Đèn Neon Thời Tiết

Khoảnh khắc buột miệng thốt ra, cô cũng không nghĩ quá nhiều, tựa như một người khác ẩn nấp trong cơ thể đang lên tiếng. Sau khi nói rồi, lí trí mới vội vã quay lại.

Cô cười khan: “À, tôi nhớ anh từng nói xe anh không chở người, vậy thôi, không sao.”

Mạnh Sĩ Long im lặng hồi lâu, đáp: “Đó là lời nói dối.”

“Hả?”

“Tôi thường chở bố tới chợ sáng sớm mua đồ.”

“Được lắm.”

Tên này lại che giấu kỹ vậy, khi anh từ chối cô gái đó, vẻ mặt rất tự nhiên, nói mình chỉ chở đồ ăn, không ai phát giác ra anh đang nói dối, chính cô cũng bị anh lừa.

Mạnh Sĩ Long chủ động nói: “Vậy nên tôi có thể đèo cô.”

“Thật sao?”

“Nếu coi như đó là quà đáp lễ thì được.” Anh nhìn điện thoại: “Nhưng có khi cô phải đợi tôi một tiếng nữa đấy. Có khách quen đặt đơn kêu tôi giao, tôi phải quay về cửa hàng.”

Đợi đợi đợi, lại là đợi, nhưng cô không muốn đợi thêm nữa.

Vưu Tuyết Trân đổi quyết định: “Không thì tôi đi giao với anh đi, trong quá trình đó không phải đang đi hóng gió sao?”

Mạnh Sĩ Long sững sờ, nghe cô nói vậy xong cũng không nói gì, thoải mái đưa mũ bảo hiểm treo ở tay qua: “Cô đội vào đi.”

Vưu Tuyết Trân làm theo, mũ bảo hiểm của anh rất to, vừa đội lên đã có cảm giác trên đầu là bể cá vàng trống rỗng, lắc một cái là sẽ phát ra những tiếng “tinh toong”.

Mạnh Sĩ Long cúi đầu nhìn cô đội mũ bảo hiểm, vừa ra hiệu cho cô cúi xuống chỉnh lại dây đai cho cô: “Đầu cô nhỏ quá, phải chỉnh cái này.”

“Như vậy sao?” Cô thử chỉnh lại, anh lắc đầu, nhìn động tác vụng về của cô, không kiềm được cúi người xuống, một tay nâng đầu cô cùng mũ bảo hiểm lên, tay còn lại kéo dây đai lại: “Giờ chặt hơn chưa?”

“Chặt, chặt rồi.”

Anh đột nhiên áp sát tới khiến giọng điệu cô cũng trở nên ngượng ngùng.

Mạnh Sĩ Long bước một bước đã leo lên xe, nghiêng đầu ra sau nhìn cô: “Lên đi.”

Vưu Tuyết Trân nghi hoặc: “Anh không đội mũ bảo hiểm sẽ không sao chứ?”

“Cô nói gì cơ?”

Mũ bảo hiểm đã ngăn phần lớn âm thanh, anh không nghe rõ lắm, cô chỉ đành lớn giọng hỏi lại: “Tôi nói anh không đội mũ bảo hiểm sẽ không sao chứ?”

Dù sao lần trước anh còn gặp tai nạn.

“Không sao.”

Lần này đổi lại là cô nghe không rõ: “Anh nói gì?”

Anh chỉ đành lớn giọng lặp lại: “Không sao đâu.”

Cuối cùng Vưu Tuyết Trân đã nghe rõ, cô nửa tin nửa ngờ, cẩn thận ngồi lên vị trí sau anh. Chiếc moto này cao thật đấy, sau khi ngồi hẳn lên trên, tầm mắt cô như lạc vào hư không.

Sự bất an và nghi hoặc bị cảm giác mới lạ đánh bại, đây là lần đầu tiên cô ngồi moto, chỉ trông ngóng muốn cảm nhận cảm giác gió lùa vào cơ thể.

