Đến Quỷ Còn Sợ Tôi


Lấy lời khai xong chỉ mới hơn tám giờ rưỡi một chút, mặt trời lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi qua cửa sổ phía cuối hành lang.

Dương Miên Miên đi theo Triệu Anh Hùng ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy một người đi từ phía đối diện tới.

Người này rất cao, bộ dạng nghênh ngang, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, trên mặt là cặp kính gọng vàng, vì đứng ngược sáng nên Dương Miên Miên không thấy rõ nét mặt anh.

Thứ hấp dẫn Dương Miên Miên chính là âm khí và chính khí thuần túy nồng đậm tỏa ra từ anh, hai thứ này vốn đối nghịch nhau nhưng không ngờ nó lại chung sống hài hòa trên người đàn ông này.

Đôi chân của anh rất dài, chỉ đi hai bước đã tới trước mặt cô.

Triệu Anh Hùng nhìn thấy người tới, không nhịn được mà rụt cổ, giọng hơi run, cất giọng chào: "Thầy Dư.

"
Người đi tới khẽ "ừm" một tiếng, lạnh nhạt xa cách, nếu không phải đứng gần có lẽ sẽ không nghe thấy tiếng đáp, bước chân của anh không hề ngừng lại, sải bước định đi qua…
Sau đó, đôi chân sải rộng của anh bị ép thu lại.

Dư Duyên liếc nhìn từ cánh tay nhỏ gầy đang giữ chặt tay mình lên đến khuôn mặt trắng nõn của cô gái đứng bên cạnh.

Dương Miên Miên ngẩng đầu lên, phát hiện người này thật sự rất cao, cô chỉ cao tới ngực anh.

Lúc này anh cũng đã cụp mắt đánh giá cô, con ngươi màu nâu nhạt tỏa ra mấy phần bạc tình.


Cô ngửi thấy mùi hương nước sát trùng thoảng qua và mùi xà bông trên người anh, Dương Miên Miên mỉm cười, để lộ hai lúm đồng tiền trên má: "Có thể cho tôi biết ngày sinh nhật của anh không?"
Triệu Anh Hùng đứng gần đó trợn trừng mắt.

Thầy Dư bị gái tiếp cận!
Sợ quá đi mất, thân là chó động thân từ trong bụng mẹ, anh ta cảm thấy sầu thay thân mình, đến thầy Dư còn có người tiếp cận kìa…
Dư Duyên ngẩn người, nhướng mày, ánh mắt nhạt nhẽo dừng ở nụ cười sáng lạn trên mặt Dương Miên Miên vài giây, nói ra một chuỗi ngày tháng.

Lúc này Dương Miên Miên mới thả tay anh ra, mở ứng dụng tính sinh thần bát tự trên điện thoại ra tính thử.

Toàn âm.

Chẳng trách anh lại khiến cô thoải mái như vậy, lạnh căm căm, lúc đứng gần anh cảm giác oi bức giảm đi rất nhiều.

Thì ra họ chính là một đôi anh khổ, em khổ.

Dương Miên Miên tức khắc nảy sinh cảm giác đồng mệnh tương liên, giơ điện thoại lên: "Thêm WeChat đi.


Dư Duyên biết nghe lời phải, lấy điện thoại ra.

Triệu Anh Hùng nghiêm mặt, cảm thấy cần phải nhắc nhở anh một chút: "Đồng chí này đến đây phối hợp điều tra.


"
Ngụ ý: Thân là cán bộ, tốt nhất không nên tiếp xúc thân mật với người đang trong diện tình nghi.

"Ừ.

" Dư Duyên gật đầu, sau đó mở WeChat quét mã của Dương Miên Miên.

Triệu Anh Hùng: “…”
Anh ta muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải nhịn.

Thầy Dư là người đến cả đội trưởng còn không muốn đắc tội, anh ta vẫn muốn sống lâu thêm vài năm nữa.

“Xong rồi.

” Dương Miên Miên gửi lời mời bạn tốt cho đối phương, tâm trạng trở nên vui vẻ, vẫy tay với hai người kia: "Tôi tự về, không cần tiễn.

"
Cứ như tới cục cảnh sát chơi một chuyến vậy.

Dương Miên Miên đi rồi, Dư Duyên cất điện thoại vào túi, vẻ mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi quá nhiều.

Triệu Anh Hùng, người chưa từng được con gái chủ động tiếp cận thật sự rất muốn hỏi thử tâm trạng của vị "đại ca" này.

Dư Duyên thong thả đảo con ngươi màu trà một vòng hốc mắt rồi dừng trên mặt Triệu Anh Hùng.

"Đã mang thi thể về chưa?"
Triệu Anh Hùng giật bắn mình, tâm trạng bà tám lập tức tan thành mây khói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận