Đến Quỷ Còn Sợ Tôi


"Hai người muốn đi bệnh viện nào, là bệnh viện thành phố, hay là bệnh viện số 1.

" Dương Miên Miên hỏi.

Lưu Dũng đảo con ngươi, nói: "Cần gì phiền phức như vậy, cô cứ đưa tôi đến phòng khám ở chỗ con đường phía trước là được, phòng khám nhỏ chi phí rẻ, còn có thể tiết kiệm cho cô một khoản phí chữa bệnh.

"
Dương Miên Miên nhìn qua kính chiếu hậu thấy khuôn mặt xấu hổ pha chút giận dữ của cô gái váy trắng vì bị hai người đàn ông ngồi đè lên, bắt đầu khởi động xe: "Cũng được, vừa khéo tiện đường.


Mắt Lưu Dũng sáng lên, con đường bên kia bị giải tỏa từ lâu, người dân ở đó đã dọn đi gần hết rồi, vừa loạn vừa vắng, rất hợp ý anh ta.

Không ngờ rằng Dương Miên Miên lại đồng ý dứt khoát như vậy, đôi mắt Lưu Dũng lóe lên vẻ dâm dục, ngược lại Võ Tiểu Tứ lại thấy hơi bất an, khẽ hỏi: "Anh Dũng, không phải đã nói lấy tiền xong là chạy lấy người à? Sao lại ngồi lên xe nữa?"
"Cái thằng ngu này.

" Lưu Dũng trợn mắt lườm Võ Tiểu Tứ: "Khó khăn lắm mới gặp được cô em xinh đẹp như vậy, vừa khéo cho hai anh em ta giải sầu.

"

"Như vậy không hay lắm đâu…” Võ Tiểu Tứ đỏ mặt.

Bình thường anh ta theo Lưu Dũng ăn vạ kiếm chút tiền tiêu vặt, cho dù bị bắt bài thì cùng lắm bị đánh một trận là xong, nhưng mà cưỡng hiếp là phải đi tù đó, lúc nghe được ý đồ của Lưu Dũng, Võ Tiểu Tứ thấy chùn chân.

Sao mà Lưu Dũng không rõ cái lá gan như thỏ đế của Võ Tiểu Tứ kia chứ, anh ta hung hăng lườm Võ Tiểu Tứ, bây giờ họ là người trên một chiếc thuyền, đừng ai hòng chạy thoát.

Thấy Võ Tiểu Tứ im lặng không lên tiếng, Lưu Dũng cũng không để ý tới anh ta nữa.

Còn một đoạn nữa sẽ đến đường số 1, anh ta bắt đầu chèo kéo làm quen Dương Miên Miên: "Cô tới đây làm gì thế?"
Mới vừa nói xong, chiếc xe rẽ vào ngã rẽ, chạy vào một con đường cũ kỹ, con đường này đã được làm từ mười mấy năm trước, cây cối hai bên đường um tùm, đèn đường hầu như đều hư hết, đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy một màu tối đen.

Dương Miên Miên vẫn bình tĩnh lái xe: "Vừa khéo tôi chở khách đến số 44/2 đường số 3.

"
"Ồ, vậy thì tiện đường thật.

" Lưu Dũng thuận miệng tiếp một câu, nhưng sao lại thấy địa chỉ này có hơi quen quen.

Võ Tiểu Tứ ngồi bên cạnh nghe thấy địa chỉ Dương Miên Miên nói đột nhiên mặt mày tái mét, khẽ chọt Lưu Dũng: "Chẳng phải là cái nhà mới có người chết sao?"

Lưu Dũng nghe vậy cũng giật thót cả mình, đúng rồi, số 44/2 đường số 3, hai ngày trước mới có một người phụ nữ qua đời, nghe nói là lúc qua đường bị một chiếc xe tải đâm trúng, đập đầu xuống lề đường, chết ngay tại chỗ.

Tối khuya đột nhiên nhắc tới người chết, dù Lưu Dũng và Võ Tiểu Tứ là đàn ông con trai nhưng vẫn thấy căng thẳng.

Sắc mặt Lưu Dũng hơi xấu đi, hỏi: "Trời tối muộn rồi mà cô còn đi đón khách à?"
"Đã đón rồi mà.

" Dương Miên Miên liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, nhìn hai nam một nữ ngồi ở hàng ghế phía sau, cười híp cả mắt: "Không phải đang ngồi bên cạnh hai anh đấy à?"
Đúng lúc bánh xe lăn qua cái hố, chiếc xe nảy lên, đèn xe đong đưa chiếu rọi lên nhánh cây thành những cái bóng rời rạc, mấy cây ven đường tựa như sống dậy, giương nanh múa vuốt đánh vào chiếc xe.

"Á!" Võ Tiểu Tứ phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy Lưu Dũng giống con bạch tuộc.

“Mẹ kiếp, cậu làm gì đó!” Lưu Dũng sởn cả tóc gáy, hất người ra.

Ghế trước vang lên tiếng cười khe khẽ.

Dương Miên Miên cười cong đôi mắt: “Xin lỗi, vừa rồi chỉ nói đùa với mọi người thôi.

Có điều tôi thấy tay chân của anh trai kia nhanh nhẹn ghê, không giống như người bị thương nặng chút nào.

"
Biết là bị cô hố, sắc mặt Lưu Dũng sa sầm, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra lý do phản bác, khóe miệng anh ta hạ xuống, ánh mắt tăm tối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận