Gió đêm phất qua, Trần Hoài không trả lời câu hỏi Diêu Hỉ mà sải bước đi về phòng mình.
Diêu Hỉ đứng yên tại chỗ, không hiểu sao trong lòng có sự mất mát.
Thấy đèn phòng Lâm Giản còn sáng, rối rắm một hồi rồi quyết định tới tâm sự với Lâm Giản.
Diêu Hỉ bước nhanh tới cửa phòng Lâm Giản, vừa lúc Lâm Giản mở cửa bước ra.
“Chị chưa ngủ à?” Diêu Hỉ còn chưa nghĩ ra nên nói gì, mặt lúng túng.
“Ừ, không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một lát.” Lâm Giản thành thật trả lời.
Tuy chỉ mới ở đây hai ngày nhưng nói thật là cô rất thích, cuộc sống đơn giản, nhân viên trong sáng, lương thực rau dưa tự mình làm lấy cơm no áo ấm, là cuộc sống lý tưởng mà cô mong muốn.
Lâm Giản đi thong thả ra sân, đi vòng ra vườn rau nhỏ sau bếp.
Diêu Hỉ lặng lẽ đi cùng cô đến vườn rau.
Lâm Giản bước tới vườn rau, trong không khí có mùi khói thuốc, có vẻ như có người ở phía trước đang hút thuốc.
Lâm Giản ngẩng lên nhìn, cô thấy ba đốm lửa đang đong đưa trong màn đêm cách đó không xa.
“Lâm Giản đi rồi, sao tôi lại thấy luyến tiếc nhỉ.
Anh nói xem giữa người với người sao lại khác biệt thế, tôi gặp Lâm Giản là thoải mái, lần trước bạn gái Diêu Hỉ đến đây tôi nhìn một cái là thấy không đáng tin.
Nói với Diêu Hỉ thì cậu ta không tin, với cặp mắt ‘hỏa nhãn kim tinh’ của tôi thì chỉ sợ cậu ta bị lừa.” Phương Dương Vĩ nói xong thở dài.
“Ừ! Diêu Hỉ là tên ngốc nên mới nghĩ cô gái đó thực sự thích cậu ấy.
Diêu Hỉ nói đó, cha mẹ bạn gái đều là dân cờ bạc, trong nhà nợ nần tứ tung như cái động không đáy, còn nói cái gì mà chờ trả hết nợ rồi kết hôn, vớ vẩn! Đó không phải là lừa để Diêu Hỉ giúp nhà họ trả nợ sao? Cũng chỉ có tên nhóc Diêu Hỉ khờ khạo mới đồng ý.” Trương Diệu Tổ bất bình thay Diêu Hỉ.
“Thì đó, tuy Diêu Hỉ nhà ở miền núi nhưng cha mẹ còn khỏe mạnh, làm ruộng nuôi heo gì đó, nhiều năm cần kiệm tích cóp được chút của cải.
Chưa kể cậu thấy Diêu Hỉ có tiêu đồng nào không, tiền lương đều tiết kiệm để dành cho cô gái kia, tôi nhìn không nổi!”
“Diêu Hỉ chúng ta thành thật như thế kia, tôi sợ cậu ta đau khổ.”
Hà Đằng Long và mấy người kia ngồi bên cạnh lều bàn luận sôi nổi.
Chân phải Lâm Giản không nhanh nhẹn, quay người lại bước chậm chạp nên nghe toàn bộ câu chuyện.
“Anh đừng để bụng, họ chỉ có ý tốt cho anh.” Lâm Giản nói.
“Tôi biết, họ là khẩu xà tâm phật.
Chỉ có điều là đối với bạn gái tôi có hiểu lầm thôi.” Diêu Hỉ trong bóng đêm cười haha, hiển nhiên là không để trong lòng.
“Thằng nhóc kia, cậu còn không nói tôi biết có bạn gái đó, giấu kỹ nhỉ.” Lâm Giản không giấu ý cười, thật lòng mừng cho cậu.
(Editor: Mình cố ý thay đổi xưng hô của Lâm Giản và Diêu Hỉ, không phải để loạn nhé.
