ngay vị trí đau nhức của cô, Lâm Giản hưởng thụ cảm giác được anh mát xa, vô thức thả lỏng cả tinh thần lẫn thể xác.
Dường như không có gì mà anh không làm được.
Cô đúng là nhặt được kho báu.
Lâm Giản nghĩ vậy thì không kiềm được thầm vui vẻ.
Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới.
Lâm Giản kịp thời mở mắt nhìn ra, Trần Hoài cũng đúng lúc rút tay về.
“Quản lý Trương.” Đúng là Trương Phục Thẩm đến, Lâm Giản đứng dậy chào.
“Tôi nghĩ với tiến độ trước đây của cô thì chắc luyện tập đã gần ổn nên đến đây xem tình hình thế nào.” Trương Phục Thẩm mỉm cười, nhìn qua có vẻ tâm trạng khá tốt, thấy Trần Hoài bên cạnh Lâm Giản lại bổ sung thêm một câu, “Chà, bạn trai cô cũng ở đây à.”
“Vâng, gần đây anh ấy chưa có công việc mới, dù sao ở nhà cũng chán nên anh ấy đến đây cùng tôi.” Lâm Giản thuận miệng đáp.
“Không biết trước đây anh Trần làm gì nhỉ?” Trương Phục Thẩm có vẻ quan tâm đến Trần Hoài, vừa đi đến bàn làm việc của Lâm Giản vừa nhìn Trần Hoài chăm chú.
“Anh ấy à, hở tí là đổi công việc xoành xoạch, làm rất nhiều việc, nhưng lâu nhất là tài xế.
Bây giờ thời tiết nóng bức, anh ấy ngại lái xe vất vả mà lại lười nên chưa tìm công việc khác.” Lâm Giản đáp thay Trần Hoài.
Trần Hoài liếc nhìn cô nhưng không đính chính.
“Nếu không chê thì có thể giới thiệu đến chỗ chúng ta làm, để Tiểu Vương sắp xếp là được.” Trương Phục Thẩm rất nể mặt Lâm Giản, cho dù Trần Hoài không quen biết cũng được xem trọng.
“Tính tình anh ấy nóng vội lắm, mới đến đây vài ngày thì thấy còn mới mẻ, ở lâu lại đâm chán.” Ngữ điệu Lâm Giản nghe như có vẻ bực bội.
Trần Hoài không nói gì, chấp nhận hết những lời phàn nàn của Lâm Giản.
“Thế à.
Nhưng nếu mà anh ấy đến làm việc thật, có lẽ Vương Tuấn Bằng lo lắng lắm.” Trương Phục Thẩm trêu đùa.
Lâm Giản ở đây làm việc mấy năm, việc Vương Tuấn Bằng theo đuổi cô ông có nghe qua.
“Để quản lý Trương chê cười rồi.” Lâm Giản nói, không đề cập đến Vương Tuấn Bằng.
“Vẽ rất đẹp, không thể nhìn ra là tác phẩm đầu tiên của cô, luyện hai bức nữa thì chắc hẳn là giống.” Trương Phục Thẩm sau khi quan sát bức tranh Lâm Giản sửa chữa lên tiếng, có ý tán thưởng.
Ông gọi Lâm Giản quay lại đúng là tìm đúng người.
Tuy chỉ là một bức luyện tập nhưng Lâm Giản nắm chắc về nhân vật trên bức thangka.
Ông biết Lâm Giản chưa có kinh nghiệm sửa chữa thangka nhưng nhìn bức thangka trước mặt, đã luyện được đến mức này, trong lòng Trương Phục Thẩm đã chắc chắn.
Ít nhất có thể báo cáo được kết quả công việc.
“Tiểu Lâm, cô cũng nghỉ làm đi, tối nay cùng ăn bữa cơm uống vài ly, tôi chủ trì.” Trương Phục Thẩm thuộc dạng “Tuý ông chi ý bất tại tửu” (Người say không phải do rượu), từ trước đến giờ ông ấy nhìn người rất chuẩn, ông muốn chính thức làm quen với Trần Hoài.
“Quản lý Trương, thật ngại quá, tối nay chúng tôi có hẹn với bạn, xin hẹn lần sau ạ.” Lâm Giản tiếp tục uyển chuyển từ chối.
“Vừa nãy em đi vệ sinh, Chu Vi gọi tới nói hẹn em hôm khác rồi, anh quên nói với em.” Trần Hoài vốn đang đứng im lặng bên cạnh chợt lên tiếng.
Anh đến đây cùng Lâm Giản nhiều ngày vậy chỉ để gặp lại Trương Phục Thẩm.
Gia thế Trương Phục Thẩm không lường được, nhưng ông ăn mặc, làm việc đều duy trì phương thức đơn giản nhất.
Rất hiếm có.
Cũng rất thú vị.
Theo trực giác, Trần Hoài sẵn lòng tiếp xúc nhiều hơn với Trương Phục Thẩm.
“Vậy hay quá, Tiểu Lâm, hôm nào cô hẹn bạn lại sau đi.” Trương Phục Thẩm hài lòng, lập tức phụ hoạ.
Lâm Giản không còn cách nào khác đành miễn cưỡng đồng ý.
Trương Phục Thẩm có một tài xế riêng, ông dặn Lâm Giản không cần lái xe đi, cùng ngồi xe chung với ông.
Trên đường đi, Lâm Giản và Trần Hoài ngồi băng ghế sau, Lâm Giản quay mặt ra cửa sổ, rất ít trò chuyện.
Khi gần đến nơi, cuối cùng Lâm Giản lên tiếng, giọng mệt mỏi, “Quản lý Trương, tôi xin lỗi, hôm nay tôi không được khoẻ.
Lần sau tôi mời ông.” Cô không hẳn là nói dối, cuối tuần rồi là tới tháng, cô tập trung cho thangka nên không nghỉ ngơi nhiều, hiện giờ đã tạm ổn nên thể xác tinh thần đều thả lỏng, cảm giác mệt hơn bình thường rất nhiều.
“Không sao, mấy hôm nay cô vất vả quá.
Có cần đưa cô đến bệnh viện khám qua không?” Trương Phục Thẩm hỏi ý Lâm Giản.
Có thể thấy bình thường Trương Phục Thẩm khá chu đáo với cô, thảo nào cô tận tâm tận lực làm việc cho ông ấy.
“Không nghiêm trọng đến mức ấy, có lẽ do mấy ngày liền không nghỉ ngơi tốt thôi.
Hay là cứ dừng xe bên đường đi ạ, chúng tôi đón xe về bảo tàng lấy xe về nhà.”
“Sao thế được! Tiểu Đường, quay đầu về bảo tàng đi.” Trương Phục Thẩm nói với tài xế.
Nửa giờ sau, tài xế đã quay về đến bãi đỗ xe bảo tàng.
“Quản lý Trương, hôm nay thật sự xin lỗi ạ.” Trước khi xuống xe, Lâm Giản lại xin lỗi lần nữa.
“Không sao, sức khoẻ quan trọng.
Về nghỉ ngơi tốt nhé.” Trương Phục Thẩm dặn dò.
Lâm Giản gật đầu.
Khi xe Trương Phục Thẩm đi rồi, Lâm Giản quay về phía xe mình.
“Giận?” Trần Hoài ngồi vào ghế lái trước cô, hỏi.
“Anh tự hiểu.” Lâm Giản đáp, “Trương Phục Thẩm không có vấn đề, anh đừng phí công lên ông ấy.”
Anh không lừa được cô.
“Có thể ông ấy thực sự không có vấn đề gì, nhưng không có gì đảm bảo bạn bè ông ấy không có vấn đề.”
Lâm Giản không lên tiếng.
Trên đời này có quá nhiều người buôn bán cổ vật, đây là một chuỗi lợi ích, vô số người dựa vào đó mà kiếm lợi nhuận kếch sù, vì vậy mặc dù luật pháp đã quy định nhưng vẫn có rất nhiều người bí quá hoá liều, luồn lách qua khe hở pháp luật.
Bao Đỉnh, kẻ lọt lướt lần trước vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, kết cục của Đổng Tự chính là lời cảnh báo.
Huống chi Trần Hoài là người nhiều năm phụ trách việc bắt Bao Đỉnh.
Địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ một Bao Đỉnh cũng đủ lòng cô bất an.
Cô thật sự không muốn Trần Hoài lại xen vào rắc rối.
Về đến nhà, cô vẫn không mở miệng.
“Giận thật?” Trần Hoài muốn ôm cô.
Cô cầm tay anh ném ra, “Anh cứ quản một cái thì sẽ có một cái tiếp theo.
Trần Hoài, thứ em cần là anh chứ không phải nhìn anh truy đuổi một tên buôn bán cổ vật này rồi lại tiếp tục đuổi theo kẻ khác, mỗi ngày lo lắng hãi hùng vì sự an toàn của anh.
Những ngày như vậy, em thấy quá đủ rồi!” Cô thừa nhận mình ích kỷ, cô chỉ cần Trần Hoài bình an.
Những việc chính nghĩa lớn lao đó nếu ảnh hưởng đến sự an toàn của anh, cô tình nguyện anh cứ buông tay mặc kệ.
Nhưng mà cô biết anh sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ.
Đây là lần đầu tiên từ khi yêu nhau, cô thực sự nổi giận với anh.
Vì chính anh, chứ không phải vì Đổng Tự hay Lâm Cương.
“Anh biết, nhưng mà phải có người làm việc này.
Ít nhất anh phải chấm dứt sự việc Bao Đỉnh.
Con đường vận chuyển cổ vật ở Tây Tạng không nhiều.
Giản Giản…” Anh nói rất rõ ràng.
“Em và buôn lậu cổ vật, anh tự chọn một.” Nói rồi cô quay người vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Lâm Cương qua đời gần như đã đánh gục cô.
Trên đời này, cô chỉ còn Trần Hoài.
Cô không cho phép anh lại mạo hiểm thêm bất kỳ điều gì nữa.
Trần Hoài nhìn cánh cửa phòng Lâm Giản đóng lại, nở nụ cười khổ.
Anh đứng ngoài phòng ngủ, suy nghĩ rồi vẫn đi vào.
Lâm Giản không khoá cửa.
Lúc này cô nằm trên giường, mùa hè nên trên giường chỉ có chiếc chăn mỏng, cô không thay đồ, thấy anh vào thì lấy chăn trùm lên mặt.
Cô không muốn nói thêm lời nào với anh.
Trần Hoài ngồi xuống cạnh giường, có phần bất lực.
Anh ngồi một lúc lâu, Lâm Giản vẫn trùm chăn kín đầu.
Anh sợ cô bị ngộp nên mới cúi người kéo chăn xuống.
Sức cô dĩ nhiên không thể so được với anh.
Anh chỉ dùng chút lực là đã kéo được chăn xuống.
Không ngờ, mắt cô đỏ hoe.
Cô không mạnh bằng anh nên khi Trần Hoài vừa nhấc chăn lên, cô đã quay người, đưa lưng lại phía anh.
Trần Hoài chợt có vẻ kiên nhẫn, cởi giày, nằm xuống cạnh cô.
“Giản Giản, anh biết em lo lắng cái gì.
Anh sẽ không để mình gặp nguy hiểm.” Anh nói rồi ôm lấy cô từ sau lưng, nói nhẹ nhàng cầu hoà.
Lâm Giản không trả lời, giống như không nghe thấy.
“Giản Giản?” Anh lại nhẹ nhàng gọi cô, tay lại như có như không di chuyển.
“Kinh nguyệt em kết thúc rồi, tối nay có được không?” Anh hỏi nhỏ bên tai cô.
Nếu như bình thường, chắc chắn cô sẽ đáp lại.
Nhưng đêm nay, mặc dù những chiêu anh tự tin nhất cũng không thành công.
Anh vẫn không nản chí, nghiêng người, một tay đặt trên lưng cô, hơi chồm lên hôn cô.
Anh muốn lật người Lâm Giản lại nhưng cô không chịu để anh thực hiện mong muốn của mình.
Cô nằm nghiêng, không gắng sức lắm nên anh chỉ cần cố một chút là đã lật được cô lại.
Anh cúi xuống hôn lên môi cô, cô nghiêng đầu không cho anh thực hiện được, anh chỉ hôn được cằm cô.
Anh không để tâm, tay chống lên vai cô.
Thật ra anh vô cùng khao khát.
Anh thừa nhận, anh rất hưởng thụ.
Lâm Giản cũng vậy.
Anh khá chắc chắn thế.
Vì vậy cô vừa giận, anh vụng về không biết nói lời ngọt ngào an ủi cô, anh dùng hành động thiết thực nhất để lấy lòng cô theo cách của mình.
Mà cô lại kháng cự, giơ chân đá anh.
Anh cố ý không ngăn chặn hoàn toàn chân cô, để cô tuỳ ý đá mình, nếu vậy có thể làm cô nguôi giận cũng được, anh nghĩ vậy.
Cô mặc áo tay ngắn bằng vải chiffon, trước ngực có hàng cúc tròn bằng ngọc trai, dây đan kiểu cổ điển.
Anh mở một lúc mà không được, cởi thẳng áo sơ mi cô bằng cách rút áo qua đầu, tiện đà cởi luôn nút áo bra sau lưng ra.
Cô nhận ra dự định của anh, không muốn để anh thực hiện ý định nên cố gắng ngăn lại, giằng co một lúc đến mức đỏ cả mặt lên.
Động tác Trần Hoài vẫn nhanh hơn, anh nhanh chóng cởi nút áo bra đẩy lên trên, cô tức giận nên thở dồn dập khiến ngực phập phồng, phần đẫy đà hơi lay động.
Anh kề xuống, nhẹ nhàng ngậm vào cắn khẽ…
Điều làm cô tức giận nhất là anh cố ý lảng tránh khi nói chuyện nghiêm túc, mỗi lần đều dùng chiêu này với cô, chính là xác định cô sẽ bỏ quên việc chính.
Cô hiểu thế nên càng giận.
Anh vui đầu trước bộ ngực mềm mại của cô, cô giận đến mức há miệng thở dốc, ngực càng phập phồng kích thích anh.
Chỉ thoáng chốc mà anh đã nổi lên phản ứng sinh lý.
Anh đưa tay cởi khoá quần cô, lòng bàn tay thế như chẻ tre lần vào tìm kiếm…
Cô không thể ngăn cản sức tay anh, tức muốn hộc máu giơ tay đấm vào đầu anh, lực đấm rất mạnh trong khi anh không chuẩn bị, lại còn bị cô đẩy ra đột ngột nên anh bị xô ra, kéo theo phần ngực cô đang bị anh cắn…
Cô bị đau tới hít một hơi khí lạnh.
Trần Hoài nhận thức mình sai lầm, anh dừng tay.
“Em có sao không?” Anh không biết nên nói sao, khi nói có phần áy náy.
Tranh thủ lúc anh dừng lại, cô nhanh nhẹn thoát khỏi gọng kềm của anh, ngồi dậy cuộn mình trên giường, kéo quần áo đang xộc xệch của mình lại.
Ở cùng anh không lâu lắm, cô đã nhận ra một vấn đề.
Nếu anh thực sự muốn ra tay với cô, với thân thủ chênh lệch hai bên, cô hoàn toàn không có chút tiếng nói.
Bao gồm cả… “yêu”.
Nếu anh thực sự muốn, chỉ một giây có thể đè cô xuống.
Lâm Giản trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ, bị hành động của anh vừa rồi làm “thẹn quá hoá giận”.