Giọng điệu cô dần vui hơn: “Tôi ngồi vững rồi.”

Mạnh Sĩ Long quay đầu nhìn cô, lại nói với cô một câu.


Vưu Tuyết Trân đội “bể cá vàng”: “Hả, anh nói gì cơ?”

Mạnh Sĩ Long từ bỏ việc dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chuyển nó thành hành động, đưa tay nắm lấy tay cô, để tay cô bám vào eo mình.

Anh vẫn mặc rất mỏng, chỉ có mỗi chiếc áo T-shirt đen, vì vậy có thể cảm nhận được hơi ấm của da thịt sau lớp áo, còn có cảm giác cực kỳ rắn chắc.

Khoảnh khắc chạm vào, cô bất giác cong đầu ngón tay lại, mất tự nhiên định rụt tay về, nhưng tiếng nổ động cơ không cho cô cơ hội ấy.

Thân xe rung lắc, cô bị khí áp khổng lồ đẩy về phía trước, áp sát vào lưng anh, mũ bảo hiểm còn đập vào bả vai anh.

“Xin lỗi nhé.” Cô vội xin lỗi, nhưng dường như anh không nghe thấy, tiếng khởi động xe lấp đầy khoảng cách giữa anh và cô.

Xe lao về phía trước, nói thật cô hơi thất vọng. Không có cảm giác sảng khoái như cô nghĩ, dù sao moto cũng chỉ là phương tiện giao thông rất đỗi bình thường, thứ cô muốn cũng không phải là hóng gió.

Nhưng nghĩ tới cánh cổng trường học bị vứt lại phía sau, nghĩ tới việc cô đã ngây ngốc đợi cả ngày hôm nay, cô vẫn muốn giơ cao tay hét thật to, cảm giác bản thân rời đi đầu không ngoảnh lại cực kỳ ngầu.

Moto rẽ trái rẽ phải, rời khỏi khu trường đại học, đi về phía Nam Đinh. Tòa nhà cao chọc trời đứng san sát nhau, chiếu sáng cả đêm đen.

Vưu Tuyết Trân không khỏi thầm nhủ, không phải chứ, cửa hàng đồ nướng của nhà anh lại ở khu phố phồn hoa Nam Đinh này sao?

Cô rất ít khi tới khu sầm uất này, đa số người ở đây đều là dân văn phòng. Vì vậy bây giờ cô không biết rõ trong trung tâm thành phố hoa lệ, tràn ngập ánh đèn ấy còn có một thôn xóm nhỏ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Các con ngõ đan xen nhau, so với khu nhà cao chót vót ngoài kia, nhà trong này thấp hơn nhiều. Nếu nhìn từ trên cao xuống, nơi này tựa như bồn địa bị vách đá xung quanh vây kín, mặt đất không bằng phẳng, gồ ghề lên xuống. Cả con ngõ ngập tràn trong giai điệu xưa cũ, ánh đèn neon đầu ngõ sáng tới mức khiến người ta chói mắt.

Nơi này toát lên sức sống sinh tồn và hết mình của nhân loại.

Mạnh Sĩ Long dừng xe lại, ra hiệu cô có thể xuống.

Anh nói: “Bên trong hẹp lắm, phải đi bộ vào.”

“À được.”

“Cô ở đây đợi tôi cũng được, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

“Thế sao được, tới cũng tới rồi, đương nhiên phải xem cửa hàng nhà anh rồi.”

Cô cởi mũ ra, tò mò đi vào trong theo Mạnh Sĩ Long.

Bên trong đậm màu dáng vẻ của thành phố nhỏ cấp năm, hoa quả, đồ đạc chất đống ngoài cửa, hàng tạp hóa bên cạnh cũng đặt từng giỏ đồ ăn vặt bên ngoài, mặc khách hàng lựa chọn. Cách vài ba bước sẽ có một tiệm làm tóc, ánh đèn sặc sỡ liên tục chuyển động xung quanh, tấm kính mờ ảo phản chiếu một người đàn ông trung niên đang ngồi cắt tóc bên trong.