Lâm Giản xem Diêu Hỉ như em trong nhà, còn Diêu Hỉ xem Lâm Giản như chị dâu với Trần Hoài nên mình đổi cho thân hơn).
“Chị có hỏi đâu.” Diêu Hỉ ngượng ngùng.
“Bạn gái cậu làm việc ở đâu?” Lâm Giản hỏi, người này thật thà chất phác, cô rất thích nói chuyện phiếm với Diêu Hỉ.
“Cô ấy làm việc trong nhà máy ở quê, nhưng mà cô ấy nói muốn đổi việc, chuẩn bị đến thành phố lớn xem sao.” Diêu Hỉ có sao nói vậy.
“Vậy cậu định bao giờ kết hôn?” Lâm Giản hơi tò mò, nếu theo công việc bên này của Diêu Hỉ thì có lẽ một năm không gặp bạn gái được mấy lần.
“Tiền lương ở đây cao hơn những nơi khác, với tiền lương hiện giờ thì em làm việc ở đây thêm 5 năm, sau đó thì xin chuyển về quê.”
“5 năm nữa thì cậu bao nhiêu tuổi?” Lâm Giản như đột nhiên hứng thú hỏi kỹ càng tỉ mỉ.
“31.
Lâm Giản, chị có nghĩ 31 thì kết hôn có già quá không? Thực ra em hy vọng có thể kết hôn trước 30.
Nhưng tiếc là ở đây không có chỗ làm thêm, nếu không em có thể nhân ngày nghỉ mà đi làm bán thời gian.” Diêu Hỉ gãi gãi đầu, hỏi ý kiến Lâm Giản, anh thật sự xem Lâm Giản là bạn.
“30 hay 31 đều được.
Có người mình thích là chuyện tốt, nếu thích thì không cần quan tâm đến ý kiến của người khác.” Lâm Giản vỗ vai Diêu Hỉ, trầm ngâm.
“Lâm Giản, cảm ơn chị.
Sau này có cơ hội em dẫn bạn gái đến thăm chị.”
“Tôi ở Hàng Châu.
Nếu đến Hàng Châu nhất định phải tới tìm tôi.
Khi cậu kết hôn nhớ phải báo tôi đến uống rượu mừng.”
“Nhưng mà nhà em ở vùng núi Quảng Tây xa xôi lắm, kết hôn cũng phải tổ chức tiệc rượu ở quê, em sợ chị không tiện đến.” Diêu Hỉ thành thật nói.
“Yên tâm đi, ngóc ngách nào tôi cũng tìm tới được, sợ gì không tìm thấy nhà cậu?”
“Đúng ha.” Diêu Hỉ vô cùng tán thành gật gật đầu.
Lâm Giản sau khi về phòng thì nằm lên giường, không được bao lâu lại đứng lên gấp chiếc chăn bông đã bị bung ra.
Gấp chăn theo đúng tiêu chuẩn bộ đội vuông vức.
Dù sao cũng không ngủ được, cô đi đến bên bàn máy tính bên kia, lấy trong ba lô ra giấy bút, bắt đầu ngồi vào bàn vẽ.
Ngày hôm sau trước khi trời sáng, trong sân đã vang lên động cơ ô tô.
Lâm Giản lấy hành lý ra ngoài.
Đúng là thấy Diêu Hỉ đi về phía xe.
“Lâm Giản, hôm nay chị may mắn đó.
Đội trưởng Trần định đến Lhasa làm việc nên trùng hợp cho chị quá giang.” Diêu Hỉ thì thầm.
“Ừ.” Lâm Giản gật đầu, trước khi lên xe, cô nhìn cột cờ giữa sân, tuy rằng núi cao sông dài, nơi này chỉ có mấy người nhưng không hề chậm trễ việc nâng và hạ quốc kỳ đúng giờ mỗi ngày.
Cô đang định lên xe thì Tây Môn Khánh từ nhà bếp chạy ra, vọt tới chân cô sủa gâu gâu.
“Ngồi xuống.” Trần Hoài trên xe ra lệnh.
Tây Môn Khánh lập tức ngồi chồm hổm trên đất vẻ vô tội, không còn quấn lấy Lâm Giản.