Trần Hoài cảm nhận được sự tức giận thực sự của cô, ngượng ngùng thu tay.
Lâm Giản không lên tiếng, nhưng thế này còn hơn cả việc cô quát anh không lựa lời.
Trong phòng chợt yên tĩnh lại, vì quá yên tĩnh nên tiếng thở gấp gáp của cô sau khi vật lộn với Trần Hoài trở nên rất rõ, mỗi hơi thở đều khiến anh cảm thấy khó xử.
Điện thoại anh chợt reo vang.
Trần Hoài lấy điện thoại.
Anh nhìn dãy số, Diêu Hỉ gọi.
Trần Hoài nhìn Lâm Giản còn ngồi ở đầu giường, anh bấm nút nghe rồi đi ra ngoài phòng khách.
Anh chưa đi đến ban công đã nghe thấy phía sau có tiếng động, dù rất nhỏ nhưng anh vẫn nhận ra.
Quả thật Lâm Giản đã đứng dậy, mặc bộ quần áo xốc xếch ban nãy, còn đi chân trần.
Anh thấy cô định đi theo, anh kéo tấm rèm ở cửa sổ sát đất lại, không bước ra ban công.
Anh ngồi xuống ghế sô pha nhận điện thoại, Lâm Giản ngồi cạnh anh.
“Được, tôi sẽ về sớm.” Trần Hoài không nhiều lời, nói ngắn gọn rồi cúp điện thoại.
Điều cô lo lắng vẫn xảy ra.
“Diêu Hỉ gọi?” Cô hỏi, giọng bình tĩnh như thể người vừa tức giận không phải cô.
“Ừ.” Trần Hoài gật đầu, may mà cô đã theo ra ngoài nghe anh và Diêu Hỉ nói chuyện, nếu không anh không biết nên nói thế nào việc mình phải quay về đồn cảnh sát biên giới một thời gian, anh không đủ can đảm để nói ra điều đó.
“Anh về làm gì?” Cô chỉ nghe được anh nói vậy với Diêu Hỉ, không biết Diêu Hỉ đã nói những gì.
“Đồng nghiệp mới viện trợ cho Tây Tạng mấy hôm nữa sẽ đến, anh quay lại bàn giao công việc.” Anh có thể cảm giác trong nháy mắt cô dựng lông lên đầy cảnh giác, tựa như đề phòng anh lao vào chiến trường nguy hiểm nhất, anh không đành lòng, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô như trấn an.
“Trước khi về không phải anh đã bàn giao hết rồi mới đi sao?” Cô không dễ lừa, nhớ còn kỹ hơn cả anh.
“Còn vài việc quên chưa bàn giao.”
“Chuyện gì?” Cô dồn ép hỏi.
Anh không nói rõ.
“Em về cùng anh.” Cô yêu cầu, giọng không thể thương lượng.
“Không phải em đang bận sửa thangka sao? Em ở đây sửa xong thangka là anh quay lại.” Anh kiên nhẫn giảng giải với cô.
“So với anh thì em không hứng thú với thangka như vậy.”
“Trương Phục Thẩm đang hy vọng em hoàn thành nhiệm vụ ông ấy giao.”
“Ông ấy không muốn em vội vàng sửa chữa những món đồ giá trị cực lớn trước khi đảm bảo em nắm chắc mười phần.
Anh không cần lo về công việc của em.”
“Mấy ngày sau là anh quay lại thôi.”
“Em muốn đi cùng anh.”
“Em ở đây chờ anh là được.”
Cuộc đàm phán nhanh chóng rơi vào bế tắc.
Vẫn là anh lên tiếng trước, “Chưa ăn tối nữa, em muốn ăn gì?” Trần Hoài vừa nói vừa đi vào bếp.
Anh không muốn tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa với Lâm Giản.
Lâm Giản không trả lời, lấy áo ngủ đi tắm.
Vừa rồi khi tranh chấp với anh đổ mồ hôi, cô phải tắm trước.
Cô sẽ thuyết phục anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...