Anh ta có một cảm giác, ánh mắt thầy Dư nhìn anh ta chẳng khác gì nhìn thi thể lạnh băng.
Hốt hoảng.
Triệu Anh Hùng lui về phía sau nửa bước: “Đã đưa về rồi.
”
Dư Duyên không nói nhiều, nhấc chân bỏ đi.
Triệu Anh Hùng chà xát da gà đang nổi rần rần trên cánh tay, cảm thấy có lẽ vì mình không ăn sáng nên mới đói tới mức sinh ra ảo giác.
Anh ta đã nói rồi mà, thầy Dư mặt lạnh như Diêm Vương sao có thể dễ nói chuyện như vậy được?
Lát nữa anh ta phải ăn thêm một quả trứng luộc nước trà để xoa dịu con tim bé bỏng mới được.
Dư Duyên là chủ nhiệm tổ pháp y của đội cảnh sát hình sự thành phố, rất có danh tiếng, theo lý thì mấy vụ án nhỏ đều không cần anh ta khám nghiệm tử thi, nhưng lần này chết tận bốn người, hơn nữa tất cả xác đều bị chảy máu từ tai, mắt, mũi, miệng, trông tất thê thảm, cho nên đội trưởng mới mời người đến đây.
Dư Duyên ăn mặc đồ giải phẫu, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể đang nằm trên bàn mổ, đôi mắt khẽ dao động, so với lúc nhìn người sống có vẻ hiền lành hơn nhiều.
Trong mắt người khác, đây chỉ là một cái xác, nhưng trong mắt Dư Duyên, đây lại là cả đời người.
Từ khi sinh ra đến khi trưởng thành, rồi đi đến cuối cuộc đời.
Chân thật, trực tiếp.
Báo cáo khám nghiệm tử thi hoàn tất rất nhanh, bốn thi thể, từ đầu đến cuối không quá một tiếng.
Bởi vì sau khi anh mở lồng ngực nạn nhân ra, bên trong rỗng tuếch, ngoại trừ một đống máu loãng thì tất cả nội tạng đều không cánh mà bay.
Trên thi thể không có bất kỳ vết thương ngoài da khả nghi hay vết cắt nào, hoàn hảo toàn vẹn, chỉ có cơ quan nội tạng là như tiêu biến sạch sành sanh vậy.
Thi thể như thế này, cho dù là Dư Duyên cũng không có cách nào phân tích kỹ càng tỉ mỉ được.
Sau khi làm xong bước đầu giám định tử thi, Dư Duyên đưa ra kết luận là, bốn người này chết vì bị mất cơ quan nội tạng.
————
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự họ Lý, là người đàn ông ngoài bốn mươi mập mạp, thời tiết nóng bức, trên trán anh ta túa ra một lớp mồ hôi nóng hổi, kết quả khi nhận báo cáo khám nghiệm tử thi do Dư Duyên nộp lên, trán đầy mồ hôi nóng lập tức biến thành mồ hôi lạnh.
Lạnh thấu tim.
“Thi thể hoàn hảo? Mất sạch nội tạng!” Giọng của đội trưởng Lý không kiềm được mà đề cao năm đề xi ben: "Chuyện này là không thể!"
Dư Duyên đảo mắt, thờ ơ nhìn anh ta.
Lời nói như mắc kẹt ở cổ họng đội trưởng Lý, anh ta hạ tông giọng: "Ý tôi là cái này không có khả thi, không giải thích được.
"
Dư Duyên thân là chủ nhiệm tổ pháp y, có thể nói thời gian anh tiếp xúc với tử thi còn nhiều hơn người sống, đương nhiên đội trưởng Lý không dám nghi ngờ năng lực của anh.
Nhưng mà… Nhưng mà… Thi thể lành lặn, sao nội tạng có thể biến mất được?
Đội trưởng Lý thấy nhức đầu quá thể.
Đúng lúc này, một đồng nghiệp đẩy cửa đi vào, nộp một tập hồ sơ: "Đội trưởng Lý, đây là hồ sơ của cô gái lúc sáng, tất cả đều ở đây.
"
Dư Duyên đang chuẩn bị đi thì nghe thấy câu này, chân đang nhấc lên từ từ hạ xuống.
Dường như hơi ấm từ ngón tay đối phương còn luẩn quẩn trên cánh tay anh, ấm áp.
“Dương Miên Miên.
” Đội trưởng Lý nhận tập hồ sơ, lật ra xem, sau đó khẽ ngạc nhiên kêu lên: "Là sinh viên tài năng của đại học Luật thành phố, tốt nghiệp loại A à.
"
Nhưng anh ta lập tức mất bình tĩnh ngay.
"Tài xế của ứng dụng đặt xe qua điện thoại?”
Sinh tiên tài năng của học viện Luật lại làm tài xế lái xe?
Vẻ mặt của đồng chí phụ trách điều tra cũng đầy kỳ quái: "Sau khi điều tra, cô ta thật sự là tài xế của một ứng dụng đặt xe tên là "Kim Mãn Lộ", thời gian đăng ký là tháng sáu năm nay, dựa theo thông tin này chúng tôi phỏng đoán đây là công việc đầu tiên sau khi cô ta tốt nghiệp đại học.
"
Đội trưởng Lý đặt nghi vấn: "Sao tên của ứng dụng này quái lạ dữ vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...