Lâm Giản quay người ngồi xuống xoa lưng Tây Môn Khánh, Tây Môn Khánh rên ư ử như lời từ biệt.
Chó hiểu bản chất con người, đặc biệt là Tây Môn Khánh.
Lâm Giản đứng dậy, ngồi vào xe.
Trần Hoài khởi động xe lái ra ngoài, hàng ghế sau cửa sổ được hạ xuống một nửa, Lâm Giản ngoái nhìn thấy Tây Môn Khánh đuổi theo xe, có lẽ là đuổi theo Trần Hoài.
Chạy theo vài km thì Tây Môn Khánh bị bỏ lại phía sau.
Đường xá vẫn gập ghềnh như trước.
Đến Lhasa đã là chạng vạng.
Sau khi vào Lhasa, đường xá tốt hơn, khác xa Mêdog, Trần Hoài đã lái xe hơn mười giờ, đến Lhasa thì để Diêu Hỉ lái xe, anh ngồi vào ghế phụ lái nhắm mắt ngủ bù.
Hơn một giờ sau đến sân bay.
Trần Hoài vẫn ngồi ở ghế phụ lái, nhìn như vẫn đang ngủ.
Diêu Hỉ giúp Lâm Giản lấy hành lý trong cốp xe ra, “Hôm nay chị chưa ăn gì, có ổn không? Hay là ăn tối cùng nhau rồi hẵng đi?” Diêu Hỉ nhìn Trần Hoài đang ngủ trên ghế phụ lái, sợ mệnh lệnh nghiêm khắc thường ngày của Trần Hoài nên không có gan đánh thức anh, chỉ có điều sau khi nói xong thì đứng bên cạnh ghế phụ lái mà liều mạng ho khan.
“Tôi đã đặt vé máy bay trên điện thoại, không có thời gian.”
“Vậy…” mặt Diêu Hỉ không cam lòng, “Em giúp chị đem hành lý vào.”
Vào trong sân bay, Lâm Giản bỗng gọi Diêu Hỉ lại, “Cậu trông hành lý giúp tôi, tôi đi làm thủ tục một lát.”
“Được, chị đi đi, em đợi chị ở đây.” Diêu Hỉ vẫn đang hy vọng Trần Hoài sẽ thức dậy tìm Lâm Giản nói chuyện, ước gì Lâm Giản đi càng lâu.
Lâm Giản biến mất, mười phút sau quay lại, tay cầm một túi giấy bên trong gói chặt thứ gì đó, “Tôi mới mua món quà nhỏ cho bạn gái cậu.
Tôi hơi mê tín nên cậu chờ một giờ nữa, đến 8 giờ 6 phút 6 giây thì mở ra, sẽ gặp may mắn.”
“Chị cũng tin mấy chuyện đó?” Diêu Hỉ bật cười, cầm lấy cảm ơn, “Bí mật vậy à, em thay mặt bạn gái cảm ơn chị.”
“Cậu về đi, tạm biệt.” Lâm Giản nói xong thì mang túi hành lý đi về phía quầy gửi hành lý.
Diêu Hỉ vòng về bãi đỗ xe, không ngờ Trần Hoài vẫn luôn ngủ trước đó đã ngồi lại vị trí ghế lái tự bao giờ, trong xe không mở cửa, khói thuốc bịt kín, Diêu Hỉ mới ngồi vô đã bị sặc ho sặc sụa.
Anh mở cửa kính xe, thở phào rồi hỏi, “Chúng ta đi nhà khách ở hả?”
“Tạm thời thông báo kế hoạch thay đổi, bây giờ không có việc nữa, về thôi.” Trần Hoài nói xong thì dập thuốc, khởi động xe lái đi.
Diêu Hỉ vất vả chờ đợi cả tiếng đồng hồ, không kiềm được sự phấn khích, nói với Trần Hoài vẻ bí hiểm, “Lâm Giản mua cho bạn gái em món quà, em nghĩ ánh mắt chị ấy tốt vậy thì chắc hẳn bạn gái em sẽ thích lắm.”
“Vậy sao không mở ra xem.” Giọng Trần Hoài không nghe ra cảm xúc.
“Lâm Giản nói chị ấy hơi mê tín, muốn em chờ tới 8 giờ 6 phút 6 giây mới mở.” Diêu Hỉ cười hì hì, chờ mấy phút nữa mới phấn chấn mở gói đồ ra.
Bên trong cùng là một túi đen, bên ngoài là một tấm ảnh vẽ tay, đó là chân dung mọi người trong đơn vị.
“Đội trưởng Trần! Lâm Giản giỏi quá! Anh xem em nè! Chỉ vẽ giống như đúc!” Diêu Hỉ xúc động, thấy Trần Hoài đang dừng thì hào hứng đưa bức vẽ cho Trần Hoài xem.
Tất cả người trong đội đều được vẽ vào, kể cả Tây Môn Khánh đang lắc đầu, chỉ có mình anh là gương mặt vô cảm còn những người khác đều được cô vẽ sống động như thật, cho thấy tài nghệ phi thường.
“Lâm Giản vội quá chắc không đủ thời gian nên lúc vẽ đến anh…” Diêu Hỉ đột nhiên phát hiện mặt Trần Hoài là vẻ mặt không có biểu hiện gì, anh gãi đầu xấu hổ.
Đôi mắt dài của Trần Hoài nheo lại, tầm mắt anh chú ý đến hàng chữ nhỏ phía dưới, “Sợ nhân dân tệ bị mất giá nên tôi đưa trước một ít, khi kết hôn nhất định phải cho tôi biết, nếu không tôi thiệt thòi, di động tôi 136….”
Diêu Hỉ mới mở tới gói giấy cuối cùng ra, nhìn thấy bên trong là một xấp tiền dày cộp, ít nhất cũng hơn tiền lương một năm của anh.
Lúc này mới hiểu ra khi nãy Lâm Giản đi rút tiền.
“Đội trưởng Trần! Em thực sự không biết sao Lâm Giản đưa tiền cho em! Em thực sự không bao giờ vi phạm quy định.” Diêu Hỉ lo lắng nói năng lộn xộn.
“Cho cậu cưới vợ trước 30 tuổi thôi, nếu là tiền tặng cậu thì cứ giữ.” Trước kia Trần Hoài từng vô tình nghe ước mơ của Diêu Hỉ, như vậy có lẽ cậu ấy và Lâm Giản từng nói qua chuyện đó, mặt Trần Hoài hiểu rõ, lấy bức tranh đưa cho Diêu Hỉ xem dòng chữ nhỏ kia.
“Tiền này sao em có thể nhận được? May mà chị ấy có số điện thoại, em gọi điện thoại!” Diêu Hỉ hoảng hốt tìm di dộng của mình.
“Chuyến bay cất cánh rồi nên mới bảo cậu chờ đến giờ này mới mở ra.” Trần Hoài nhìn Diêu Hỉ luống cuống, không muốn thừa nhận chỉ số thông minh và sự hiểu biết của Diêu Hỉ là do anh dạy dỗ.
“Ở đây chuyến bay hay bị hoãn lắm, nếu lỡ chị ấy còn mở máy thì sao.
Thôi xong rồi, sáng nay em sạc pin quên không mang điện thoại theo, Đội trưởng Trần cho em mượn di động đi!” Diêu Hỉ sốt ruột đến toát mồ hôi.
Trần Hoài liếc cậu, không tình nguyện mở khóa di động đưa qua.
Diêu Hỉ cầm lấy bấm số Lâm Giản,
Tắt máy rồi.
Anh lại đổi thành tin nhắn: “Lâm Giản, sao chị lại đưa em số tiền lớn vậy? Sao em nhận được? Mau nói số tài khoản để em trả lại liền!”
“Gọi cho em nếu chị mở máy nhé!”
Trên đường về, Diêu Hỉ thỉnh thoảng lại gọi điện, điện thoại vẫn tắt máy.
Lâm Giản về đến nhà ở Hàng Châu đã hơn 5 giờ sáng.
Sau khi mở điện thoại lên cô mới thấy có mấy chục cuộc gọi nhỡ, hàng chục tin nhắn chưa đọc, tất cả đều từ một số lạ.
Đọc tin nhắn cuối cùng, Lâm Giản biết đó là Diêu Hỉ, nhưng cô không có thời gian quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này.
Sau khi về, cô vội vàng tắm rửa sạch sẽ, lái xe đến Cục cảnh sát.
Không có vụ án khẩn cấp, Cục cảnh sát chưa làm việc.
Cô lại lái xe đến bệnh viện gần nhất khám cấp cứu, xử lý vết thương đã mưng mủ ở tay và vết sưng nơi mắt cá chân phải.
Sau đó lái xe quay lại cục cảnh sát.
Bàn chân phải cô vẫn còn sưng tấy, mỗi khi đạp ga hay phanh gấp đều thấy đau nhức, nhưng may là không ảnh hưởng đáng kể việc lái xe của cô.
Cô dừng xe không bao lâu thì đến giờ làm việc.
Theo quy trình lấy lời khai, Lâm Giản trả lời thành thật tất cả, mất mấy tiếng mới kết thúc việc ghi lời khai.
Cô nghĩ tới việc sắp gặp được Lâm Cương, lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi, “Tôi có thể gặp anh tôi không?” Cô hỏi nhân viên cảnh sát.
“Xin lỗi, anh ta còn đang bị tạm gian, ngăn ngừa sự thông đồng lời khai nên không thể gặp.
Nhưng luật sư có ủy thác có thể gặp anh ta.”
“Tôi hiểu.
Tôi có thể đứng xa nhìn anh ấy không? Tôi chỉ muốn chắc là anh ấy khỏe mạnh là được.” Lâm Giản nói.
Nhân viên lúng túng, cũng biết vụ án này liên quan đến nhiều vấn đề khó khăn nên đi xin chỉ thị lãnh đạo rồi mới đồng ý cho Lâm Giản nhìn chỗ Lâm Cương đang bị giam giữ.
Đứng trước màn hình máy tính, Lâm Giản nhìn Lâm Cương gần như không còn là anh, đầu ngón tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay.
Không đến một phút, Lâm Cương đang nằm cuộn tròn trên giường đột nhiên co quắp tay chân, lăn lộn dữ dội trên giường, hai tay bị còng nổi điên đấm ván giường.
Cô nhìn không bao lâu thì xoay người rời khỏi Cục cảnh sát.
Lâm Giản ngồi trong xe mình, qua một lúc lâu mới gọi điện thoại.
“Lão Phương, trước kia anh nói có quen văn phòng luật Kinh Hành?”
“Đúng vậy, văn phòng đó nổi danh trong giới luật sư, đương nhiên giá cả cũng cao như thế.
Cô sao vậy, gặp phiền phức gì à?”
“Nghe nói luật sư Vương của văn phòng Kinh Hành đó nổi tiếng trong các vụ lật ngược bản án, anh giúp tôi liên hệ anh ta được không?”
“Anh ta là đồ điên, ra giá cao khủng khiếp, không biết địa vị ra sao, đó là người không phải loại dân bình thường như chúng ta mời được, không đáng giá thế chứ?”
“Không sao, tôi sẽ đích thân nói chuyện với anh ta.”
Lão Phương làm việc rất đáng tin, đêm đó cô có hẹn với luật sư Vương Hối Khang, vị luật sư mới nổi quý giá.
Lâm Giản đồng ý báo giá của Vương Hối Khang ngay.
Vương Hối Khang làm việc nhanh chóng, sau khi xem xét tư liệu mà Lâm Giản cung cấp, đưa ra ý tưởng của anh ta, trùng hợp với ý nghĩ Lâm Giản.
Hai ngày sau, Vương Hối Khang hẹn Lâm Giản.
“Gặp Lâm Cương rồi, anh ấy thế nào?” Cô uống một hớp trà.
“Không tốt, không chỉ là không tốt mà còn tệ hơn tôi dự đoán rất nhiều.
Hai lần tự sát nhưng đều may mắn được phát hiện kịp thời.
Ôm hết tội lỗi về mình, vụ án lớn này anh ta nhúng tay quá nhiều mà lại tự mình ôm hết mọi việc, mặc dù tôi có cố gắng hết sức để mấy việc kia thuận lợi thì dự đoán không thể xem là bản án nhẹ---”
“Liệu có cơ hội để được tuyên mức án nhẹ hơn nữa không?” Cô cắt ngang lời Vương Hối Khang.
“Theo tình hình hiện tại, điều đó gần như là không thể.”
“Anh cũng nói là gần như, không phải nói không có khả năng.” Cô nghiền ngẫm từng chữ một.
“Vấn đề là anh ta không có ý chí sinh tồn, anh ta hoàn toàn không phối hợp.
Như vậy chúng ta không thể biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh ta và những nhân vật chủ chốt của phe buôn ma túy, chúng ta muốn giúp cũng không thể.
Hơn nữa, anh ta đã nghiện ma túy ít nhất một năm, đây là đòn chí mạng với thân phận nằm vùng trong cục thi hành án ma túy.” Vương Hối Khang một lời trúng đích.
Tay phải Lâm Giản đang quấn băng gạc, ôm lấy vành chén sứ trắng, nước trà hơi lay động, cô đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, “Lui một vạn bước mà nói, mặc dù thật sự anh ấy làm sai, nhưng trước kia anh ấy lập nhiều công lao như vậy, chẳng lẽ không bù đắp được phần nào sao?”
“Chính cô cũng nói, đó là chuyện trước kia.” Vương Hối Khang sắc bén đáp.
“Sao có thể tính là chuyện trước kia? Anh ấy nằm vùng bao nhiêu năm, lập được bao nhiêu công lao, tuy là người ngoài không biết nhưng người trong cuộc phải biết, anh ấy lấy thân mạo hiểm bao nhiêu lần, thính giác gần như bị mất sau vụ nổ mạnh, trên người còn lưu lại hơn hai mươi mảnh đạn, trời mưa là khớp xương toàn thân đau không chịu nổi, những cơn đau này theo anh ấy cả quãng đời còn lại, sao lại nói là chuyện trước đây?” Lâm Giản đặt tách trà xuống rất mạnh, trà bắn tung tóe trên bàn.
“Cô Lâm, nhưng mà căn cứ tư liệu hiện tại thì cho dù trước kia anh ấy trung thành thế nào thì hiện giờ anh ấy lầm đường lạc lối là sự thật.”
“Vì vậy ý anh là anh hùng chỉ là nhất thời, nếu làm sai thì bị đóng đinh vào sự sỉ nhục cả đời?” Không nghỉ ngơi tốt nhiều ngày liên tục, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô đỏ ngầu, chợt tàn nhẫn cắn người.
“Cô Lâm, tôi phải nhắc cô rằng chúng ta là người cùng chiến tuyến, những lời này nếu có cơ hội thì cô giữ lại mà nói với cấp trên cũ của anh trai cô, thỉnh thoảng nên đào tai họ cũng tốt.
Tôi nghĩ cô có thể nói lại lần nữa khi ra tòa.”
“Chắc hẳn anh phải có người quen, anh giúp tôi nghĩ cách gặp Lâm Cương, tôi sẽ thuyết phục anh ấy thay đổi ý định, tự bảo vệ bản thân.” Nói rồi cô rút điếu thuốc châm lửa hút, rít sâu một hơi mới trấn tĩnh lại.
“Xin lỗi, luật tố tụng hình sự quy định trong thời gian giam giữ phạm nhân chỉ được gặp luật sư bào chữa chứ không được gặp người nhà.”
“Anh có thể làm được, nếu không anh cho là tôi nóng đầu lên bán nhà để trả tiền phí luật sư sao!”
“Cô Lâm, cô thật hài hước.” Vương Hối Khang cười nhẹ, vô tội thở dài, “Không phải cô đang bảo tôi phạm pháp sao?”
Sau khi chia tay Vương Hối Khang, Lâm Giản lái xe về chỗ mình ở.
Thời điểm này, hiếm khi thấy phương tiện qua lại trên đường.
Cô ngơ ngẩn lái xe, đi ngang qua đèn giao thông chợt nhìn thấy ánh sáng chói mắt bên cạnh, Lâm Giản chợt phản ứng lại, phanh gấp, bên kia cũng phanh gấp, cùng với tiếng rít bánh xe là tiếng động rất lớn, rầm một tiếng, cửa xe bên phải cô bị đâm vào bẹp dúm hơn một nửa.
“Đồ điên! Không biết nhìn đèn hả!” Bên kia là một người đàn ông trung niên mập mạp, vừa xuống xe đã xông tới hùng hổ chửi Lâm Giản.
Lâm Giản nhảy xuống xe, kiểm tra mức độ hư hỏng xe bên kia, chỉ là phần đầu xe hơi móp vào, không nghiêm trọng như xe cô.
“Tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, anh sửa đi rồi báo tiền cho tôi, tôi sẽ thanh toán đầy đủ.
Đây là danh thiếp của tôi.” Cô nói nhẹ nhàng, đưa danh thiếp qua, tựa như tình huống kinh hoàng vừa rồi không hề xảy ra.
“Đồ điên khùng, đây là chuyện tiền bạc à? Cô là đang đi tìm chết biết không, với kỹ thuật lái xe của cô thì một ngày nào đó sẽ bị tông chết!” Người nọ vẫn hùng hổ, nhưng cũng nhận danh thiếp, chụp biển số xe Lâm Giản và chứng minh nhân dân của cô rồi lái xe đi.
Lâm Giản lại về xe, lái về nhà.
Về đến nhà, tắm xong là đã hơn một giờ sáng.
Mấy ngày liền không ngủ, đầu cô đau như búa bổ.
Cô trằn trọc, lặp đi lặp lại lời Vương Hối Khang, “Vấn đề là anh ta không có ý chí sinh tồn.”
Lâm Giản lấy chăn che kín người nhưng những lời đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh Lâm Cương chân tay co quắp, nổi điên hiện lên trong tâm trí.
Tay chân Lâm Giản lạnh ngắt, cô đứng dậy lấy vò rượu hoa điêu mà cô mang về từ Thiệu Hưng.
Lâm Cương thích vui vẻ nhưng không mê rượu, cô muốn đợi Lâm Cương về uống cùng.
Cô mở bình rượu, một mình uống ba ly lớn, dạ dày nóng bừng, cô quay lại giường, tắt đèn đọc từng tin nhắn mà Diêu Hỉ gửi.
Sau khi về cô vẫn bôn ba chuyện Lâm Cương, hoàn toàn quên mất chuyện của Diêu Hỉ.
Theo tính cách thật thà của Diêu Hỉ, ước chừng mấy ngày nay ăn không no ngủ không yên, cô nên gọi lại cho anh sớm hơn.
Lâm Giản nhìn 32 cuộc gọi nhỡ, gọi lại.
Điện thoại kêu u u một hồi lâu không có người nhận.
Giờ này rồi, theo quy luật làm việc nghỉ ngơi của Diêu Hỉ chắc anh đã ngủ.
Cô chuẩn bị tắt máy thì điện thoại lại kết nối, “Diêu Hỉ, xin lỗi mấy hôm nay tôi bận nên quên gọi lại cho cậu---” Cô muốn nói vài câu với Diêu Hỉ cho anh yên tâm, nhưng mà mới nói một câu thì cô bỗng nhiên mất khống chế, biến thành nức nở.
Nhiều ngày như vậy, vô số biến cố, lội sông vượt núi tìm đường sống trong chỗ chết, thậm chí buông bỏ tôn nghiêm bản thân mà cô vẫn tự hào, tất cả không có gì quật ngã được cô.
Nhưng điều cô không ngờ là Lâm Cương lại tự mình bỏ cuộc.
Thật ra cô nên sớm dự đoán trước, nhưng mà cô không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt với nó.
Tính tình Lâm Cương cương nghị như vậy, thà gãy chứ không cong, anh không có cách nào đối mặt với chiến hữu, với đồng đội cũ của mình.
Cảm xúc trên đà suy sụp của cô cuối cùng hoàn toàn vỡ đê, một mình trong đêm đen bật lên tiếng khóc thảm thiết, “Xin lỗi Diêu Hỉ… hơn nửa đêm còn gọi cậu… tôi chỉ muốn tìm một người trò chuyện… chỉ là tôi rất mệt mỏi… tôi mệt mỏi quá….”
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...