Rõ ràng chỉ đi có mấy bước nhưng thế giới như hoàn toàn thay đổi. Bên ngoài kia là phố xá rộng rãi, tòa cao ốc mọc san sát nhau.

Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy châm biếm.

Vưu Tuyết Trân bất ngờ trước cảnh tượng đối lập này, suốt chặng đường cô không nói gì, đi phía sau Mạnh Sĩ Long, nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng đã thấy biển hiệu quen thuộc: Cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký. Sau mấy lần đặt đồ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cửa hàng, chợt có cảm giác hào hứng như đi gặp người yêu qua mạng.

So với căn nhà cấp bốn bên cạnh, cửa hàng này nhìn có vẻ trang trọng hơn, là căn nhà hai tầng nhỏ. Tầng một là cửa hàng đồ nướng, tầng hai… Vưu Tuyết Trân ngẩng đầu nhìn cửa sổ đen một màu, thầm nghĩ, đó có lẽ là nhà của họ. Thảo nào trên người anh luôn bám mùi dầu mỡ.

Mạnh Sĩ Long dừng bước: “Tôi đi vào lấy đơn, nhanh lắm.”

“Được.” Cô đứng ở cửa, không đi vào, sợ sẽ gây thêm rắc rối cho người ta.

Cửa hàng không đông khách lắm, có mấy bàn có khách, ai nấy đều ngồi đọc báo. Lúc này cô mới để ý thấy thiết kế nơi này hơi kỳ lạ, trên bức tường màu xanh ngọc bích có dán vài tấm poster của Hồng Kông. Nếu bỏ qua tấm biển hiệu đồ nướng bên ngoài, nhìn nơi này rất giống một quán ăn Hồng Kong.

Một người đàn ông trung niên cầm chai bia đi ra từ nhà bếp, vẻ ngoài khá giống Mạnh Sĩ Long, có vẻ là bố anh.

Một người đi ra, một người đi vào, lúc đi qua nhau chỉ chào hỏi một câu đơn giản.


“Có hai túi, đừng để quên đấy.”

“Con biết rồi.”

Họ nói tiếng Quảng.

Vưu Tuyết Trân nhìn cách bày trí trong cửa hàng, thầm đoán bố con họ là người Hồng Kông sao? Cô không chắc lắm, bởi vì những nơi khác nhau, giọng nói tiếng Quảng cũng sẽ khác nhau, người ngoài như cô không nghe ra được. Thế nhưng cô cảm thấy tiếng Quảng là ngôn ngữ vô cùng hay, nó bắt nguồn từ cảm xúc chất chứa trong lòng cô dành cho Hồng Kông từ nhỏ.

Bố Mạnh đặt chai bia lên bàn nào đó, Vưu Tuyết Trân sợ nhìn vào ông ấy nên đi tới góc cửa đợi. Khi chỉ còn lại một mình, cảm giác trầm lắng ấy lại ùa về.

Cô cảnh cáo bản thân đừng xem điện thoại, nhưng sau khi nhìn chằm chằm đầu ngón chân một lúc, cô vẫn không kiềm chế được mở Wechat ra.

Không có tin nhắn nào của Diệp Tiềm Bạch.

Cô lại lén vào trang cá nhân của Hoàng Thiên Nhu, cô ấy đã cập nhật thêm trạng thái mới.

“Bị ốm chỉ có thể ăn cháo, khổ quá đi.” Kèm theo đó là bức ảnh hai bát cháo, một bát cháo trắng, bát còn lại là cháo cá.

Cháo cá cũng là món Diệp Tiềm Bạch thích. Xem ra hai người họ đã đi ăn rồi.

Cô thở hắt một hơi, lập tức tắt điện thoại đi. Mạnh Sĩ Long cũng xách hai túi đồ nướng bước ra.

Vưu Tuyết Trân loạng choạng nhét điện thoại vào túi, chỉ túi anh cầm: “Tôi cầm giúp anh nhé? Như vậy không cần treo ở xe nữa.”

Mạnh Sĩ Long dừng trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn.

“Yên tâm, không ngã được đâu.” Anh quả quyết nói: “Hôm nay cô chỉ việc hưởng thụ cảm giác khi hóng gió thôi.”

Khi Mạnh Sĩ Long giao hàng xong, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô mới hiểu lời anh nói vừa nãy là có ý gì.

Tiếp theo mới là đi hóng gió thật sự.

Anh lái moto, đèo cô đi ra ngoại ô, xe đột nhiên tăng tốc, cô cảm thấy mình như đang ngồi trên máy nhảy. Khoảnh khắc anh vặn tay ga, tim cô như muốn vọt ra ngoài.

Lúc này cô mới có cảm giác chân thật rằng mình đang hóng gió.

Moto chạy càng lúc càng nhanh, cũng ngày một đi tới gần ngoại thành, xung quanh dần trở nên tĩnh lặng. Điều này khiến trái tim Vưu Tuyết Trân đập cũng ngày một nhanh hơn, không chỉ vì tốc độ mà còn vì sợ hãi và lo ngại.

Có phải mình thoải mái quá rồi không, người đang đèo cô hiện giờ không quá thân với cô, tính tất cả thời gian họ gặp nhau lại mới tròn một buổi tối.

Thật ra cô không biết anh rốt cuộc là người thế nào, có thật sự vô hại hay không. Ngộ nhỡ anh sẽ hại mình thì sao?

Vưu Tuyết Trân muốn lên tiếng bảo anh dừng lại quay về, đừng đi tới nơi vắng vẻ nữa. Cô cũng đã nói vậy.

Xung quanh không còn huyên náo, do vậy anh nghe thấy cô đang nói gì, nhưng không nghe được rõ: “Cô nói gì cơ?”

“Tôi nói…” Cô đột nhiên do dự, trong đầu hiện lên cảnh tay anh làm gối kê đầu cho người già suốt chặng đường.

Thế là sự do dự ấy đã biến thành: “Tôi nói anh đi nhanh ghê.”

“Nhanh quá hả…” Tiếng gió thổi qua tiếng cô, khiến anh hiểu nhầm ý, tốc độ cũng dần chậm lại.

“Tôi lái chậm rồi, cô đừng sợ.”

Vưu Tuyết Trân hít sâu một hơi, cuối cùng ừ một tiếng.


Một tiếng sau, xe đi lên núi gần ngoại ô.

Moto đi lên một đoạn nữa thì không còn đường, chỉ có thể dừng ở lưng chừng núi. Nhưng cảnh tượng dưới chân đã đủ lay động lòng người, tựa như cảnh sắc nhìn thấy khi chuyến bay đêm sắp hạ cánh, cảnh về đêm của thành phố Tây Vinh đều thu trọn trong tầm mắt.

Cô ngồi trên xe moto, quên cả cởi mũ bảo hiểm, cả thế giới cách một lớp nhựa liền trở nên mờ ảo như cơn mơ.

“Đẹp quá, nơi này là ở đâu vậy?”

“Núi Phong.”

Đây là lần thứ hai cô kích động trong tối nay, cảm giác ba năm mình học ở Tây Vinh hoàn toàn công cốc, không ngờ thành phố này lại có nhiều nơi khiến cô bất ngờ thế.

Nhưng cũng khó trách được, cô lười tới mức không rành những nơi xung quanh trường học nữa là.

Hai người chợt im lặng, tiếng côn trùng vang lên phía xa xa. Sau lưng là rừng núi mịt mù, phía trước là ánh đèn lấp lánh đan cài vào nhau, thậm chí còn có thể nhìn thấy vịnh Tây Vinh, dòng sông chia đôi thành phố.

Lúc này dường như họ đứng rất gần thành phố, lại dường như rất xa.

Vưu Tuyết Trân nhảy xuống xe, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm. Cũng may vừa nãy không nhát gan đòi quay về, bỏ lỡ cảnh đẹp như vậy thật quá đáng tiếc.

Mạnh Sĩ Long cũng xuống xe, hai người cách nhau nửa mét, cùng dựa vào moto, ngắm nhìn phong cảnh trước mắt.

Vưu Tuyết Trân hỏi anh: “Sao anh phát hiện ra nơi này?”

“Thi thoảng bố tôi sẽ đưa tôi tới đây leo núi.” Ánh mắt Mạnh Sĩ Long lấp lánh ánh đèn phương xa: “Ông ấy nói nơi này sẽ khiến tôi nhớ về núi Thái Bình. Có sông, có thuyền, có nhà, nhưng cảnh sắc nhìn từ núi Thái Bình sẽ san sát hơn, cũng rạng rỡ hơn, người cũng ít hơn.”

“Núi Thái Bình ở Hồng Kông sao?”

Cô nghe thấy anh khẽ đáp: “Xì ya (Đúng vậy).”

Vưu Tuyết Trân lại nghe thấy anh xổ thêm tiếng Quảng, thế là cô nói một cách chắc nịch: “Tức là anh là người Hồng Kông?”

Mạnh Sĩ Long gật đầu: “Trước năm 18 tuổi tôi sống ở Hồng Kông, về sau mới tới đây. Khi đó bố muốn mở tiệm trà, mở được một khoảng thời gian mới phát hiện có vẻ bán đồ nướng sẽ ổn hơn.”

“Oa, nói vậy tức là bố anh nấu đồ Quảng rất ngon. Tính ra tôi vẫn chưa đi Hồng Kông ăn đồ chính gốc ở đó bao giờ.” Cô trở nên phấn chấn, thích thú nói: “Nhưng tôi luôn muốn tới Hồng Kông.”

“Cô thích Hồng Kông sao?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao?”

“Ờ nếu phải nói ra lý do thì…” Vưu Tuyết Trân đột nhiên hỏi anh: “Anh thích nghe phát thanh không dây không?”

Anh lắc đầu.

“Ông nội tôi rất thích vô tuyến điện, lúc nhỏ tôi thường nghe đài phát thanh với ông. Thường các kênh nghe được sẽ có giới hạn, chúng tôi chỉ có thể nghe được đài bên chỗ chúng tôi.”

“Cô là người ở đâu?”

“Liên Thành. Anh tới đó bao giờ chưa?”

Anh lại lắc đầu.

“Có cơ hội anh có thể tới đó xem, đẹp lắm. Nhưng đừng đi vào mùa đông, lạnh run người luôn, chắc chắn lạnh hơn Hồng Kông.”

“Lạnh thế nào?”

“Biển sẽ đóng băng, lúc lạnh hơn thì ngoài bờ biển sẽ toàn tuyết.”

“Tuyết sao…” Dường như anh đã rơi vào không gian bản thân tưởng tượng ra: “Lúc tôi ở Hồng Kông chưa bao giờ thấy tuyết rơi, ở đây bốn năm rồi cũng chưa thấy.”

“Dù sao Tây Vinh cũng là thành phố phía Nam mà, ít khi có tuyết lắm. Nhưng chỗ chúng tôi vào mùa đông kiểu gì cũng có tuyết.” Cô quay lại chủ đề chính: “Đi xa quá rồi, vừa nói tới đài phát thanh nhỉ. Khi tôi học tiểu học, có một chập tối nọ, cũng chẳng biết có chuyện gì, lúc nghe đài đột nhiên nghe thấy tiếng Quảng. Tín hiệu kỳ lạ kéo dài liên tục mấy phút, tôi không nghe hiểu, nhưng ông nội nói với tôi, người trong đài đang nói về cáp treo ở núi Thái Bình, nói về cảng Victoria.”

“Ông nói với tôi, tín hiệu đó tới từ Hồng Kong xa xôi.”

Mạnh Sĩ Long không hiểu lắm: “Có gì đặc biệt sao?”


“Đương nhiên.” Vưu Tuyết Trân giải thích ngắn gọn: “Tín hiệu của vô tuyến điện có thể xuyên qua bất kỳ ngóc ngách nào trên thế giới, nhưng nó có băng tần cố định, thông thường tín hiệu sẽ chỉ thu phát trong băng tần đó. Vậy nên khi ấy chúng tôi ở Liên Thành nhưng lại nghe được tín hiệu bên chỗ các anh, điều này khó tin như nghe được tín hiệu từ vũ trụ ấy.”

Anh gật đầu, chỗ hiểu chỗ không: “Ra là vậy.”

“Vào lúc nào đó, tín hiệu sẽ bay tới nơi anh không ngờ tới, vậy nên khi đó tôi mới nghe được tín hiệu bên Hồng Kông. Tôi bèn nghĩ sau này có cơ hội nhất định phải tận mắt ngắm nhìn cảng Victoria đài nhắc tới, ngồi cáp treo ở núi Thái Bình một lần.”

Lần đầu tiên Mạnh Sĩ Long nghe nhắc về Hồng Kong từ góc độ này: “Rất kỳ diệu.”

Giọng Vưu Tuyết Trân chợt trở nên buồn bã: “Đáng tiếc, hai năm trước tôi vốn định tới đó, vì một vài lý do nên không đi được. Nhưng năm nay tôi nhất định phải đi, dự định đi vào Giáng Sinh. Chắc không khí Giáng Sinh ở Hồng Kông rõ rệt lắm.”

Anh vui vẻ gật đầu: “Đúng thế. Tôi rất thích Giáng Sinh ở Hồng Kông, bởi vì đó là ngày sinh nhật của bà nội. Khi còn nhỏ bà sẽ đưa tôi tới nhà thờ, tối đó sẽ có lớp hát thánh ca, đứng từ xa vẫn nghe thấy rõ. Ngoài đường phố treo đầy đèn, đủ màu sắc sặc sỡ.”

Trước mắt Vưu Tuyết Trân dần hiện lên cảnh tượng anh miêu tả, cô cảm thán: “Nghe có vẻ rất vui.”

Anh đột nhiên chuyển chủ đề: “Tức là giờ cô thấy vui hơn rồi sao?”

Vưu Tuyết Trân sững sờ.

“Sao anh tự dưng hỏi vậy?”

“Tôi cảm thấy tối nay cô không vui lắm.”

Vưu Tuyết Trân im lặng. Một người nhìn có vẻ đơn thuần lại nhạy cảm tới kỳ lạ, thì ra anh đã để ý thấy cô u uất từ lâu. Vậy nên anh mới không ngại đường xa, đưa cô tới đây hóng gió, thay đổi tâm trạng sao?

Nếu là như vậy, vậy anh thật sự là một người rất rất tốt.

Vưu Tuyết Trân chợt áy náy vì vừa nãy mình đã nghi ngờ anh.

Có lẽ con người sẽ dễ bộc bạch tiếng lòng trước người xa lạ, không quá thân quen hơn, cô vốn định cứng miệng nói mình không buồn, nhưng lời tới đầu môi lại hóa thành: “Ừm, hơi buồn chút.”

Có vẻ Mạnh Sĩ Long không giỏi an ủi lắm, sau khi nghĩ một hồi, anh vụng về nói: “Hôm nay không phải ngày lễ gì, nhưng vẫn chúc cô hôm nay vui vẻ.”

Giống như đang đáp lại câu nói chúc anh Giáng Sinh vui vẻ cô dành cho anh vào hôm ấy. Nhưng Vưu Tuyết Trân càng thích lời chúc phúc này của anh hơn.

Chúc cô hôm nay vui vẻ. Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến người ta bất giác muốn làm tốt hơn, không muốn nghĩ tới hôm qua hay ngày mai, chỉ cần hôm nay vui vẻ là được, cho dù chỉ là một ngày bình thường không thể bình thường hơn.

Vưu Tuyết Trân lắc ngón tay, cười nói: “Thật ra hôm nay là ngày lễ mà, chẳng qua rất ít người biết thôi.”

Anh nghi hoặc: “Lễ gì?”

Vưu Tuyết Trân cố tình kéo dài giọng: “Ngày ngày ngày…. Ngày toilet thế giới.”

Cô định bịa ra truyện cười nào đó, kết quả nói xong lại thành truyện cười cảm lạnh, vì Mạnh Sĩ Long không hề cười.

Anh kinh ngạc như vừa tiếp thu kiến thức mới, gật đầu: “Còn có ngày lễ này nữa sao.” Sau đó nghiêm túc nói với cô: “Vậy càng tốt, chúc cô ngày Toilet thế giới vui vẻ.”

Nếu người khác nói vậy, chắc chắn Vưu Tuyết Trân sẽ cảm thấy đối phương kỳ quái. Nhưng lời thốt ra từ miệng Mạnh Sĩ Long lại khác, dường như anh thật sự đang chúc cô vui vẻ, cho dù ngày lễ này nghe rất kỳ quặc.

Cô sững sờ, sau đó cười nghiêng ngả: “Vậy cũng chúc anh ngày Toilet thế giới vui vẻ.”

Gió đêm thổi qua sườn núi, hai người nhìn ánh đèn giăng khắp thành phố, chúc nhau ngày Toilet thế giới vui vẻ. Khi xuống núi, Vưu Tuyết Trân không khỏi cảm thấy hai người họ vô cùng lãng phí phong cảnh. Cảnh đẹp như này mà lại đi nói gì mà ngày Toilet, nhưng cô cũng thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Trên đường quay về khá may, cả đường toàn đèn xanh. Vì vậy xe moto không gặp bất kỳ trở ngại nào, đi mãi đi mãi, Mạnh Sĩ Long chợt dừng lại giữa đường.

Vưu Tuyết Trân tò mò nghiêng đầu nhìn mới thấy nơi này có vạch kẻ cho người qua đường, đèn xanh cho xe rẽ và đèn xanh cho người đi bộ sáng cùng một lúc, nhưng không một chiếc xe nào sẵn sàng nhường, tất cả đều rẽ ngang rẽ dọc. Một cô bé đang băng qua đường bị ép dừng ngang giữa đường, thấy đèn xanh liền định đi tiếp, Mạnh Sĩ Long lập tức dừng xe lại, ấn nhẹ vào còi.

Cô bé ngơ ngác, quay đầu nhìn xe moto, sau đó nhận ra anh đang nhường đường cho mình, cô bé lập tức chạy qua bên kia đường như chú mèo con.

Thấy cô bé đã sang được đường, Mạnh Sĩ Long mới vặn tay ga, tiếp tục đi.

Xe khởi động lại, mọi thứ lại vận hành theo nguyên tắc cũ. Tiếng còi dần bị màn đêm nuốt chửng, bánh xe xuyên qua tiếng ma sát dưới mặt đường, đèn tín hiệu giao thông hòa cùng ánh sáng phát ra từ các biển , bầu không khí tấp nập, gió đêm rít gào, còn có hơi thở của cô dưới mũ bảo hiểm của anh. Cô ngẩng đầu lên, chợt nhận ra còn cả vầng trăng cao vời vợi kia nữa.

Cô nắm chặt góc áo anh, mặc cho bản thân bị ném vào thành phố mộng mơ này.

Gió ngày một dữ dội, Vưu Tuyết Trân nhắm chặt mắt lại, trong tầm mắt tối đen chợt hiện lên cảnh anh vừa dừng xe ban nãy.

Cô đột nhiên có cảm giác rất đỗi lạ kỳ. Dường như thật sự có một chú mèo con đã chạy qua trái tim cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận